Chương 2

Tại thánh địa của Huyền Tước môn nằm sâu trong Tử Vong cốc...
Chúc Dung Tịch Nguyệt bơ phờ sau hơn 8 ngày đêm luyện chế vũ khí. Nàng luyện được 2 thanh kiếm thượng phẩm và một cây sáo ngọc thay cho cây sáo hồi trước nàng làm gãy.


Hồ Khải Tinh bưng tô canh gà thảo dược hắn mất công làm cả nửa ngày lên cho nàng:
- Muội uống đi. Rồi ngủ một chút. Mấy ngày qua khổ cực một phen, cũng phải nghỉ ngơi chứ?
Nàng không ngần ngại nhận lấy, uống hết.
Một nữ tử mặc y phục đen xuất hiện từ không khí, cung kính bẩm báo:


- Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lúc nào thì lên đường ạ?
Chúc Dung Tịch Nguyệt hơi khởi sắc, vẻ lạnh lùng nhìn nữ tử đó:
- Tốt, sáng mai chúng ta đi. Hãy thông báo cho ba người còn lại.
- Thuộc hạ tuân lệnh. - Nàng ta đi như khi đến, đột ngột không khác gì một làn gió.


Hồ Khải Tinh cười tỏa nắng nhìn nàng:
- Muội xem ra rất nóng lòng gặp hắn. Có lẽ giờ hắn cũng như ngồi trên đống lửa.


Chúc Dung Tịch Nguyệt hơi kéo khoé môi. Tính cách của Hoàng Phủ Dạ Mặc nàng rõ hơn ai hết. Tên đó tuyệt đối là một đứa trẻ to xác. Nhưng nghĩ lại, nếu gã họ Hồ này không nói ra tình hình của nàng thì đâu có làm cho hắn lo lắng. Thế là mọi tội lỗi đều nhất trí quy về cho Hồ Khải Tinh đáng thương.


Nàng đứng thẳng người, nhấc chân bỏ đi. Nàng biết Hồ Khải Tinh sẽ quản lý môn phái giúp nàng những lúc nàng vắng mặt. Ca ca tốt, nhưng điểm đáng ghét chính là cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn. Vài lần ngay cả nàng cũng mắc mưu hắn. Vẫn là tìm một Hồ tẩu tẩu đến trị hắn thì tốt nhất, không sợ hắn chạy lung tung gây họa nữa.


available on google playdownload on app store


Cả thánh địa tiếp tục chìm trong im lặng. Bóng đêm xuống dần, kéo nàng nặng nề chìm trong giấc ngủ.


Sáng hôm sau, khi Chúc Dung Tịch Nguyệt khoác túi đồ đi ra đến cổng thì bốn Trưởng lão đã có mặt đầy đủ. Họ là những người được nàng huấn luyện đặc biệt, thường xuyên đi theo nàng tiếp thu chỉ giáo, kiêm luôn nhiệm vụ vệ sĩ và giúp việc.


Bốn người Tuyết Sương Phong Vũ hai nam hai nữ cưỡi ngựa đi đằng sau, khí thế lạnh nhạt như được đúc từ một khuôn với nàng. Hồi kinh lần này Chúc Dung Tịch Nguyệt cải nam trang nên không ai nhận ra, dĩ nhiên ngoại trừ Hoàng Phủ Dạ Mặc.


Họ dừng lại ở thành Nhược Liên. Đây là một thành lớn cách kinh đô Thượng Minh chừng hơn 200 dặm. Thành chủ nơi này là loại người bí ẩn, tộc nhân hiếm hoi của gia tộc cổ xưa từng lừng danh một thời Gia Luật - Gia Luật Từ Hiên, nghe đồn khá mạnh mẽ.


Ông ta từng nợ Huyền Tước một ân tình trước kia, vậy nên Huyền Tước nhờ vả gì cũng đều đồng ý. Bây giờ chỉ cần họ cầm theo bên mình lệnh bài của thành chủ thì có thể được miễn tất cả các chi phí trong thành. Mà Chúc Dung Tịch Nguyệt không phải người “đồ đến miệng còn từ chối“.


Năm người trước tiên đi ăn, vào tửu lâu nhỏ trên đường dùng bữa cũng đủ. Người xung quanh cứ gọi là hoa mắt khi nhìn thấy tổ hợp nam thanh nữ tú bước vào. Họ vừa ngồi vào bàn, tiểu nhị đã chạy đến:
- Quý khách dùng món gì?
Phong nhìn nàng:
- Chủ nhân?
Nàng phất tay áo:


- Các ngươi tùy tiện chọn món. Ta dùng gì cũng được.
- Vậy cho tất cả các món ngon nhất trong quán các ngươi lên đây. - Vũ yêu cầu.
Tiểu nhị vội vã đi lấy đồ ăn. Sương quay sang hỏi Chúc Dung Tịch Nguyệt:
- Chủ nhân, người có cần thuộc hạ đi mua dược liệu không? Thuộc hạ thấy chúng ta mang theo hơi ít.


Nàng không nói gì. Thế là Sương biết điều, đứng dậy rời đi. Nàng nghĩ trong đầu: “Chủ nhân luôn như thế, nếu đồng ý, nàng không lên tiếng, chỉ có phản đối thì mới mở miệng. Trước tới giờ người được nàng đối xử tốt có thể đếm trên đầu ngón tay. Xem nào, có Hoàng thượng nè, bốn người chị em kết nghĩa Linh, Diệu, Ngọc, Liên, còn Vương gia Hồ Khải Tinh. Không biết bốn Trưởng lão tụi mình có được tính không nhỉ?”


Đầu nghĩ tay làm, Sương nhanh chóng thu thập các loại dược liệu cần thiết. Khi nàng trở lại thì Chúc Dung Tịch Nguyệt và ba Trưởng lão đã ăn xong. Chúc Dung Tịch Nguyệt đưa cho Sương túi đồ ăn:
- Phần của ngươi đây. Đi đường ăn cũng không muộn.


- Cảm ơn chủ nhân. - Sương nhận lấy, vui mừng khi chủ nhân quan tâm tới mình.


Chợt Thủy, con chim ưng tình báo của Chúc Dung Tịch Nguyệt bay đến, đáp xuống vai nàng. Bởi nàng vốn có khả năng giao thiệp với các loài động vật nên mới chọn Thủy làm quân do thám. Trao đổi qua lại với nó một chút, rồi nàng nhìn bốn người họ:


- Tuyết, ngươi một mình đi về phía thành Liệt, xem có đúng là binh mã của Đình Quốc muốn nổi loạn không, Phong và Sương gửi chim đưa thư tới các chi nhánh Huyền Tước môn trong các thành, kêu họ thông báo cho các sát thủ chính tông luôn ở trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh. Vũ, ngươi mau theo ta tới Thượng Minh thành. Phải nhanh nói với Mặc chuyện này. Đây là mệnh lệnh!


- Đã rõ thưa chủ nhân! - Tuyết Sương Phong đồng thanh hô, thúc ngựa phi nước đại rời đi.
Chúc Dung Tịch Nguyệt cũng không rảnh rỗi, lập tức ra khỏi thành, tiếp tục cho ngựa chạy bằng tốc độ gấp ba khi nãy. Vì vậy một ngày sau họ đã có mặt tại kinh đô Thượng Minh Quốc - Thượng Minh thành.


Nàng bảo Vũ đi tới cứ địa Huyền Tước đặt tại đây, còn mình thì trở về Hoàng cung. Gần đến nơi, nàng bắt gặp Lục công chúa Hoàng Phủ Bảo Châu, em gái Hoàng thượng, đang cùng cung nữ đi mua sắm.


Vị công chúa này mới 17 tuổi, tính tình trẻ con, không hề kiêu căng mà ngược lại rất tốt bụng. Cô bé nhìn thấy Chúc Dung Tịch Nguyệt, hơi ngờ ngợ:
- Ngươi là ai? Sao trông quen thế?
- Con bé ngốc này, ngay cả tẩu cũng không nhận ra à? - Nàng mắng khẽ.
Hoàng Phủ Bảo Châu há hốc miệng, rồi cười hớn hở reo lên:


- Hoàng tẩu, tẩu mới về đó sao?
- Muội khỏe chứ? Ta về có ít chuyện cần bàn với Mặc. - Nàng bước lại gần xoa đầu cô bé.
Hoàng Phủ Bảo Châu ỉu xìu:
- Hoàng huynh dạo này bận lắm, còn chẳng được nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu huynh ấy còn cố nữa e rằng sẽ kiệt sức mất!


Chúc Dung Tịch Nguyệt nhíu mày, lo lắng cho hắn:
- Được rồi, vậy giờ ta sẽ hồi cung, xem xét tình hình của hắn. Muội đi cùng ta không?
Cô bé gật đầu ngay, vội dẫn đường cho nàng. Đến cổng Hoàng cung, đám thị vệ canh gác lễ phép cúi chào:
- Lục công chúa, ngài đã trở về. Người này là?


- Hoàng tẩu của ta. - Hoàng Phủ Bảo Châu xuống ngựa, giao lại cho một thị vệ trong số đó.
Chúng không hiểu. Đột nhiên Lý Bình - thái giám hầu bên cạnh Hoàng thượng chạy ra, tay bưng cái gì đó, va vào Hoàng Phủ Bảo Châu. Cô bé lảo đảo suýt ngã, may mà Chúc Dung Tịch Nguyệt đỡ được.


Ông ta luống cuống quay lại:
- Xin lỗi ngài, Lục công chúa. Ủa? Ngài là... Có phải hoàng hậu Ngài cuối cùng cũng tới!
Đội thị vệ ngạc nhiên tột độ, Hoàng hậu ư? Nếu Lý công công nói vậy thì đúng rồi!
Chúng vội vã quỳ xuống:
- Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!


- Đứng lên đi. Lý công công, Mặc ở đâu?
Qua phút mừng rỡ, ông ta mở miệng:
- Khởi bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng hiện đang thiết triều.
Nàng không nói hai lời, quay người phi thân tiến về hướng chính điện.


Lý Bình thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng hậu là người duy nhất có thể uốn nắn được Hoàng thượng. Ngài ấy tới rồi chắc mình cũng không phải lo gì nữa.”






Truyện liên quan