Chương 10: Phiên ngoại n cảnh
Cảnh 1
Lâm chống lại hai ánh mắt đang nhìn mình, khinh thường bĩu môi, tiếp tục đấu tranh với mỹ thực trước mắt, nhét một cái bánh ngọt lớn vào miệng.
“Nhét cái bánh lớn như vậy, không sợ nghẹn ch.ết à?” Tư Nam hảo tâm nhắc nhở.
“Sợ a!” Lập tức giả vờ đáng thương.
“Chẳng ai thương hại cậu đâu!” Uông Phong Lân ôm Tư Nam vào lòng, cảnh giác nhìn cái tên đang ăn ngấu nghiến mất hết hình tượng.
“Xì, một đám các người đều giống nhau!” Lâm lắc lắc đầu “Các người còn như vậy, nhân loại sẽ bị hủy diệt đó!”
“Chỉ bằng những người chúng tôi?!.” Tu đáp lại.
“Nhìn mấy người kìa, tôi muốn trở về tìm Tiểu Luyến, cố gắng tạo ra con người!” Nói xong, đứng dậy, cất bước, bỏ chạy đi tìm người.
Bốn người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm đã biến mất khỏi cửa mới hoàn hồn trở lại.
“Tại sao khi cậu ta nói muốn tạo ra con người, tôi lại hoàn toàn không liên tưởng đến chuyện đó đó nhỉ?” Uông Phong Lân hoàn hồn mở miệng.
“Tôi cũng vậy!” Tu gật đầu.
“Vậy nghĩ đến cái gì?” A Kha chuyển mắt hỏi.
“Thì là ống nghiệm, nuôi cấy tiêu bản này nọ vân vân.” Tư Nam lấy tay vẽ ra mấy đồ vật trong phòng thí nghiệm trả lời.
“Đúng vậy!” Uông Phong Lân và Tu đồng thời gật đầu.
A Kha vuốt chán một cái: “May quá, cũng không phải mình tôi nghĩ như vậy!”
————–
Cảnh 2:
Đường Tư Viễn bất đắc dĩ ngửa đầu, có ai hẹn hò mà lại đi đến chợ thú cưng không chứ?– Chỉ có mỗi mình mình!
“Tư Viễn, anh đang làm gì vậy?” Tiểu Thanh kéo kéo tay Đường Tư Viễn “Anh xem, anh xem! Bên này tất cả đều rất giống A Kim nga!”
“Em muốn nuôi cẩu cẩu anh không có ý kiến” Đường Tư Viễn mặc kệ Tiểu Thanh lôi kéo “Nhưng mà không được nuôi con nào giống A Kim hết.”
“Vì sao chứ? A Kim đáng yêu mà!” Tiểu Thanh bất mãn chu miệng.
“Vất vả lắm Tư Nam mới chịu yêu loài người, tuy rằng là một người đàn ông, ít nhất đó vẫn là người!” Đường Tư Viễn thở dài “Bây giờ em lại mang thêm một con giống a Kim trở về, lỡ như Tư Nam lại yêu cảu cẩu một lần nữa thì sao đây?”
“Nói cũng phải!” Tiểu Thanh gật gật đầu “Nhưng mà, anh không cảm thấy Uông tổng rất giống A Kim sao?”
“Vấn đề này anh cũng có nghĩ đến, nhưng mà không có khả năng.” Đường Tư Viễn lắc đầu.
“Uy!” Tiểu Thanh đột nhiên buông cánh tay Đường Tư Viễn ra, nhảy đến trước một cái phòng thủy tinh, chỉ vào cẩu cảu bên trong “Chính là con này, là con này, anh nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nó kìa, có phải là siêu giống A Kim đúng không?”
Đường Tư Viễn cũng bước đến nhìn, cẩu cẩu trong phòng thủy tinh nhìn thấy Đường Tư Viễn lập tức xoay người lại nằm rạp trên mặt đất, chỉ chừa cho y cái bóng lưng: “Thật sự là rất giống! Cái vẻ mặt kia……” Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều? A Kim khi đó cũng không có gì đặc biệt, không lẽ là già quá rồi nên thành tinh?
“Tư Viễn, chúng ta nuôi cẩu cẩu này nha!” Tiểu Thanh làm nũng lắc lắc Đường Tư Viễn.
“Hảo, được rồi!” Đường tư Viễn bị Tiểu Thanh lay đến mức muốn hôn mê, chỉ có thể gật đầu, ai, xem ra những gì mình vừa nói đều là vô ích.
—————
Cảnh 3
Đường gia.
Mẹ Đường đem nước trái cây ra phòng khách: “Chồng, uống nước trái cây đi.”
“Ân.” Đường Chính Sâm gật đầu.
“Ông đang phát ngốc cái gì đấy?” Mẹ Đường hỏi.
Đường Chính Sâm ôm lấy vai vợ: “Bà nói xem, rõ ràng là chúng ta nuôi hai đứa con trai mà!”
Mẹ Đường cho chồng mình một cái đánh:“Nói nhảm!”
“Nhưng mà, tại sao chỉ có một đứa lập gia đình thôi?” Đường Chính Sâm thở dài “Ai, tôi còn tưởng Tư Nam sẽ cưới một cô vợ xinh đẹp, vậy thì đứa cháu của mình sẽ đẹp biết bao!”
“Hừ, nếu con nó chỉ muốn lấy cẩu cẩu thì sao, tôi xem ông còn muốn cái gì!” Mẹ Đường lại đập chồng mình một cái “Phong Lân rất tốt đấy chứ, đối xử với Tư Nam vô cùng tốt, so với ông lúc đầu đối với tôi còn tốt hơn!”
“Vợ à, bà nói như vậy không đủ thuyết phục nha? Hồi trước lúc tôi theo đuổi bà, chỉ cần bà muốn mặt trăng tôi cũng nguyện lấy xuống cho bà!” Đường Chính Sâm lại thở dài.
“Hừ! Ông có lòng, mà có đủ không? Ông xem Phong Lân kìa, tặng Tư Nam viên kim cương so với mặt trăng còn muốn lớn hơn.” Ánh mắt mẹ Đường hâm mộ tỏa sáng.
“Hừ, chẳng khác nào bà đang mắng đứa con bảo bối của chúng ta là đứa ngốc!” Đường Chính Sâm hừ một tiếng.
“Chẳng phải lúc đầu tôi vẫn luôn mắng ông ngu ngốc hay sao! Nếu không phải ông nguyện ý nghe tôi mắng, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý gã cho ông à?” Mẹ Đường bỉu môi “Nếu không, với bộ dáng này của ông, xếp hàng tới tận Thái Bình Dương cũng không có cửa đâu!”
“Ha ha, còn không phải tại bà yêu tôi, nên không ai có thể cản trở được!” Đường Chính Sâm ôm vai vợ, dựa sâu vào ghế sôpha “Con cũng giống như bà vậy, luôn thích những thứ tốt nhất!”
“Chỉ cần con nó thích là được rồi!” Mẹ Đường tựa đầu vào vai chồng mình, mỉm cười.
————–
Cảnh 4
“Vợ a, con nó đi du lịch tuần trăng mật rồi, bà có muốn đi không?” Uông Thiên Đức đẩy xe lắn đưa mẹ Uông ra ngoài phơi nắng.
“Hiện tại tôi nhìn cái gì cũng mờ mờ, đi du lịch thì có lợi ích gì?” Mẹ Uông thở dài.
“Lúc trước, tôi không biết hảo hảo quý trọng bà, hiện tại con nó đã thành gia lập nghiệp, tôi muốn tận dụng hết tất cả thời gian chúng ta ở cùng nhau.” Uông Thiên Đức vuốt vai vợ “Mấy năm nay, để bà chịu nhiều ủy khuất rồi.”
“Ông nói ngốc cái gì đó?” Mẹ Uông mờ mịt nhìn chồng mình, nhìn gương mặt của Uông Thiên Đức có chút mơ hồ không rõ “Hiện tại con nó tìm được hạnh phúc, chúng ta có thể an tâm sống, chẳng phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy!” Uông Thiên Đức gật gật đầu.
“Đúng rồi, chồng” Mẹ Uông đột nhiên nhớ tới cái gì đó “Ông đã nhìn thấy bộ dáng của con dâu mình rồi đúng không? Có phải rất xinh đẹp không?”
“Đúng vậy, rất đẹp!” Uông Thiên Đức gật đầu, cực kì xinh đẹp, chỉ sợ ngay cả con gái cũng không đẹp bằng.
“Ân, tôi cũng nghĩ vậy. Phong Lân nhà chúng ta thật tinh mắt, tuy tôi không thể nhìn rõ được, nhưng tôi có thể nhìn được đôi mắt sáng ngời của con dâu, còn nữa, vóc người cũng rất cao.” Mẹ Uông vừa lòng gật đầu.
“Ha ha.” Uông Thiên Đức cười gượng hai tiếng, cứ như vậy đi! Con thích, vợ mình lại không biết chân tướng, mình thì có gì để phản đối chứ? Nhân sinh còn thừa lại, tốt nhất vẫn là nên bồi bên cạnh vợ mình, bù đắp lại những thiệt thòi lúc trước.
——————-
Cảnh 5
Thiên đường.
Mini ngẩn người nhìn Hạ Tư: “Tư lão đại, ngài đang nhìn gì vậy?”
Hạ Tư chỉ vào hồ Thải Hồng đang chiếu hình ảnh ở dưới nhân gian: “Cô ấy thật đáng yêu!”
“Ai đấy?” Mini cũng đi lại, nhìn theo ánh mắt của Hạ Tư “Úi? Này không phải là y tá của Uông Phong Lân sao — gọi là cái gì nhỉ…hình như…Phiên Gia muội muội?”
Hạ Tư gật gật đầu: “Cô không cảm thấy cô ấy rất đáng yêu sao? Tôi quả thực yêu ch.ết cái bộ dáng chua ngoa của cô ấy, ha ha, nhìn cô ấy trừng mắt kìa, nhìn cô ấy chu môi……”
“Tư lão đại, ngài đây là đang hồi xuân à?” Mini nhìn kỹ Hạ Tư, hiểu rất rõ đại thiên sứ đang lâm vào tình trạng mê gái.
“Cô ấy nhìn qua thực ngon miệng!” Hạ Tư nhìn chằm chằm vào hồ Thải Hồng.
“Không phải chứ?” Mini sợ hãi hỏi: “Ngài không phải định đi xuống dưới chứ?”
Hạ Tư mờ mịt ngẩng đầu: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, ngài sẽ không định xuống dưới làm một chuyện tình yêu đương oanh oanh liệt liệt đó chứ?” Mini kêu.
“Ý kiến hay nha!” Hạ Tư nhảy lên, chạy đến bàn làm việc của mình tìm kiếm, sau đó lôi ra một sợi dây màu đỏ “Ha ha, tìm được rồi!”
“Đó là cái gì?” Mini hỏi.
“Lần trước nguyệt lão thắt sai tơ hồng, tôi đã tháo ra, còn chưa đưa lại cho ông ta!” Hạ Tư cầm dây tơ hồng cười run rẩy.
“Vậy ngài muốn làm gì?” Mini có một dự cảm vô cùng, vô cùng không tốt.
Hạ Tư từ bên hông lấy ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa của ‘Trung tâm xử lí công việc khẩn cấp của thiên đường’, nơi này giao cho cô đấy!” Nói xong cầm lấy sợi dây tơ hồng, lóe lên một cái rồi biến mất trước mặt Mini.
“Không phải chứ?” Mini thật muốn đập đầu một cái ch.ết luôn cho rồi, nhưng mà cô là thiên sứ đó, gặp khó khăn muốn ch.ết cũng không được!
—————- Toàn văn hoàn —————–