Chương 19
“Ngũ vương gia, ngũ vương gia, hoàng thượng có chuyện cần nói với đại tướng quân, ngài không thể xông vào, ngũ vương gia……” Tiểu công công thể yếu căn bản không thể cản được Cơ Võ đã luyện võ từ nhỏ, Cơ Võ đi sượt qua Lưu Toàn đang ôm Cơ Nguyên, Cơ Võ không có tâm tư gì để chuyển chú ý lên người Cơ Nguyên, thấy Cơ Doanh Đế vẫn đứng ở nơi đó liền tiến lại hỏi, “Hoàng huynh, ngài sao lại có thể lợi dụng Trạch nhi?”
“Càn rỡ, ai ai cũng đều không có quy cũ như vậy hay sao?” Đám đông thị vệ vây Cơ Võ vào chính giữa, Cơ Doanh Đế sắc bén nhìn hoàng đệ của mình, “Trong mắt các ngươi có còn xem trẫm là hoàng đế không?”
“Hoàng thượng, thần đệ……”
“Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi, thủ ở một bên, đừng cho bất cứ ai tiến vào.” Đợi người đã đi sạch, “Đi theo ta, ngồi xuống rồi nói.” Dẫn Cơ Võ vào căn phòng vừa rồi đã nhốt Cơ Nguyên.
“Hoàng thượng, ngài rõ ràng biết Trạch nhi là hài tử của Hồng Ngọc, ngài còn dùng nó để làm giao dịch, như vậy quá mức khiến ta lạnh tâm rồi, ta phụ Hồng Ngọc, không thể lại để cho hài tử của chúng ta…….”
“Ngươi còn dám nói!” Bốp một tiếng, Cơ Doanh Đế vỗ lên mặt bàn, “Tiếng xấu như vậy, trẫm có thể tha cho nó một mạng đã là ân điển rồi, còn dám đòi chuyện khác sao.”
“Hoàng huynh, lúc đó, là ta và Hồng Ngọc tương ái trước, nếu không phải năm đó Đại hãn Khiết Đan hiểu sai, thì sao lại đem Hồng Ngọc hòa thân cho ngươi. Nếu không phải ngươi bức quá gấp, Hồng Ngọc sao lại bị hãm ở Lưu Gia, ngươi làm sao có thể cùng Lưu Yến……”
“Câm miệng!” Cơ Doanh Đế đại nộ, phất tay quơ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, kinh động đến Thường công công ở bên ngoài, “Không được tiến vào, thủ bên ngoài đi.”
Cơ Võ ngẩng đầu, không chịu thể hiện yếu thế, “Đều đã là chuyện lâu như vậy rồi, còn nhắc tới làm gì.” Thân thể Cơ Doanh Đế đã như cung đứt dây, không thể động khí, vừa rồi tình tự kịch liệt một chút trước mắt đã phát đen, ngài ngồi lên ghế thở dốc rất lâu mới bình phục.
“Nó vốn chính là ngoại tôn của Đại hãn Khiết Đan Hoàn Nhan, trở về đối với nó cũng là chuyện tốt, Hoàn Nhan hiện tại không có năng lực có tôn tử, bị gia tộc Tư Đồ khống chế, nếu để Trạch nhi trở về, trẫm sẽ lấy thân phận người thân giúp đỡ, giúp Trạch nhi nắm quyền, Đại Hạ của ta lại có thể hưởng một đời thái bình.”
“Đại Hạ, Đại Hạ, vì mảnh giang sơn này, bao gồm cả ngài, đều có thể hy sinh sao?” Cơ Võ lớn tiếng chấp vấn, “Ngài đã phụ nữ nhân yêu ngài, hiện tại lại còn tính toán lên hài tử của ngài, ngay cả hài tử của ta cũng không bỏ qua, Cơ Doanh, ngài rốt cuộc còn có tâm hay không a, ngài rốt cuộc có phải làm từ xương thịt mà ra không!”
Cơ Doanh Đế ngẩng đầu, nhìn đỉnh trần, “Vì Đại Hạ, ta cái gì cũng có thể làm.”
“Được, ta tuyệt đối sẽ không để ngài tổn hại Trạch nhi, tuyệt đối!” Cơ Võ cũng không để tâm đến quân thần chi lễ nữa, đứng lên đi ra, ở ngoài viện, hắn thấy Hoàn Nhan Phi Phi đang vội vội vàng vàng chạy tới, “Ngũ vương gia…..”
“Xin lỗi, hôm nay ta còn có việc, đợi khi rảnh sẽ lại đến thăm nương nương.” Nói xong chỉ để lại cho Hoàn Nhan Phi Phi một bóng lưng. Trong phòng, Cơ Doanh Đế ngồi một mình, “Đại hãn đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng ta phải gặp được hài tử trước.” Cơ Doanh Đế thất thần, qua một lúc mới phản ứng, “Đã đến rồi, tối nay sẽ an bài cho các ngươi gặp mặt.”
Yến Thập Tam là lần đầu tiên bị mời tiến hoàng cung, đi qua đại môn châu hồng, đi vào nơi được người trong khắp thiên hạ nhắc tới. Hắn biết Yến Thập Nhất vẫn luôn đi theo hắn, nhưng cũng không nói cái gì. Đường rất dài, Yến Thập Tam không có chuyện gì liền ngây ngẩn, hắn đang nhớ Đại Ngưu, không biết y đang làm gì, hôm qua khi vừa nhập thành Đại Ngưu thấy cái gì cũng hưng phấn, hắn mua cho Đại Ngưu một đống đồ chơi nhỏ, Đại Ngưu trên miệng thì nói mắc quá, nhưng lại thích vô cùng, cứ như con thỏ ngọc đối với thứ mới lạ vui vẻ nửa ngày, mặt đỏ hồng, mắt cười cong cong, chỉ là quá gầy, hai gò má không còn đầy đặn như lúc mới gặp nữa, không biết từ lúc nào, trong mắt của Yến Thập Tam, chỉ tràn đầy cái người tên gọi Vương Đại Ngưu đó.
Yến Thập Tam còn chưa vào cửa, thanh âm bén nhọn của tiểu công công đã truyền vào, đi vào cửa, thì thấy hoàng đế một thân minh hoàng ngồi thẳng ở chính giữa, bên trái là Cơ Võ mà hắn nhận thức, bên phải là một nữ tử ngoại tộc, nghĩ tới chắc là phi tử gì đó, Yến Thập Tam không nguyện quỳ bái, đứng đó hành lễ như người giang hồ, rồi đứng yên.
“Chuyện gì đây, thấy hoàng đế phải hành đại lễ.” Thường công công thấy vậy trong lòng bất mãn, vừa lên tiếng hoàng đế đã phất tay, “Nơi này không có chuyện gì cần các ngươi, đều lui xuống đi.” Cung nhân đi ra sạch sẽ, Yến Thập Tam nhìn phi tử bên cạnh hoàng đế kia đang mang vẻ mặt kích động chạy về chỗ hắn, Yến Thập Tam âm thầm phòng bị, nữ nhân này xem ra công phu không tồi.
“Đây chính là hài tử của tỷ tỷ?” Hoàn Nhan Phi Phi không thể khống chế tình cảm của mình, nam tử trước mắt này thật sự rất giống tỷ tỷ, đôi mắt như nhau, cái mũi như nhau, chính là góc cạnh của gương mặt cứng rắn hơn, giống phụ thân của hắn, khiến hắn tuy ngũ quan tú lệ nhưng nhìn không yếu đuối. Lúc cánh tay nàng chạm vào Yến Thập Tam, Yến Thập Tam liền tỏa ra sát khí, hắn là một sát thủ, không cho phép một kẻ xa lại nào lại gần như vậy.
“Trạch nhi, dừng tay, nàng là cô cô của ngươi.” Cơ Võ nhanh chóng cắt đứt công kích của Yến Thập Tam, Yến Thập Tam không vui nhìn Cơ Võ, người này đối với hắn mà nói có chút ân tái tạo, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn ra sức bù đắp, báo ân thì cũng chẳng qua như thế thôi. Thấy mục quang lạnh lùng của Yến Thập Tam, Cơ Võ rất khó chịu, hài tử này, đã không có tình cảm của nhân loại rồi sao?
Yến Thập Tam là do Cơ Võ tìm được trong đàn sói, lúc đó nó đã tám tuổi rồi, nếu không phải nhờ vào chiếc vòng bạc ở mắt cá chân, hắn làm sao cũng không thể ngờ hài tử của mình lại được đàn sói nuôi dưỡng. Hài tử nhỏ bé, chỉ có thể cắn xé săn mồi, ai lại gần nó đều phòng bị, không chú ý liền bị nó hung hăng cắn một phát, bao nhiêu năm rồi, cho dù bên ngoài không còn nhìn ra vết tích của năm đó nữa, nhưng trong xương cốt, nó vẫn là một con sói, độc lai độc vãng, tàn nhẫn cảnh giác, không chịu cho người khác tiếp cận một phân.
“Thập Tam, ta nên gọi ngươi là Cơ Trạch, đó là tên mẫu thân ngươi chọn. Năm đó mẫu thân ngươi còn chuẩn bị một cái tên cho nữ hài, Cơ Ngu, đáng tiếc không dùng được. Trước mặt ngươi bây giờ là muội muội của mẫu thân ngươi.” Cơ Võ đứng bên trái Yến Thập Tam, “Ta biết ngươi không tin, ngươi có một vòng bạc, là mẫu thân Hoàn Nhan Hồng Ngọc của ngươi chuẩn bị cho ngươi. Nhiều năm như thế, ta vẫn luôn giấu ngươi, là không muốn ngươi bị cuốn vào vũng lầy hoàng gia.”
Yến Thập Tam đối với việc nhận thân này không cảm thấy hứng thú, vòng bạc đó sớm đã đeo lên cổ chân của Vương Đại Ngưu rồi. “Ta đến, là muốn biết ai đã tàn sát Vương Gia thôn.”
“Trạch nhi, ngươi có thể theo cô cô về Khiết Đan, nhiều năm như thế, cô cô vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của ngươi, cô cô nhất định sẽ thay tỷ tỷ bồi thường cho ngươi, ngươi sẽ là Đại hãn kế tiếp của Khiết Đan.”
Yến Thập Tam đối với cảnh tượng này thập phần không kiên nhẫn, nữ nhân trước mặt khóc lóc thỏ thẻ, còn vọng tưởng lại gần hắn, hắn nhìn Cơ Võ một cái, thật sự không còn kiên nhẫn, quay người phi lên nóc nhà rồi biến mất trong màn đêm.
“Trạch nhi……” Hoàn Nhan Phi Phi cũng không cố kỵ lễ nghi gì nữa, cũng vội phi thân lên nóc nhà, đuổi theo.
Khi Yến Thập Tam trở về Đại Ngưu đang nằm trên giường, tinh thần rất hưng phấn, nhưng thân thể đã mệt mỏi, đang đánh một giấc ngắn, vì đã quen có hơi ấm bên cạnh, giờ không có y ngủ không ngon. Yến Thập Tam nhảy vào phòng nhìn thấy Đại Ngưu đang dựa vào đầu giường, trong lòng liền mềm đi, đây chính là bạn đời mà hắn nhận định, bạn đời suốt kiếp.
Tài nguyên dược liệu trong cung không ngừng được đưa tới nơi ở của Yến Thập Tam, vì thân thể Đại Ngưu cần điều chỉnh, Yến Thập Tam cũng không cự tuyệt người tới, vị trong cung kia đã cáo thị thiên hạ, ngũ vương gia còn có một nhi tử Cơ Trạch vừa tìm được, là đại hỉ, nên đại xá thiên hạ. Mưa gió bên ngoài và cuộc sống của Đại Ngưu hoàn toàn không liên quan. Dưới con mắt của người bên ngoài thì Yến Thập Tam là một người lãnh mạc tàn nhẫn, nhưng dưới cái nhìn của Đại Ngưu, Yến Thập Tam là một người đem lời tình cảm làm nước mà tự nhiên uống, không phân trường hợp cứ thích là nói với y.
Ở lâu trong kinh thành cũng không có ý nghĩa gì, Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thời tiết, lúc này đồng lúa quê hương chắc đã mọc cao rồi, hạt cũng đã chín rồi, trái cây trong núi khẳng định cũng chín hết, từng chùm đỏ đỏ, cắn một miếng, nhất định rất ngọt.
Thân ảnh của các hương thân, Hữu Tiền, Chiêu Đệ, khi xuất hiện trong dầu đều không mấy rõ ràng, Đại Ngưu đột nhiên muốn trở về thăm, y đã rất lâu không bái tế mộ phần cho họ, cỏ chắc đã mọc cao lắm rồi.
“Ta muốn về nhà.” Đại Ngưu nói với Thập Tam.
“Ân.” Ngày đó họ liền thu xếp hành lý, hôm sau khi xuất thành Cơ Võ từ xa đuổi theo, nhìn thấy nam nhân ngồi trên ngựa được Yến Thập Tam bảo hộ trong lòng.
“Đây là cho ngươi.” Trong tay Cơ Võ là một vòng chuỗi ngọc, “Đây là khi hoàng tổ mẫu của ngươi còn sống đã đưa cho ta, là để lại cho con dâu của Cơ gia.”
Yến Thập Tam nhìn nam nhân, nhận lấy thứ trong tay đó, Đại Ngưu xấu hổ đỏ mặt không nguyện ý gặp người, Yến Thập Tam rất tự nhiên đem nó đeo lên cổ Đại Ngưu, Cơ Võ nhìn Yến Thập Tam và Đại Ngưu, tuy con dâu là một nam nhân, nhưng nhìn thần sắc của Yến Thập Tam, là sự dịu dàng trước giờ chưa từng có, như vậy là đủ rồi, chỉ cần Thập Tam được bình an, thì hắn còn yêu cầu gì nữa đâu?
Khi Cơ Võ quay người đi. “Cha.” Yến Thập Tam ném cho hắn một chiếc bình nhỏ. “Bảo mệnh đan của Yến Lục, về sau không biết có còn ngày gặp lại không.”
Một mạt hắc y, đi xa dần trong bụi mù, giống như hồng y nữ tử liều lĩnh đó, cũng cứ như vậy biến mất trong tầm nhìn của hắn.