Chương 103

Sắc trời hoàng hôn, Tư Không Vịnh Dạ cùng tiểu thái giám làm bạn bên cạnh, sắc mặt nhàn nhã tiêu sái ở Ngự hoa viên.
Đây là lần đầu tiên từ khi y bị Tư Không Viêm Lưu “phá thân” đến nay có thể bước xuống giường tự do đi lại.


Công lực của Tư Không Viêm Lưu trên giường thực mạnh, thế cho nên sau khi bị gây sức ép nguyên đêm cộng thêm cả buổi sáng hôm sau, Tư Không Vịnh Dạ lúc ấy cả sức động tay còn không có, thậm chí ăn cơm uống nước hay linh tinh gì đó đều do Tư Không Viêm Lưu tự mình “hầu hạ”, miễn bàn đến việc xuống giường đi lại.


Liên tục vài ngày điều dưỡng, Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc hôm nay có thể miễn cưỡng xuống giường, nhưng phần eo vì miệt mài quá độ mà bủn rủn không chịu nổi, thậm chí hai chân cũng đã phát run.


Nghiến răng nghiến lợi nội tâm mắng to Tư Không Viêm Lưu là “cầm thú”, Tư Không Vịnh Dạ cật lực làm cho tư thế đi đường của mình không quái dị.
Cho nên, cố nén đi đến Ngự hoa viên xong, Tư Không Vịnh Dạ đã hết sức chống đỡ thân thể của mình.


“Hỉ Toàn, chúng ta đến tiểu đình tử trong Ngự hoa viên nghỉ ngơi chút đi.” Cố nén không cho vẻ mặt mình vì đau mà vặn vẹo, Tư Không Vịnh Dạ cái trán nổi gân xanh, xanh mặt mở miệng nói.


Nhìn thấy vẻ mặt tân chủ tử mất tự nhiên, tiểu thái giám tên là Hỉ Toàn cung kính gật đầu: “Dạ, Tứ điện hạ, nô tài lập tức đỡ ngài đi vào.”


available on google playdownload on app store


Bởi vì vừa tiến cung đã bị đưa đến chỗ Tư Không Vịnh Dạ, Hỉ Toàn cũng không phải hiểu được hết những tình huống trong cung, nên đối với Tư Không Vịnh Dạ, Tứ hoàng tử tính cách thân thiện cùng tuyệt thế dung mạo nổi tiếng, làm cái gì cũng có vẻ thật cẩn thận, sợ mình phạm vào cái gì đó sai.


“Ai ~~~” Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày nhìn tiểu thái giám xấp xỉ tuổi mình, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ta đã qua mấy lần, không cần câu nệ như vậy, ngươi cứ coi như ở nhà lúc trước là được rồi, ta không cần mấy thứ lễ nghi loạn thất bát tao gì đó, được không?”


Hỉ Toàn bị lời nói quá mức phóng khoáng này của y làm cho sợ tới ứa mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nô tài không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Tư Không Vịnh Dạ không nói gì quay đầu xem thường.


“Ai ~, quên đi, ngươi muốn sao thì muốn.” Tư Không Vịnh Dạ có chút bất đắc dĩ khoác tay, ý bảo nó đứng lên: “Dù sao ngươi hiện nay cũng là nô tài của ta, ta đây tuyệt không muốn giống như những người khác, tùy tiện đánh hoặc là chửi ngươi, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, xem ngươi như một bằng hữu, cho nên, về sau không cần lo lắng như vậy, ta sẽ không vô lý phạt nô tài đâu.”


Hỉ Toàn nhất thời cảm động rối tinh rối mù, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, nghĩ thầm mình lại có thể gặp một chủ tử tốt như vậy, thật sự là phúc từ đời trước.


Nhìn thất vẻ hạnh phúc không hề che dấu trên gương mặt nó, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở dài một hơi: nô tính xã hội phong kiến thời gian dài hình thành, quả nhiên đã thâm căn cố đế trong lòng những người này rồi.
…………………………


Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cả Ngự hoa viên, Tư Không Vịnh Dạ đắm chìm dưới ánh mặt trời, miệng mỉm cười, lẳng lặng nhìn cẩm lí* trong đầm sen dưới đình, thường thả xuống một ít thức ăn cho cá.


Hỉ Toàn đứng bên cạnh xem ngẩn người, từ khi nó sinh ra tới nay, đến bây giờ chưa từng gặp qua người tuấn mỹ xuất trần như thế.


Nó từng nghĩ đến Vương Quế Hoa con gái Vương thợ rèn trong thôn là người đẹp nhất thế gian rồi, nhưng khi lần đầu tiên nó thấy Tư Không Vịnh Dạ, liền bị thiếu niên tuấn mỹ như tiên tử này bắt mất, tức khắc liền cảm thấy so với y, Vương Quế Hoa đúng là một người quái dị.


Kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của y, Hỉ Toàn nhất thời hoàn toàn thất thần, cho đến khi Tư Không Vịnh Dạ bị ánh mắt nóng rực của nó nhìn làm không thoải mái, tựa tiếu phi tiếu nhìn nó chăm chú, nó mới tỉnh người lại.


Vội vàng quỳ trên mặt đất, Hỉ Toàn nhất thời sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Tứ điện hạ tha mạng, nô ~ nô tài không phải cố ý nhìn chằm chằm Tứ điện hạ.”


Tư Không Vịnh Dạ vì động tác bất thình lình của nó mà hoảng sợ, nhất thời có chút đau đầu che cái trán: “Ai, ta chưa nói gì hết mà, lá gan ngươi lại nhỏ như vậy à?”


Đúng lúc này, một giọng nam to vang lên từ ngoài đình, bên trong ngữ khí mang theo phẫn nộ đậm đặc: “Có lầm không? Ta tân tân khổ khổ ở Đại Mạc trấn giữ biên cương nhiều năm như vậy, phụ hoàng lại không phong ta là Thái tử? Đây thật sự là không có thiên lý!”


Hắn vừa nói xong, một giọng nữ nhu uyển liền vội vàng mở miệng, ngữ khí có một chút khẩn trương nói: “Hoàng huynh ngươi nhỏ giọng tí! Nơi này là Ngự hoa viên a, nếu phụ hoàng nghe thấy, vậy thì phiền toái lắm.”


Tư Không Vịnh Dạ nhìn về phía thanh âm truyền tới, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi về hướng tiểu đình.


Nam tử tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc hoàng tử phục màu lửa đỏ, dáng người thập phần cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo thực tuấn lãng, toàn thân tràn ngập dương cương khí, nhưng lời nói và việc làm thô lổ của hắn phá hủy hình tượng của hắn lúc này.


Mà nữ tử bên cạnh dung mạo phi thường tú lệ, dáng người xinh xắn lanh lợi, một thân váy áo xanh nhạt khiến nàng khí chất uyển chuyển như nước càng thêm khiến người ta yêu mến.


Lúc này, hình như là nam tử là hoàng tử có vẻ rất tức giận, mày kiếm nhíu cùng một chỗ, mà nữ tử bên cạnh có vẻ là muội muội của hắn đang lo lắng khuyên giải an ủi hắn.


“Ta thật là khó tin được, phụ hoàng luôn tâm minh như gương lại ngu ngốc như vậy, lại có thể đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Tứ hoàng tử kiều *** không chịu nổi kia? Phụ hoàng chẳng lẽ lại bị một nam tử dụ dỗ lấy sắc thị quân mê hoặc tâm trí sao?” Nam tử nổi giận đùng đùng đi vào trong đình, hung hăng vỗ cái bàn, mở miệng mắng Tư Không Vịnh Dạ phi thường khó nghe.


Nghe ngôn ngữ của hắn cực độ vũ nhục người khác, Hỉ Toàn sốt ruột hộ chủ đã tức đến đỏ mặt, nó làm sao cho phép người khác vũ nhục chủ tử như tiên nhân của mình như vậy?
Hỉ Toàn vừa định mở miệng cãi nhau, liền bị Tư Không Vịnh Dạ nghiêm mặt phất tay ngăn lại.


Y thật sự muốn nghe lời nói kế tiếp của vị hoàng tử chưa bao giờ thấy mặt này.
“Hoàng huynh, ta nói ngươi nói nhỏ thôi a, thế lực trong cung của Tứ hoàng tử kia là rất lớn, nếu để hắn biết ngươi nói hắn như thế, hắn có thể sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi.”


Nữ tử bên cạnh bị lời nói đại nghịch bất đạo của hắn sợ hoa dung thất sắc, vội vàng đưa tay che cái miệng hắn lại, nhưng lại bị ánh mắt hung ác của hắn làm sợ không dám nhúc nhích.


Nam tử vì quá mức phẫn nộ không chú ý đến Tư Không Vịnh Dạ, mà nữ tử vì vội vàng khuyên giải hắn cũng không chú ý đến Tư Không Vịnh Dạ nốt.


“Nghe được thì tốt! Ta thật sự muốn xem một chút Tứ hoàng tử yêu mị kia rốt cuộc có năng lực gì, ngay cả người như phụ hoàng cũng bị hắn mê thần hồn điên đảo không phân biệt thị phi!”
Nam tử hung hăng nắm tay lại, hai mắt cơ hồ sắp bốc hỏa, hàm răng vì cắn quá sức mà nghe kèn kẹt.


Đúng lúc này, nữ tử gương mặt tú lệ chú ý tới Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt lạnh băng đang đứng gần bên, vội vàng lấy ngón tay chỉ chỉ nam tử đang muốn tiếp tục mắng Tư Không Vịnh Dạ, thấp giọng nói: “Có người!”


Theo tầm mắt của nàng, nam tử theo bản năng quay đầu chuyển hướng về phía Tư Không Vịnh Dạ.
Không thấy thì thôi, vừa thấy là ngây người.


Bởi vì Tư Không Vịnh Dạ từ nhỏ tới lớn rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, cho nên hai người bọn họ căn bản không biết y, nhưng trên người y chính là mặc hoàng tử phục của Đại Hoa triều.


Cho nên, bọn họ chỉ nghĩ y là một hoàng tử không biết tên trong cung, thật không ngờ trước mặt bọn họ đúng là “Tứ hoàng tử nịnh hót” Tư Không Vịnh Dạ trong miệng nam tử kia.
Vội vàng thu vẻ mặt luống cuống, nam tử mỉm cười mở miệng: “Ta là Tam hoàng tử Tư Không Vĩnh Ngạn, xin hỏi hoàng đệ là…”


Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng cười, ngữ khí thập phần bình tĩnh: “Tứ hoàng tử Tư Không Vịnh Dạ.”
“Tứ hoàng tử?” Tư Không Vĩnh Ngạn tựa hồ có điểm giật mình, ngơ ngác nhìn y: “Ngươi nói ngươi là Tứ hoàng tử?”


Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng theo dõi hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười bên ngoài trong lại không cười.
Nữ tử bên cạnh nghe Tư Không Vịnh Dạ tự giới thiệu xong, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, lại nhìn thấy dáng vẻ Tư Không Vịnh Dạ tựa tiếu phi tiếu, lại sợ tới mức thân thể phát run.


“Tứ ~ Tứ hoàng huynh ~ thần muội Ngũ công chúa Tư Không Vũ Hân, vừa rồi~” Nữ tử tên Tư Không Vũ Hân thanh âm có chút run rẩy mở miệng, muốn giải thích chuyện vừa rồi, nhưng lại phát hiện bản thân không có cách nào biện giải, cũng không nói ra được câu nào.


Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên nhìn hai người họ, ý cười trên mặt càng thêm lạnh băng, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của y, phản ứng lại Tư Không Vĩnh Ngạn lập tức đỏ mặt.
Hết chương thứ một trăm linh ba.
Cẩm lí*: cá chép.






Truyện liên quan