Chương 29: Xuất Giá

Trên đài cao vô cùng lộn xộn.
Thư ký Thiếu giám cố ý dùng chuyện hòa thân dọa mệnh phụ nội quyến, chỗ cung quyến kinh hãi không ít.


Mãi đến khi truyền lên tiếng cười to ồn ào của đám Diệp Lỗ, biết Lý Đức sắc phong Thất công chúa thành Văn Chiêu công chúa, xuất hàng đi Diệp Lỗ, họ mới trút được gánh nặng thở phào.Vừa định thần một lát, một đám Kim Ngô Vệ bỗng xông thẳng lên lầu, đè Vinh phi đang xì xào bàn tán giữa đám cung nữ xuống.Mấy tên nội thị tiến lên mời các vị quan quyến tránh đường.


Đám quan quyến chỉ mong rời đi sớm chút, lưu loát bò dậy, chỉ sau chốc lát đã qua tòa lầu các khác.
Trên ban công chỉ còn lại hậu cung phi tần, quyến thuộc của hoàng tử và phía họ của Lý thị.Vinh phi giận dữ, nghiêm nghị quát lớn.


Nhóm phi tần nhìn nhau, Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc nhíu mày, đứng lên.Kim Ngô Vệ chắp tay trước mặt mọi người, nói: “Thánh thượng khẩu dụ, Vinh phi điện hạ tâm tư ác độc, mưu hại Tạ Quý phi, chứng cứ vô cùng xác thực, bọn thuộc hạ bắt hỏi tội.”Cả bọn xôn xao.Lúc này có tiếng vang từ cầu thang, Văn Chiêu công chúa Lý Dao Anh giữa đám tùy tùng đông đúc bước lên đài cao, từng bước một đi đến trước mặt Vinh phi.Mọi người hoảng loạn nhìn nàng.


Dao Anh nhìn xuống Vinh phi, không nói.Vinh phi kêu to giãy giụa: “Ngươi hãm hại bản cung! Bản cung không có hạ độc hại Tạ thị! Bản cung muốn gặp Thánh thượng!”Hoạn nô nói như hát: “Thánh thượng đã sắc phong Tạ Quý phi là hoàng hậu, ngài phải gọi là Hoàng hậu điện hạ.”Mặt Vinh phi xanh trắng.Dao Anh thản nhiên nói: “Ta biết ngươi sẽ không nhận tội.” Nàng quét mắt qua Kim Ngô Vệ một vòng.Hai người ôm quyền đáp vâng, đi xuống, chốc lát sau dắt hai bà tuổi trung niên lên ban công.


Hai bà rên mấy tiếng quỳ xuống trước mặt Vinh phi run cầm cập.Một người khóc nói: “Nô là thế bộc của Lý gia, hơn mười năm trước quen biết Vinh phi, Vinh phi thân phận thấp hèn, thường âm thầm oán hận Tạ gia.


available on google playdownload on app store


Mười lăm năm trước, sau khi Tiên Hoàng hậu ra đi, Tạ Quý phi… không phải, Hoàng hậu điện hạ u buồn thành bệnh, thường xuyên phải dùng thuốc.


Vinh phi giả vờ chăm sóc Hoàng hậu, giấu Đại công tử để Hoàng hậu dùng thuốc của Bà La Môn, sau bị nô phát hiện, Vinh phi lừa nô nói trong thuốc Bà La Môn có hiệu quả an thần không phải thứ hại người, nô sợ bị Vinh phi giết người diệt khẩu không dám lộ ra, với cả thấy Hoàng hậu cũng không có dấu hiệu trúng độc, tin là thật, không tố giác Vinh phi.”Bà khóc nói xong, bà kia run rẩy tiếp lời: “Nô là thị tỳ của Vinh phi, thuốc Bà La Môn mà Vinh phi dùng để độc hại Hoàng hậu là do nô mua chỗ mấy người Hồ.


Đúng là có hiệu quả an thần, có điều tổn thương cực lớn, không thể dùng nhiều… mỗi ngày Hoàng hậu đều uống thuốc này, chưa tới mấy tháng tinh thần ngơ ngẩn, điên điên khùng khùng, đến cả Tần Vương còn không nhận ra… Lòng nô bất an, khuyên Vinh phi thu tay nhưng Vinh phi luôn nói người Tạ gia ch.ết hết mới tốt, khi đó không còn ai chế giễu xuất thân nô tỳ của người…”Nhóm phi tần nhận ra hai bà đúng là cung nữ của Vinh phi, nhíu mày, nhìn Vinh phi bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét xem thường.Vinh phi mặt tím phồng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ngậm máu phun người!”Dao Anh không để ý đến bà ta, nhìn các vị phi tần, ánh mắt mát lạnh: “Vinh phi độc hại mẹ ta, nhân chứng vật chứng đều ở đây.


Thân là con của người, há có thể ngồi nhìn tiểu nhân này độc hại mẹ mình?”Không đợi các vị phi tần mở miệng rũ sạch bản thân, nàng gọi nữ quan Chưởng dịch đình lo việc trong cung đến.


“Theo luật nên trừng trị thế nào?”Giọng nữ quan vang dội: “Vinh phi thân là tiểu tỳ, thứ phi, độc hại chủ cũ, chủ mẫu, âm hiểm ác độc, táng tận lương tâm, theo luật trước tiên chặt tay, sau giam vào ngục trị tội.”Lời vừa buông, Kim Ngô Vệ lập tức rút đao, ánh sáng lạnh như tuyết chợt lóe, máu tươi bắn ra.


Thoáng chốc, tiếng sợ hãi tràn ngập.Vinh phi trợn ngươi, vẻ mờ mịt kinh hoàng không dám tin, sau một thoáng ngơ ngẩn mới ý thức được đau đớn kịch liệt, gào rách tim phổi mấy tiếng, bị Kim Ngô Vệ kéo xuống.Trên mặt đất kéo lê vết máu thật dài.Đám Quý phi nhìn bàn tay phải ở cuối vết máu, mặt trắng bệch, cả người như nhũn ra, tê liệt ngã ngồi.Thất công chúa cho người chặt tay Vinh phi thật!Dao Anh đứng trước mặt đám đông, nhìn quanh một vòng, máu của Vinh phi nhuộm lên người nàng, từ chiếc váy thạch lựu mười hai mảnh nhỏ tong tong xuống.Nàng đã từng sợ thấy máu nhất, giờ phút này không hề lộ chút hèn nhát ngập ngừng.“Hoàng hậu nhiều bệnh, không thể xử lý việc trong cung, trong cung ẩm ướt, sau này Hoàng hậu sẽ dời đến Phật tự ở hành cung tu dưỡng.” Ánh mắt Dao Anh đảo qua mặt từng vị phi tần, cuối cùng dừng lại ở Tiết Quý phi, “Ta đã báo cáo Thánh thượng, phượng ấn tạm do Tiết Quý phi thay mặt chưởng quản, chuyện lục cung phiền Tiết Quý phi lo liệu.”Tiết quý phi rất kinh ngạc.


Đám phi tần khác cũng chấn kinh như nàng, một lát kịp phản ứng, trên mặt lộ vẻ ganh ghét phẫn hận: Tạ Hoàng hậu không thể trông coi lại chuyển khỏi Thái Cực cung, phượng ấn giao cho Tiết Quý phi chưởng quản, không phải tương đương với việc nắm giữ thực quyền à?Tiết Quý phi cũng phản ứng lại, dưới lớp da run run kia không che giấu nổi niềm vui mừng.Dao Anh quay người rời đi.Nàng sai người đưa Tạ Mãn Nguyệt đến Phật tự hành cung, nơi đó tĩnh mịch xa rời thị phi, hộ vệ nô bộc đều là trung bộc của Tạ gia Kinh Nam, Tạ thị sẽ rất an toàn.Người chọn làm phó hậu cũng do nàng tỉ mỉ chọn.


Tiết Quý phi là con gái của bộ hạ Lý Đức, trước khi gả cho Lý Đức đã từng gả qua hai lần, còn sinh một trai một gái, trong hậu cung chỉ có bà là không có khả năng trở thành Hoàng hậu.


Bà làm người phúc hậu, xử sự công chính, lại là người thông minh, biết mình không thể được sắc phong làm Hoàng hậu, nhất định phải mượn danh Hoàng hậu của Tạ Mãn Nguyện để uy hϊế͙p͙ phi tần khác, tự nhiên sẽ không dám thất lễ với Tạ Mãn Nguyện, là người thích hợp nhất.Đây cũng là điều Lý Đức muốn thấy, ông luôn đề phòng phi tần xuất thân từ thế gia, một Tiết Quý phi không có chỗ dựa quản lý hậu cung, ông ta càng yên tâm.Dưới đài yến hội vẫn vui vẻ, cười nói ồn ào, ăn uống linh đình.Dao Anh thu váy, từ hành lang cột rời khỏi đại điện, bỗng nhiên cảm giác được một luồng ánh mắt sắc bén như đao đảo quanh trên người mình, lòng run lên, đưa mắt quét quanh.Vừa vặn cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.Đó là một người đàn ông dị tộc mặc áo choàng ngắn, cẩm bào cổ tròn hoa văn phiên bang, mũi cao mắt sâu, vai rộng, vừa hững hờ uống rượu vừa ngưng mắt dò xét nàng.Như đang đánh giá con mồi.Ánh nến chiếu rọi, hai con ngươi sâu thẳm của gã như hiện ánh vàng kim nhạt.


Dao Anh lập tức thu tầm mắt, tăng tốc bước chân ra đại điện, đáy lòng phun trào một cảm giác khó tả.Tạ Thanh theo ngay sau lưng nàng, nói: “Đó là con trai tù trưởng Diệp Lỗ.”Dao Anh nhắm mắt, lòng bàn tay lạnh buốt.


Tù trưởng Diệp Lỗ đã già, mấy người con trai đang tuổi cường tráng.Nàng bước nhanh đi xuống trường cấp, một bóng người xẹt ngang xuất hiện, bàn tay to lớn thô ráp duỗi tới, nắm chặt tay nàng.Dao Anh ngẩng lên.


Lý Huyền Trinh nắm lấy tay nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Vân Nương đâu?”Ánh trăng nghiêng chiếu, lồng lên gương mặt thanh tú đang ngẩng lên của Dao Anh.


Lý Huyền Trinh tức giận nhìn nàng, chợt khẽ giật mình.Dao Anh vẫn bình tĩnh, dưới ánh trăng đôi con ngươi tối như đầm sâu, gương mặt vương mấy giọt máu đỏ thắm điểm trên gương mặt trắng mịn.


Vết máu rực rỡ, càng nổi bật lên da thịt trắng hơn tuyết.Tựa như đóa hoa nở rộ trong sương mù, trong mông lung gặp một bóng người thướt tha.Thanh lệ.Xinh đẹp.Còn mang theo mấy phần yêu mị.Ngón tay Lý Huyền Trinh run rẩy.Dao Anh lạnh lùng thốt: “Thái tử nên đi hỏi Thánh thượng, người bắt Chu Lục Vân không phải ta.”Lý Huyền Trinh cúi nhìn nàng, mắt phượng nghiêng nghiêng, ánh mắt u ám: “Thất muội giỏi tính toán, trước đã giao dịch với ta rồi sau còn giao dịch với Thánh thượng.”Dao Anh mỉm cười: “Huynh trưởng, Hồ tộc Diệp Lỗ sẽ không trung thành tuyệt đối với Ngụy triều, dù có thông gia với Ngụy triều thì chúng vẫn luôn có thể phản loạn bất cứ lúc nào, ta thay Chu Lục Vân hòa thân, chuyến đi này dữ nhiều lành ít, đương nhiên muốn thừa cơ tìm Thánh thượng đòi chút thù lao rồi.”Nàng tránh khỏi tay Lý Huyền Trinh.


“Giao dịch giữa hai ta là từ ta chủ động bảo gả thay, bây giờ ý chỉ tứ hôn đã hạ, huynh đạt được thứ mình muốn, ta không thất ước gì, không phải sao?” Dao Anh biết, Đông cung không dám tiết lộ giao dịch giữa họ.


Nên chi bằng nàng lợi dụng nó đến cực hạn.Lý Huyền Trinh nới lỏng ngón tay.Dao Anh từ bên cạnh hắn bước tiếp.


Sau lưng truyền đến tiếng Lý Huyền Trinh: “Thất muội, trước khi muội và tù trưởng Diệp Lỗ thành hôn ta sẽ không để cho muội gặp Lý Trọng Kiền.”Dao Anh dừng chân, đưa lưng về phía huynh trưởng mình.“Lý Huyền Trinh, ta đã sớm biết.” Lúc giao dịch Ngụy Minh đã ám chỉ, chỉ cho phép nàng cho người xác nhận Lý Trọng Kiền còn sống, không cho phép nàng gặp mặt Lý Trọng Kiền.Lần cuối cùng nàng gặp anh mình là lúc tiễn hắn xuất chinh, anh cầm yên ngựa mới nàng mua cho, quơ quơ kim chùy về phía nàng, oai hùng phấn chấn.Vậy cũng tốt, gặp nhau chỉ thêm bi thương.Dao Anh cười cười, không quay lại cầu xin Lý Huyền Trinh, từng bước một đi xa.Sau lưng vang tiếng bước chân, bóng Lý Huyền Trinh cao lớn đuổi theo, lại nắm lấy tay nàng kéo đến lật cả người.


Hắn nhìn Dao Anh, đáy mắt còn sâu hơn bóng đêm: “Thất muội, có hối hận không?”Ánh mắt Dao Anh ra hiệu Tạ Thanh chuẩn bị rút đao, ngăn hắn không cần tiến lên, ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Trinh: “Thái tử điện hạ, ta không hối hận.”Nàng dừng lại, nói khẽ: “Ta chỉ hối hận ngày đầu gặp huynh ở Xích Bích, cho là huynh là người tốt trừ bạo giúp kẻ yếu, Trường Sinh ca ca.”Lý Huyền Trinh như bị thứ gì làm đau nhói, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.


“Ta nói rồi, đừng gọi ta như vậy!”Dao Anh cười khẽ, từng chút từng chút gỡ ngón tay lạnh buốt của Lý Huyền Trinh: “Điện hạ yên tâm, sau này ta không nhắc đến cái tên này nữa.
Sáu năm trước, Dương Trường Sinh mà ta biết đã ch.ết.”Nàng nhẹ phẩy ống tay áo, quay người rời đi.


Lý Huyền Trinh đứng tại chỗ, ngón tay bóp sâu trong lòng bàn tay.Cả đêm Trung Thư tỉnh nghĩ viết chiếu thư sắc phong thật hay, quan viên trong triều và Diệp Lỗ cò kè mặc cả, Diệp Lỗ ra bao nhiêu kỵ binh, lúc nào gả ầm ĩ mấy ngày, Diệp Lỗ rất nhanh thỏa hiệp, chỉ cần gả Thất công chúa thì chúng có thể nhượng bộ.Không đến mấy ngày, ý chỉ tứ hôn chính thức ban bố.Tất cả đồ cưới từng chuẩn bị trước đó cho Phúc Khang công chúa giờ thành của hồi môn của Dao Anh, vì Dao Anh giờ đây là đích công chúa, triều đình muốn lung lạc Diệp Lỗ, Lý Đức hạ chỉ tăng thêm mấy phần, Trịnh Bích Ngọc cùng Tiết Quý phi phụ trách xử lý.Dao Anh chưa từng hỏi chuyện đồ cưới, chỉ yêu cầu Trịnh Bích Ngọc giúp nàng tìm tỳ nữ người Hồ biết nói tiếng Hồ.


“Ở thảo nguyên ngôn ngữ khác biệt, ngoài tiếng Đột Quyết còn có một số ngôn ngữ bộ tộc khác, tìm thêm mấy Hồ tỳ biết nói tiếng Hồ, hỏi các cô ấy nếu muốn theo ta đi Diệp Lỗ thì các nàng sẽ có lý lịch trong sạch.”Tỳ nữ người Hồ được nuôi trong cung hay ở nhà thế gia đều là nữ nô, thân phận ti tiện, cả đời không thể thoát khỏi tiện tịch.Trịnh Bích Ngọc nói: “Các cô ấy đã là nữ nô làm theo mệnh lệnh, sao phải giải tịch?”Dao Anh không giải thích nhiều.Bọn thị nữ Xuân Như nghe nói nàng định mang tỳ nữ người Hồ đi hòa thân, quỳ cầu xin theo: “Sao công chúa không dẫn theo tụi tôi lại đổi thành tỳ nữ người Hồ thấp kém?”Dao Anh thở dài.


Vì nàng không biết gả đi rồi sẽ gặp những gì.
Dù nàng thân là công chúa Đại Ngụy, đến khi Diệp Lỗ bị các bộ lạc khác chiếm đoạt thì cũng chỉ là một chiến lợi phẩm thôi.


Không bảo vệ được thị nữ của mình, thì dẫn vào con đường có đi không có về làm gì?Hồ tỳ bị thương nhân người Hồ bắt bán làm nô, trong đó không ít người nhớ nhà, muốn trở lại quê cũ, nhưng địa vị thấp kém không thể thoát tịch, nếu nàng buộc phải mang vài tỳ nữ đi Diệp Lỗ thì chi bằng chọn Hồ tỳ.Bên nào cũng thỏa.Đám Xuân Như khóc đến ruột gan đứt từng khúc.


Dao Anh vẫn không mềm lòng.Hai ngày sau, Trịnh Bích Ngọc cho người dẫn mấy Hồ tỳ tốt đưa đến Vương phủ, ai cũng thanh tú, tay chân lanh lẹ, hai người nhỏ tuổi nhất một là Talie, một là A Y.


Dao Anh hỏi ý từng người, xác nhận họ đều muốn thoát khỏi phận nữ nô, muốn về cố hương chủ động muốn theo nàng gả xa, bèn lệnh Trưởng sử sắp xếp phòng ốc cho họ ở.Trước đại hôn, tù trưởng Diệp Lỗ tự mình dẫn binh xuất chinh, tuyên bố muốn lấy đầu A Sử Na thị kính hiến Đại Ngụy.


Ngụy triều thành công kết minh với các bộ lạc chư Hồ.


Có thiết kỵ của họ trợ giúp, Ngụy quân thế như chẻ tre, trong hai tháng tuần tự thu phục Hội Châu, Thiện Châu, đánh tan hai vạn quân địch, cứu một lượng lớn người Hán bị bắt làm tù binh làm nô lệ, mấy bộ lạc Hồ tộc đang chiếm cứ Lương Châu nghe ngóng rồi chạy mất.Nửa tháng sau, tù trưởng Diệp Lỗ tru sát thủ lĩnh Hà thị, đem đầu Hà thị về Trường An, yêu cầu Ngụy triều thực hiện lời hứa.Lễ bộ định ra hôn kỳ.Trịnh Bích Ngọc nói với Dao Anh: Dù tù trưởng Diệp Lỗ vẫn còn đánh trận nhưng đại hôn vẫn diễn ra đúng hạn, con trai của tù trưởng Diệp Lỗ sẽ dẫn nàng đến chỗ đóng quân của họ, đợi tù trưởng về sẽ hoàn thành hôn lễ theo phong tục Diệp Lỗ.Dao Anh bình tĩnh gật đầu.Nàng chỉnh lý xong tất cả sổ sách thư mục, giao cho quản gia.Mấy năm nay tiền bạc góp được một phần dùng để đút lót đại thần trong triều, cho nên đêm đó các đại thần mới đồng tình với Tạ gia lấy tình thế ép Lý Đức đồng ý để Lý Trọng Kiền làm con thừa tự cho Tạ gia.


Phần còn lại Dao Anh chia ra cất giữ mấy chỗ khác nhau, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Về phần điền sản ruộng đất nhà cửa quầy sách, đều có trung bộc quản lý.Chờ Lý Trọng Kiền về, toàn bộ Tạ gia sẽ ngay ngắn rõ ràng, anh không cần phiền lòng.Hôn kỳ ngày càng gần, Dao Anh đi hành cung một chuyến.


Nàng sợ Tạ Mãn Nguyện đau lòng, gần đây không gặp Tạ Mãn Nguyện, mẹ đã không nhận ra nàng.Hành cung trồng không ít cây ngân hạnh, giờ đã là đầu thu, lá vàng lao xao rơi, trải đầy toàn bộ đình viện.Cung nữ, nội thị đang cùng chơi với Tạ Mãn Nguyện nhặt lá cây dưới bóng cây ngân hạnh.


Tạ Mãn Nguyện nở nụ cười vui vẻ, hưng phấn nói: “Nhị Lang, Thất Nương, nhặt nhiều chút, nương dạy hai con làm canh ngân hạnh.”Cung nữ nội thị cười vâng dạ.Dao Anh đứng ở góc sâu hành lang, nhìn thật lâu, quay người rời Phật tự.Trở lại Vương phủ, trưởng sử mới từ Đông đô về, lau khóe mắt, nói: “Vết thương của Nhị Lang bớt nhiều, nhưng chưa thể đứng dậy.”Người Nam Sở chuyên dùng độc, Lý Trọng Kiền trúng độc quá nặng, từ lúc tỉnh ý thức mờ mịt, ngồi cũng không nổi.


Ngụy Minh thu xếp cho hắn nghỉ lại Đông Đô, Dao Anh cho gia tướng Tạ gia đi Đông Đô trông coi, đợi nàng xuất giá, Ngụy Minh thả người, gia tướng sẽ đưa Lý Trọng Kiền về Kinh Nam.Dao Anh hỏi trưởng sử: “Anh có nhận ra bác không?”Trưởng sử vành mắt đỏ bừng: “Nhị Lang lúc mê lúc tỉnh, đôi khi ngủ một giấc hai ba ngày, tôi chăm ngài mấy ngày, ngài không nhận ra tôi.”Dao Anh ngồi ngẩn ra, nói: “Đợi anh khá hơn đã, đừng tìm anh kể chuyện ta đi gả xa, giờ anh đang bị thương, còn chưa xuống giường được, nói cho anh ấy biết anh nôn nóng, sao dưỡng thương nổi?”Trưởng sử gật đầu, “Công chúa… chừng Nhị Lang khỏe rồi thì sao?” Đợi Lý Trọng Kiền tỉnh lại, phát hiện Dao Anh không chịu gặp hắn, chắc chắn sẽ sinh nghi.Dao Anh ngồi trước cửa sổ, khép sổ sách lại: “Giấu được chừng nào hay chừng ấy.


Nói với anh ấy, anh ấy là chỗ dựa duy nhất của ta, phải mau khỏe mạnh.”Trưởng sử khóc gật đầu.Chớp mắt đã tới thời gian gả đi.Dao Anh điền trâm* đản y**, được cung nữ trang điểm vô cùng rực rỡ, trong ánh nhìn đăm đăm của Lý Đức và văn võ bách quan, được Tạ Thanh đỡ lên một cỗ xe ngựa trang trí lá vàng ngọc bích.*trang sức cài tóc hai hoặc nhiều chân khảm đá quý.**lễ phục của phụ nữ quý tộc cổ đại.Tạ Thanh khăng khăng theo Dao Anh đi bộ lạc Diệp Lỗ.


“Chí của tôi không ở kiến công lập nghiệp, chỉ nguyện đi theo công chúa, bảo vệ công chúa, đến chân trời góc biển.”Dao Anh khuyên hắn ở lại.Lần đầu tiên Tạ Thanh lộ ra vẻ oán giận: “Công chúa xem thường chí hướng của tôi à? Kẻ sĩ ch.ết vì tri kỷ, Tạ Thanh tôi không được coi như người trung nghĩa sao?”Dao Anh bất đắc dĩ, biết có đuổi hắn đi hắn vẫn sẽ vụng trộm cùng ra Ngọc Môn quan, đành phải gật đầu để hắn ở lại.Khâm Thiên Giám định hôn kỳ đúng vào một ngày thu quang đãng sáng sủa, bầu trời trong lành, hạc bay tận trời.Xe ngựa từ trước cửa cung xuất phát, chậm rãi đánh ra trường nhai.


Tạ Thanh cưỡi ngựa theo cạnh xe bỗng nhiên gõ gõ cửa sổ xe: “Công chúa, người nhìn.”Dao Anh bị một đầu đầy châu ngọc, trâm cài đè tới không ngóc đầu lên được, đang ngồi dựa vào ngây người, nghe tiếng, vén một góc rèm xe nhìn ra ngoài.Nàng ngây ngẩn cả người.Hai bên trường nhai đầy người đứng, nam nữ già trẻ, tóc vàng tóc trái đào, có thiếu niên nhà giàu quần áo đẹp đẽ, cũng có dân chúng trang phục rách rưới.


Họ đứng hai bên từ hoàng cung kéo dài đến ngoài cửa cung, khắp nơi đen nghìn nghịt, nhìn qua không thấy từng mái đầu.Có quan viên, tiểu lại cóc ké trong triều xuất thân hàn môn từng nhận ân huệ của Dao Anh.Có thiếu niên ham chơi ngày xưa từng cưỡi ngựa đuổi theo Dao Anh.Có dân chúng Dao Anh lần lượt thuận tay giải cứu.Có lưu dân từ nạn đói được Tạ gia cấp lều cháo.Có nữ tử được Dao Anh ra tay tương trợ mà tránh được vận mệnh làm nô.Họ không reo hò, nhảy múa trong tiếng nhạc vui vẻ vang trời, chỉ đứng yên ở đó, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, mặt mũi nặng nề, mắt rưng rưng.Dao Anh nước mắt tràn mi, vẫy tay về phía đám người.Không chỉ một người đã từng hỏi nàng: Vì sao lại ra tay cứu người không liên quan?Trên đời này có anh hùng hào kiệt.


Cũng có rất nhiều người ác độc vong ân phụ nghĩa.


Càng nhiều hơn nữa là những người bình thường, có lòng riêng của mình, có nhu nhược khiếp đảm, có tư lợi, nhưng biết ơn biết trả, coi sóc lẫn nhau.Dao Anh cũng là người bình thường, là người muốn sống qua thời loạn, nàng từng cùng chạy nạn với lưu dân, từng gặp nguy nan được lưu dân vốn không quen biết cứu trợ, từng được chân thành đối đãi, cũng muốn lấy chân thành để đối đãi mọi người.Cho nên, lúc đủ khả năng, sao thấy ch.ết mà không cứu? Những người sống sờ sờ đứng trước mặt nàng đây, chính là câu trả lời của nàng.Dọc đường đều có Kim Ngô Vệ phòng thủ, dân chúng không nhìn rõ cảnh trong xe ngựa nhưng người tinh mắt vẫn kịp bắt được cánh tay đang vẫy nhẹ của Dao Anh.Một lão phụ nhân khóc thành tiếng: “Thất công chúa, bảo trọng nha!”Một thiếu nữ yếu đuối, lấy chồng tha hương, nhất định phải bảo trọng nhé!Một tiếng vừa buông, như nước lạnh văng vào chảo dầu, oanh oanh liệt liệt nổ ra một tràng sóng gầm.“Thất công chúa, bảo trọng!” Giọng từng người hô lên.Từng người quỳ trước xe ngựa.Tất cả mọi người đều nhìn chiếc xe ngựa, lần lượt nói: “Thất công chúa, bảo trọng!”Họ không nghĩ được câu chúc phúc nào khác, chỉ cầu Thất công chúa bình an.Đám Tần Phi, Bùi đô đốc thân mặc giáp, hộ tống xe ngựa ra cửa thành.Tiếng ồn ào, tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu rót thành một dòng lũ lớn, cuốn tới, vừa mới biến mất mấy phần, chỉ sau chốc lát, lại vỗ lên một đợt sóng lớn khí thế ngập trời.Bùi đô đốc quay đầu nhìn chiếc xe ngựa.


Dao Anh từ đầu đến cuối không lộ diện, chỉ duỗi ra một bàn tay thon nhỏ nhẹ vẫy.
Bùi đô đốc chấn động trong lòng, chợt nhớ tới câu thơ lúc Trịnh Tể tướng dẫn quần thần ra trước cửa cung tiễn biệt Thất công chúa:Công chúa Đại Ngụy đi hòa thân, một mình chống đỡ trăm vạn binh.






Truyện liên quan