Chương 86: Tô Lương Mạt vào tù
Tô Lương Mạt cho rằng cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng lúc môi mỏng của Chiêm Đông Kình bật ra những lời này, cô vẫn trở tay không kịp, phảngphất giống như bị người đối diện giội cho một chậu nước đá, âm hàn thấmvào tận xương cốt.
Không ngừng rét buốt, còn đau đớn khó nhịn.
"Ý định ban đầu của anh?"
Chiêm Đông Kình gật đầu, "Đúng, bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, Lương Mạt,tôi đối với cô có cảm giác tôi không phủ nhận, nếu như không có bức thưba cô gửi đến, tôi đã bảo Tống Các chấm dứt tất cả hành động, tôi sẽthay cô dọn dẹp sạch sẽ, sẽ có cuộc sống mà chúng ta có thể có."
"Thay tôi?" Khóe môi Tô Lương Mạt cong lên cười lạnh, "Chiêm Đông Kình, vậylà ngay từ lúc đầu anh đã tính toán kéo tôi vào rồi."
Chiêm ĐôngKình nghiêng người đứng dậy, hai tay đè chặt bả vai Tô Lương Mạt, côhoảng sợ lại không đẩy ra, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông từtừ áp lại gần.
"Nhưng tôi từng vì cô mà muốn thay đổi, cô khiến tôi đưa ra quyết định, tôi cũng cho cô một lựa chọn."
Một câu nói của hắn, đem thân thể Tô Lương Mạt kéo lên trên mặt nước rồi lại hung hăng nhận trở xuống.
"Đừng nói thêm nữa," Cô trầm mặc một lúc lâu, rồi lại lần nữa lên tiếng, "tôi không lựa chọn, tôi mặc cho số phận."
Chiêm Đông Kình từ từ thu tay lại, ánh mắt dán chặt lên cô từ dò xét chuyểnsang lạnh lùng, Tô Lương Mạt phát hiện ra bên trong hiển lộ xa cách cùng hờ hững, hắn bình thản nhìn cô hồi lâu, "Cho dù cô không đáp ứng tôi,tôi cũng có cách khiến ông ta phải trở lại."
Tô Lương Mạt hoảng hốt, "Anh lại muốn làm cái gì?"
"Cứ chờ xem."
Cô đưa tay giữ chặt cánh tay người đàn ông, "Đừng, ba tôi ông ấy cũng làbị an uổng mà, chuyện của ba anh còn chưa biết rõ ràng..."
"TôLương Mạt," Chiêm Đông Kình ngắt lời cô, "đừng nói những chuyện này cóhay không có nữa, trong lòng cô thực ra cũng rõ ràng, cô sợ hãi như vậycũng là vì cô đã tiếp nhận sự thật như lời tôi nói, lúc ba cô ở trại andưỡng, ông ta biết ở lại Ngự Châu thêm một ngày thì nguy hiểm thêm mộtngày, nhưng nói thế nào ông ta cũng không chịu chấp nhận tôi sắp xếp cho ông ta rời đi, chẳng lẽ cô không thấy kỳ quái sao?"
"Vậy thìsao, đều là trùng hợp, là trùng hợp." Tô Lương Mạt không còn chút sứclực, cô từ trong đáy mắt người đàn ông nhìn thấy được mình đang giãygiụa, hắn khoanh tay đứng nhìn, để một mình cô cố gắng phí công giảithích chuyện cô cho rằng không thể nào, nhưng Tô Lương Mạt không có cách nào nói được, cô chỉ có thể duỗi hai tay che mặt.
Cuối cùngtrong lòng cô ôm lấy may mắn, Tô Lương Mạt không muốn để Tô Khang mạohiểm, "Chờ chuyện này được dẹp yên rồi, cảnh sát bên kia quên đi ba tôi, tôi tìm cách hỏi rõ ràng cho anh có được không?"
"Lương Mạt, ba cô cũng coi như là người cẩn thận, cô cho rằng vài năm tới ông ta có thể trở lại Ngự Châu sao?"
Hai tay Tô Lương Mạt chống đỡ bên người, đầu ngón tay chạm vào Tô Trạchđang ngủ bên cạnh, cô gập cong hai chân, trong mắt đã giảm bớt giãy giụa tuyệt vọng, "Tôi ở trong lòng anh, còn chưa có quan trọng đến mức anhcó thể vì tôi mà bỏ qua kiên trì của mình, phải không?"
Chiêm Đông Kình không có trả lời, trong lòng hắn kỳ thật đã có đáp án.
Chuyện đến nước này, không cần biết có mấy phần hắn thúc đẩy lại có mấy phầnngòai dự liệu, Tô Lương Mạt dựa vào cái gọi là "đánh cuộc", cô đến mộtchút chút cơ hội khiến ba cô phải mạo hiểm cũng đều muốn bóp ch.ết, côhoàn toàn bất chấp hắn nôn nóng muốn tìm ra hung thủ sát hại Chiêm TùngNiên, nói cho cùng, hai người đều ích kỷ.
Chiêm Đông Kình đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Tăng với Tống Các đều ở trong phòng khách chờ gặp hắn, Chiêm Đông Kìnhtâm phiền ý loạn nằm trên ghế salon trong thư phòng, cửa phòng bị gõvang, hắn bực mình hét thành tiếng, "Ai cũng không gặp."
Tống Các vẫn là đẩy cửa đi vào.
Hàn Tăng cũng sải bước đi theo sau.
Chiêm Đông Kình nằm ngang, một cánh tay che kín hai mắt, nghe thấy tiếng bước chân cũng không có mở miệng đuổi người.
"Kình thiếu," Tống Các đứng bên cạnh hắn, "ngài đừng quản việc này nữa, vì cô ta liên lụy đến ngài thật không đáng."
"Chuyện này là tôi liên lụy đến cô ấy, không phải là cô ấy liên lụy đến tôi."
Tống Các với Hàn Tăng đưa mắt nhìn nhau, "Chúng ta không phải là lầm đầutiên gặp phải chuyện như thế này, mỗi lần đứt đuôi đều có thể tránh điđược, Kình thiếu, nếu để cho cảnh sát nắm được cán, sau này phiền phứcsẽ càng lúc càng nhiều, còn có các Đường hội ở Ngự Châu với Hoắc lão gia tử cũng sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng."
Chiêm Đông Kình dời cánh tay ra, ánh mắt rơi thẳng vào Tống Các, "Cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ quản."
Tống Các ngẩn ra, "Tôi nghĩ vậy."
"Tự cho là đúng." Chiêm Đông Kình ngồi thẳng dậy, ngón tay đè lên giữa hai đầu lông mày, vẻ mặt đầy mệt mỏi không giấu đi được.
Tô Lương Mạt lặng lẽ đi lên tầng ba, ở chỗ khúc quanh cô nghe thấy cótiếng nói chuyện, Hàn Tăng từ trước đến nay vẫn luôn nói to, "Kìnhthiếu, cho dù Tô tiểu thư đã cứu tôi, tôi cũng muốn nói như vậy, cảnhsát đến lúc đó nhiều lắm là đưa cô ta vào tù vài năm, nhưng nếu như cóliên can tới ngài thì sẽ không đơn giản như vậy, mạng lưới quan hệ củaTrương Chính Tụng kia có kẻ nào không muốn đưa chúng ta vào chỗ ch.ết,lại nói một người phụ nữ, mất rồi có thể tìm lại."
Hàn Tăng có lẽ cảm thấy những lời này nói ra rất không thật, hắn gãi gãi trán, nhưng rõ ràng thấy mình nói không sai.
Bước chân Tô Lương Mạt lúc nghe những lời này của Hàn Tăng liền cứng ngắcchôn trên đầu cầu thang, cô bỏ chạy trối ch.ết, vô thức sợ hãi lời tiếptheo Chiêm Đông Kình sẽ tán thành.
Trong phòng, người đàn ông một câu chưa nói, hắn thả người xuống, sống lưng thẳng tắp rơi vãi từng đạo ánh sáng lên vách tường, Chiêm Đông Kình vung tay, ra hiệu bọn họ rangoài.
Hàn Tăng với Tống Các xuống lầu, không ngờ tới ở hành lanh tầng hai đụng phải Tô Lương Mạt.
Cô dựa người lên vách tường, bóng lưng cô đơn tựa ở kia làm người ta không khỏi khó chịu trong lòng, nơi cổ họng Hàn Tăng khẽ cuộn, cuối cùng liếc mắt nhìn Tống Các rồi không mở miệng.
Tô Lương Mạt chắp hai taysau lưng, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, tóc đen thậtdài tản ra hai bên, cao cao quật cường ngẩng đầu, cô đã từng cho rằngđến bọn họ cũng đều tiếp nhận cô rồi, lại không ngờ lúc mấu chốt, bọn họ cũng muốn một phát đẩy cô ra.
Tống Các coi như chào hỏi cô một tiếng, "Tô tiểu thư."
Cô đứng trước vách tường, giống như một u hồn yết ớt, "Tống Các, chuyện công ty nghĩ ra cách giải quyết chưa?"
Tống Các gật đầu, nói cười bình thường như cũ, "Có thể giải quyết, cô đừng lo lắng."
Tô Lương Mạt cảm thấy đây thực sự là châm chọc ra trò, hắn còn bảo cô đừng lo lắng, Hàn Tăng không nghe nổi nữa, "Đi thôi."
Tống Các nghe vậy, cùng hắn đi xuống lầu.
Tô Lương Mạt mỉm cười, cánh môi quyến rũ trào phúng sâu sắc, cô đưa tay đè lên mí mắt, muốn ép chua xót bên trong trở về.
Hàn Tăng xuống đến phòng khách, nhịn không được nhìn quanh về phía tầng hai, "Nói cho cùng, cô ta đã từng cứu tôi."
"Có lúc cậu thật là ngay thơ, phải nói đã sớm trả sạch rồi, chúng ta ở sau lưng giải quyết cho cô ta bao nhiêu chuyện?"
Hàn Tăng thở dài, "Vẫn có chút kỳ quái."
"Đi thôi, chuyện này cũng không phải hai chúng ta có thể quyết định, bây giờ vẫn nên nói càng ít càng tốt."
***
Di động của Tô Lương Mạt không có bên người, Lưu Giản tìm cô đến sắp điênrồi, Tô Uyển ôm đứa bé ngồi bên mép giường, Lưu Giản ở trước mặt cô tađi tới đi lui, vẻ mặt bực bội.
"Giản, anh làm sao vậy?"
Lưu Giản cũng không trả lời, hắn đi vài bước, đột nhiên lại xoay người nói, "Tô Uyển, em biết làm thế nào liên lạc với Tô Lương Mạt không?"
"Em có số di động của cô ấy."
"Còn cái khác không?"
Tô Uyển lắc đầu, "Không phải cô ấy ở chỗ của Chiêm Đông Kình sao?"
Lưu Giản nghe vậy sắc mặt càng thêm sa sầm, Tô Uyển không dám lên tiếng,thấy hắn bực bội nóng nảy, lồng ngực cô ta cũng ngột ngạt theo, Tô Uyểnthừa dịp Lưu Giản không để ý động động đầu gối, đứa nhỏ đang ngủ say bịgiật mình khóc quang quác. Lưu Giản gấp rút vứt điện thoại di động, "Làm sao vậy?"
"Có thể là gặp ác mộng."
Lưu Giản nghiêng người đến gần đứa nhỏ, không vui trong mắt Tô Uyển cũng bị ngũ quan nhu hòacủa người đàn ông lúc này làm dịu, như vậy thật tốt, cô ta vô thức liềncoi đứa bé này thành của mình với Lưu Giản, Lưu Giản quả thực cũng đốivới nó bỏ ra không ít tinh lực.
"Giản, em thấy Đậu Đậu lớn lên sẽ giống anh."
"Đừng nói bậy," Lưu Giản đưa tay xoa má Đậu Đậu, "lời này truyền đi bảo chị dâu phải làm người thế nào?"
"Em chỉ nói như vậy, cũng không phải sự thật," Tô Uyển ra hiệu Lưu Giản ngồi xuống bên cạnh, "Giản, anh rất thích trẻ con à?"
Tâm tư Lưu Giản vẫn là bay đi rất xa rồi, "Em dỗ Đậu Đậu đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
"Nó muốn anh ôm mà."
Tô Uyển ngẩng đầu, Lưu Giản đã sớm đi ra sân thượng. Chuyện của Tô LươngMạt cô ta có nghe nói, nhưng Tô Uyển không muốn Lưu Giản quản, chuyệnkia dính líu quá rộng, Tương Hiếu Đường hôm nay sóng gió chưa yên, TôUyển sợ hắn gặp phiền toái.
***
Chiêm Đông Kình trở lạitầng hai, cửa phòng ngủ không khóa, hắn đi vào lại không thấy Tô LươngMạt trên giường, Tô Trạch cuộn mình ngủ say, hắn nghe thấy trong phòngthay đồ có tiếng động, Chiêm Đông Kình bước chân thật nhẹ, thảm lông mềm mại hấp thụ âm thanh, không chú ý căn bản không phát giác được.
Tô Lương Mạt đứng quay lưng ra cửa, trong phòng thay đồ treo đầy áo sơ micủa Chiêm Đông Kình, có vài cái đã là ủi phẳng phiu để bên cạnh, kỳ thật những chuyện lặt vặt này thường ngày đều có người giúp việc làm, mỗimột chiếc đều đã ủi qua, Tô Lương Mạt cầm lấy bàn ủi, cánh tay mảnhkhảnh di chuyển nhẹ nhàng, Chiêm Đông Kình đứng tựa trước cửa, trái timlúc này đột nhiên bị người ta đào trống rỗng, đau đớn vô cùng, từng chút từng chút rót vào trong cơ thể hắn.
Cô bình thường cũng không có làm những chuyện lặt vặt này, luôn nói ở nhà được Tống Tử Căng nâng niu như công chúa, cho dù Tô Khang gặp chuyện cũng không để cô chịu quánhiều khổ cực. Tô Lương Mạt để bàn ủi xuống, xoa xoa tay phải, duy trìmột động tác quá lâu ngón tay sắp ch.ết cứng.
Cô lắc lắc tay, sau đó lại tiếp tục.
Có lẽ là cảm thấy sau đêm nay cũng không còn cơ hội nữa, hoặc là cô nghĩ, cô nên vì hắn làm một chuyện thân mật nhất.
Chiêm Đông Kình lui ra khỏi phòng, trong lòng, cảm xúc đang giao tranh.
Hắn đi vào một căn phòng khác, bên trong có bày bàn thờ của Chiêm Tùng Niên.
Tấm hình đen trắng bày ở vị trí chính giữa, Chiêm Đông Kình dâng hương, thắp lên rồi quỳ gối trước di ảnh Chiêm Tùng Niên.
Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy, cảm giác tê nhức nơi đầu gối theo máutiến vào cơ thể, Chiêm Đông Kình mở cái hộp bên cạnh di ảnh, ảnh chụpbên trong là lần đầu tiên hắn lấy ra.
Đó là lúc Chiêm Tùng Niênch.ết hắn cho người chụp lại, từng màn từng màn thảm trạng bị phóng đạitrước mắt, lồng ngực Chiêm Đông Kình cứng lại, hắn khép mi mắt, đặt tấmhình về chỗ cũ.
Lần nữa bước ra khỏi phòng, bước chân đã mất đi do dự cùng phân vân lúc mới tiến vào.
Tình yêu cái thứ này, giữa bang hội với cừu hận như vậy có cũng được khôngcó cũng chẳng sao, Chiêm Đông Kình cảm thấy không đáng giá.
TôLương Mạt đối với hắn vốn chưa có yêu thương đến mức thấm sâu vào cốttủy, lúc đó hắn cho cô lựa chọn, cô không chút do dự cự tuyệt như vậy,thậm chí, có lẽ còn chưa nói tới cái gọi là yêu.
Tô Lương Mạt đem tất cả quần áo ủi qua một lần, cô ôm Tô Trạch nằm trên giường lớn, mở mắt đến hửng sáng.
Biến đổi từ tối thành sáng bên ngoài cửa sổ theo phân cách nơi đường chântrời mà từ từ rõ ràng, hai mắt Tô Lương Mạt vô cùng đau đớn, cô cọ cọđầu lên Tô Trạch, nhắm chặt hai mắt lại.
***
Ngày hôm sau, Tô Lương Mạt nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Cô không có đánh thức Tô Trạch, thay xong quần áo rồi xuống lầu.
Tô Lương Mạt cho rằng Chiêm Đông Kình sẽ cô đủ thời gian, giống như côchắc chắn rằng lòng dạ Chiêm Đông Kình sẽ không độc ác đến mức như vậy,nhưng khi cô thấy Vệ Tắc đứng trong phòng khách, tuyệt vọng đập vào mặtgần như ngập đầu.
Ánh mắt Vệ Tắc nhìn về phía cô nặng nề, Tô Lương Mạt thấy có mấy người cảnh sát đứng sau hắn.
Chiêm Đông Kình an vị trên sofa trong phòng khách, tư thái nhàn nhã, cũng không có liếc nhìn cô một cái.
Tô Lương Mạt miệng lưỡi khô khốc, "Vệ Tắc?"
Vệ Tắc một lúc lâu không nói được tiếng nào, một người cảnh sát ở phía sau tiến lên, lấy ra còng tay.
Tô Lương Mạt kinh hoảng lui người ra sau mấy bước, cô dấu hai tay ra sau lưng, "Vì sao?"
"Lương Mạt..." Vệ Tắc gọi một tiếng, lại khó khăn mở miệng tiếp, ánh mắt VệTắc như lưỡi dao sắc nhọn đâm về phía Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt thấy người kia tiến lên, "Mời theo chúng tôi trở về."
"Tôi không làm sai chuyện gì cả." Tô Lương Mạt vô lực giải thích.
Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới trước mặt cô, nói với người cảnh sát kia, "Thật ngại quá, xin cho chúng tôi mười phút."
Cảnh sát cầm còng tay nhìn lại phía Vệ Tắc, Vệ Tắc cho rằng chuyện sẽ có chuyển tiến, đương nhiên gật đầu đồng ý.
Chiêm Đông Kình giữ chặt Tô Lương Mạt đi về phía đầu cầu thang, cô nhấc châncứng ngắc đi theo, Chiêm Đông Kình buông tay cô ra sau đó nhìn cô, "TôTrạch tôi sẽ giúp cô chăm sóc tốt."
Cô không ngờ câu đầu tiên Chiêm Đông Kình nói lại là như thế này, Tô Lương Mạt khẽ giương cao cái cằm, "Không cần."
"Nếu không cô còn có thể dựa vào ai?" Chiêm Đông Kình liếc mắt về phía VệTắc đang lo lắng đứng chờ trong phòng, "Chẳng lẽ dựa vào hắn? Thủ đoạncủa Triệu Kiều không phải cô không biết rõ, cô yên tâm?"
"Cho dùtôi không nơi nương tựa cũng sẽ không để Tô Trạch ở cạnh anh." Tô LươngMạt xoay người định đi, Chiêm Đông Kình chế trụ cổ tay cô kéo cô lạitrước mặt, "Không còn lời gì khác muốn nói với tôi sao?"
"Hôm nay tôi đi vào rồi, có phải sẽ không ra được nữa?"
Cô hất tay ra, cùng Chiêm Đông Kình đứng mặt đối mặt.
Áo sơ mi màu đèn làm tôn thêm khí chất âm ngoan lạnh lẽo của người đànông, hy vọng cuối cùng Tô Lương Mạt ôm lấy cũng thất bại, cho dù đếnthời khắc này rồi cô vẫn cảm thấy khó tin, lúc còng tay lạnh như băngcủa người cảnh sát sượt qua da thịt cô, cô lúc ấy mới bỗng nhiên thanhtỉnh.
Người đàn ông từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô, "Đừnghận tôi, nếu cô đã lựa chọn thay Tô Khang đi con đường này, muốn tráchcô chỉ nên trách ông ta."
Vệ Tắc liếc mắt nhìn sang bên này, TôLương Mạt áp chế nước mắt đã ra khỏi vành mắt trở về, "Tôi thật khôngnghĩ tới, sẽ có một ngày là anh đích thân đưa tôi vào tay cảnh sát."
Cô không cho Chiêm Đông Kình thêm cơ hội nói gì, xoay người sải bước trở lại phòng khách.
Tô Trạch từ trên tầng hai đi xuống, trên người còn mặc bộ đồ ngủ hôm quaTô Lương Mạt thay cho nó, nó thấy trong phòng khách đầy cảnh sát, độtnhiêng oa oa khóc thành tiếng, chạy tới ôm lấy chân Tô Lương Mạt, "Cácngười đừng bắt chị, chị không phải là người xấu, các người mới là đạibại hoại."
Nước mắt Tô Lương Mạt nhẫn nhịn trượt khỏi hốc mắt, cô khom lưng kéo Tô Trạch, "Tô Trạch ngoan, chị không sao đâu."
"Gạt người, mọi người đều gạt em," Tô Trạch khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắnđỏ bừng, thở không ra hơi, "chị, em không muốn chị ngồi tù, các ngườiđừng bắt chị."
Vệ Tắc đi lên trước, nhìn thấy hai chị em túm tụmmột chỗ hắn cũng khó chịu,Vệ Tắc ngồi xổm xuống kéo Tô Trạch, lại thấyTô Trạch giãy giụa rồi bước nhanh chạy đến trước mặt Chiêm Đông Kình,thằng bé kéo cánh tay người đàn ông, "Chú, bọn họ thật muốn đưa chị đisao? Bọn họ là bại hoại, chú mau đuổi bọn họ đi đi."
Chiêm Đông Kình sắc mặt căng thẳng, không nói lời nào.
Tô Lương Mạt che miệng có nén tiếng khóc, cô nghẹn ngào mở miệng, duỗi tay về phía Tô Trạch, "Tô Trạch, đừng cầu xin hắn, lại đây."
"Chị, Tô Trạch sợ lắm, chị muốn đi đâu?" Tô Trạch lay lay cánh tay Chiêm Đông Kình, "Chú, sao chú không nói chuyện?"
Tô Lương Mạt thấy Tô Trạch đạp mạnh hai chân, chỉ đơn giản kéo Chiêm ĐôngKình lên trước được một bước, thằng bé khóc đến đầu tóc đều ướt đẫm, từmặt đến cổ cũng đỏ bừng. Cô so với ai khác đều đau đớn hơn, nhưng ChiêmĐông Kình sớm đã bày tỏ thái độ như vậy, Tô Lương Mạt tiến lên vài bướcgiữ chặt tay Tô Trạch, "Chị bảo em không được cầu xin hắn."
"Vì sao?" Tô Trạch ôm lấy Chiêm Đông Kình không buông, "Chú là người tốt, chị..."
Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, cô kéo Tô Trạch đến trước người, bóng đen của người đàn ông đổ xuống che đi ánh sáng nhu hòa trên mặt Tô Trạch, nướcmắt từng giọt từng giọt rơi xuống ống quần, hai tay Tô Lương Mạt giữchặt cánh tay Tô Trạch, thằng bé rất đau, cũng không dám kêu lên, côngẩng mặt lên, tâm tình chỉ mới bớt kích động phần nào, "Tô Trạch, hắnkhông phải là người tốt, hắn là người xấu."
Tô Trạch ngơ ngác, Chiêm Đông Kình bên cạnh trên mặt hiển lộ thần sắc không nói rõ được.
Tô Trạch khóc lớn, hất hai tay Tô Lương Mạt ôm lấy chân Chiêm Đông Kình, "Chú, chị gạt người."
Thằng bé vẫn không hiểu, có một số việc nói ra căn bản nó khó có thể phânbiệt, Tô Trạch chỉ biết Chiêm Đông Kình là người tốt, trong ấn tượng của nó cũng chỉ có người tốt và người xấu là khác nhau.
Chiêm ĐôngKình nhìn cái đầu nho nhỏ của Tô Trạch, hắn vừa định đưa tay vuốt xe,thân thể bên cạnh lại bị Tô Lương Mạt tóm mạnh kéo qua, cô vung tay quánhanh, một cái tát đáp thẳng lên mặt Tô Trạch, Chiêm Đông Kình ngay cảcơ hội ngăn cản cũng không có.
Cả người Tô Trạch lung lay mấy cái, vấp ngã xuống đất.
Tô Lương Mạt tới đỡ lấy hai vai nó, "Nhớ kỹ lời chị nói, hắn là người xấu, từ nay về sau cũng không được tới lui với hắn nữa có biết không?"
Tô Trạch e dè đưa mắt nhìn về phía Chiêm Đông Kình, thằng bé không có giởcái tính khóc náo, lại quan sát xung quanh, "Chị, em nhớ mẹ, em nhớ mẹ."
Tô Lương Mạt kéo Tô Trạch vào trong ngực, "Tô Trạch, có nghe lời của chị nói không?"
"Em nghe, chỉ cần chị không sao cả, sau này em cũng sẽ không ăn lem ly cũng không đánh nhau với các bạn nữa..."
Vệ Tắc quay lưng lại, hốc mắt không nhịn được đỏ ửng.
Tô Lương Mạt tựa vào đầu Tô Trạch khóc thành tiếng, có lẽ sẽ có người cảmthấy cô gieo gió gặt bão, người cả một phòng ngoại trừ Vệ Tắc, mấy cảnhsát kia phần lớn đều thấy hả dạ, bọn họ nhìn chòng chọc Chiêm Đông Kìnhkhông phải ngày một ngày hai, bây giờ cho dù không trực tiếp có chứng cứ lột đi một lớp da của hắn, ít nhiều cũng kéo được người phụ nữ của hắnra.
Tô Lương Mạt dắt tay Tô Trạch, "Tô Trạch là đại nam nhân, chị không có bên cạnh, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt biết không?"
"Em không biết, em không biết..."
Cô kéo Tô Trạch đến trước mặt Vệ Tắc, "Vệ Tắc, em sẽ nghĩ cách tìm người tới đón thằng bé."
"Lương Mạt, em yên tâm, Tô Trạch anh sẽ chăm sóc thật tốt giúp em."
Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Ở chỗ anh em cũng không yên tâm, anh giúp em tạm thời giữ thằng bé hai ngày."
Cảnh sát lúc nãy cầm còng tay tiến lên, hai tay Tô Lương Mạt rủ xuống trướcngười nặng nề đưa lên, mỗi một cử động này mang theo run rẩy khuất nhục, cảnh sát "lách cách" tr.a còng tay vào cổ tay cô, Tô Trạch hét lên mộttiếng kinh hãi nhào tới trước, "Các người đều là bại hoại, buông chịra."
Vệ Tắc đưa tay giữ lấy nó ôm trong người, để tùy ý đứa nhỏđấm đá lên mặt lên người mình, những thứ này đều không tính là đau, haitay Tô Lương Mạt nắm chặt thành quyền, còng kim loại bóng loang cứngrắn, cô lại cảm thấy giống như cái răng cưa cắt lên hai cổ tay cô từngnhát từng nhát ra máu.
Chiêm Đông Kình đi tới, người đàn ông mấyđêm trước còn cùng cô triền miên này giờ đây lại dùng lời tàn nhẫn mànói với cô, "Đừng trách tôi, cô ở bên cạnh tôi đây đã là một loại kỳ ngộ vô duyên rồi."
Chiêm Đông Kình biết, cảnh sát khó khăn lắm mớibắt được đằng chuôi Tô Lương Mạt, tất nhiên muốn thông qua miệng của côcạy ra càng nhiều tin tức bất lợi với hắn, thủ đoạn của bọn họ hắn cànghiểu rõ hơn, hắn chỉ hy vọng một câu nói kia, có thể khiến Tô Lương Mạtchịu ít đau khổ một chút.
Tầm mắt Tô Lương Mạt mơ hồ, đúng vậy,cô làm sao có thể hy vọng xa vời ma quỷ ở bên cạnh cô sẽ biến thànhngười tốt chứ, nhưng vẫn là không cam lòng, cảnh sát kéo cô đi lêntrước, Tô Lương Mạt đột nhiên dừng bước chân lại, khí lực chưa bị rúttận trong cơ thể hóa thành lời gào thét tuyệt vọng cuối cùng, "ChiêmĐông Kình, ngón tay của anh, là vì tôi mà chặt đứt."
Chiêm ĐôngKình giơ bàn tay mang bao tay da lên, từng câu từng chữ xé rách hy vọngcuối cùng của cô, "Lúc ấy cứu cô cũng không phải bởi vì tôi yêu cô, màvì... cô chỉ đáng giá một đầu ngón tay của tôi."
Hai chân cô cứng nhắc tại chỗ, Vệ Tắc không đành lòng nhìn tiếp, tiến lên kéo cánh tay Tô Lương Mạt, "Đi."
Cô lảo đảo bước theo, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn Chiêm Đông Kình, "Cái gì gọi là tôi chỉ đáng giá một đầu ngón tay của anh?"
"Không, chính xác chỉ là một "đốt" ngón tay," Chiêm Đông Kình tiến lên trước, "chẳng lẽ cô trước giờ đều không thấy kỳ lạ sao?"
Đôi mắt Tô Lương Mạt đẫm lệ mông lung, "Kỳ lại cái gì?"
Ngay cả Vệ Tắc cũng nghe không nổi, Tô Lương Mạt lại vẫn khăng khăng nhất mực.
Chiêm Đông Kình quét mắt về phía cảnh sát trong phòng, hắn đi tới, thân thểgần như dán chặt Tô Lương Mạt, hắn áp môi mỏng lên vành tai cô, "Lần đócô bị bắt cóc, thật ra những kẻ kia chỉ là mấy nhân vật không có phẩmcách trong Đường hội nào đó mà thôi, Tứ Phong Đường muốn đưa tôi vào chỗ ch.ết không phải ngày một ngày hai, chỉ bằng mấy tên kia căn bản khôngđộng được vào tôi với cô. Nhưng tôi vẫn mang theo Tống Các với Hàn Tăngtới, có một số chuyện Tứ Phong Đường ngậm bồ hòn đương nhiên không dámnói, lúc bọn họ vì tôi đi cứu cô, tôi đã cho Tống Các an bài xong, chính trong đêm đó, Đường hội lớn nhất dưới trướng Tứ Phong Đường bị tôi dọnsạch, hơn một trăm tên quản sự, còn có tất cả hàng hóa trên ba chuyếntàu, ai cũng biết là tôi đi cứu cô, chuyện này không ai hoài nghi đếntrên đầu tôi. Về phần ngón tay của tôi, sau lưng tôi lúc ấy có tay súngbắn tỉa đi theo, nói ra cô có thể không tin, tôi cắt một đốt ngón tayhoàn toàn là bởi vì muốn dời chú ý của kẻ khống chế cô, giằng co thêmnữa sẽ càng thêm mạo hiểm, nếu như còn có biện pháp đơn giản hơn, tôi có thể đến nháy mắt cũng không nháy một cái ở trên người cô chọc lên mườitám con dao, Tô Lương Mạt, đây chính là tôi."
Cô nhắm mắt lại, không ngăn được nước mắt.
Thì ra một nhát dao kia, không phải bởi vì quan tâm, càng không phải bởi vì yêu, mà chỉ là vì trong hoàn cảnh như vậy, một dao kia của hắn có thểnắm giữ cục diện an toàn nhanh hơn, không có chuyện cổ tích kinh thiênđộng địa cảm động lòng người, là cô coi trọng một đầu ngón út trên người Chiêm Đông Kình, là cô quá coi trọng vị trí của bản thân mình tronglòng Chiêm Đông Kình rồi!
Tô Lương Mạt bật cười, đúng vậy, cô nên cảm thấy kỳ lạ, một nhát dao không hề do dự cắt xuống kia, là một người bình thường đều cảm thấy hắn là vì cô mà gấp rút, tình thâm ý trọng,rốt cuộc cô chưa từng suy nghĩ qua, Chiêm Đông Kình là vì làm cho ngườiTứ Phong Đường bên kia buông lỏng cảnh giác mới dẫn theo một vài ngườikhông tính là nhiều.
Là cô quá để tâm vết thương của hắn, là côquá để tâm hành động hắn cắt xuống một đầu ngón tay, thì ra đến cuốicùng, trong mắt Chiêm Đông Kình cái gì cũng không phải, một dao kia củahắn so với cắt cái móng tay bị rách da cũng giống như nhau, Tô Lương Mạt lui người, đem đau đớn trong lòng dọn dẹp xong, xoay người đi ra ngoài.