Chương 7

Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, côn trùng tiếng chim hót vang lừng, gió thổi nhè nhẹ, Hỉ Phúc mắt thâm quầng, miệng ngáp dài bưng đồ ăn sáng đi về hướng ” Nguyệt Kính viện”.
Ô ….. Buồn ngủ quá!


Từ đêm qua sau khi say rượu tỉnh lại, đầu tiên là không cẩn thận thấy được chuyện kỳ lạ, tiếp theo thiếu gia còn nói cái gì muốn cùng nàng thành thân sinh em bé, quấy cho đầu nàng rối tung lên, cho dù sau khi trở về phòng nằm xuống, vẫn là lăn qua lộn lại khó có thể ngủ được, thẳng đến một hồi mới mơ màng ngủ được một chút ít.


Nhưng mới ngủ không bao lâu, trời đã sáng, lại nhanh chóng dậy hầu thiếu gia rửa mặt chải đầu dùng bữa, giờ mí mắt còn không nhấc nổi nè!


Chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề không mở nổi, nàng đành đưa tay ra dụi dụii, sau khi tinh thần miễn cưỡng phấn khởi, bưng đồ ăn sáng đang cố bước thật nhanh chạy về “Nguyệt Kính viện”, ba người từ phía trước từ từ đến, vừa lúc cùng nàng đối mặt nhau.


“Phu nhân, biểu tiểu thư, biểu thiếu gia khỏe”. Liếc thấy ba người túm tụm mà đến, Hỉ Phúc vội vàng kính cẩn vấn an.


”Hừ! Ta nói từ xa liền ngửi được mùi vị tanh tanh, đang nghĩ là ai? Thì ra chính là ngươi cái đồ lẳng lơ dám dụ dỗ chủ tử”. Đột nhiên phát ra chanh chua chế nhạo, Hoa Thải Dung cùng di nương sáng sớm đi dạo nhìn khinh thường nha hoàn trước mắt đã ngốc lại thô bỉ này, trong lòng đối với nàng vừa ghen ghét, vừa hận.


available on google playdownload on app store


Từ mấy hôm trước, biểu ca mến mộ ở trước mặt mọi người nói muốn thú nha hoàn này vào cửa, nàng ta liền cắn răng ghi hận, hôm nay đụng phải, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.


Nàng không có dụ dỗ thiếu gia, cũng không phải cái lẳng lơ, vì sao mọi người đều mắng nàng? Chẳng phải thiếu gia nói, nàng sẽ không bị vu oan, hết thảy đều là…… Đều là thiếu gia làm hại!


Thầm nghĩ oan ức, Hỉ Phúc trong lòng khổ sở, nhịn không được thấp giọng kêu oan, “Hỉ Phúc…… Hỉ Phúc không có……” Nói xong, trước giờ cảm xúc nàng luôn lộ ra ngoài nhịn không được hốc mắt đỏ lên.


“A — lại đỏ mắt, chắc sẽ không đợi lát nữa đi mách lẻo biểu ca, nói chúng ta bắt nạt nó đi?” Giả vờ giả vịt đánh giá nàng, Hoa Văn An cố ý gây sự, cũng không tính để nàng yên.


“Di nương, người xem! Tiện tì này tâm tư ác độc gian xảo như vậy, nếu sau này biểu ca thực thú nó vào cửa, nó sẽ không lộng hành sao? Đến lúc đó trong phủ khó được yên bình!” Vội vàng ở bên tai di nương châm ngòi thổi gió, Hoa Thải Dung cố ý tiếp lời huynh trưởng.


“Nó dám?” Ánh mắt đầy lạnh lùng liếc qua nàng một cái, Văn phu nhân vẫn chưa nói một từ nào rốt cục mở miệng, khuôn mặt ung dung đẹp đẽ cao quý như có ẩn chứa oán hận cùng phẫn nộ, bà ta lớn tiếng mắng chửi nói: “Chỉ là hạ nhân đê tiện, cũng dám mơ tưởng bay lên ngọn cây làm phượng hoàng? Cũng không nhìn xem bản thân mình là hạng hèn mọn, nghèo hèn; Văn gia người ta là hạng gì, mơ tưởng dựa vào thủ đoạn mà dụ dỗ chủ tử, ngồi lên vị trí thiếu phu nhân Văn gia, chỉ cần ta còn còn sống một ngày, không đời nào để cho nó toại nguyện!”


Bị bà ta nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng đáng sợ cứ như hận không thể xé xác mình làm cho sợ tới mức nhịn không được phát run, không biết vì sao, không hiểu sao Hỉ Phúc cảm thấy Văn phu nhân hung hăng tức giận mắng đều không phải là mình, mà là người nào đó không biết tên ở đằng sau mình…….


”Di nương, người đừng giận! Vì loại tiện tì này mà phí sức mình, không đáng giá…….” Vội vàng vỗ vỗ lưng Văn phu nhân, Hoa Thải Dung tỏ ra hết sức ân cần.
“Muội muội nói đúng, di nương ngàn lần đừng tức giận phí sức mình mới tốt ……” Hoa Văn An cũng vội vàng khuyên giải an ủi.


“Thiếu Thu nếu có hai huynh muội các ngươi làm tri kỷ thì tốt rồi……” Hừ nhẹ một tiếng, Văn phu nhân tựa hồ đối với con không hài lòng lắm.


Một bên, Hỉ Phúc mắt thấy ba người bọn họ trình diễn “tuồng bày tỏ tình cảm”, hận không thể lập tức thoát đi khỏi đây lại không thể đi, lập tức trong lòng chỉ có thể run sợ đứng ngốc, trong lòng buồn bực thật sự ………


Ai…… Làm sao bây giờ? Nàng còn phải thừa dịp đồ ăn sáng còn nóng nhanh chóng bưng trở về đó! Thiếu gia chắc chắn chờ lâu lắm ……..


“Tiện tì, ở trước mặt chúng ta còn dám lơ đãng!” Bỗng dưng, Hoa Thải Dung phát hiện nàng thất thần, không biết suy nghĩ cái gì, lập tức tức giận đến mắng to, hơn nữa quăng ra một cái tát thật mạnh.
Thoáng chốc, chợt nghe “bốp” một tiếng vang lên!


Hỉ Phúc bị đau hoàn hồn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoa Thải Dung, tựa hồ không hiểu chính mình vì sao bị đánh?
“Nhìn cái gì? Không phục sao?” Tức giận chửi bậy, Hoa Thải Dung mượn chuyện gây sự, đem ghen ghét trong lòng xả hết lên người nàng, lập tức tay không khách khí tát một cái tát nữa.


Lại vang lên một tiếng”Bốp”, Hỉ Phúc tránh không khỏi, hai gò má vốn trắng nõn mềm mịn trong nháy mắt sưng đỏ lên, in lại rõ ràng năm ngón tay.
Vì, vì sao muốn đánh nàng? Nàng làm sai cái gì sao? Đi theo thiếu gia bao nhiêu năm, thiếu gia chưa bao giờ từng đánh nàng…….


Sững sờ nhìn Hoa Thải Dung, ban đầu Hỉ Phúc khiếp sợ cùng khó hiểu vừa đi qua xong, trong lòng một nỗi nhục nhã uất ức mãnh liệt như thủy triều dâng lên, làm cho nàng rốt cục nhịn không được lặng lẽ rớt nước mắt.


“Khóc cái gì? Đánh cái tiện nha hoàn như ngươi còn sợ bẩn tay Thải Dung đó!” Văn phu nhân lạnh nhạt trách mắng nói, tuyệt không cảm thấy cháu gái mình hành vi có gì không ổn, thậm chí còn thầm kêu đáng đánh mà!


Trước giờ được Văn Thiếu Thu dang tay bảo hộ thật tốt, lần đầu tiên trong cuộc đời Hỉ Phúc bị đánh chửi nhục nhã uất ức như thế, trong lòng khó chịu lại không thể nói gì, cúi đầu thấp giọng nói: “Để cho tay của biểu tiểu thư bẩn là lỗi của Hỉ Phúc, thực xin lỗi….”


Thấy bộ dạng nàng hèn mọn khuất phục, Hoa Thải Dung đắc ý nở nụ cười; Mà Văn phu nhân cũng thản nhiên liếc nhìn khay đồ ăn trên tay nàng, lạnh giọng hỏi —


“Là cho thiếu gia ăn?” Vừa nói vừa mở ra cái lồng nhỏ, cầm lấy muỗng quấy cháo ngô bên trong, sau đó lại tức giận máng, ”Ngươi làm nha hoàn bên người thế nào vậy? Cháo đều nguội hết rồi, lại còn thiếu nắp, còn không mau đưa đi cho thiếu gia dùng!”


Nếu không phải bị bọn họ ngăn lại làm chậm trễ, nàng đã sớm đem đồ ăn sáng bưng trở về.
Có lý với vô lý để cho bọn họ chiếm đi, Hỉ Phúc chỉ có thể lên tiếng trả lời, sau đó bưng đồ ăn sáng rời đi nhanh.


Mắt thấy nàng đi xa rồi, Hoa Thải Dung làm nũng ôm cánh tay Văn phu nhân, cười khanh khách nói: “Di nương, loại tiện tì dụ dỗ chủ tử này, chính là đánh mới có thể an phận, lần khác tìm một cơ hội đem nó đuổi khỏi Văn phủ, miễn cho biểu ca tiếp tục bị tiện nhân kia làm cho mê hoặc tâm hồn, vậy không tốt”


Khẽ ừ, Văn phu nhân tiếp tục lúc nãy đi dạo buổi sớm, chính là không biết vì sao, bắt đầu giờ phút này, đối với một đôi cháu ngoại đùa giỡn nói chuyện phiếm đều có vẻ có lệ, không hiểu sao lại không yên lòng…….
*******
Không đúng!


Nhìn Hỉ Phúc cúi đầu tiến vào phòng khách, im lặng không lên tiếng bày đồ ăn sáng Văn Thiếu Thu không khỏi có cảm giác kỳ lạ…….
Rất lạ, thế này không giống nàng!


Hồi xưa nha đầu ngốc khờ này chỉ cần bưng đồ ăn sáng trở về, vừa vào cửa liền thoải mái hướng về phía hắn cười, cơm điểm tâm trong tay còn không buông, miệng sẽ không ngừng gọi hắn dùng bữa, sáng sớm ồn ào nói nói làm cho âm thanh yên tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên, nhưng sao hôm nay thái độ khác thường như thế?


Rất khác thường, lại thấy nàng vẫn cứ cúi đầu không chịu ngước lên, thậm chí tựa hồ còn có ý định lấy tóc che lấp khuôn mặt, để người ta nhìn không rõ, Văn Thiếu Thu ánh mắt chợt lóe sáng, giống như không ngại mở miệng —
“Hỉ Phúc, lại đây!”


Nghe vậy, Hỉ Phúc run người, im lặng cúi mặt thật thấp đi tới trước mặt hắn.


“Trên mặt đất có đồng tiền sao? Xem em không nỡ ngẩng đầu kìa!” Mỉm cười trêu chọc, ngón tay dài cầm cái cằm mượt mà bắt ngước lên, làm cho trên hai gò má bị sưng đỏ của nàng cùng dấu tay rõ ràng đập vào mi mắt, Văn Thiếu Thu trong nháy mắt giận tím mặt, lớn tiếng ép hỏi: “Là ai đánh?”


Bên trong Văn phủ, có ai không biết Hỉ Phúc là nha hoàn bên người mà hắn cưng chiều, người nào lá gan lớn như vậy, dám động vào nàng?


Nước mắt cố nén rốt cục rơi xuống, giộng như trân châu bị dứt dây không ngừng lăn xuống, Hỉ Phúc lại khó đè nén uất ức trong lòng cùng nhục nhã, “Oa” một tiếng khóc lớn lên —


“Oa — thiếu gia……” Giống như con chim non không nơi nương tựa rốt cục tìm được ấm áp mà dựa vào, nàng ôm chặt lấy hắn, khóc đến không thể ngăn lại, miệng chỉ có thể không ngừng gọi “thiếu gia”, cứ như gọi hắn to vậy có thể đỡ đi một ít.


“Hỉ Phúc, ngoan, đừng khóc…… Thiếu gia thương em mà ……. Đừng khóc……” Mặc dù lòng như lửa đốt, Văn Thiếu Thu vẫn là miễn cưỡng nén xuống, dịu dàng dẫn nàng đang khóc sướt mướt đi vào ngồi xuống trước cái bàn lộng lẫy, mang tới khăn mặt mỏng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt tùm lum, nhẹ vỗ về nàng, không ngừng thấp giọng an ủi; Mỗi lần thấy trên mặt nàng sưng đỏ là đầu lại nổi lên phẫn nộ, càng lúc càng khó tiêu.


Hỉ Phúc là người của hắn, trên đời này người có thể bắt nạt nàng, chọc nàng rơi nước mắt trân châu quý giá, ngoài Văn Thiếu Thu hắn ra, ai cũng không có tư cách!


Tựa như bảo bối quý báu nhất bị người ta đạp hư, trong lòng lửa giận cao ngút trời, Văn Thiếu Thu mắt lóe tia sắc lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn là không ngừng dịu dàng an ủi thiên hạ trong lòng khóc như mưa, đến lúc lâu sau, nàng rốt cục khóc mệt nhoài mà ngưng lại, hắn mới lần nữa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn thê thảm —


“Nói cho thiếu gia, là ai đánh em?” Nhẹ nhàng khẽ hỏi, mà dấu ấn “năm ngón tay” kia trên gò má sưng vù lại đập vào trong mắt, hắn ngoàii tức giận tràn ngập ra, còn có đau lòng khôn xiết cùng có lỗi.


Nghe vậy, Hỉ Phúc trong đầu nhất thời hiện lên khuôn mặt huynh muội Hoa gia với Văn phu nhân, hơn nữa Văn phu nhân kia ánh mắt hung ác khác thường, càng làm cho nàng không hiểu mà kinh hãi, thân mình không khỏi run rẩy, cả buổi không dám nói.


“Không nói?” Thấy nàng không phát ra một tiếng, Văn Thiếu Thu mặt sa sầm lại. “Được! Em không nói, ta đi tìm người để hỏi rõ ràng!”. Dứt lời, làm bộ đứng dậy.
“Thiếu gia, không cần!” Lo lắng bắt lấy ống tay áo hắn, Hỉ Phúc rưng rưng lệ, rốt cục thấp giọng khai ra. “Là, là biểu tiểu thư…”


Hoa Thải Dung?
Mặt lạnh băng, nghe tên thế, Văn Thiếu Thu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao nàng đối Hỉ Phúc vốn là không thiện cảm, hơn nữa mấy ngày trước, hắn lại ở trước mặt mọi người tỏ vẻ muốn thú Hỉ Phúc làm vợ, trong lòng Hoa Thải Dung đối Hỉ Phúc tất nhiên càng thêm căm hận.


Nhưng mà Hoa Thải Dung không phải là kẻ ngốc, cũng hiểu đạo lý "Đánh chó còn phải nể mặt chủ" này, cho dù ngày thường hay làm khó dễ thế nào, cũng không dám động thủ, thế mà hôm nay nàng ta lại thẳng thừng tặng cho Hỉ Phúc cái tát mà không sợ hắn truy cứu, chắc chắn là ỷ vào có kẻ tin cậy chống lưng cho, hơn nữa thế có nghĩa là nàng ta cho rằng có thể hung tợn được với người của hắn.


Nghĩ vậy, Văn Thiếu Thu thoáng cười lạnh, trầm giọng lại hỏi: "Ngoài biểu tiểu thư, ở đó còn có ai?"
Hắn nghĩ, hắn đoán sơ cũng biết "người nọ là ai.
"Còn có...... Còn có biểu thiếu gia cùng...... Cùng phu nhân......” Lau nước mắt, nghẹn ngào nói nhỏ.
Quả nhiên!


Không ngoài suy đoán, đáy mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc, hơi suy tư một chút, trong lòng đã có chủ trương, lập tức không vội mà đi thay nàng ra mặt, ngược lại thấp giọng nói: “Hỉ Phúc, trước kiên nhẫn một chút, giờ trước cố sức tránh né bọn họ, sau này thiếu gia sẽ giúp em nguôi giận được không?"


Không biết vì sao, Hỉ Phúc cảm thấy tiếng nói khàn khàn của hắn tựa hồ giấu giếm chút áy náy, cũng không hiểu hắn phải giúp mình nguôi giận như thế nào, nhưng là nàng vẫn nhìn hắn với ánh mắt tin tưởng, dùng sức gật gật đầu.


"Hỉ Phúc ngoan!" Mỉm cười khen ngợi, Văn Thiếu Thu thương tiếc khẽ chạm hai má bị sưng, lại động đến nàng co rụt lại vì đau, lập tức đè nén lửa giận bốc lên, tay cố sức nhẹ nhàng, cẩn thận quan sát một hồi lâu, xác định ngoài sưng đỏ ra, không có bị vết thương khác, thế này mới nới lỏng tâm, dịu dàng khẽ hỏi: "Đau không?”


“Đau.” Gật gật đầu, Hỉ Phúc trước giờ luôn thành thật.
"Ta lấy thuốc mỡ giúp em bôi, lập tức không đau". Mỉm cười an ủi, đứng dậy đi vào trong phòng lấy thuốc, lại bị tay nhỏ bé mảnh khảnh giữ chặt, làm cho hắn không khỏi quay đầu. “Sao vậy, hử?"


"Đừng lo cho Hỉ Phúc, thiếu gia trước ăn sáng....." Cảm thấy hầu hạ chủ tử tốt là chuyện quan trọng nhất của mình, Hỉ Phúc vội vàng nhấc cái nắp lên liếc thấy bên trong cháo ngô vốn bốc hơi nóng vì liên tục chậm trễ mà lạnh ngắt, nàng không khỏi chán nản suy sụp cúi mắt, lắp bắp thấp giọng nói: “Cháo...... Cháo lạnh, Hỉ Phúc...... Hỉ Phúc lại đi hâm nóng......"


“Không cần!” Không muốn nàng đi ra ngoài với cái vẻ mặt còn treo hai vệt "năm ngón tay", Văn Thiếu Thu đem thân mình nàng mới đứng lên ép ngồi trở về trên ghế. “Trời nóng, vừa lúc ăn cháo lạnh, em ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn sáng trước, ta đi vào lấy thuốc".


Dứt lời, lại thương tiếc xoa xoa đầu nàng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.


Mắt thấy bóng dáng hắn biến mất, Hỉ Phúc kinh ngạc vuốt đầu mình, cảm giác lòng bàn tay dịu dàng của hắn tựa hồ còn lưu lại, tim nàng không hiểu sao đập rộn lên, trên mặt nóng, vốn từ lúc bị đánh mà uất ức khổ sở, giờ phút này đã sớm tan thành mây khói, trong lòng vui mừng, thoải mái thật sự.


“Uông!” Bỗng dưng, đêm qua “Bánh Trôi” không để ý đạo nghĩa mà "vứt bỏ bạn trốn mất", không biết từ chuồng chó nào chui ra, nhảy cỡn lên gọi nàng, tinh thần thật sự tốt!


“Hừ! Ta mới không để ý tới ngươi đâu!” Trừng mắt với tiểu tử nhí nhố kia, Hỉ Phúc ghi hận lên án, “Ngươi không nghĩa khí, đêm qua bỏ lại ta một mình đối mặt với thiếu gia tức giận, ta không cho ngươi ăn!”


Trong lòng biết nó thèm nhỏ dãi miếng thịt bên trong khay đồ ăn sáng kia, nàng cầm bát cháo, cố ý ăn một miếng thịt, ăn một ngụm cháo cho nó nhìn, lòng nghĩ đến trả thù cũng là rất quan trọng.


Thấy thế, “Bánh Trôi” lại sủa nhẹ vài tiếng cầu xin, nhưng Hỉ Phúc lại cố tình không đếm xỉa đến mà cứ ăn đồ ăn sáng, một hồi lâu sau, “Bánh Trôi” thấy làm ra đáng thương không có hiệu quả, tự mất mặt đang muốn quay đầu cố rời đi --
"Rầm!"


Tiếng ghế dựa ngã đổ nhào lẫn vật rơi loạn xạ xuống đất chợt vang lên nặng nề, viên thịt tròn lông trắng xõa tung phát ra tiếng kêu thê lương, sủa không ngừng........
**********
“Uông uông uông uông uông......”
Sao lại thế này? “Bánh Trôi” vì sao kêu thành như vậy?


Ở trong phòng, Văn Thiếu Thu đang tìm thuốc mỡ tiêu sưng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sủa nôn nóng, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ, lại nghe tiếng kêu kia từ phòng khách rất nhanh đến gần, chỉ trong mới nháy mắt, “Bánh Trôi” đã chạy vào trong phòng, ở phía trước gót chân mình mà sủa không ngừng.


“Uông uông uông uông uông......”
"Sao vậy? Đã đói bụng à? Tìm Hỉ Phúc cho ngươi ăn cơm đi......” Không yên lòng được, hắn vội vàng tìm thuốc mỡ.
Kỳ lạ! Hắn rõ ràng nhớ đặt ở trong ngăn tủ như thế nào tìm không ra? Chẳng lẽ Hỉ Phúc lấy được mang đi chỗ khác?


“Uông uông uông uông......”
"Hử?" Cảm giác phía dưới xiết chặt, Văn Thiếu Thu mắt nhìn xuống, chỉ thấy “Bánh Trôi” cắn vạt quần của hắn, đem hết sức lực kéo hắn ra bên ngoài, còn sủa xuống hai tiếng, cảm giác tựa hồ rất lo lắng.


Không đúng! Tiểu tử kia chưa bao giờ từng có hành động khác lạ như thế.
Nói gì thì, “Bánh Trôi” kêu thành như vậy, trước giờ nếu là Hỉ Phúc nghe thấy, sớm đã tiến vào ôm nó rồi, như thế nào mà giờ còn chưa thấy bóng người?
Nàng không phải ở ngay trong phòng khách sao?


Càng nghĩ càng không thấy đúng, Văn Thiếu Thu trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một nỗi bất an, lập tức di chuyển gót chân, bước nhanh theo "Bánh Trôi“, chạy ở phía trước.
Chỉ chốc lát sau, hắn nhanh chóng đi vào phòng khách, đã thấy trên bàn không có người nào, mà trên đất.......


Hỉ Phúc ngược lại nằm không nhúc nhích ở cái ghế dựa lật nhào, mặc cho "Bánh Trôi" ở bên ɭϊếʍƈ mặt của nàng, một bên không ngừng sủa gọi.


Nhìn cảnh tượng trước mắt, Văn Thiếu Thu chỉ cảm thấy trong nháy mất toàn thân máu ngưng chảy, trong phút chốc giống như người rơi vào trong thế giới tối đen xen lẫn hoảng sợ, không sao mở miệng được.


Quá khứ đã khắc trong trí nhớ thật sâu cùng trước mắt một màn y chang, cả người hắn rét run, hoảng hốt vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào nhúc nhích được......
“Uông uông uông uông......”


Bỗng dưng, “Bánh Trôi” sủa về phía hắn, thậm chí lấy thân thể tròn trịa nhào tới đụng vào hắn, Văn Thiếu Thu lúc này mới như là từ trong ác mộng đột nhiên bừng tỉnh ra--


“Hỉ Phúc......” Bước một bước lên trước, hắn ôm lấy thân hình mềm nhũn run rẩy cất tiếng gọi; Mà quay về phía hắn là hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái mét, cùng khóe miệng vì trúng độc mà sùi bọt mép.


Run rẩy, Văn Thiếu Thu đưa tay đến dưới mũi của nàng thăm dò, khi ngón tay kia cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt, hắn kích động suýt nữa rớt nước mắt.....
May mắn! May mắn còn có một tia hơi thở.......


Cương quyết đè xuống kích động, hắn lấy tay áo lau đi bọt mép ở miệng nàng, nhanh chóng lấy ra từ trong lòng bình bạch ngọc mang theo bên người nhiều năm qua, từ giữa đổ ra một viên đan dược đỏ như máu, tay run run đẩy vào trong miệng của nàng, xác định tạm thời giữ lại mạng sống của nàng xong, lúc này hai mắt mới nhìn lên đồ ăn sáng dùng một nửa trên bàn kia.


Được! Khá lắm, rất khá! Hắn còn chưa có vạch trần bà ta, bà ta dám xuống tay diệt khẩu trước.
Cắn răng, Văn Thiếu Thu cười lạnh không ngừng, một phen ôm lấy thiên hạ hôn mê trong lòng, đáy mắt lạnh lùng, thần sắc rét lạnh như quỷ từ địa ngục đi thẳng ra khỏi "Nguyệt Kính viện”.


Không lâu, một chiếc xe ngựa ở cửa sau Văn phủ chạy ra, hướng tới kinh thành nhà của họ Ngao người ta mà bay đi nhanh.
**********
Đau quá! Nàng đau quá, đau đến mức tứ chi khắp nơi như bị người ta chặt thành từng khúc...


Trong hỗn loạn, thiên hạ trên giường đau đến nỗi toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, đồng thời khóe mắt cũng lén lút rơi lệ........
Thiếu gia, người ở đâu? Hỉ Phúc đau quá...... Thực sự đau quá......
“Hỉ Phúc ngoan, đừng sợ, thiếu gia ở đây......”
Là, thiếu gia sao?


Hoảng hốt, nàng cứ như nghe được tiếng của thiếu gia, cảm giác được bàn tay to của thiếu gia ôm chặt nàng, một nỗi lo lắng từ trong lòng bàn tay chảy vào lòng, nàng cảm thấy có thể an tâm ngủ, không hề để cho đau đớn xâm nhập bản thân......


Khóe miệng thản nhiên cười, nàng ý thức được hơi thở mỏng manh, rốt cục từ trong thống khổ giải thoát cho mình, nặng nề lâm vào trong bóng tối.......


" Hồ đại phu, tình trạng của nàng đến tột cùng là như thế nào? Vì sao luôn run rẩy......" Trong phòng khách, bàn tay lạnh lẽo của Văn Thiếu Thu nắm chặt tay nhỏ bé, mắt thấy thiên hạ trên giường không ngừng run rẩy co rút thân mình, hắn khó nén lo âu lớn tiếng hỏi, thần sắc xanh mét khó coi, cứ như chỉ cần đại phu kia đưa ra một câu nói hơi bất lợi, sẽ đem người ta chặt thành tám mảnh.


“Văn thiếu gia an tâm một chút chớ vội vàng, để cho lão phu xem một cái......." Ở bên giường, Hồ đại phu cau mày, một tay vê cái bình trắng, một tay bắt mạch, đối với kẻ ruồi bọ bên cạnh ầm ỹ rất là bất đắc dĩ.


“Hồ đại phu nói đúng, Thiếu Thu, ngươi đừng vội” Vội vàng khuyên giải an ủi, Ngao Hạo người ngoài cuộc tỉnh tao hơn kẻ trong cuộc u mê, vội vàng đem người ta kéo ra, miễn cho hắn quấy nhiễu lão đại phu xem bệnh, như vậy ngược lại không tốt.


Ai........ Một canh giờ trước, bạn tốt đột nhiên ôm nha hoàn bên người hôn mê bất tỉnh đi vào Ngao gia, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn cùng sắc mặt khó coi vô cùng, dù là cùng hắn kết giao nhiều năm chính mình cũng là hiếm thấy trong đời.


Hắn không phải ngu ngốc, xem sắc mặt cũng biết nha hoàn kêu Hỉ Phúc kia chắc chắn xảy ra vấn đề, trong lòng cũng biết bạn tốt không trở về Văn gia, ngược lại ôm bệnh nhân đến Ngao phủ, trong đó tất có điều lạ.


Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ là tận tình với bằng hữu, đồng thời nhanh chóng phân phó hạ nhân dọn dẹp một gian phòng khách dưỡng bệnh, cũng để cho người ta thỉnh bạn tốt mời Hồ đại phu đến.


Nhưng mà, bằng hữu vốn nhìn như bình tĩnh, sau khi Hồ đại phu đi vào, ngược lại rối lên, vẻ mặt lo lắng bất an, thật sự là giống hệt mình lúc trước ở ngoài phòng sinh chờ nương tử thân yêu sinh con.


Nghe vậy, Văn Thiếu Thu hiểu được Hồ đại phu cùng bạn tốt nói đúng, lập tức liếc mắt xem xét thật kỹ vẻ mặt vẫn còn tái nhợt có bệnh trên giường kia, sau đó lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, bắt buộc chính mình lùi lại một chút, để cho lão đại phu có thể an tâm bắt mạch.


Trong yên lặng, chỉ thấy lão đại phu càng xem, mặt mày càng nhăn, thậm chí đều hiện ra một chữ bó tay, lúc này mới nặng nề thở dài. “Ai......”
Thở dài? Vì sao ông ta lại thở dài?
Hay là......


Ngực căng thẳng, Văn Thiếu Thu cứng lại trong thanh âm run rẩy khó có thể phát hiện, “Hồ đại phu, Hỉ Phúc tình hình đến tột cùng như thế nào? Bất luận là tốt hay xấu, ông cứ nói đừng ngại”


“Văn thiếu gia nếu đã nói như vậy, lão phu liền nói thẳng" Đứng dậy đi vào trước bàn, Hồ đại phu vân vê râu bạc trắng, thần sắc nghiêm trọng nói: “Trong người cô nương có kịch độc, tuy rằng ngươi rõ ràng cho nàng ta ăn vào giải độc đan, tiếc là, độc tính đã theo khí huyết di chuyển khắp toàn thân, xâm nhập tâm mạch, cho dù bảo vệ một mạng, chỉ sợ cũng......”


Dừng lại, làm như không đành lòng nói thật.
“Như, như thế nào?” Sắc mặt như tờ giấy, cho dù là đáp án không tốt thế nào,, hắn cũng cố ý muốn hỏi rõ ràng.
“Chỉ sợ thần trí tỉnh táo, thân mình cũng như thành phế nhân". Hồ đại phu thở dài không thôi.


Ai...... Một cô nương tốt, như thế nào lại bị điều xấu này đây? Tuổi còn trẻ như vậy, sau này sẽ như thế nào!


Hai chữ "phế nhân" tựa như một tiếng sét đánh ngang tai ầm ầm nổ tung ở trong đầu Văn Thiếu Thu, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc, giống như nói cho lão đại phu nghe, lại giống như tự nói mà thấp giọng: “Ta cho nàng ăn vào giải độc đan, thế còn chưa đủ sao?"


Hồ đại phu hiểu được giải độc đan trong miệng hắn, chính là nhiều năm trước, hắn một mình đến xin chính mình nghiên cứu chế tạo đan dược, nhưng lại sợ thuốc để lâu công hiệu sẽ mất, cứ cách nửa năm hắn sẽ đến bỏ cái cũ đổi lấy cái mới.


Nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta mặc dù không rõ vì sao Văn gia thiếu gia cần giải độc đan bên người, nhưng là cũng tận tâm hết sức giúp hắn nghiên cứu chế tạo, chỉ là.......


Thở một hơi dài, lão đại phu thật là áy náy. "Lão phu thật lấy làm xấu hổ vì mang tiếng là danh y trong thành, nhưng thật sự tài nghệ không giỏi, kịch độc bên trong cô nương này có tính chất kỳ dị ghê gớm, tuy là lão phu một thân sở học nghiên cứu chế tạo ra đan dược, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại mạng của nàng, còn lại.... Chỉ sợ Văn thiếu gia phải thỉnh cao minh khác"


“Phải không......” Mờ mịt nói nhỏ, Văn Thiếu Thu ngã ngồi ở cạnh giường, đôi mắt kinh ngạc nhìn thiên hạ hôn mê bất tỉnh, biểu tình giống như khóc giống như cười, phức tạp vô cùng.


Thấy thế, hồ đại phu lại thầm thở dài một hơi, sau đó viết một đơn thuốc, lúc này mới mở miệng nói: "Thang thuốc này trong ba bát nước sắc thành một chén, mỗi ngày cho cô nương dùng có thể bảo vệ nguyên khí, lão phu năng lực vẻn vẹn chỉ như thế, cáo từ vậy".


“Hồ đại phu khách khí, ta tiễn ông". Trong lòng biết bạn tốt giờ phút này đã thất thần, Ngao Hạo vội vàng thay hắn tiếp nhận đơn thuốc, khách khí tiễn lão đại phu đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại không có ai, quanh mình một mảnh yên tĩnh không tiếng động, kim rơi còn có thể nghe.


Nặng nề nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn bất tỉnh, Văn Thiếu Thu phát hiện khóe mắt nàng không biết khi nào chảy xuống nước mắt, lập tức khẽ run lấy tay nhẹ nhàng lau đi, ngực đau thắt, hơn nữa miệng lại phát ra tiếng cười khàn khàn giống như giễu giống như chế nhạo.


A...... Hắn khổ sở cái gì? Hắn đau đớn cái gì? Hắn lại thê thảm gì chứ?
Đây không phải là hắn muốn sao?
Nàng đã khờ lại ngốc, hắn đem nàng để ở cạnh nhiều năm như vậy, không phải là đem nàng làm quân cờ, cùng “Bánh Trôi” giống nhau nuôi để thử độc sao?


Giờ, nàng cuối cùng đã phát huy công dụng, hắn nên ca ngợi chính mình nhìn xa trông rộng, không phải sao? Như vậy, hiện tại hắn đau lòng cái gì chứ?
Vì sao nhìn nàng mệnh ở trong sớm tối, hắn sẽ hoảng sợ như thế?
Vì sao nhìn nàng hấp hối, hắn sẽ đau đớn như thế?


Vì sao nhìn nàng chịu kịch độc tr.a tấn, mất đi ý thức lâm vào trong hôn mê, cũng ngăn không được run rẩy, co rút, hắn sẽ khổ sở, ngực đau thắt như thế?


Khi nàng còn là nắm than nhỏ đầy bụi bẩn, hắn liền lợi dụng tính tình nàng khờ ngốc cùng hết hy vọng mà tính kế nàng, thường ngày mặc dù thiên vị cưng chiều, chẳng qua đó chính là bảo vệ quân cờ quan trọng trong tay, nhưng chung sống thời gian dài, hắn không phải đã quên mất rằng hắn cũng tự cho là chẳng có gì đó sao?


Nếu không hôm nay hắn, như thế nào giờ lại vô cùng sầu khổ, thậm chí trong lòng đầy hối hận ......
Hối hận? Hắn hối hận sao? Không! Hắn không hối hận, cho dù thời gian đảo ngược, hết thảy lặp lại, hắn vẫn như trước phải làm như vậy, hắn không hối hận!


Đáy mắt chứa đầy tơ máu, Văn Thiếu Thu nhẹ nhàng đem thân hình trên giường thỉnh thoảng run rẩy, co rút mềm nhũn ôm vào trong lòng, đem khuôn mặt đẹp vùi sâu vào trong hõm vai mảnh khảnh của nàng, thân mình không ngừng run rẩy khẽ rung rung --


“Ta không xoay đầu lại đâu........ Thực sự không hối hận......” Toàn thân hắn run rẩy chôn ở trên thân thể bất động hồi lâu của nàng, chỉ có tiếng nói không ngừng nghẹn ngào như khóc như kể cứ như đang thuyết phục chính mình, khẽ lẩm bẩm, không khí ngưng đọng chậm rãi nhộn nhạo lên


Tiễn bước lão đại phu, Ngao Hạo quay lại thấy cảnh tượng này, lập tức cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ở ngoài cửa phòng chờ, thẳng đến một lúc lâu, thấy hắn tựa hồ tâm tình đã hoãn lại, đem nha hoàn kêu Hỉ Phúc kia thật cẩn thận đặt lại trên giường xong, lúc này mới cố ý lên tiếng ý bảo --


“Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Ngao Hạo chậm rãi đi vào trong phòng khách. “Ta sai hạ nhân đi hiệu thuốc bắc bốc thuốc rồi, lát nữa sẽ qua, trước chờ thuốc đưa tới đã, ngươi đừng lo lắng".


“Đa tạ, Ngao huynh”. Miễn cưỡng mỉm cười, Văn Thiếu Thu cũng không thèm nhìn tới hắn, đôi mắt ửng đỏ căng ra luôn nhìn không chớp lên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu, cứ như chỉ cần nháy mắt, nàng sẽ biến mất tăm.


Hả? Bạn tốt kia của hắn từ trước giờ biếng nhác tùy ý, không có nửa điểm đứng đắn mới vừa rồi rơi xuống giọt lệ quý giá của nam nhi?
Ánh mắt sâu sắc nhận thấy được trên vai áo của Hỉ Phúc có mảnh ướt nhẹp, Ngao Hạo nhướng nhướng mày, cũng rất thức thời không vạch trần.


Nhưng vẻ mặt hậm hực của Văn Thiếu Thu giống như tìm người thổ lộ, hoặc như là tự lầm bầm lầu bầu, "Ngươi biết không? Ta không hối hận, thực sự không hối hận......”


Ờ........ Hắn không rõ ràng lắm Văn Thiếu Thu không hối hận cái gì, nhưng nếu thật sự là không hối hận, có cần phải nhấn mạnh như thế không? Quả thực như là đang an ủi chính mình!


m thầm cảm thấy, ngoài miệng Ngao Hạo không có nói thêm gì, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, im lặng mà an ủi cùng giúp đỡ, giữa nam nhân không cần phải nói rõ chỉ trong động tác nho nhỏ thôi cũng bày tỏ được tình nghĩa rồi.


Cảm nhận được bạn tốt lo lắng không nói gì, sắc mặt Văn Thiếu Thu khó coi cười cười, lập tức đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nhìn chăm chú nghiêm túc nói: “Hỉ Phúc tạm thời nhờ vào ngươi, chờ sự tình xử lý tốt, ta lập tức sẽ đến đón nàng".


Bên trong Văn phủ, hắn không tin bất kỳ kẻ nào, nay người duy nhất có thể ủy thác được, cũng cũng chỉ có bạn tốt.


“Yên tâm đi! Nàng ở Ngao gia ta tuyệt đối có thể được chăm sóc hết lòng, đồng thời ta cũng sẽ mời nhiều danh y trong thành đến cùng chẩn trị, có lẽ tình hình sẽ không tệ như lời Hồ đại phu nói đâu". Đồng thời vỗ ngực cam đoan, Ngao Hạo không quên thuận tiện an ủi người.


Danh y? Hồ đại phu đã là y thuật giỏi nhất trong kinh thành, đại phu nổi tiếng rồi, ngay cả ông ta cũng hết cách, còn có ai có thể chữa trị được cho Hỉ Phúc?


Hiểu được ý định an ủi mình của bạn tốt, Văn Thiếu Thu chỉ có thể cười buồn bã, sau khi đáp lại một câu sơ sái "Đa tạ", lại liếc mắt nhìn thật kỹ thiên hạ trên giường một cái, sau đó không chút do dự quay đầu xoay người rời đi, từng bước cũng không ngừng lại, cứ như trước giờ chưa từng có cái nha đầu khờ ngốc làm cho hắn vướng bận trong lòng.


Hắn, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng rất nhanh, rất nhanh hắn sẽ trở về đón nàng.....
Rất nhanh!
**********
"Thua rồi a......"
“Ha ha...... Ngại quá, nhà cái ăn hết........"


Người bán hàng rong san sát, tiếng người ồn ào trên đường cái, một đám thô lỗ hoặc ngồi chồm hổm đánh cuộc, khi đổ xúc sắc thì khẩn trương kêu gào cùng thắng thì cười to còn thua thì tức giận mắng thỉnh thoảng vang lên từ trong đám người, rất có hương vị "mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu".


“Mụ nội nó, không có tiền còn đánh cuộc gì chứ? Cút!"


Bỗng dưng, một tiếng nổi giận quát mắng từ trong đám người tụ họp đánh cuộc chợt vang lên, lập tức một gã hán tử thân hình vừa phải, diện mạo có vẻ thô lỗ bị một gã cao to của nhà cái ném đi ra, ở giữa còn kèm theo vài câu mắng khó nghe.


"Hứ! Chẳng qua thắng một chút tiền, kiêu ngạo cái gì? Vài ngày nữa, lão tử dùng bạc đến đạp ch.ết ngươi!". Từ trên mặt đất bò lên, nam nhân mắng nói, nhưng sờ sờ túi tiền trống rỗng, trong lòng không khỏi lạnh cả người.
Được lắm, toàn bộ tiền đều thua sạch, mấy ngày sau này sống thế nào đây?


Bước lê chậm chạp, nam nhân buồn phiền suy nghĩ hết sức, trong đầu bỗng dưng hiện lên khuôn mặt nọ, nhưng lập tức lại lắc lắc đầu bỏ đi.


Không được! Không được! Không lâu, "người nọ" mới cho hắn hơn mười mấy lượng, tuy nói hôm nay thua hết sạch. Nhưng khoảng thời gian lần tới gặp mặt là mấy ngày sau, hắn cũng không dám lỗ mãng ở trong hai ngày ngắn ngủn lại đi tìm ""người nọ", nếu cứ thế đi, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.


Hơn nữa, đêm qua còn xảy ra chuyện bạo động, hắn lúc ấy sợ tới mức "tiểu đệ" đều mềm nhũn, may mắn cuối cùng cũng không có việc gì, nếu không bị người ta bắt được, chỉ sợ hắn sẽ bị lấy hết quần áo diễu phố thị chúng, để cho người ta ném đá ch.ết tươi.


Nhưng gần đây buôn bán rất kém, mấy ngày đều bán không ra gì, trên người trống trơn, nếu không đi tìm "người nọ" cứu trợ, hắn chịu đựng qua mấy ngày sao? ch.ết đói là chắc!
Ai...... Nói đến đói, con mẹ nó bụng thật đúng là réo lên.


Vuốt cái bụng "càu nhàu" kêu réo, nam nhân thật đúng là thấy hơi đói, nhìn sạp bán đồ ăn đầy đường, trên người ngay cả một đồng cũng không, nhìn ngắm đồ ăn thơm ngào ngạt của người ta, chính mình lại chỉ có thể chảy nước miếng, lại nghĩ đến sắc mặt cười nhạo của nhà cái mới vừa rồi khi hắn thua sạch, lập tức không khỏi giận dữ lên, nhịn không được chửi ầm lên --


"Con mẹ nó ! Đừng để cho ngày nào đó lão tử gỡ vốn...."
“Xin hỏi...... Ngươi là Vương Nhị bán tạp hóa son phấn phải không?"


Bỗng dưng, một tiếng nói hơi do dự êm ái chợt vang lên, nhanh chóng cắt đứt lời nói chửi vì thua của nam nhân -- tiếng Vương Nhị mắng, cũng làm cho hắn nhìn ra tiếng người đến là ai, trên mặt trở mặt như lật sách lập tức nở nụ cười tươi lấy lòng, xoa xoa hai tay dơ bẩn mãnh liệt cúi người --


"Không phải Văn thiếu gia đây sao? Không nghĩ tới ở chỗ này gặp gỡ, thật đúng là khéo gì đâu......." Chậc! Lúc trước mặc dù hắn từng cùng Văn thiếu gia trước mắt này nói chuyện qua với nhau, nhưng gặp vài lần lâu rồi, giờ đây nhận ra, chính là........


Lạ thật! Hai người bọn họ xác nhận là lần đầu tiên nói chuyện với nhau, như thế nào hắn lại cảm thấy thanh âm của Văn thiếu gia này có chút quen tai, cứ như trước kia từng nghe qua?
Nhưng hiện tại hắn, làm sao có thời giờ nghĩ nhiều như vậy!


“Đúng vậy! Thực khéo gì đâu......". Cặp mắt lóe sáng, Văn Thiếu Thu ngoài miệng cười, nếu là người hiểu biết hắn, tất có thể thực rõ ràng nhìn ra được đáy mắt hắn cũng không chút ý cười.
Song thực hiển nhiên, Vương Nhị đều không phải là người kia.


"A.... Không biết Văn thiếu gia gọi tiểu nhân lại có gì phân phó?” Cười theo, thật cẩn thận hỏi.


“Kỳ thật cũng không có gì!” Bên môi ý cười không giảm, Văn Thiếu Thu lại nói: “Chẳng qua hôm nay sáng sớm nghe nương ta nhắc đi nhắc lại nói [bách hoa lộ] dùng hết rồi, cũng không biết ngươi chừng nào thì đưa hàng mới cho bà. Mới vừa rồi ta đang chuẩn bị hồi phủ, xa xa liền nhìn thấy ngươi, mới lại đây kêu ngươi một tiếng, muốn mời ngươi ngày nào đó rảnh, đưa chút vật phẩm nữ nhân dùng đến trong phủ cho nương ta chọn lựa".


Sao không có nghe Văn phu nhân nói ""bách hoa lộ" dùng hết rồi nhỉ? Cắt! Quản nhiều như vậy làm gì? Đang lo không có tiền sống qua đây, lão thiên gia này không phải đưa cơ hội tới cửa!


Nghi ngờ nho nhỏ nháy mắt bị ngân lượng trắng bóng làm mờ mắt, biến mất không còn thấy tăm hơi, Vương Nhị cười đến híp mắt lại, xoa xoa hai tay nóng bỏng nói: "Tiểu nhân ngày mai lập tức đưa đi! Lập tức đưa đi......”
“Vậy phiền ngươi!” Lễ phép mỉm cười nói cảm tạ.


"Nói gì chứ? Không phiền đâu! Tuyệt không phiền....." Trên thực tế, hắn cầu còn không được đó!


Gật gật đầu, Văn Thiếu Thu mỉm cười cáo từ, quay người lại, sau khi thoát ly ánh mắt của nam nhân, ý cười hòa nhã bên môi hắn nháy mắt rút đi, thay vào là địa ngục làm người ta sợ hãi lạnh cả xương cốt.






Truyện liên quan