Chương 10

"Đừng uống đừng uống", Mạch Tiểu Hân giằng lấy chai xì dầu trong tay anh, vặn nắp lại rồi đặt lên bàn, xoay người về phía Ngũ đứng bên cạnh nói: "Ngày mai tôi đến làm thuê, góp một phần sức lực cho ngày khai trương của quán".


Xung quanh lại cười vang một trận, "Tư Viễn, hôn một chút thì sao chứ? Cậu thật sự nỡ để bạn gái làm thuê cho thằng Năm à?"


Mục Tư Viễn cúi đầu nhìn Mạch Tiểu Hân bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt to rất đẹp kia trong suốt không tỳ vết, hứa hẹn nghiêm túc như một em bé. Giờ khắc này, anh đúng là không nỡ để cô đến làm thuê.


Mạch Tiểu Hân nhìn một đám người xung quanh, bình thường không phải chủ tịch thì chính là giám đốc, lúc này tất cả đều rất trẻ con, cảm thấy chơi rất vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Một chút căng thẳng lúc đi lên biến mất không còn chút nào, cô cười tủm tỉm nói: "Mọi người đều không chịu tới làm thuê, chương trình ngày mai của ông chủ sẽ bị lỡ mất. Để tôi ném ngói dụ ngọc, bảo đảm sẽ không lười biếng, chưa đạt đủ doanh thu ba triệu sẽ không về nhà. Mời mọi người ngày mai đến giám sát".


Mục Tư Viễn biết đây là cô đang tìm cớ cho mình xuống thang, nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của Lục Tử Hãn cách đó không xa, anh chỉ cười thầm không nói.


Năm cười to nói: "Đúng là một em gái vừa thông minh vừa lương thiện, anh còn đang lo mọi người đều không chịu thì kế hoạch ngày mai sẽ bị phá sản, giờ có người mở đầu thế này thì tốt rồi. Ngày mai nhất định bạn trai của các nhân viên đặc biệt này cũng phải đi cùng, gọi đồ nhiều một chút, tôi còn mời cả đài truyền hình đến quay phim quảng cáo rồi đấy!"


available on google playdownload on app store


Mục Tư Viễn đấm Năm một cái, cười nói: "Đúng là một ý tưởng đáng ghét, chỉ giỏi chơi xỏ người khác!" Rồi ra hiệu cho Mạch Tiểu Hân bấn nút tiếp.
"Số 78!" Mạch Tiểu Hân đọc một con số với vẻ cười trên nỗi đau của người khác, lại có người gặp nạn rồi.


Mã Tô nhìn hai người trên sân khấu, nhỏ giọng hỏi Hà Đông: "Tiểu Hân đúng là bạn gái của Mục Tư Viễn?"


"Đương nhiên không phải!" Hà Đông trừng mắt, đàu óc người này có vấn đề hay sao? Nếu như đúng thì Lục Tử Hãn làm sao có thể không biết xấu hổ mà theo đuổi nữa? Chẳng lẽ người trong nhóm bọn họ đều không quan trọng chuyện này hay sao? Trong lòng không khỏi khinh bỉ một chút, sau đó tự hào nói, "Mạch Mạch chính là như vậy, đừng thấy ngoại hình cô ấy rất nữ tính mà lầm, tính khí lại con trai lắm, rất trọng nghĩa. Lúc cần ra tay nhất định cô ấy sẽ ra tay, không bao giờ muốn thấy người khác khó xử".


"Cho nên em mới thích chơi với cô ấy, chính là muốn có người sẵn sàng ra tay cứu mình bất cứ lúc nào?" Mã Tô trêu chọc, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Mạch Tiểu Hân phía trước, "Cô ấy thích đàn ông kiểu gì? Nếu như anh theo đuổi cô ấy thì có hi vọng hay không?"


Nghe vậy Lục Tử Hãn quay sang nhìn Hà Đông rồi lại nhìn Mã Tô, lạnh lùng nói: "Tôi thấy là không có hi vọng đâu".


Hoàn toàn không phát hiện ánh mắt hung tợn của thủ trưởng, Hà Đông vừa giơ tay vẫy Mạch Tiểu Hân vừa thuận miệng nói: "Ai bảo thế, tất cả đều có thể, biết không? Em nói với anh này, Mạch Mạch thích người hào hoa phong nhã, nhã nhặn thanh lịch, tuyệt đối không thể to béo, không thể đô con, cô ấy vẫn bảo như vậy nhìn không khác gì loại nhà giàu mới phất. Còn nữa, cô ấy thích nam sinh đeo kính, bởi vì bố cô ấy cũng đeo kính, con bé này vẫn thần tượng bố, chỉ tìm bạn trai theo khuôn mẫu của bố cô ấy, rập khuôn máy móc ấy, hiểu chưa? Bố cô ấy là giáo sư đại học C, nhớ năm đó đưa cô ấy đến trường báo danh, trời ạ, thực sự có thể gọi là phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, khiến toàn bộ tòa kí túc nữ đều đổ rạp. Ngoại hình Mạch Mạch rất giống bố, tưởng tượng một chút xem, nếu anh muốn tán cô ấy thì cứ xây dựng hình tượng của mình như vậy".


Mạch Tiểu Hân đi theo Mục Tư Viễn chen lại đây tươi cười chào hỏi Mã Tô. Hà Đông đi tới ôm chặt cô rồi hôn lên má một cái rõ kêu: "Bảo bối, bạn đúng là hoành tráng!" Khiến ba người đàn ông bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.


Mạch Tiểu Hân sớm đã quen với mấy trò quấy rối của Hà Đông, gãy ra khỏi vòng tay cô ta nũng nịu nói: "Ngày mai bạn phải đến cùng tớ, kéo hết cô Ba dì Bảy rồi cả bạn học cấp một cấp hai cấp ba đến uống cà phê, nếu không tớ sẽ bị giữ ở đây không về nhà được!"


Mã Tô bên cạnh lập tức nói thành khẩn: "Yên tâm, ngày mai anh gọi các đồng sự cùng cơ quan đến ủng hộ em, bọn anh sẽ gọi nhiều một chút, mà chỉ gọi những thứ đắt nhất, nhất định sẽ giải cứu em thật sớm!"


"Tốt, tốt, nói chuyện phải giữ lời!" Mạch Tiểu Hân liên tục gật đầu nói, "Em còn chưa ăn gì, chúng ta đi ăn một chút đã". Cô tự cho là đến giờ nhiệm vụ bạn gái của mình đã hoàn thành, bất kể là đối với Lục Tử Hãn hay là đối với Mục Tư Viễn đều coi như tận tình tận nghĩa rồi, tiếp theo chính là thời gian tự do cùng với Hà Đông. Vì vậy cô liền chào hỏi mọi người rồi kéo Hà Đông qua một bên.


Ở đây Mã Tô cũng không biết nhiều người nên lập tức thông minh đi cùng, Mục Tư Viễn bị người khác kéo sang bên cạnh tán gẫu, còn lại Lục Tử Hãn và chị gái tiếp tục xem chương trình tiếp theo.


Nhìn Mục Tư Viễn với nét mặt toả sáng cách đó không xa, tâm tình Lục Tử Tình sa sút, "Tử Hãn, rất lâu chị không thấy Tư Viễn vui vẻ như vậy rồi, thì ra Mạch tiểu thư và Tư Viễn đã biết từ trước rồi à? Hình như chị đã thấy cô ta ở đâu đó rồi!"


"Có lẽ là gặp ở phòng ăn khi đi ăn trưa", tâm tình Lục Tử Hãn cũng không vui lắm, Mạch Tiểu Hân bỏ hắn lại mà đi, phía sau còn có một gã Mã Tô lòng dạ khó lường đi theo, mà chính mình thì không thể bỏ chị gái lại đuổi theo. Lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, đúng là chẳng ra đâu vào đâu, trong lòng hết sức hối hận hôm nay để Mục Tư Viễn dẫn Mạch Tiểu Hân tới trước, vốn chỉ vì sợ Mạch Tiểu Hân mượn cớ từ chối, không ngờ bé con này lại làm mọi chuyện đảo lôn lung tung hết cả. Mình thì hao tâm tốn sức muốn giúp chị gái một tay để bắt Tư Viễn, cuối cùng bị hắn thoải mái hóa giải thậm chí còn có lãi, bây giờ mọi người đều cho rằng Mạch Tiểu Hân là bạn gái hắn. Càng nghĩ càng ảo não, Lục Tử Hãn không nhịn được bất mãn nói với chị gái: "Chị, vì sao vừa rồi chị không lên?"


"Chị có lên giải vây Tư Viễn cũng chưa chắc đã vui vẻ như vậy", Lục Tử Tình nói đắng chát, "Vị Mạch tiểu thư này có phải cô bé em đang theo đuổi đó không?" Nhớ tới gương mặt tươi cưới dào dạt thanh xuân của Mạch Tiểu Hân, trong lòng Lục Tử Tình lại nhói đau không thể kìm nén được. Rốt cục thì đàn ông vẫn cứ coi trọng phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, Mục Tư Viễn cũng không thể là ngoại lệ.


"Vâng" Nhìn chị gái tỏ ra rất mất mát, Lục Tử Hãn không tiện tiếp tục oán trách, cầm tay chị như an ủi, "Chị, em chỉ muốn giúp chị, không phải Tiểu Hân cố ý".


"Sau này nếu còn có chuyện tương tự thì nhất định phải nói với chị trước, có một số việc người khác có thể làm rất thoải mái nhưng con cái nhà họ Lục lại không được, chị rất hâm mộ Mạch tiểu thư".


"Cô ấy chính là một cô bé ngốc nghếch, mua tạm một cái váy bên đường mà cũng dám đi dự tiệc, lại còn không thèm trang điểm nữa chứ". Giọng nói của Lục Tử Hãn thoáng chốc trở nên dịu dàng, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm Mạch Tiểu Hân trong đám người, "May là ngoại hình còn tàm tạm".


"Buổi tiệc của Viễn Dương hôm đó cô ta cũng đến đúng không? Thảo nào chị cảm thấy quen mặt, thì ra cô ta là cô bé đứng bên cạnh Tư Viễn hôm đó". Một thời điểm quan trọng như vậy, phải đón tiếp bao nhiêu nhân vật quan trọng, nhưng anh ấy vấn ở lại bên người cô bé kia lâu như thế, đây không phải chuyện Mục Tư Viễn mà cô biết thường làm. Ngày đó cô cũng đứng xa xa nhìn bọn họ như hôm nay, trong lòng thấp thỏm không yên.


"Hôm đó em cũng có mặt, lần trước cô ấy và Tư Viễn cùng bị kẹt trong thang máy cho nên Tư Viễn mới mời cô ấy tới dự tiệc". Còn vì sao cùng bị kẹt trong thang máy mà lại phải mời cô ấy thì bây giờ nghĩ lại còn đúng là làm mọi người nghi ngờ. Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó của chị gái, trong lòng Lục Tử Hãn chợt cảm thấy rất khó chịu.


Mục Tư Viễn đi tới bên người Mạch Tiểu Hân đang trò chuyện sục sôi ngất trời với Mã Tô và Hà Đông, chỉ nghe thấy Hà Đông nói: "Đúng là bọn tư bản đại gian đại ác, chỉ đùa một chút mà còn kèm theo doanh thu bán hàng".


Mạch Tiểu Hân cười cười chỉ Mã Tô: "Như người nào đó đi giữa nghệ thuật và lợi nhuận, vừa cần cái đẹp lại vừa cần tiền. Vậy ngày mai anh đi bưng bê cũng được coi là hành vi nghệ thuật rồi, giật tít là huyết án xảy ra vì một chai xì dầu".


Mục Tư Viễn cười nói: "Có phải tôi nên kêu Ngải Lâm thông báo các nhân viên Viễn Dương ngày mai đều phải đến quán cà phê làm thêm giờ với công việc là tranh mua cà phê, phỏng chừng tình cảnh như vậy sẽ giống thật hơn".


Mạch Tiểu Hân đang muốn phản bác Lục Tử Hãn đã đi tới nhét một ly nước chanh vào trong tay cô, một tay chống lên bàn ăn, thuận thế nửa oomg cô vào trước ngực, cúi đầu nói: "Chúng ta dứt khoát làm lớn chuyện một chút, em cũng kêu các nhân viên Văn Cẩm tới tăng ca cổ vũ cho anh thêm can đảm được không?" Nói xong nửa là khiêu khích nửa là đùa cợt liếc Mục Tư Viễn một mắt.


Mục Tư Viễn mỉm cười lui lại nửa bước, nhấp một ngụm rượu vang trong ly, chậm rãi thưởng thức.
Mạch Tiểu Hân bị hành động mập mờ của Lục Tử Hãn khiến cho rất không tự nhiên, bất an dịch sang bên cạnh một bước.


Lục Tử Tình chầm chậm đi tới bên người Mục Tư Viễn, hơi oán giận nói: "Tư Viễn, anh đúng là cũng liều thật, một giờ nửa khắc mà cũng không chịu nổi, nếu uống hết cả chai xì dầu lớn như vậy thì có lẽ tối nay phải nhập viện gấp, đến lúc đó chắc cô sẽ mắng ch.ết bọn em mất". Giọng nói và thần thái hết sức thân mật.


Một đôi mắt đẹp của Mạch Tiểu Hân hết nhìn nữ chính lại nhìn đến nam chính, nhớ tới tin tức dạng dưa lê dưa chuột được biết từ Hà Đông trước kia lại hết sức hối hận vì vừa rồi mình lại làm chuyện thừa, bạn gái người ta đang ở đây, tự nhiên mình nhảy ra lo chuyện không đâu làm cái gì, không khỏi đỏ mặt xấu hổ nói: "Lục tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi em hấp tấp quá, không biết tổng giám đốc Mục đang đợi..."


"Vậy thì thật sự phải cảm ơn sự hấp tấp của em rồi", Mục Tư Viễn chặn đứng chữ "chị" sắp ra khỏi miệng Mạch Tiểu Hân, "Cậu Năm cũng sẽ cảm ơn em, em đã mở đầu rất tốt, vừa rồi đội ngũ làm công của em lại được mở rộng rồi, ngày mai quán cà phê nhất định sẽ mở cửa đại cát".


Lục Tử Tình sửng sốt, nhìn Mục Tư Viễn thật sâu rồi nói với Lục Tử Hãn: "Vậy ngày mai chúng ta cùng đến cổ vũ cho cậu Năm, nhớ bảo mọi người sớm mang lẵng hoa tới, Mạch tiểu thư ở đây làm thuê thay chúng ta, chúng ta sao có thể làm người ngoài đứng xem được".


Mạch Tiểu Hân ngửi thấy mùi ghen tuông trong câu nói, cảm thấy đây là đang chỉ trích người ngoài như mình cứ thích xen vào việc của người khác, càng ngày càng cảm thấy vô vị. Hôm nay mình xem như xui xẻo hết cỡ, chưa nói đến việc bị người ta kéo đến một party không quen biết ai mà còn mất toi thời gian thứ 7 ngày mai đến bưng bê. Hảo tâm giải vây cho người ta còn không được lợi lộc gì, bắt chó đi cày mà có ai nhớ đến công chó, cô thở dài trong lòng, quả nhiên không chơi được trò chơi của người có tiền.


Lục Tử Hãn cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Tử Tình, thấy Mạch Tiểu Hân không chịu trả lời, biết nhất định là cô cảm thấy tủi thân nên cảm thấy rất là không yên tâm. Hôm nay vốn là chính mình ép cô ấy đến, nếu lần này làm cô giận thì lần sau làm sao còn chịu để ý đến mình nữa, vội cười gượng kéo cô đi lên phía trước đối mặt với Mục Tư Viễn nói, "Uống chút gì với chị em đi, em quên mang nước trên xe, chị ấy kêu khát suốt nãy giờ".


Mục Tư Viễn gật đầu, lấy một ly rượu vang đưa cho Lục Tử Tình, hai người đứng chung một chỗ vô cùng buồn chán nhìn Ngũ tiếp tục ồn ào. Lục Tử Tình nói: "Vị Mạch tiểu thư này đúng là có một phong cách riêng, cả ngày nghe Tử Hãn nói phải đãi vàng, xem ra đúng là đãi được vàng rồi".


Mục Tư Viễn chăm chú nhìn về phía trước, lời nói của Lục Tử Tình vừa rồi xem như hợp tình hợp lý nhưng kỳ thực người nào cũng nghe ra sự bất mãn của cô. Vẻ mặt tủi thân của Mạch Tiểu Hân anh đã thu hết vào mắt, trong lòng bất giác cũng cảm thấy bực mình.


Lục Tử Tình hơi khó xử, hối hận vừa rồi mình nói chuyện hơi mất thể diện, len lén liếc Mục Tư Viễn với sắc mặt lạnh lùng. Nhìn theo ánh mắt Mục Tư Viễn, bàn tay Lục Tử Hãn đặt trên vai Mạch Tiểu Hân xem như vô tình, Mạch Tiểu Hân đang xem nhập thần, không hề cảm thấy tiểu xảo của người bên cạnh.


Hà Đông nói nhỏ với Mã Tô đang đứng bên cạnh xem trò: "Người có tiền là không nghĩa khí nhất, chính mình không dám làm, người ta làm rồi thì lại ghen, giúp cô ta mà cô ta còn khiêu khích. Em không thể để Mạch Mạch vướng phải loại ni cô già như vậy được, Mã Tô, anh đi tán Mạch Mạch đi, em châm ngòi thổi gió giúp anh, chỉ cần sau này bọn anh có chuyện vui gì đừng có quên em là được".


Mã Tô nghiên cứu tỉ mỉ gương mặt quả táo của Hà Đông, thấy cô không có vẻ như đang nói đùa liền chần chừ hỏi: "Có được không? Tử Hãn thì có thể phớt lờ được, nhưng còn gã Mục Tư Viễn kia thì làm thế nào?"


"Người có tiền đều làm mọi người khó chịu như nhau, trong mắt chỉ có tiền, nhân lúc anh còn chưa thành nhà tư bản thì cho anh một cơ hội, anh cứ nghe em sẽ không sai đâu".






Truyện liên quan