Chương 1
Tiết tử
Lúc hoàng hôn, từ phía trong dãy núi trùng điệp, chợt nổi lên một màn sương mù dày đặc. Sương mù như thủy triều, tràn qua bao phủ cây cối trong rừng, khiến cho cảnh vật trở nên mơ hồ. Đáng nhẽ đây là thời khắc chim chóc náo nhiệt quay về tổ, nhưng lại tĩnh lặng không nghe thấy chút tiếng động nào. Đám sương mù nhanh chóng đông đặc lại, kết chặt lấy khu rừng rậm, biến thành một thứ đáng sợ tối tăm che đậy đi sự sống.
Đột nhiên, một tia sáng bừng lên, phá tan sự tĩnh lặng. Ngay lập tức, đám sương mù tiêu tan. Chim thú bỗng huyên náo hẳn lên, còn lũ chim sẻ thì đập cánh, bay vút lên trời cao, giống như đang chạy trốn.
Tiếp đó là mấy tiếng nổ, pha lẫn với tiếng gầm của mãnh thú, liên tục vang vọng lại. Một lát sau, một con thú khổng lồ gầm rú lên chạy ra khỏi đám sương mù, vọt người nhảy lên một ngọn cây.
Nhìn bề ngoài con thú khổng lồ cao hơn mười trượng, hình dáng như rắn, nhưng lại có sáu cái chân, toàn thân bao phủ một lớp vảy nhỏ màu đen ánh ra lân quang. Trên đầu có sừng nhọn, trong miệng răng nanh mọc dài như đao, hai mắt đỏ thẫm, lập lòe như đuốc. Lúc này đây, con quái vật đang bám trên ngọn cây, giống y như một ngọn núi nhỏ. Mắt nó lóe lên hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm vào trong rừng, há mồm nhả khí. Cái chất khí kia màu đỏ thẫm, nó lan đến đâu nơi ấy lá cây đều kho héo rụng xuống, có lẽ đó là chất kịch độc.
Ngay khi làn khí màu đỏ kia đang điên cuồng tràn ngập, thì lại có mấy tia sáng từ trong rừng đánh bật ra, chớp mắt đã xua tan đám khí màu đỏ kia. Sau đó vài bóng người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống các ngọn cây. Nhìn kỹ thì thấy đều là các nam tử tuổi trên dưới hai mươi, cầm kiếm mặc áo xanh, mặt mày đoan chính trang nghiêm.
Mọi người sau khi đứng vững, liền trách mắng: “Yêu quái to gan, còn dám ngoan cố chống lại!”
Con quái vật kia nghe thế, con ngươi híp lại, bất thình lình đứng dậy, quẫy cái đuôi dài, quét về phía mọi người. Mọi người thấy thế, vội vàng né tránh. Một người trong đó nhanh nhạy vung kiếm lên, chém vào cái đuôi dài của con quái vật. Không ngờ được, lớp vảy trên mình con quái vật lại vô cùng rắn chắc, khiến cho thanh kiếm bị đánh bật ra. Con quái vật hiển nhiên biết rõ điểm này, càng tấn công dữ dội hơn, khiến cho mọi người buộc phải tránh né.
Trong lúc mọi người đang tìm cách xoay sở, thì có người nhún mình bay lên, lướt qua cái đuôi to lớn của con quái vật, tiến thẳng vào trong vòng tấn công của nó. Có lẽ ánh sáng từ thanh kiếm của người đó làm con quái vật chú ý, nó liền thu cái đuôi dài lại, chuyển sang đánh về phía người nọ.
Nhưng thân pháp của người này cực nhanh, chỉ hơi chuyển mình, liền tránh thoát khỏi những đòn tấn công đó. Con quái vật thấy kẻ địch cũng không kém, thì hơi sợ hãi, cái đuôi dài càng nôn nóng tấn công dữ dội hơn.
Mọi người thấy vậy, đều kinh ngạc lo lắng, mặc dù muốn trợ giúp, nhưng không có cách nào lại gần được, đành phải thầm lo lắng.
Nhưng người vừa tiến vào vòng tấn công của con quái vật kia lại vẫn bình tĩnh như thường, bất kể con quái vật có ra đòn tấn công nhanh cỡ nào, hắn cũng đều nhẹ nhàng tránh được. Đánh hết lượt này đến lượt khác, lông tóc vẫn vô thương. Nhìn thấy người kia ngày càng áp sát, con quái vật càng hoảng hơn. Nó há miệng, định nuốt chửng người nọ.
Nhưng ngay tại lúc nó há mồm, người nọ vung kiếm, chĩa thẳng vào con quái vật, hô lệnh: “Thương đào!” ( Sóng xanh)
Tiếng hô vừa dứt, kiếm khí tựa như một con sóng, lao thẳng vào cái miệng khổng lồ của con quái vật. Toàn thân con quái vật rung mạnh, hoàn toàn bị cứng đờ.
Mọi người reo hò một tiếng, đang định tiến lên. Con quái vật lại liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, vung cái đuôi dài, đánh úp về phía mọi người.
Ngay trong lúc đó một ánh chớp xẹt qua, chỉ thấy thanh kiếm rung lên, cái đuôi khổng lồ của con quái vật đã bị thanh kiếm xuyên qua. Con quái vật đau đớn rên lên một tiếng, rồi không cử động nữa.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ tình hình, chợt nghe thấy thanh âm bình thản chầm chậm vang lên, nói: “Mở tráp.”
Rốt cuộc cũng có người phản ứng, vội lấy ra một cái tráp bằng gỗ. Cái tráp vừa mở, thì lập tức ánh sáng tỏa ra bốn phía, thứ ánh sáng ấy sáng trong lấp lánh. Bên trong cái tráp, là một chiếc gương sáng. Mặt gương như nước, nhẵn bóng trong suốt, tỏa ra ánh sáng như ánh mặt trăng. Mọi người lui lại vài bước, đem tấm gương chiếu vào người con quái vật. Tấm gương lóe lên ánh sáng chói lọi, con quái vật kia lập tức bị thu vào trong chiếc gương. Mọi người đóng tráp lại, chờ đến khi một tia sáng chói lọi cuối cùng cũng không còn nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Con quái vật bị tiêu diệt, sương mù bao phủ núi rừng cũng dần dần tan đi, lúc này ánh trăng lưỡi liềm đã nhô lên cao, sáng ngời thanh sạch. Người nam tử dũng cảm chiến đấu với quái vật lúc nãy tung mình xuống đất, nhặt kiếm của mình lên, lau đi vết máu, thu vào trong vỏ. Hắn than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, yên lặng bấm đốt ngón tay tính toán.
Mọi người cũng nhảy xuống nơi hắn đứng, sung sướng vây quanh người hắn, tất cả đều nói: “Lâm Xuyên sư huynh thật bản lĩnh! Vừa rồi mà không có sư huynh, thì làm sao có thể thuận lợi bắt được yêu quái chứ!”
Nghe xong những lời ca ngợi như vậy, người nam tử tên “Lâm Xuyên” cũng chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, lên tiếng: “Ừ.”
Thấy vẻ mặt hắn có phần suy tư, có người mở miệng, cười nói: “Sư huynh đang nghĩ đến Đại hội đấu kiếm Tháng Tám phải không. Sư huynh yên tâm, chúng ta đi thần tốc một ngày một đêm, chắc chắn sẽ kịp thôi.”
Lâm Xuyên nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu nhìn người vừa nói, “Đại hội đấu kiếm?”
Phản ứng của hắn khiến cho mọi người cũng mờ mịt theo.
“Ơ? Chẳng nhẽ không phải sư huynh nghĩ đến đại hội đấu kiếm sao?”
Lâm Xuyên cười, lắc đầu nói: “Không phải. Đệ mà không nói, thì có khi ta đã quên mất là còn có cái đại hội đấu kiếm đó.”
“Vậy sư huynh là…”
Lâm Xuyên than nhẹ một tiếng, sắc mặt bỗng trở nên nặng nề, hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa buồn phiền nói:
“…Chỉ sợ ta mà không quay về, người sẽ ch.ết đói trên giường mất.”
Cô cảm thấy cô sắp ch.ết trên giường…
Hiện tại là giờ nào rồi? Sắc trời hơi tối rồi, vậy là tảng sáng hay là mặt trời đang lặn?
Cơ thể, nặng trĩu không thể động dậy được. Cô nằm ngửa mặt, mệt mỏi nhìn nóc phòng. Một con nhện đang kéo sợi tơ thật dài chầm chập rơi xuống, lúc nó sắp rơi xuống mí mắt cô, thì chẳng biết một làn gió nhẹ từ đâu thổi đến, khiến sợi tơ khẽ lay động, hất con nhện con sang bên cạnh.
Tốt quá…
Cô không khỏi thầm cảm thán. Thiên địa lúc này, khí quyển dồi dào, có khi còn thừa cho muôn vật. Vậy mà giờ đây, lại giống như một tảng đá lớn đè lên ngực cô. Lồng ngực ngột ngạt hít thở không thông, mà bụng thì trống rỗng đau đớn như kim châm, đúng là họa vô đơn chí mà. Tầm mắt của cô khẽ chuyển, nhìn sang cái bàn nhỏ cạnh giường. Trên cái bàn nhỏ, đặt một chén cơm trắng cùng vài đĩa thức ăn, đã để được nửa buổi, và đã sớm lạnh ngắt. Cô lẳng lặng nhìn trong chốc lát, quyết tâm đứng dậy. Nhưng cái ý nghĩ này cuối cùng lại bị sự buồn ngủ đánh bại. Cô nhắm mắt lại, không còn nửa phần ý nghĩ muốn đứng dậy nữa. Trong lúc cái ý nghĩ ăn cơm của cô vừa ch.ết, định bụng đi ngủ, thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Cô giật mình, mở mắt, nhìn ra cửa.
Ánh nắng xiên vào, chiếu ra một mảng bụi bay bay như sương mù. Từ trong đám bụi đó, một người chậm rãi đi vào, hắn hiển nhiên đã liệu trước tình cảnh này, che hết miệng mũi lại. Hắn đi thẳng vào nhà, không nói một lời nào, sau khi buông bọc hành lý cùng bội kiếm xuống, lại đi ra khỏi cửa.
Nơi cô ở chỉ là một gian phòng đơn, bên trong phòng chỉ có giường chiếu, cái bàn, cái tủ đựng những đồ vật thiết yếu. Cái gian bếp bên ngoài, thường rất ít sử dụng. Nhưng bây giờ, lại có tiếng đốn củi, một lát sau, là tiếng nước ào ào đổ vào nồi, tiếp theo là nhóm lửa và khói bốc lên, phủ mờ cả bầu không khí.
Cô nhìn cảnh tượng này, tự nhiên sinh ra một cảm giác khẩn trương. Lúc này, hắn cầm cái chổi đi vào, dùng cái giọng hết sức nghiêm khắc nói với cô: “Rời giường.”
Vẻ mặt cô ai oán, thành thực đáp lời: “Không động đậy được…”
Hắn nhíu mày, vừa quét rác vừa nói: “Cho người một phút.”
Cô càng thêm ai oán, thở dài thườn thượt. Một phút là bao lâu nhỉ? Cô cứ nghĩ như vậy mãi cho đến khi con nhện bị gió thổi lúc nãy bò trở về, nhẹ nhàng trèo lên đầu vai cô. Việc lấy tay đuổi nó đi với cô mà nói có vẻ khó khăn, nên cô dứt khoát nghiêng đầu, cùng với nó mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắn cũng không thúc giục cô, vẫn tiếp tục công việc. Cho đến khi quét xong cả gian phòng, hắn hót đống rác rồi đi ra ngoài. Tiếng múc nước vang lên, chốc lát thì dừng. Hắn lại đi vào, lấy ba bốn tấm lụa xanh. Lại một phen bận bịu tiếp, đợi đến khi hắn đi vào, trên mặt đã lộ ra chút uể oải.
Hắn đứng trước đầu giường của cô, nói: “Hết một phút. Mau đứng lên.”
Cô dời khỏi ánh mắt của con nhện, vô tội nhìn hắn, “Thực sự không động đậy được…”
Hắn thở dài, cúi người phủi con nhện đi, dùng một tay ôm ngang người cô lên, đi nhanh ra ngoài. Cô miễn cưỡng tựa vào vai hắn, bày ra cái bộ dạng tùy ý để hắn sắp xếp.
Ngoài cửa, những tấm lụa mỏng xanh được treo lên, buông xuống như lều vải. Bên trong cái lều đã để sẵn một cái bồn tắm, đổ đầy nước ấm. Hắn nghiêm mặt thả cô xuống cạnh cái bồn tắm, vứt xuống một câu hung tợn nói: “Đừng ép ta cởi quần áo cho người.” Nói xong, hắn vén màn đi ra ngoài, bưng chậu nước, tiếp tục quay vào nhà dọn dẹp.
Cô dựa vào bồn tắm, im lặng một lúc lâu, rồi mới bắt đầu cởi áo. Vào khoảnh khắc đi vào ngâm mình trong nước nóng, một cảm giác khoan khoái không tả nổi theo dòng nước nóng thâm nhập vào tứ chi, sự nặng nề khiến cô không cử động được hình như cũng dịu đi nhiều. Cô cười cười, ghé vào thành bồn tắm. Mặc dù cách một tấm lụa mỏng nhưng cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng lờ mờ. Cô mỉm cười, nhìn hắn bận rộn.
Đổi qua mấy chậu nước trong, cuối cùng hắn cũng dọn dẹp xong xuôi. Hắn đấm đấm lên bả vai, lấy từ trong cái bọc ra một ít nguyên liệu nấu ăn, định bụng nấu vài món gì đó. Đi vào nhà bếp, hắn thấy quá yên tĩnh, lại đưa mắt nhìn thoáng qua cô phía sau tấm màn, tiện thể giáo huấn: “Tắm mau lên! Đừng có ngâm người nữa!”
Cô không khỏi bật cười, khẽ thở dài một tiếng, u oán nói: “Lâm Xuyên, hình như ngươi là đồ nhi của ta nhỉ? Như thế nào lại giống như là sư phụ của ta vậy?”
Người nam tử tên “Lâm Xuyên” cau mày, đáp lời cô: “Nếu biết rõ mình mới là sư phụ, thì mau ra dáng sư phụ chút đi.” Hắn nói, lại nghĩ ra cái gì đó, trong thanh âm lại cho thêm vài phần nghiêm khắc, “Trước khi ta đi đã nhờ Vân Thiên sư tỷ mỗi ngày đưa cơm cho người. Nào ngờ người ngay cả ăn cũng lười. Còn muốn người ta đút cơm cho sao?”
Cô vô tội mà đáp lại, “Để quá xa, không với tới được…”
Những lời này, khiến cho sắc mặt hắn thoáng cái u ám đi, con dao phay trong tay hung tợn chặt vỡ cái thớt gỗ, rống cô một câu: “Người còn dám mở mồm nói vậy sao!”
Cô hơi kinh hãi, trong ngực nảy lên một tia hoảng hốt, vội vàng chuyển chủ đề, ai oán nói: “…Nước hơi lạnh.”
“Lạnh ch.ết người đi!” Hắn nói một câu hung ác xong rồi cũng thu lại cơn thịnh nộ, nói: “Chỉ đun từng ấy nước thôi, tắm xong thì mau đứng dậy. Ta giúp người lấy y phục.”
Nghe câu đáp của hắn, cô thấy hơi mất mát. Cô vươn tay, khẽ vỗ về mặt nước, trong lòng tràn đầy lưu luyến, thầm nghĩ muốn vĩnh viễn ngâm mình trong nước nóng. Lúc này, hắn đã cầm quần áo cùng khăn đứng ở ngoài màn lụa. Hắn dựa vào bóng người lờ mờ bên trong mà phán đoán động tác của cô, nhưng đợi một lát sau, hắn cắn răng, phẫn nộ nói: “Muốn ta mặc quần áo giúp người hả!”
Trong lều vải vang lên một tiếng thở dài ai oán, cô lề mề chậm chạp đứng dậy từ trong nước, nhận lấy quần áo cùng khăn bông hắn đưa cho, chậm rãi mặc vào.
Nhìn thấy động tác cô quá chậm chạp, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải mắng thêm lần nữa: “Bây giờ là cái thời tiết gì rồi, còn không mau lau khô đi. Đến lúc bị bệnh xem ai chăm người đây!”
Cô lại than thở một tiếng, động tác cũng nhanh hơn chút. Cô vừa định mặc quần áo, không ngờ giẫm phải vũng nước đọng, chân liền trượt một cái. May mà cô phản ứng kịp thời, nên không bị ngã, nhưng cánh tay vẫn bị đập vào thành bồn, va vào phát đau.
Hắn nhìn thấy tất thảy mọi việc, không nhịn được mà đỡ trán thở dài. Không biết là làm sai ở chỗ nào mà hắn lại có một sư phụ như thế này. Nhưng phải nói thêm rằng, bái nhập vào môn phái này không phải là tâm nguyện của hắn. Hơn hai mươi năm trước, khi hắn còn là trẻ sơ sinh bọc trong tã lót, đã được Dịch Thủy Đình thu dưỡng. Mà Dịch Thủy Đình chính là môn phái tu tiên tiếng tăm lừng lẫy, cùng với tám môn phái khác xưng hiệu là Cửu Nhạc Tiên Minh, trừ yêu phục ma, phúc trạch* cho bách tính. Có thể vào cửa tu tiên, là vô cùng may mắn. Cũng chẳng biết vì sao, lúc đó hắn vẫn còn chưa nhận thức được mọi chuyện, thì đã thành đệ tử của cô.
(*đem lại hạnh phúc, lợi ích cho dân chúng)
Cô họ Cảnh, tên Phương Thanh. Chính là đệ tử chân truyền của chưởng môn, đạo hạnh tinh thâm, tuổi con trẻ đã đảm nhiệm chức Đàn chủ. Năm xưa Ma giáo nhiễu loạn thiên hạ, mấy lần xung đột với Dịch Thủy Đình, đều là cô tiên phong dẫn đầu. Về sau, cô được tôn làm một trong những “Dịch Thủy ngũ hiền”, làm tấm gương sáng cho các đệ tử. Hắn có thể làm môn đệ của cô, mọi người đều nói không thể nghi ngờ gì nữa đây đúng là việc tốt nhất trên đời. Nhưng đến khi hắn lớn thêm một chút, lại cảm thấy hoàn toàn không đúng chút nào. Trên người cô, có chỗ nào giống với những lời đồn đại kia chứ?!
Trong ký ức của hắn, cô gần như vĩnh viễn chỉ có một loại thái độ lười biếng chán nản, phần lớn thời gian đều nằm ỳ trên giường. Hồi trước tâm tư trẻ con đơn giản, còn tưởng là cô bị bệnh gì, thầm nghĩ sẽ hiếu thuận với cô thật tốt, để cô mau khỏe có thể đứng dậy. Đến khi trưởng thành, hắn mới bi thương phát hiện, cô mắc bệnh khó trị nhất trên thiên hạ —— bệnh lười.
Hắn không còn nhớ rõ mình bắt đầu chăm sóc cô từ lúc nào, chỉ nhớ ngày nào cũng như ngày nào. Truyền thụ võ nghệ gì đó, hắn đã không còn trông mong vào cô, thường ngày học cùng với sư bá sư thúc cũng rất tốt. Ngoài học võ ra, hắn còn biết may vá, quét dọn, nổi bật nhất là trình độ trù nghệ. Mặc kệ là có bị lẫn lộn đầu đuôi hay không, dù sao thì hắn cũng quen với nếp sống này rồi.
Chỉ là, mấy năm trước, cô khăng khăng muốn chuyển ra khỏi môn phái, ở một nơi tĩnh lặng phía sau núi. Vì vậy nên, những khi hắn phụng mệnh xuất môn làm việc, thành ra không thể coi sóc chu đáo như trước. Mặc dù có thể nhờ đồng môn chiếu cố, nhưng dù sao cũng thể làm phiền quá nhiều…
Hắn đang suy tư, thì thấy cô đã mặc xong quần áo đi ra. Hắn đình chỉ lại mạch suy nghĩ trong đầu, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay vào nấu ăn.
Cô chậm rì rì theo sát hắn đi vào, dựa vào bàn bếp, hỏi: “Tối nay ăn gì?”
“Biết lúc này là giờ cơm tối, xem ra đã tỉnh ngủ rồi hả.” Lâm Xuyên trêu cô một câu, rồi mới đáp, “Trở về vội vàng quá, chỉ có ít củ sen, lát nữa sẽ đem đi nấu cháo.”
“Được đấy.” Cô gật đầu nói.
Sau đó hai người cũng không thêm câu nào, đợi đến khi nồi cháo ngó sen sủi sùng sục, hai người ăn xong, thì mặt trời đã lặn, trăng lên cao. Cô cảm thấy thật mỹ mãn nằm úp sấp trên bàn, nhìn ngọn đèn dầu lắc lư, sau đó thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn đi ngủ. Hắn đưa tay kéo cô lên, dịu dàng khuyên nhủ: “Lên giường rồi ngủ.”
Cô miễn cưỡng bò lên giường, đang định nhắm mắt ngủ. Thì thấy hắn bưng cái bàn con ra, rải chiếu lên mặt đất, xong rồi lấy cái gối cùng tấm đệm mỏng ra.
“Ngươi không về môn phái sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Hắn sắp xếp xong xuôi, đi ra đóng cửa phòng, súc miệng rửa mặt, nói: “Ta vội quay về trước. Các huynh đệ có lẽ hai ngày nữa mới về đây. Đi bắt yêu quái cùng bọn họ, ta cũng không thể trở về phụng mệnh một mình. Hơn nữa…” Hắn than một hơi dài, rồi lại đấm đấm bả vai, “Ta cũng không còn hơi sức mà trở về…”
“Bắt yêu vất vả lắm sao?” Cô quan tâm hỏi một câu.
“Tàm tạm.” Hắn hời hợt đáp lại một câu, thổi tắt ngọn đèn, nằm xuống.
Cô chống người dậy ngồi ở mép giường, nhìn hắn, lại hỏi: “Có bị thương không?”
Hắn cười, đáp lại cô: “Ta tốt xấu gì cũng là đồ nhi của người, há có thể vô dụng như thế sao?”
“Cái này đúng đấy.” Cô cười gật đầu, lại nói: “Mấy ngày nữa là Tháng Tám, ngươi chuẩn bị cho Đại hội đấu kiếm đếm đâu rồi?”
Hắn nghe thế, cười nói: “Nếu người lo lắng sao không mau truyền cho ta mấy chiêu tuyệt kỹ đi?”
“Đa truyền toàn bộ cho ngươi rồi mà…” Cô cười vô cùng chân thành.
Hắn vừa nghe xong, nhíu mày, chống nửa người lên oán giận nói: “Kiếm thuật của ta là do Thiên Vân trưởng lão dạy, thuật Ngưng kính là Nghi Huyên sư thúc truyền thụ, mấy bài tâm pháp nội đan cũng là nhờ Mông chưởng môn truyền cho. Người nào đã dạy ta đến một chiêu nửa thức!”
“Toàn bộ đều truyền cho người rồi.” Cô lập lại một lần nữa, thần sắc hết sức nghiêm túc.
Vẻ mặt Lâm Xuyên thất bại, lại nằm phịch xuống, xoay lưng về phía cô, lầu bầu nói: “Ôi…Sao ta lại là đệ tử của người…”
Cô ngồi ở mép giường, cười dịu dàng, đôi mắt lóe sáng như sao trong đêm. Cô yên lặng một lúc, rồi nhịn không được hỏi hắn: “Thuật Ngưng Kính của ngươi bây giờ tu đến tầng thứ mấy rồi?’
Mấy ngày liên tiếp bôn ba, hắn đã sớm mệt mỏi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nửa mộng nửa tỉnh. Nghe thấy cô hỏi, hắn chầm chạp mơ hồ đáp: “…Tầng thứ sáu…”
“Công lực tầng thứ sáu, sợ là không đủ sức đánh thắng đâu.” Cô lại hỏi.
“Không cần phải thắng…” Thanh âm của hắn càng mơ hồ hơn, “…Chỉ là một cuộc thi mà thôi…”
Thần sắc của cô có phần ngưng trọng, nói: “Chỉ sợ kẻ khác không nghĩ như vậy.”
“Kệ hắn…”
Cô còn muốn nói tiếp, lại nghe thấy hô hấp hắn đều đặn, chắc là đã ngủ rồi. Cô rũ mi cười, thu hồi lời muốn nói. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng như sương, vô cùng thanh lệ.
Cô chậm rãi đứng dậy, đi về phía cái tủ, kéo ngăn tủ cuối cùng lấy ra một cái hộp kiếm. Cô lấy ra hết sức thành kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua cái hộp, sau đó chậm rãi mở ra.
Bên trong cái hộp, là một thanh bảo kiếm dài hai thước bảy tấc*. Vỏ kiếm màu đen làm từ gỗ Đàn Hương, cuốn một đoạn tua màu xanh, thanh tố đoan trang.
(*1 thước =1/3 mét, 1 tấc = 10cm).
Cô nâng thanh kiếm đi ra ngoài, đứng dưới ánh trăng. Gió thu mát lạnh, dường như còn quyện với hương quế, thấm vào xương cốt. Cô chầm chậm rút kiếm, nhìn thân kiếm như mặt nước phản chiếu gương mặt cô. Tuy cô đã có tuổi, nhưng thuở nhỏ đã tu tiên, từ lâu đã tu được thuật trú nhan. Thế nhưng cô lười ăn uống, nên hai má có hơi gầy, vùng trán cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Cô hít vào một hơi, cầm lấy kiếm, nhẹ nhàng vung lên. Thân kiếm dẫn theo tia sáng, xẹt qua bóng đêm. Cô chĩa kiếm lên ánh trăng, cười nói: “À, còn vật này chưa truyền cho ngươi…”