Chương 58: Thân bất do kỷ

Lâm Mục năm mới này vẫn bận rộn như trước.
Kỳ thực cậu vốn có thể không bận rộn như vậy, giống như trước kia, dễ dàng cho mình một kỳ nghỉ, đi ra ngoài du lịch một vòng, rồi trở về tiếp tục làm ông chủ nhỏ của cậu, cớ sao mà không làm?
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không được!


Cậu không rảnh rỗi được!
Mỗi khi rảnh rỗi trong đầu liền sẽ nhớ đến người kia!


Rõ ràng là đã qua lâu như vậy, hơn nữa từ trước khi gặp phải anh ta cho tới bây giờ mình cũng không phải người điên cuồng mà nhớ lại chuyện quá khứ như vậy, vì sao sau khi gặp lại ngược lại cũng không xua đuổi được cái thân ảnh kia?
Bị coi thường.
Chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung.


Lâm Mục lại cầm một chai rượu từ trong quầy bar đi ra, tự giễu cười cười.
Xem ra câu nói kia nói thật đúng. Nếu như muốn quên một người, không cần gặp, khỏi cần ti tiện.
Lời này một chút cũng không giả.


Cho nên, Lâm Mục vẫn làm cho công việc của mình bận rộn lên, ba cái cửa hàng từng cái cậu đều sẽ đích thân đi hỗ trợ, vốn ông chủ là cái gì cũng không cần làm, chỉ phụ trách *** tiền là được, thế nhưng cậu không dám để cho mình nhàn rỗi, chỉ cần công việc lu bù lên, sẽ không có thời gian đi nhớ người không nên nhớ.


Bất quá bận rộn hết cả trước sau lễ mừng năm mới hơn một tháng, Lâm Mục cũng từ từ tỉnh táo lại.


available on google playdownload on app store


Việc gì mà phải khổ đến thế, vì để cho chính mình thoải mái một chút, lại làm hại nhân viên thậm chí là cả quản lý của ba cái nhà hàng đều không được an bình, lo sợ bất an không biết ứng phó như thế nào. Dù sao Lâm Mục cũng không phải tâm huyết dâng trào chỉ đi một ngày, mà là xuất hiện liên tiếp hơn một tháng!


Tỉnh táo lại Lâm Mục cũng không có đi đến cửa hàng tăng áp lực cho người khác nữa, mà là vùi ở nhà uống rượu.
Rượu quả thực là thứ tốt, có thể khiến người ta sống mơ mơ màng màng, cũng có thể làm cho người ta trốn tránh được hiện thực.


Màn hình điện thoại tiện tay để ở trên quầy bar đột nhiên sáng lên, ngay sau đó một ca khúc quen thuộc vang lên.
Lâm Mục chợt nghe thấy, vì sao không có đổi nhạc chuông điện thoại này vậy?
Là bởi vì thói quen sao? Hay là bởi vì luyến tiếc?


Nghe tiếng chuông reo một lần rồi lại một lần, Lâm Mục mới hồi phục tinh thần lại, ấn nút nghe điện thoại, thanh âm mang theo men say rõ ràng: “Alo? Ai vậy?”


Không phải chưa từng nghĩ qua, đầu dây bên kia có lẽ sẽ là Trình Minh, nhưng Lâm Mục nghĩ, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta cho đến bây giờ cũng không có đi tìm mình, làm sao có thể cách nhiều ngày từ sau khi gặp lại như vậy mới gọi điện thoại cho cậu? Hơn nữa anh ta làm thế nào biết số điện thoại của mình?


Cho nên, cái ý nghĩ trong đầu kia chỉ chợt lóe lên, Lâm Mục rất nhanh bỏ qua khả năng bên kia đầu dây là Trình Minh.
Kết quả nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Mục theo bản năng cúp điện thoại.


Lúc dập máy rồi, men say mới hơi chút thanh tỉnh vài phần, Lâm Mục âm thầm nguyền rủa mắng chửi chính mình, đang yên đang lành, cúp điện thoại cái gì!


Cúp điện thoại không phải cho thấy chính mình còn để tâm sao? Hẳn là phải tỏ ra không có chuyện gì cùng đối phương nói chuyện tào lao mới đúng chứ!
Trình Minh nghe thanh âm điện thoại tắt máy, trong lòng ngược lại là có chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi.
Tiếp tục tiến lên.


Trình Minh tiếp tục gọi điện thoại cho Lâm Mục, lần này, Lâm Mục nhận cuộc gọi đến như trước, cậu cười khanh khách nói: “A, xin lỗi, vừa rồi trượt tay một chút. Không biết bác sĩ Trình tìm tôi có chuyện gì?”
“Lâm Mục, anh muốn nói chuyện với em một chút.” Trình Minh trịnh trọng nói.


“Ồ? Nói chuyện gì?” Lâm Mục thờ ơ mở miệng, ngón tay lại vô thức nắm chặt.


“Gặp mặt nói đi, trong điện thoại nói không rõ ràng.” Trình Minh kiên trì, kỳ thực anh sợ lúc nói trong điện thoại nhìn không thấy biểu tình biến hóa của đối phương, đối phương cũng nhìn không thấy thành ý của anh, cho nên, anh quyết định gặp mặt nói.


Vừa vặn, cũng đã hơn một tháng anh không có gặp Lâm Mục rồi.
Kể từ ngày đó gặp qua Lâm Mục ở nhà Lôi Nghị, rồi không có gặp lại nữa.
Nếu có tâm, cuối cùng cũng sẽ tìm được người muốn tìm, đáng tiếc Trình Minh có tâm vô lực.


Lôi Nghị và Cố Dương rời khỏi thành phố D, người ta vừa trải qua cuộc sống ngọt ngào, một cái bóng đèn lớn như anh chẳng lẽ không có ý tứ gọi điện thoại đến hỏi han, hơn nữa, hỏi Lôi Nghị Lôi Nghị có thể cũng không biết, thình lình hỏi Cố Dương lại quá đột ngột, cho nên anh nhịn rồi lại nhẫn, số lần đi Lôi gia xem nhóc con kia so với dự định gia tăng một rồi hai lần, lại không có đụng phải Lâm Mục.


Hôm nay Lôi Nghị, Cố Dương thật vất vả từ quê trở về, anh rốt cuộc nhịn không được nữa, muốn có số điện thoại của Lâm Mục từ Cố Dương.
Có mấy lời, chính là muốn giải thích rõ.


Lâm Mục ở đầu dây bên kia chỉ trầm mặc trong chốc lát, thờ ơ mở miệng: “Được, anh muốn nói ở chỗ nào? Trên giường sao…”
Trình Minh: “Lâm Mục…”


“Ầy, khẩn trương cái gì, chỉ đùa một chút thôi mà.” Lâm Mục cười đến có chút vô lại, “Bác sĩ Trình từ khi nào lại trở nên rụt rè như thế?”
“…”


“Tôi uống rượu, không chạy xe được, anh tới đón tôi đi.” Lâm Mục cho biết địa chỉ nhà của mình, sau đó cúp điện thoại thật nhanh.


Đem điện thoại quăng trở về quầy bar, Lâm Mục thở dài một cái, hai tay bụm lấy mặt khẽ chà xác hai cái, là uống nhiều rồi sao, nếu không vì sao còn trêu chọc vào cái người tránh còn không kịp kia đến nhà?
A…. Cậu đúng là điên rồi….


Trong quá trình chờ đợi, Lâm Mục lại uống không ít rượu, vẫn là đang không biết làm sao đối mặt hay là muốn mượn rượu làm cái gì, cậu cũng không biết.
Trình Minh…. Trình Minh!
Dường như chỉ cần nhớ tới cái tên này là có thể đau thấu tâm can.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tới thật mau a…


Lâm Mục mang theo một chai rượu lung lay lắc lư đi đến cạnh cửa, dùng một tay mở cửa ra, ngoài cửa quả nhiên là Trình Minh đứng thở hổn hển.
Khẩn cấp như vậy sao…
Lâm Mục nghiêng người dựa vào khung cửa, châm chọc mà nhếch khóe miệng một cái: “Tốc độ rất nhanh a…”


Trình Minh cau mày lại: “Em uống bao nhiêu rượu rồi?” Nói rồi anh liền nhấc chân đi vào trong, kết quả Lâm Mục chìa tay ngăn cản anh, “Aizzz, tôi còn chưa có mời vào ni.”
“Em uống nhiều rồi.” Trình Minh nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoa đào câu dẫn người kia, tim không hiểu sao có vài phần xao động.


“Lẽ nào anh không hy vọng tôi uống nhiều sao?” Lâm Mục sán đến gần bên Trình Minh, “Tới nhanh như vậy, đừng nói anh không muốn cùng tôi lăn giường…” Nói rồi, Lâm Mục vươn tay không cầm chai rượu, chạm vào ngực Trình Minh, mờ ám mà vẽ vòng tròn, “Nể tình anh và tôi là người quen cũ, tôi không thu tiền anh.”


“Lâm Mục!” Trình Minh đột nhiên cầm tay của Lâm Mục, lớn tiếng quát ngăn cản lời của cậu, sau đó đem người đẩy mạnh vào phòng, đồng thời chen lấn đi vào, đóng cửa lại!


“Chỉ đùa một chút… Đừng khẩn trương nha… Anh muốn nói chuyện gì, nói đi. Tôi cũng không trông cậy anh tới đây nói chuyện yêu đương với tôi.” Lâm Mục rút tay mình về, nhìn chằm chằm Trình Minh, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc vài phần.


“Năm đó…. là anh có lỗi với em.” Trình Minh làm chuẩn bị hồi lâu, cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Lâm Mục nhún vai, giơ bình rượu lên, lại hớp một ngụm rượu: “Cho nên là?”


“Anh cho là em có thể hiểu được, thân phận của anh xấu hổ như vậy, anh cần phải suy nghĩ vì mẹ anh…” Trình Minh rũ mắt, có chút đau lòng mở miệng.


“Một người con thật có hiếu a.” Lâm Mục gật đầu, “Vậy tại sao anh lại muốn đến trêu chọc tôi? Để tôi đoán một chút, là đánh cược cùng đám bạn học lớp anh đúng không? Vì thắng, cần phải cùng tôi gặp dịp mua vui, tôi nói không sai chứ?”


“Anh…” Lời nói Trình Minh ngừng một lát, sau đó giải thích, “Ban đầu đúng là như thế, nhưng sau đó anh thật sự là động tâm đối với em…”


Lâm Mục cười chế nhạo một tiếng: “Động tâm thật vĩ đại, cho nên sau khi anh dụ dỗ tôi lên giường với anh lại không chút lưu tình từ bỏ tôi! Sau đó bặt vô âm tín!”


“Không, không phải… Khi đó ba anh bệnh nặng, anh hai lại bị tai nạn xe, mẹ anh cưỡng ép mang anh đi… Anh cũng là thân bất do kỷ.” Trình Minh cũng biết mình giải thích quá mức nhợt nhạt. (thân bất do kỷ: bản thân không thể tự mình quyết định chuyện của mình)


Một bắt đầu không tốt đẹp bao nhiêu, giữa quá trình lại xen lẫn lời nói dối và áp lực, ngay cả những năm tháng niên thiếu đó họ cũng chưa thật sự trưởng thành, làm sao có thể có trách nhiệm?


Anh là con riêng của Trình gia, năm ấy khi anh học cấp ba, anh hai Trình gia kia bị tai nạn xe, ba của anh quýnh lên nên phát bệnh tim, mẹ của anh vì để có thể lên được địa vị cao, liền mang theo anh trở về Trình gia, lấy lý do ‘cứu con trai trưởng Trình gia’ thuyết phục ba Trình, khiến cho ông ly hôn với vợ đầu, cưới bà, như vậy mới chịu đáp ứng có thể để cho con trai nhỏ Trình Minh quyên ra một quả thận để cứu anh lớn.


Quả thận của con trai trưởng Trình gia bị tổn thương trong vụ tai nạn xe, những người khác trong nhà đều không phù hợp, chỉ có Trình Minh phù hợp.
Đúng vậy, hiện tại Trình Minh chỉ có một quả thận, mùa xuân năm ấy khi anh mười bảy tuổi, anh quyên ra một quả thận vì anh trai.


Cũng may phản ứng bài xích không tính là quá nghiêm trọng, sau khi Trình Việt tiếp nhận thận của em trai cùng cha khác mẹ, ở bệnh viện dưỡng gần nửa năm, rốt cuộc cũng hồi phục xuất viện.
Trình Minh bỏ lỡ kỳ thi vào đại học năm ấy, cũng ở bệnh viện khoảng ba tháng mới khôi phục được bảy tám phần.


Thời gian anh ở Trình gia nói tốt không tốt, nói xấu cũng không xấu.


Anh hai đối với anh rất tốt, thế nhưng ba có thể là vì lúc đầu mẹ dùng anh làm điều kiện trao đổi mới để cho anh hiến thận cho anh hai, cho nên mặc dù đối với anh không tệ, nhưng cũng không phải mặn mà gì, thậm chí, còn có thể cho rằng anh cũng là vì gia sản của Trình gia mới vội vã cung cấp thận cho anh hai anh, cũng có nhiều phòng bị với anh.


Mà mẹ anh bởi vì không được trở thành bà chủ Trình như ý nguyện, cũng có rất nhiều lời oán hận, cũng may mẹ của anh hai tự động ký đơn ly hôn, vì con trai của bà ấy, bà ấy cũng nhượng bộ rất nhiều.


Một năm sau, ba mới cùng mẹ chính thức nhận chứng nhận kết hôn rồi ở cùng nhau.


Nói chung, khi đó, ở Trình gia, địa vị của Trình Minh hết sức khó xử, chuyện anh cùng với Lâm Mục, cũng chỉ giới hạn ở trong suy nghĩ lén lút một chút, huống chi, bởi vì nằm viện trì hoãn chương trình học, bỏ lỡ thời gian thi đại học, Trình Minh phải học lại một năm.


Sau đó, anh thi lên đại học, cũng từng lơ đãng nhớ tới chuyện cùng Lâm Mục, nhưng anh vẫn không có tìm được Lâm Mục, cũng không có nghe được tin tức của Lâm Mục.
Huống chi, dù sao Trình Minh cũng theo bản năng cảm thấy mình chỉ còn lại một quả thận, so với người khác kém một bậc.


Có lẽ… Đây là tự tôn thuộc về đàn ông đi….
Kỳ thực, khi đó, Lâm Mục cũng nản lòng thoái chí, lúc thi đậu đại học liền cắt đứt liên lạc cùng tất cả bạn học cấp ba.
Cái gọi là quá khứ, cậu không cần nhớ lại!


“Thân bất do kỷ…. Hay cho một cái thân bất do kỷ.” Khi Trình Minh đắm chìm trong ký ức, Lâm Mục thì thào mở miệng, “Vậy bây giờ anh tới đây làm gì?”
Trình Minh muốn nói lại thôi, Lâm Mục lại đột nhiên biến sắc, muốn đi toilet đã không kịp, xoay người ói đầy ra trên người Trình Minh.
“…”


Em là cố ý sao?
Trình Minh đỡ lấy Lâm Mục, im lặng thở dài.
Chú thích:


Cũng không nhớ là chú thích mắt hoa đào chưa nữa, chú thích đại luôn. Mắt hoa đào là dạng mắt long lanh ánh nước, dáng mắt nhìn như cánh hoa, độ cong mí trên khá lớn, lúc không cười nhìn cũng như cười, cười lên thì mắt híp lại cong cong hình trăng lưỡi liềm, hay còn gọi là mắt cười ý.






Truyện liên quan