Chương 64: Rục rịch
Lâm Mục cũng đã nói rõ ràng như vậy, Trình Minh đương nhiên nghe hiểu.
“Hiểu! Anh hiểu!” Trình Minh kiên định nói, “Bên chỗ nhà anh em không cần lo lắng! Trong lòng mẹ anh luôn hổ thẹn với anh, chuyện gì cũng đều tùy anh, ba anh căn bản cũng mặc kệ anh, ông đã đem tất cả niềm hy vọng ký thác trên người anh hai anh, mà mạng của anh hai là do anh cứu, anh ấy đối với anh càng là nói gì nghe nấy, cho nên, lực cản bên nhà anh tuyệt đối sẽ không có!”
Cho dù thực sự gặp phải phản đối của ba mẹ, thì Trình Minh vẫn tin tưởng, anh có thể đối phó được!
Cùng lắm thì, cứ đoạn tuyệt quan hệ thôi, dù sao qua nhiều năm như vậy, sự tồn tại của anh luôn là một điều hết sức khó xử trong nhà.
Một chút ấm áp gia đình cũng không cảm nhận được.
Lâm Mục nghe vậy nhịn không được liếc mắt nhìn Trình Minh.
Trình Minh nói ra rất là nhẹ nhàng, thế nhưng giữa những câu chữ ấy vẫn là lộ ra nồng nặc tịch mịch.
— Mấy năm nay quan hệ Trình Minh cùng người nhà…. hình như cũng không được tốt.
Tuy rằng Lâm Mục thu hồi đường nhìn rất nhanh, nhưng cái liếc nhẹ này, Trình Minh vẫn cảm giác được.
Lâm Mục là đang đau lòng cho anh sao?
“Anh đưa em trở về.” Trình Minh nói đến điểm đó thì dừng, cũng không quảng cáo rùm beng mãi chính mình chung tình như thế nào nghiêm túc như thế nào, liều ch.ết không buông mới là thủ đoạn tốt, nhưng liều ch.ết không buông thái quá và không có trình độ sẽ làm Lâm Mục phiền não.
Anh cũng không muốn nhanh như vậy đã bị Lâm Mục xử tử hình.
Trình Minh săn sóc mà mở cửa xe, để cho Lâm Mục lên xe.
Lâm Mục cũng không biết bản thân như thế nào, theo lý thuyết, cũng đã nhiều năm như vậy, tại sao cứ nhớ mãi không quên với một người đã từng tổn thương chính mình như vậy chứ?
Đối phương quay về, vậy mà vẫn sẽ làm cho đáy lòng của cậu rục rịch…
Là không cam lòng sao?
Hay là bị coi thường?
Lâm Mục, mày hết thuốc chữa rồi.
Lâm Mục khẽ nhắm mắt lại, thuận tay thắt dây an toàn.
Vô ý lại thiếp đi, Lâm Mục đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc là bởi vì xe chợt dừng lại, hơn nữa bên ngoài còn có tiếng huyên náo rất lớn.
“Làm sao vậy?” Lâm Mục thấy Trình Minh vội vàng cởi dây an toàn sau đó nhanh chóng đẩy cửa xe ra, không khỏi hỏi một câu.
Trình Minh tựa hồ không ngờ tới cậu sẽ tỉnh lại, sửng sốt một chút, mới quay đầu lại giải thích: “Em tỉnh rồi à… Ngã tư phía trước xảy ra tai nạn giao thông, anh đi xem có thể giúp người ta một tay không! Em không cần gấp cứ ở trong xe ngủ tiếp đi, nếu như có việc gấp thì lái xe về nhà đi, xin lỗi em.”
Thiên chức của bác sĩ chính là như vậy đó.
Lâm Mục nghe vậy cũng cởi dây an toàn rồi xuống xe: “Tôi đi chung với anh.”
Trình Minh lần thứ hai ngẩn ra, lập tức gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau chạy đến hướng chỗ xảy ra chuyện.
Hiện trường tai nạn xe cộ đã có không ít người vây quanh, cảnh sát giao thông cũng đã liên lạc xe cứu thương, cũng kéo dây cảnh giới, duy trì trật tự.
Sau khi Trình Minh cho biết mình là bác sĩ, nhanh chóng được tiến vào trong vòng dây cảnh giới, chạy thẳng đến chiếc xe gặp chuyện không may.
Lâm Mục lại bị chặn lại.
Cậu ngẫm lại chính mình trong khoảng thời gian ngắn quả thực cũng không giúp được gì, cũng không có cố chấp, đứng ở bên ngoài dây cảnh giới nhìn chằm chằm vào Trình Minh.
Sự kiện tai nạn xe cộ là do ba chiếc xe tông liên hoàn vào đuôi xe, trên chiếc xe đầu tiên chỉ có một tài xế, nằm ở phía trước khu an toàn, cho nên cơ bản không có gì đáng ngại, có chút trầy da mà thôi, người trên chiếc xe thứ hai là thảm nhất, không chỉ đụng vào xe phía trước, phía sau lại có một chiếc xe khác đi lên đụng trúng, dẫn đến vốn dĩ vị tài xế bị va chạm đã cuống quít và hoảng hốt lại bị thương thêm lần hai.
Xương ngực xương sườn của vị tài xế này đều bị gãy, Trình Minh cẩn thận kiểm tr.a tình huống đầu khớp xương bị gãy của đối phương, xác định sẽ không bị thương tổn đến nội tạng, lúc này mới đem người nhẹ nhàng dời ra khỏi xe, để cho anh ta nằm thẳng dưới đất, cậu lần thứ hai xử lý vết thương cho anh ta, trong lúc đó cũng không ngừng nói chuyện, cổ vũ, trấn an anh ta….
Hiện trường tai nạn thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, nhưng thương thế cụ thể thì coi như là ở trong phạm vi khống chế, Trình Minh thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xe cứu thương tới cũng rất nhanh, sau khi Trình Minh nói cặn kẽ rõ ràng tình huống của người bị thương với nhân viên cấp cứu, xác định không cần anh cùng đi đến bệnh viện, mới từ hiện trường rời khỏi.
Lâm Mục còn đang chờ anh.
Trên tay trên quần áo của Trình Minh đều dính rất nhiều máu, thoạt nhìn có chút dọa người, thế nhưng Lâm Mục lại không để ý.
Hai người một trước một sau trở lại trên xe, Lâm Mục mở cửa tay lái: “Tôi lái xe đi.”
Trình Minh cũng không phản đối, bất quá anh không ngồi ghế sau giống Lâm Mục trước đó, ngược lại trực tiếp ngồi ở ghế phó lái.
Lâm Mục có chút không thích ứng Trình Minh cách cậu gần như vậy.
Cho nên sau khi khởi động xe, liền vẫn hết sức chuyên chú mà lái xe, không có nói chuyện với Trình Minh.
“Em không tức giận chứ?” Trình Minh thấp thỏm mở miệng, khi hỏi ra lời này bỗng nhiên lại hối hận.
Lâm Mục làm sao sẽ vì vậy mà giận anh chứ? Hỏi cái này không phải là xem thường Lâm Mục sao? Lâm Mục đúng là đã từng rất hiền lành rất tốt bụng…. ch.ết tiệt, chính mình càng ngày càng đần….
“Tại sao tôi phải tức giận?” Lâm Mục nhìn không chớp mắt, “Anh hy vọng tôi tức giận sao?”
“Không không không, dĩ nhiên không phải, anh nói sai rồi…. Xin lỗi em….” Trình Minh liền vội vàng lắc đầu, “Để cho em chờ lâu rồi.”
“Cứu giúp người nha, rất cao thượng a.” Lâm Mục thở dài, “Hiện tại rất ít nhìn thấy người nào ngốc như anh vậy.”
“Đây coi như là khích lệ sao?” Trình Minh cười nói, “Không đến mức cao thượng, anh chỉ là không chịu nổi việc để mặc bọn họ. Hơn nữa, vốn là ở trong phạm vi năng lực của anh, chuyện tiện tay thôi, nếu như không đụng phải thì cũng thôi, đụng phải lại làm như không thấy, anh làm không được.”
“Cho nên nói anh cao thượng a! Tôi rất thưởng thức điểm này của.” Lâm Mục thẳng thắn nói, khóe miệng cũng mang theo mấy phần ý cười.
“Anh đã thụ sủng nhược kinh rồi.” Trình Minh nghiêm túc nói, anh quả thực là thụ sủng nhược kinh. (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
“Anh rất thích hợp làm bác sĩ…” Lâm Mục thì thào mở miệng, không nói gì thêm nữa.
“Có thể đi một chuyến đến nhà của anh không? Anh muốn thay quần áo khác.” Trình Minh thương lượng hỏi.
“Không thành vấn đề a.” Xe là của Trình Minh, cậu chỉ là tạm thời làm thay chức vị tài xế mà thôi, dù sao cậu cũng muốn biết nhà của Trình Minh ở chỗ nào.
Thành phố D kỳ thực rất lớn đó, cậu ở thành phố D hơn bốn năm đại học, lại làm việc thêm bốn năm, nhưng cũng chưa bao giờ gặp Trình Minh.
Lượn một vòng như vậy, cũng không biết nên nói bọn họ có duyên hay là không có duyên nữa.
Nếu nói là có duyên đi, suốt tám năm lại cứ bặt vô âm tín.
Nếu nói là vô duyên đi, hết lần này tới lần khác lại gặp được, hơn nữa đôi bên cũng đều còn có ý.
Mặc dù là chút ý tứ còn dư lại không bao nhiêu, nhưng hẳn là đủ để chống đỡ đôi bên tiếp tục đi?
Lâm Mục có chút thất thần, lúc đi ngang qua tiểu khu nhà Trình Minh thì trực tiếp lái qua luôn, Trình Minh gọi cậu cậu mới phản ứng được.
“Muốn cùng đi lên không?” Trình Minh xuống xe, mời Lâm Mục.
Lâm Mục quả quyết xuống xe: “Đương nhiên!”
Trình Minh vậy mà ở một mình, khu nhà ở độc thân.
Lắp đặt thiết bị phong cách Châu Âu, đơn giản nhưng phóng khoáng, hơn nữa lộ ra một chút tịch mịch.
Lâm Mục nghĩ, có thể là tâm tình của chính mình cũng như vậy, cho nên mới nhìn ra tịch mịch?
Trình Minh nhanh chóng rửa mặt đơn giản, thay quần áo khác đi ra, nếu đã đem Lâm Mục mới đến nhà của mình rồi, anh đương nhiên sẽ không để cho Lâm Mục rời khỏi nhanh như vậy.
Trình Minh mở tủ lạnh tìm xem có cái gì ăn ngon không, chuẩn bị làm cơm cho Lâm Mục, hai người cùng nhau ăn.
Lâm Mục cũng không lo lắng, ngồi ở trên ghế sa lon mở TV.
“Anh vẫn ở một mình?”
“Ừ. Anh quen ở một mình rồi, không muốn về nhà ở.”
“Phòng này mua hay là thuê?’
“Thuê.” Trình Minh trả lời, “Kỳ thực anh có không ít tiền gửi ngân hàng, chỉ là trải qua những chuyện trước đây, luôn cảm thấy giữ tiền ở trong tay tương đối tốt.”
Trình Minh nói cũng có chút đạo lý, huống chi, nếu như anh chịu nói, kỳ thực Trình gia cũng không thiếu tiền, anh hai của anh bình thường cũng cho anh tiền tiêu vặt, động một cái là đưa ra hơn mười mấy vạn. (khoảng hơn 400tr)
Thế nhưng Trình Minh không muốn xài tiền trong nhà, càng không muốn xài tiền của anh hai cho anh, cho nên những đồng tiền kia anh sẽ cất giữ y nguyên, hoặc là trực tiếp mua dụng cụ chữa bệnh, mình cần dùng liền dùng, không dùng tới liền quyên góp cho bệnh viện ở nơi xa xôi.
Anh là bác sĩ, tiền kiếm được cũng không ít, cũng đủ anh nuôi sống chính mình còn dư thì bổ trợ cho đam mê của anh.
“Không nhìn ra anh còn là một cái ống heo.” Lâm Mục trêu chọc một tiếng, đứng dậy cầm lấy nguyên liệu nấu ăn từ trên tay Trình Minh, “Để tôi nấu đi.”
So với Trình Minh, Lâm Mục là chuyên gia thì rành hơn nhiều, cậu thích hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, mỹ thực mỹ vị mỹ cảnh, chỉ cần là có thể khiến cho cậu cảnh đẹp ý vui, tâm tình thư sướng, cậu đều sẽ nếm thử một phen, hơn nữa hiện tại cậu có ba cái cửa hàng, tiền kiếm được rất nhiều, cũng đủ đem chất lượng cuộc sống của cậu nâng cao thêm nữa, cậu nghĩ cũng rất thông suốt, sống trên đời này, phải tận hưởng lạc thú trước mắt chứ!
Đương nhiên, Lâm Mục thoải mái là được thành lập trên cơ sở khi cậu có điều kiện có năng lực để thoải mái, lúc đầu gầy dựng sự nghiệp cậu cũng là có thể liều mạng thì liều mạng, có mệt bao nhiêu cũng có thể cắn răng gánh tiếp.
Cho nên, Lâm Mục có thể kiếm tiền, có thể liều mạng một phen, cũng đặc biệt có thể xài tiền, tiêu tiền như nước.
Những tính cách này đều là dưỡng thành lúc sau này, rất khó sửa lại.
Lâm Mục rất biết nghiên cứu mỹ thực, mỹ thực được nói tới ở đây, không phải đơn thuần là có thể ăn ngon, còn phải đẹp mắt, sắc hương vị đều đủ.
Cậu không sợ nghiên cứu, cũng không sợ mệt, chỉ hy vọng có thể đạt được một chút mỹ vị hồi báo.
Trình Minh thấy Lâm Mục vào phòng bếp của anh cũng có chút băn khoăn, đi theo vào, kết quả thấy Lâm Mục lúc nấu ăn giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự thành thạo, anh cũng yên lòng.
Thời gian thực sự là một thứ thần kỳ, thiếu niên đã từng cái gì cũng không biết, hôm nay đã trút bỏ sự ngây ngô, trở thành chuyên gia thành thục, lộ ra mị lực vô hạn.
Lâm Mục tự nhiên nhận thấy được đường nhìn nóng bỏng của Trình Minh, khóe miệng cậu nhếch lên một cái, lộ ra dáng tươi cười mập mờ, sau khi thức ăn chín thì tắt lửa, xoay người đi về phía Trình Minh.
“Phải biết rằng, tôi rất ít khi tự mình xuống bếp. Tôi làm cho anh mỹ thực rồi, anh định dùng cái gì báo đáp?”
Trình Minh nở nụ cười: “Lấy thân báo đáp được không?”
Lúc này đây, Lâm Mục không có cự tuyệt, trái lại thừa thắng xông lên: “Lấy thân báo đáp như thế nào? Anh khẳng định sẽ để cho tôi đè sao?”
Trình Minh có chút bất đắc dĩ, anh vừa nãy thiếu chút nữa liền trả lời — năng lực của anh em không thể nghi ngờ, tuyệt đối có thể để cho em đạt được thỏa mãn cực lớn!
Nhưng, nghĩ đến lời của Lôi Nghị, Trình Minh lại có chút do dự, nếu như điều kiện tiên quyết để mở ra cánh cửa quan hệ của anh cùng Lâm Mục là phải giao thân cho Lâm Mục, như vậy, anh nguyện ý nếm thử.
Sợ thì vẫn sợ, có lần đầu sẽ có lần thứ hai lần thứ ba thậm chí sau đó rất nhiều lần, Lâm Mục cũng không chịu lại nằm dưới anh nữa.
Đó cũng không phải điều anh mong đợi a….
Lâm Mục thấy anh sửng sốt, một lát cũng không trả lời, cười lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị đi múc đồ ăn. Cậu bất quá chỉ thuận miệng nói, xem dọa anh ta đến…
Kết quả Trình Minh cho là cậu tức giận muốn đi, cho nên nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cậu, thấp giọng thỏa hiệp nói: “Chỉ một lần…”