Chương 12
Suốt dọc đường Lục Tử Tình yên lặng không nói, thấy sắc mặt cô không vui, nhịn một hồi lâu, rốt cục Lục Tử Hãn hỏi: "Chị, chị với Tư Viễn làm sao rồi? Lúc đến còn vô cùng cao hứng, tại sao vừa chớp mắt đã tức giận rồi, thế này đúng là không giống chị mà!"
"Vậy em cho rằng chị nên thế nào? Vĩnh viễn làm một người trong suốt không có cá tính gì trước mặt anh ta à?" Lục Tử Tình tủi thân nói, "Sau khi cha anh ta xảy ra chuyện chính chị đã kéo anh ta đến Viễn Dương, là chị đã xin bố chăm sóc anh ta, cố gắng kéo anh ta ra khỏi những ngày tháng tự mình khép kín đó. Chị nghĩ cho dù anh ta tạm thời không quên được tình cũ nhưng dần dần rồi cũng phải cảm động, mà sự cảm động này có lẽ sau thời gian dài sẽ chuyển hóa thành tình cảm, nhưng xem ra là chị mơ tưởng hão huyền rồi. Lúc đầu anh ta thích Vi Giai Hinh, ngay cả ra nước ngoài học cũng mang cô ta theo, bây giờ lại mọc ra một Mạch Tiểu Hân..."
"Chị, em đã nói với chị rồi, người đang theo đuổi Mạch Tiểu Hân là em, không phải Tư Viễn", Lục Tử Hãn không vui ngắt lời.
"Tử Hãn, em không biết, mấy năm nay bên người Tư Viễn chưa từng có phụ nữ, đã bao lâu em không thấy anh ta chịu cặp với một cô gái rồi? Ánh mắt anh ta nhìn Mạch Tiểu Hân hôm nay khác với bình thường".
"Đàn ông tán thưởng mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cũng là chuyện bình thường, chị không thấy chứ Mã Tô còn ngang nhiên tuyên bố phải theo đuổi cô ấy nữa chứ, đúng là củ chuối!" Lục Tử Hãn càng nghĩ càng tức giận, "Mạch Tiểu Hân lại không phải thiên tư quốc sắc, Tư Viễn làm sao có thể vừa thấy đã yêu Mạch Tiểu Hân được!"
"Trong tòa nhà Văn Cẩm cũng không ít gái đẹp, vì sao em lại thích cô ta?"
"Em chỉ cảm thấy cô ấy thú vị, còn chưa nói tới mức thích". Lục Tử Hãn không nhịn được nói, "Chị đừng suốt ngày để ý đến cô ấy được không? Cô ấy là một cô bé đơn thuần, còn rất trẻ con".
Lục Tử Tình quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Chị lại cảm thấy cô ta rất có âm mưu, cố ý tỏ ra ngây thơ ấu trĩ mà lại có thể đùa bỡn em và anh ấy trong tay, chị muốn xem ngày mai cô ta còn có thể chơi thế nào, bưng bê? Hừ..."
"Đừng nói Tiểu Hân như vậy". Lục Tử Hãn hít vào một hơi, cố gắng đè xuống sự bất mãn trong lòng, buồn bực nói: "Chị, mấy năm nay bên người Tư Viễn vẫn không có phụ nữ cho thấy anh ấy vẫn để ý đến chị. Nếu cả ngày anh vờn hoa bẻ liễu thì chị cũng chẳng làm gì được đúng không? Lạc quan một chút đi, đừng quản lý đàn ông quá chặt. Đàn ông đều thích tự do, chị bám càng chặt anh ấy chạy càng nhanh, đừng ép anh ấy. Hôm nay việc này em cũng có chút hối hận, may là có Tiểu Hân giải vây, bằng không chị cũng không chịu lên, với tính khí anh ấy thì thật sự sẽ uống hết chai xì dầu đó đấy, lúc đó thì đúng là gây ra đại họa".
"Chị nào dám ép anh ta? 5 năm rồi, chị vẫn đang lặng lẽ chờ anh ta, để tuổi xuân trôi qua từng ngày từng tháng, có là tượng đá cũng phải sốt ruột chứ. Em biết vừa rồi anh ta nói gì với chị không? Anh ta nói anh ta coi chị như chị gái".
Lục Tử Hãn bật cười nói: "Hôm nay làm sao chị lại chọc anh ấy mất hứng thế, đến mức lời thế này anh ấy cũng nói ra được. Đừng giận, thằng cha kỳ cục này càng ngày càng không hiểu phong tình, suốt ngày chỉ biết làm việc kiếm tiền, để mai kia em nói với anh ấy".
"Cái gì cái gì, đến nay anh ấy vẫn chưa hề xem chị như người gì đó của anh ấy", Lục Tử Tình chán nản nói. Nếu như mẹ vẫn còn thì có lẽ sẽ có thể nói với cô Trần mẹ Tư Viễn, từ nhỏ cô đã rất thích mình, chắc sẽ không phản đối mình trở thành con dâu cô ấy. Đáng tiếc trước khi nhà họ Mục gặp chuyện mẹ đã mắc bệnh qua đời rồi. Lúc đầu cô khóc lóc xin bố giúp anh, bố cô chỉ thở dài không hỏi gì, chỉ biểu thị đồng ý đồng thời cũng khuyên cô phải tỉnh táo. Cô biết có rất nhiều đàn ông tốt, không cần thiết phải treo cổ trên đúng cái cây này. Đại tiểu thư nhà họ Lục, ngoại hình lại không tồi, đi tới đâu cũng có người theo đuổi, tựa như tại nhà B tòa nhà Văn Cẩm, trước mặt cô điều kiện của những người đàn ông đó tự nhiên lại thấp xuống thành nhà A. Mục Tư Viễn thì sao? Nếu như Viễn Dương còn chưa cổ phần hóa thì điều kiện của Mục Tư Viễn cũng chỉ được xếp vào tầm nhà A, bây giờ vừa đưa ra thị trường nhưng cũng không thể đánh đồng với tập đoàn Văn Cẩm, vì sao chính mình luôn cảm thấy trong mắt hắn mình thậm chí còn chưa được tính là nhà A vậy?
Lục Tử Tình ngỡ ngàng nhìn chằm chằm về phía trước, dưới ánh đèn nê ông khắp nơi có thể thấy bóng dáng từng đôi từng đôi, đêm cuối tuần chính là ngày lễ của những người yêu nhau, còn chính mình, từ ngày thiếu nữ thanh xuân đến giờ vẫn chưa bao giờ có ngày lễ như vậy. Từ nhỏ cô đã quen với việc ngưỡng mộ anh, một cậu bé thông minh xuất sắc, gia thế, tướng mạo, tình cảm, tài hoa, mọi thứ không thiếu, chính là ước mơ từ đáy lòng của mỗi thiếu nữ. Vi Giai Hinh gia cảnh bần hàn, cha mẹ đều đã nghỉ hưu, chi phí ra nước ngoài du học đều do nhà họ Mục chi trả, ngay cả làm thêm Mục Tư Viễn cũng không nỡ để cô ta đi làm, nhưng cuối cùng người phụ nữ bạc tình này vẫn vứt bỏ anh, có lẽ từ đó về sau trái tim anh đã lạnh nhạt với phụ nữ rồi. Sau khi đến Viễn Dương, anh với cô luôn như gần như xa, cô lại càng ngày càng không thể chịu được khi thấy bất cứ một người phụ nữ nào xuất hiện bên người anh, biết rõ chỉ là quan hệ công việc thuần túy nhưng cũng vẫn nghi thần nghi quỷ, cuối cùng thậm chí bao gồm cả Ngải Lâm. Điều này làm cho cô rất sợ hãi, sợ cuối cùng rồi sẽ có một ngày không khống chế được chính mình, cho nên cô lựa chọn rời đi không chút do dự, một mình tới Anh du học. Cô tự nói với mình, nếu như trong một năm đó anh kết hôn thì cũng tốt vì cô sẽ có thể quyết đoán cắt đứt được tình cảm vấn vương này.
Tại Anh cô đã tham gia đủ loại party chỉ muốn gặp được người đàn ông mình cảm thấy vừa ý nhưng vẫn không được. Cô luôn luôn vô thức so sánh người khác với anh, vừa so sánh xong thì ngay cả hứng thú nói chuyện với người ta cũng không còn, sau đó những ngày ở Anh biến thành giày vò. Về nước, trong đám người đi đón người thân ở sân bay cô chỉ nhìn thoáng đã nhận ra hắn, mất khống chế rơi lệ ngay trước mặt anh, vui mừng vì anh còn chưa kết hôn, còn không có bạn gái, từ đó hạ quyết tâm lặng lẽ chờ đợi bên người anh. Một năm, hai năm, thời gian cứ trôi qua như vậy, nhưng cô đã đợi được cái gì? Lục Tử Tình không cầm được nước mắt, cô nhớ tới lời của Mục Tư Viễn, một người, lúc nên từ bỏ thì cần phải từ bỏ. Anh sao có thể từ chối cô không chút động lòng như vậy, anh biết rõ tình cảm của mình dành cho anh, biết rõ mấy năm nay mình vẫn đau khổ chờ đợi, sao anh ấy có thể dịu dàng mỉm cười với một cô gái khác trước mặt cô như vậy? Đúng, chính là cô bé kia, chính vì cô ả Mạch Tiểu Hân kia nên anh mới tuyệt tình với mình như thế. Lục Tử Tình yên lặng liếc em trai đang chăm chú lái xe bên cạnh. Một cô bé thượng phẩm? Đồng thời quyến rũ hai người đàn ông?
Cũng yên lặng không nói như vậy còn có Mạch Tiểu Hân, cô ngồi trong xe Mục Tư Viễn, tỉ mỉ hồi tưởng lại tiền căn hậu quả một lượt, từ ánh mắt Lục Tử Tình lúc vừa tới khi nhìn thấy cô đến lời nói không giấu được vẻ ghen tị sau đó, rồi lúc gần đi lại tỏ vẻ không vui, trong lòng dần dần bất an. Nhớ tới Lục Tử Hãn nói "Chị gái anh vẫn tương đối quan tâm đến Tư Viễn" liền cảm thấy hành vi hấp tấp của mình buổi tối hôm nay quả thật đã gây ra phiền phức lớn cho Mục Tư Viễn. Sau khi Lục Tử Hãn kéo mình ra chỗ khác đó nói không chừng hai người này ở lại đã cãi nhau thật. Nghe Hà Đông nói, cô Lục Tử Tình này chính là một nhân vật lợi hại, bố cô ta là chủ tịch Viễn Dương, ông chủ của Mục Tư Viễn, đắc tội con gái ông chủ kiểu gì cũng sẽ rất khó chịu.
Mục Tư Viễn thấy tâm tình cô sa sút liền hỏi: "Sao rồi? Nghĩ đến ngày mai phải làm cu li nên rầu rĩ à?"
"Không phải, đó sao có thể gọi là cu li được, trước kia học đại học em đã từng làm thêm ở nhà ăn, bưng bê cà phê không thành vấn đề".
"Làm việc ngoài giờ?" Mục Tư Viễn nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô biểu thị hoài nghi, "Tự em kiếm tiền trả học phí à?"
"Không phải thế, các bạn học cùng phòng kí túc đều làm thuê nên em cũng đi tìm việc làm. Anh biết đấy, khác người sẽ dẫn đến rất nhiều đau khổ!"
"Đau khổ đến mức nào? Khác người thường thường cũng sẽ mang đến thu hoạch không tưởng được", Mục Tư Viễn hỏi theo sát vấn đề cô vừa nói, muốn làm cho bầu không khí trong xe tích cực hơn một chút.
"Vừa rồi thật sự nên để anh uống xì dầu, như vậy mới gọi là khác người!" Mạch Tiểu Hân cười nói, "BẢn thân em không thích khác người, không biết tổng giám đốc Mục lai thích khác người, tóm lại là hôm nay em khéo quá hóa vụng rồi".
"Tử Tình chỉ là bạn học thời đại học của anh, không phải bạn gái anh, Mạch tiểu thư không cần cho rằng hôm nay mình bao biện làm thay đâu". Mục Tư Viễn vạch rõ quan hệ giữa mình với Lục Tử Tình rất dứt khoát, đương nhiên trong lòng anh biết rõ ràng vì sao Mạch Tiểu Hân cảm thấy bất an, "Em đã giải quyết một phiền phức lớn giúp anh, anh phải cảm ơn em tử tế, nếu không bây giờ nhất định anh đang nằm trong bệnh viện rồi".
Mạch Tiểu Hân nhất thời nghẹn lời, cô không nghĩ tới Mục Tư Viễn lại giải thích quan hệ của anh với Lục Tử Tình một cách sòng phẳng như vậy. Thì ra Lục Tử Tình chỉ là một bên tình nguyện, không trách được cô ta thấy mình là như gặp đại địch, có những phụ nữ chính là như vậy, càng là thứ mình không nhận được càng hay giận cá chém thớt, may mắn Mạch Tiểu Hân mình không phải người của tập đoàn Văn Cẩm, nếu không đắc tội đại tiểu thư thì nhất định không có kết quả tốt. Nghĩ đến đây cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Yên tâm rồi chứ?" Mục Tư Viễn liếc cô, "Thì ra gan em nhỏ như vậy".
Gác được tâm sự lại, Mạch Tiểu Hân lập tức thoải mái hơn nhiều, cười đùa đáp lời, "Phụ nữ còn đáng sợ hơn xã hội đen, biết không? Gặp xã hội đen còn có thể gọi 113, nếu gặp một người phụ nữ vì yêu mà ghen tị thì khóc ch.ết cũng không tìm được chỗ nào mà khiếu nại".
"Vậy em có phải phụ nữ không?" Mục Tư Viễn không nhịn được cười.
Mạch Tiểu Hân lặng lẽ le lưỡi, chính mình cũng bật cười. Những tủi thân do Lục Tử Tình gây ra vừa rồi cũng tan thành mây khói.
"Ngày mai Tử Hãn sẽ đến đón em chứ?" Mục Tư Viễn do dự một chút rồi hỏi, "Thấy đồng phục của nhân viên hôm nay rồi chứ? Chất liệu rất mỏng, mặc dù có điều hòa nhưng vẫn phải mặc ấm một chút, còn nữa, nhớ đi giày đế bằng".
"Tổng giám đốc Mục cứ yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ bảo đảm chất lượng, quyết không làm vỡ một tách cà phê nào của bạn anh". Mạch Tiểu Hân nói rồi mở cửa xe bước xuống.
"Mạch tiểu thư", Mục Tư Viễn thò đầu ra gọi với theo, nghiêm túc nói: "Hôm nay cảm ơn em".
"Đừng khách khí, hôm nay hai chúng ta cùng đeo một số, nên đồng cam cộng khổ". Mạch Tiểu Hân xua tay rất nghĩa khí rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Mục Tư Viễn ngẩng đầu nhìn không trung, hôm nay có trăng, bầu trời đêm sáng trong, nhớ tới "án mạng vì một chai xì dầu" Mạch Tiểu Hân nói lại bất giác khẽ cười.