Quyển 1 - Chương 5
Đêm xuống, dùng xong bữa tối, nàng đến phòng hầu hạ Ung Tuấn thì nhìn thấy trên bàn để một hộp gỗ quý giá.
"Tới đây, mở ra hộp gỗ ra nhìn xem đi." Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, cười như không cười nói với nàng.
Chức Tâm đi tới, chần chờ một lúc mới mở ra hộp gỗ.
Chì trắng, màu đỏ, màu tía tô, chu sa, thuốc màu tím, màu vàng nhạt, phấn, nham màu xanh lục. . . . . . Dĩ nhiên còn có mực đen quan trọng nhất. Trong hộp gỗ cái gì cần có đều có, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.
Chức Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm thuốc màu đắt giá trong hộp gỗ, rung tay lướt nhẹ qua những thứ thuốc màu rực rỡ, cạnh hộp gỗ còn có mấy cọ vẽ cùng với chiếc bút màu, vẽ tranh cần có tất cả đều có hết.
"Thích không?" Hắn hỏi nàng.
Nàng nói không ra lời, giương mắt kích động nhìn hắn, có miệng không thể nói.
"Đây là đưa cho ngươi." Hắn nói.
Chức Tâm hốc mắt phát ra lệ quang, nàng đè nén, thoạt nhìn vừa khóc vừa cười.
"Khóc cái gì? Không thích hộp thuốc màu này?" Hắn trêu chọc nàng.
Nàng vội vàng lắc đầu."Không phải, " vươn tay lau khô hai mắt, nàng nói: "Vì Bối Lặc Gia đối với nô tỳ thật tốt quá, nô tỳ còn nhớ, chỉ có năm đó rời phòng phụ thân tặng một hộp thuốc màu cho nô tỳ, sau đó thì chưa từng . . . . . . Chưa từng có người tặng đồ cho quà nô tỳ."
Hắn đứng lên, đi tới bên cạnh nàng: "Ta không có tặng cho ngươi, là ngươi tặng ta một bức họa."
"Bức họa kia không bao nhiêu tiền."
"Có đáng tiền hay không, phải để người nhận xác định." Đóng lại nắp, hắn cầm lên hộp gỗ giao vào trong tay nàng, trầm nhẹ nói với nàng: "Nghĩ muốn cái gì cứ mở miệng hỏi ta. Nhớ, ta là chủ tử của ngươi, nếu là ta không thể cho, trên đời này cũng không ai có thể thương ngươi."
Lời này chua xót tiến vào lồng ngực Chức Tâm, để cho nàng rơi lệ càng nhiều.
Cầm lấy hộp gỗ, nàng nhìn hắn, không biết làm sao cảm kích hắn, ấp úng đứng như khúc gỗ, muôn vàn lời nói đều nuốt hết vào trong bụng, chỉ có ánh mắt tha thiết chứng minh sự cảm tạ vô tận trong lòng nàng.
Hắn cười nhẹ, ánh mắt như có vẻ hiểu: "Ta có lòng riêng, muốn thấy ngươi thêu tranh, cho nên mới tặng ngươi những thứ này."
Nàng nghiêm túc nghe hắn nói rồi ghi nhớ.
"Được rồi, đem hộp gỗ về phòng đi, cũng nhanh chút trở lại chuẩn bị nước tắm rửa thay quần áo cho ta." Hắn nói.
Lấy lại tinh thần, nàng dùng sức gật đầu."Vâng!"
Ra đến trước phòng, nàng quay đầu lại nhìn chủ tử mình một lần nữa.
"Còn không mau đi?" Hắn nhìn nàng cười cười."Ta chờ ngươi!"
Ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nàng mới bước ra cửa bên ngoài.
Nhìn chằm chằm cửa phòng, Ung Tuấn thu hồi nụ cười.
Nụ cười khi ngoái đầu nhìn lại đó thật xinh đẹp tới mức tinh khiết, khiến hắn vĩnh viễn khó quên.
*********
Kể từ khi có được hộp thuốc màu, Chức Tâm liền lấy ra sách đóng kín để bảo tồn cất ở trong rương hòm, còn có giấy và bút mực cũng đều lấy ra, đặt ở cạnh hộp bút vẽ cùng thuốc màu.
Nàng lại bắt đầu đọc sách vẽ tranh, còn ngày đêm thêu một chiếc túi thơm dây bạc, trên mặt thêu một đôi Ngọc Sư trông rất sống động, tay nghề thêu vô cùng tinh xảo hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết là đồ dùng dành cho nam tử.
"Chức Tâm, đã canh mấy rồi, sao phòng ngươi vẫn còn sáng đèn?" Tiếng Lục Hà vừa đến, người cũng đã bước vào trong.
Chức Tâm phản ứng không kịp, túi thơm thêu trên tay đã bị Lục Hà nhìn thấy.
"Cho ai vậy?" Lục Hà đoạt lấy cẩn thận nhìn, ngạc nhiên."Là của nam nhân sao?"
Chức Tâm cuống quít đoạt lại: "Lục Hà tỷ, đã trễ thế này, tỷ vẫn chưa ngủ sao?"
"Nên hỏi ngươi mới phải!" Lục Hà cười đến quỷ dị: "Ta đi đến phòng xí, thấy đèn trong phòng ngươi còn sáng, không ngờ chứng kiến ngươi thêu cái loại đồ chơi này!"
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy một chồng sách, trên bàn còn có giấy và bút mực cùng với bút vẽ thuốc màu: "Ối, cái này ai cho thế? Đẹp quá!" Nàng tò mò đi tới sờ cái hộp gỗ.
Chức Tâm không trả lời.
"Ngươi thêu túi thơm này, là cho Bối Lặc Gia sao?" Lục Hà lại hỏi.
Chần chờ một lát, Chức Tâm gật đầu.
Lục Hà che miệng cười: "Sao lại đột nhiên muốn thêu túi thơm cho Bối Lặc Gia? Bối Lặc Gia thích ồ vật này sao?"
"Mặc kệ Bối Lặc Gia có thích hay không, đây là tâm ý." Nàng ngồi xuống, tiếp tục thêu đôi Ngọc Sư.
"Tâm ý?" Lục Hà cố ý thắt giọng nói, đến gần hỏi Chức Tâm: "Tâm ý thật đặc biệt! Hẳn không phải là ý nghĩ nông nỗi, mà là tự nhiên mà đến đúng không?"
Chức Tâm không để ý nàng.
Lục Hà cười hỏi: "Dạo này, Bối Lặc Gia không còn bơi móc kiếm chuyện với ngươi rồi hả?"
Chức Tâm vẫn không lên tiếng trả lời nàng, nàng chuyên tâm thêu túi thơm.
Lục Hà bỗng nhiên thu hồi khuôn vẻ mặt tươi cười: "Có điều, ngươi ngàn vạn lần không thể nghiêm túc nha!" Nàng nói.
Đột nhiên thốt ra lời này, Chức Tâm dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nếu Bối Lặc Gia như đối đãi tốt với ngươi, ngươi cứ xem đó như là ý nghĩ bất chợt của chủ tử, đừng quá để ý." Lục Hà nói.
Chức Tâm sợ run một lát, sau đó cúi đầu, vẫn tiếp tục thêu: "Lục Hà tỷ, tỷ muốn nói gì?"
"Là ngươi nói, nô tài chính là nô tài, chủ tử có tính toán của chủ tử, nô tài mà quá đa tâm cũng chỉ là mơ mộng hão huyền." Lục Hà nhắc nhở nàng.
Tay Chức Tâm vẫn không ngừng thêu.
"Chức Tâm, ngươi có đang nghe ta nói không?"
"Không cần phải lo lắng." Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Hà, đôi mắt trong suốt tinh khiết. "Ta nhớ được thân phận của mình, sẽ không quên."
Lục Hà không phản đối.
"Trở về ngủ lại đi, Lục Hà tỷ, đã muộn rồi."
Lục Hà không thể làm gì khác hơn đành nói: "Ngươi cũng ngủ đi, đừng làm quá muộn, ngày mai còn phải làm việc!"
Chức Tâm gật đầu.
Sau khi Lục Hà đi, Chức Tâm để xuống túi thơm.
Nàng hiểu ý của Lục Hà, nàng cũng không suy nghĩa quá nhiều, bởi vì không nghĩ, vì vậy động cơ nàng thêu túi thơm cho hắn đơn thuần không ô nhiễm.
Thêu túi thơm cho hắn, chỉ vì đền đáp ân tình hắn tặng thuốc màu, Chức Tâm tự nói với mình như thế.
*********
Ngày hôm đó, nàng thức cả đêm thêu xong túi thơm, sáng sớm đến phòng Bối Lặc Gia nhìn thấy hắn đã xuống giường mặc quần áo, nàng có chút ngoài ý muốn.
"Tới vừa đúng lúc, giúp ta thu xếp hành lý, qua buổi trưa sẽ phải xuất phát." Hắn phân phó.
"Xuất phát?" Chức Tâm không rõ chân tướng, vẫn đi lên trước thu xếp quần áo cho hắn.
"Ta phải ra ngoài." Hắn chỉ giải thích đơn giản.
Nghe hai chữ "Ra ngoài", nàng cúi đầu hỏi: "Lần này người ra ngoài, phải đi mấy ngày?"
"Chậm thì một tháng, lâu thì hơn năm."
Hơn năm?
Nàng giương mắt nhìn hắn, bỗng nhiên có chút giật mình.
"Sao vậy?" Thấy nàng sững sờ, hắn cười nhẹ.
"Người lại muốn ra ngoài, phúc tấn biết không?" Nàng chỉ có thể hỏi như thế.
Hắn thu lại ánh mắt: "Ta vẫn chưa có nói với ngạch nương."
"Vết thương của người vừa mới tốt, lại muốn ra ngoài, phúc tấn nhất định sẽ không đồng ý." Nàng sửa lại vạt áo cho hắn, sau đó khom lưng vuốt xuôi vạt áo cho hắn.
"Ta nhất định phải đi." Hắn nói xong vung tay áo.
Thẳng người lên, Chức Tâm nhìn hắn một lúc.
Ngẩng đầu phát hiện ánh mắt nàng như có điều suy nghĩ, hắn buồn cười: "Làm gì nhìn ta như vậy?"
Nàng ngoái đầu nhìn lại, bước sang một bên thu dọn đệm giường hỗn loạn sau một đêm ngủ: "Bối Lặc Gia đi, phòng lại bỏ không nữa rồi."
Ánh mắt của hắn đi theo bóng dáng của nàng: "Không tốt sao? Công việc của ngươi cũng ít đi, không cần hầu hạ ta lại còn làm nhiều việc nữa!"
"Hầu hạ Bối Lặc Gia là việc nô tỳ nên làm." Nàng nhỏ giọng nói.
"Ta sẽ quay trở về, đến lúc đó ngươi còn có rất nhiều việc để làm!" Hắn giễu cợt cười.
Chỉ chốc lát sau nàng đã sửa sang lại đệm giường, xoay người lại, trên mặt không có nụ cười: "Bối Lặc Gia, người đi chuyến này vẫn là vì kinh doanh sao?"
Nhìn hắn nàng một cái sau đáp: "Ừ."
"Thơ có câu: ‘Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly’ phải chăng đó là ý này?" Nàng hỏi hắn.
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Chức Tâm đang nhìn hắn, nghiêm túc chờ câu trả lời của hắn.
Ung Tuấn sâu sắc cười nhẹ."Thế nào? Xem ra, ngươi dường như lưu luyến không rời?"
Nàng rũ mắt: "Sáng nay nô tỳ vừa đúng thêu xong một chiếc túi thơm, là cho Bối Lặc Gia." Nàng lấy ra túi thơm từ trong ngực, hai tay dâng lên.
Ung Tuấn nhận lấy, trên mặt túi thơm thủ công thêu hết sức tinh xảo, khiến cho người ta kinh ngạc phải thầm khen.
"Món đồ chơi này thật tinh xảo!" Hắn khen: "Thêu loại đồ vật này, chắc hẳn tốn của ngươi không ít tinh thần?"
Nàng không có đáp, chỉ nói: "Bối Lặc Gia, để nô tỳ thắt vào cho người."
Nàng đi tới, cột dây bạc túi thơm ở bên hông cho hắn.
"Cột lên túi thơm ngươi tự tay thêu, giống như bị ngươi trói lại, từ đây sẽ trốn không thoát vòng tay mềm mại này rồi!" Hắn nói đùa.
Chức Tâm sửng sốt: "Bối Lặc Gia đừng đùa giỡn như thế."
Hắn cầm lên dây bạc, nắm túi thơm hỏi: "Dây bạc ở đâu ra?"
"Lúc nương qua đời để lại cho Chức Tâm."
"Đồ nương ngươi cho, ngươi nên giữ lại."
"Bối Lặc Gia cũng cho nô tỳ nhiều quà, nô tỳ không có gì có thể cho, cho nên đem món đồ quý trọng nhất tặng cho Bối Lặc Gia."
Hắn gở xuống dây bạc: "Đây là nương ngươi để lại cho ngươi, ta không thể nhận."
Chức Tâm để tay ở sau lưng: "Bối Lặc Gia nhận, tin rằng nương cũng sẽ rất vui."
Nàng nói như vậy, vì thế hắn nhận lấy, không từ chối nữa.
"Ta viết phong thư, ngươi giúp ta chuyển giao cho ngạch nương. Ta sẽ không giáp mặt từ biệt với ngạch nương, tránh cho nàng hai mắt đẫm lệ, đến lúc đó ta muốn đi cũng không đi được." Hắn lấy tới một phong thơ ở trên bàn giao cho Chức Tâm.
Chức Tâm chần chờ đưa tay đón nhận: "Như vậy được không? Không nói cho phúc tấn, nếu bà biết biết sẽ rất đau lòng."
"Chờ ta trở về rồi tạ lỗi." Hắn nói.
Chức Tâm không thể nói thêm gì nữa.
Trong buổi sáng, nàng vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bọc hành lý.
Đến giữa trưa, mời người đánh xe ở vùng ngoại thành đến chỡ hai cái rương đi trước, sau đó một lát Ung Tuấn cùng với gã sai vặt cưỡi ngựa vượt qua, vậy mới không để phúc tấn phát hiện.
Ung Tuấn lên ngựa trước, Chức Tâm nhìn thấy túi thơm vẫn cột ở bên hông của hắn, nàng chợt cảm thấy an lòng. . . . . .
"Bối Lặc Gia, đừng nán lại lâu quá." Nàng đi theo đến bên góc đường, đứng ở cạnh ngựa ân cần dặn dò.
"Trở về đi!" Hắn bảo nàng: "Ngươi đi theo càng xa, làm cho ngạch nương ta biết ta rời khỏi phủ, sẽ tìm người đuổi theo."
Chức Tâm dừng bước.
Đợi nàng dừng bước, Ung Tuấn liền tăng nhanh tốc độ giục ngựa, đến một đầu khác con phố, hắn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó kéo chặt dây cương ——
"Giá!"
Con ngựa Ung Tuấn đang cưỡi, bỗng như gió biến mất ở trong tầm mắt của Chức Tâm.
Thời Gian Ung Tuấn rời đi không dài cũng không ngắn, ước chừng hơn ba tháng gần một trăm ngày, hắn mới gửi thư về ba Vương Phủ, trong thư viết rằng nội trong ba ngày sẽ về Phủ.
Phúc tấn nhận được tin, trong lòng mới an định lại.
Phúc tấn gọi Chức Tâm vào trong phòng, căn dặn nàng: "Gia ngươi sắp về Phủ rồi, gọi Đông nhi bọn họ phải quét dọn chỉnh tề trong phòng Tuấn nhi, phòng khách cũng phải dọn ra quét dọn, Tuấn nhi gửi tin nói trong Phủ sắp có khách quý." Phúc tấn dặn dò Chức Tâm.
"Vị khách quý này là bạn trên phương diện làm ăn của Bối Lặc Gia hay sao ạ?" Chức Tâm hỏi.
"Cũng gần như có liên quan đến việc làm ăn, nhưng trong thư nói đó là bạn thân."
Bạn thân? Hai chữ này khiến Chức Tâm không dám chậm trễ, nàng phân phó Đông nhi dành ra phòng tốt nhất, chuẩn bị tiếp đãi khách quý.
Ba ngày sau Ung Tuấn quả nhiên đúng hẹn trở về Phủ, lần này hồi kinh hòm xiểng có mấy trăm rương, trận chiến không nhỏ, hóa phẩm tính ra có trà bánh thượng hạng cùng với khổ lớn hàng thêu vẽ Giang Nam.
Theo cùng hòm xiểng trở về Phủ, người khuân vác có mấy trăm người, nô tỳ nô bộc hầu hạ cũng không nhiều, cho thấy người khách quý này không quá coi trọng phô trương.
Cùng với Ung Tuấn cưỡi ngựa màu đen chạy song song với , là một tuấn mã màu trắng, trên ngựa là một nữ tử tư thế oai hùng, hoạt bát kiều diễm, hết sức động lòng người.
Chức Tâm cùng một đám tôi tớ trong Phủ đứng ở cửa Vương Phủ nghênh đón, mọi người nhìn thấy cô gái kia cùng Đại Bối Lặc thân mật với nhau, đều hai mặt nhìn nhau.
Chức Tâm thấy chủ tử lòng của nàng yên ổn lại, nhưng khi nhìn thấy nữ tử ở trên ngựa, tầm mắt Chức Tâm liền giằng co ở trên người nữ tử, nàng nhìn đối phương cười sang sảng cùng cử chỉ lanh lẹ, như có chút xúc động, cảm giác thân thể mình giống như bị Giam ở ngục tù, giống như chim nhỏ bị nhốt trong lồng, con ếch bị vây hãm dưới đáy giếng.
Nhưng mặc kệ đáy lòng có cảm tưởng như thế nào, sau khi Ung Tuấn xuống ngựa, Chức Tâm lập tức bước lên, lấy khăn lông chuẩn bị sẵn để ở trong khay, trà nóng chờ dâng lên.
Ung Tuấn đỡ nữ tử xuống ngựa sau đó liếc nhìn Chức Tâm một cái, hắn không lấy trà cũng không lấy khăn lông, chỉ cởi xuống áo choàng đặt tại trên khay.
"Đi, Hồng Ngọc, ngươi chưa từng tới Kinh Thành, ta dẫn ngươi đi thăm Vương Phủ trước!" Hắn nói với cô gái, còn lôi kéo tay nàng đi vào trong Phủ.
Chức Tâm sững sờ ở tại chỗ, vốn là như có như không, — Dứt khoát đè nén tâm tình mong đợi, thoắt cái phục hồi lại sự lạnh nhạt.
Cô gái trước khi rời đi, không quên liếc mắt nhìn đến Chức Tâm, sắc mặt biến hóa.
Khiếp sợ trước khuôn mặt xinh đẹp diễm tuyệt của Chức Tâm, lồng ngực nữ tử chấn động, vừa cảm giác không được tự nhiên cộng thêm ở trong lòng lưu ý đối với tỳ nữ này.
Sau đó Ung Tuấn dẫn theo khách đi tới trong sảnh, phúc tấn tiếp kiến Khổng Hồng Ngọc khách quý của Ung Tuấn.
"Ở huyện Thái Cốc Khổng Gia là vọng tộc làm ăn lớn, độc quyền kinh doanh của hiện trà, vang danh thiên hạ, Tuấn nhi ta kết ban với nữ nhi Khổng Gia, thật sự là khó có được." Phúc tấn nói lời xã Giao.
Kì thực, nàng cũng không thích Khổng Hồng Ngọc, vừa thấy mặt đã cảm thấy không hài lòng.
Nàng biết Khổng Hồng Ngọc là con gái người Hán, người Bát Kỳ sau khi Gia nhập vào Thái Tông mặc dù đề xướng cảm hóa thân thiết cùng người Hán, Khổng Hồng Ngọc lại còn là đời sau của thương nhân lớn ở Giang Tây, tuy rằng có quan hệ tốt với triều đình, nhưng Mãn-Hán vẫn có phân biệt hơn nữa còn đối lập, đặc biệt là không cho phép cưới con gái trong quý tộc người Hán, phúc tấn thấy Khổng Hồng Ngọc cùng Ung Tuấn quá mức thân cận, lòng liền nâng cao đề phòng.
"Đâu có, kết bạn với Bối Lặc Gia, là điều may mắn của Khổng Gia." Khổng Hồng Ngọc khách khí.
Phúc tấn cũng không nói thêm gì nữa với nàng, vì vậy quay qua hỏi Ung Tuấn: "Lần này về thấy con mang về đây rất nhiều hàng hóa, cuối cùng cũng được ở lại lâu hơn một chút rồi phải không?"
"Tối thiểu nửa năm hoặc một năm sẽ không rời kinh." Ung Tuấn cam kết.
Phúc tấn nghe hắn nói như vậy, mới an tâm.
Sau khi an bài phòng ở cho khách quý xong, Ung Tuấn trở lại phòng, Chức Tâm mang tới nước nóng chuẩn bị cho hắn rửa mặt.
Trên mặt nàng nụ cười cũng không còn, lạnh nhạt bình tĩnh hầu hạ chủ tử nàng như thường ngày.
"Hơn ba tháng không gặp ta, ngươi nghênh đón ta chính là gương mặt này?" Hắn trêu chọc nàng.
Chức Tâm không lên tiếng, vắt khô khăn ướt sau đó đưa đến trước mặt Ung Tuấn.
Hắn vươn tay nhưng không nhận khăn ướt, ngược lại nâng lên mặt nàng: "Nhớ rõ vừa rồi ở ngoài cửa còn nhìn thấy nụ cười trên mặt ngươi, sao bây giờ không cười? Giống như ta nợ ngươi mấy trăm lượng bạc!"
Nhìn chằm chằm mặt đất, nàng vẫn không cười, thậm chí ngay cả một tia miễn cưỡng cũng không muốn thử.
Ung Tuấn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi nàng: "Tại sao không vui?"
Nàng không nói lời nào, kiềm chế suy nghĩ ở trong lòng.
Hắn buông tay: "Ta mới trở về Phủ, không muốn nhìn thấy gương mặt này!" Giọng hắn chuyển lạnh, sắc mặt khó chịu.
Chức Tâm biết, nàng chọc hắn mất hứng.
Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao, nàng không thể cười với hắn, không thể lá mặt lá trái. . . . . .
Nhưng đối với hắn tính tình càng chân thật, lòng của nàng lại càng lo lắng.
"Ngươi đi ra ngoài, không cần hầu hạ." Hắn mất hứng.
Chức Tâm ngẩng đầu, chợt thấy túi thơm bên hông hắn, túi thơm đó không có rời khỏi người, mi tâm nàng đang nhíu chặt bỗng giãn ra . . . . . .
"Nô tỳ cởi giày cho Bối Lặc Gia." Nàng tiến lên, không quan tâm vẻ mặt lạnh lùng xua đuổi của hắn.
Ung Tuấn nhìn chằm chằm nàng, lạnh giọng hỏi: "Lòng của nữ nhân cứ nhất định phải thất thường tráo trở?"
Chức Tâm làm bộ như không nghe thấy, cởi giày cho hắn sau đó gọi Đông nhi lấy nước nóng tới rửa chân cho hắn.
Ung Tuấn mắt lạnh nhìn nàng, không nhúc nhích, để cho nàng hầu hạ.
Trong phòng đốt than nóng, Chức Tâm tất bật bận rộn, chỉ một lát nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm cả quần áo, hơi bốc lên mùi thơm của cơ thể, cũng đột nhiên hiện rõ dáng người thiếu nữ lung linh.
Ánh mắt Ung Tuấn dần dần ẩn hiện một lớp sương mù, ngửi mùi thơm trên người nàng, hắn nhìn chăm chú thân thể uyển chuyển đã sớm trưởng thành của nàng, lúc này trở nên mới mẻ nóng bỏng tự nhận thấy thật nhiệt liệt muốn đốt cháy người.
"Cẩn thận suy nghĩ, ngươi cũng đến tuổi lập Gia đình rồi." Nhìn chằm chằm nàng, hắn bỗng nhiên khoan thai nói.
Chức Tâm sửng sốt.
Nàng quay đầu lại, thấy ánh mắt hắn lượn lờ ở trên người mình, nàng không khỏi có chút khẩn trương.
"Ngạch nương ta chưa đề cập với ngươi chuyện này sao?" Giọng điệu lười biếng hắn hỏi.
Chức Tâm lắc đầu.
Hắn bĩu môi, miễn cưỡng nói: "Sớm muộn gì nương cũng sẽ nói với ngươi."
Nàng không nói gì, lại càng không biết nói tiếp như thế nào, không thể làm gì khác hơn đành quay đầu lại vội vàng làm việc.
Một hồi lâu sau hắn đứng lên đi tới bên cạnh nàng, chợt cúi đầu kề sát bên tai nàng nói: "Ta muốn ngạch nương Giao ngươi cho ta, ngươi nói được không?"
Nàng sửng sốt, trống ngực đột nhiên dồn dập: "Nô tỳ đã là người của Bối Lặc Gia." Nàng qua lưng lại với hắn nói.
"Ngươi biết rõ không phải là ý này." Ung Tuấn cười nhẹ, áp sáp lên tai nàng khàn giọng nói nhỏ: "Ta là nam nhân, nên cũng muốn ngươi."
Nghe lời này, nàng vội vàng xoay người lại vô ý cùng hắn mặt đối mặt.
Hắn cố ý đến gần, giữa hắn và nàng gần như là không hề có khoảng cách: "Trên người ngươi thật là thơm, thoa phấn loại gì mà có thể có mùi thơm mê hoặc lòng người đến thế?" Hắn trầm giọng hỏi, còn hít vào một cái thật sâu.
Hành động của hắn khiế cho lòng người nổi loạn: "Nô tỳ không có thoa hương phấn gì, có lẽ là mùi hoa thơm trên tóc." Nàng quay mặt đi, vết đỏ cũng đã lan tràn xuống đến cổ.
Hắn cười: "Ta xem không phải." Lại khàn khàn nói: "Đây là mùi thơm trên cơ thể ngươi."
Lời này ý tứ hết sức trêu chọc người, nàng hoảng hốt lui ra bên cạnh hắn.
Hành động đột ngột này, như con thỏ hoang bị hoảng sợ, khiến hắn buồn cười: "Ngươi sợ ta?" Hắn bật cười.
Chức Tâm không hiểu, hắn lại có thể như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo người: "Nô tỳ đi xem một chút, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa." Nàng vòng qua hắn, vội vã nhảy ra cửa phòng.
Hắn không có ngăn cản nàng rời đi.
Dù sao, hắn cũng cần phục hồi lại tinh thần đã bị nàng làm cho dâng trào dậy sóng.
Trong phòng còn lưu lại dư âm mùi hương, hắn ngửi ra được đó là mùi hương của nàng. . . . . .
Chức Tâm của hắn, đã là một đóa hoa nở rộ xinh đẹp nóng bỏng, yêu kiềm mềm mại đang chờ nam nhân đến hái.
*********
Buổi chiều dùng cơm xong, Chức Tâm không tìm thấy Ung Tuấn ở trong phòng, Đông nhi đi vào thấy nàng đang tìm người, liền nói với Chức Tâm: "Bối Lặc Gia dẫn Hồng Ngọc cô nương đi ra ngoài cưỡi ngựa, dạo chơi kinh thành rồi."
Chức Tâm nghe sững sờ một lát, sau đó hỏi Đông nhi: "Buổi tối còn ra ngoài sao?"
"Bây giờ vẫn chưa tối, vả lại ban đêm lúc này bên ngoài rất náo nhiệt, Hồng Ngọc cô nương nói muốn ra ngoài dạo chơi ngắm phong cảnh, Bối Lặc Gia liền chiều nàng." Đông nhi đáp.
Đông nhi nói dứt lời liền sau đó đi ra ngoài, để lại Chức Tâm, nàng ở trong phòng không yên lòng mà dọn dẹp phòng.
"Tuấn nhi đâu?" Lục Hà đỡ phúc tấn đi tới, thấy có một mình Chức Tâm, phúc tấn liền hỏi.
Nhìn thấy phúc tấn, Chức Tâm khom người hành lễ, sau đó đáp: "Nô tỳ nghe Đông nhi nói, Bối Lặc Gia dẫn Hồng Ngọc cô nương cùng đi ra ngoài rồi."
Phúc tấn cau mày: "Trời đã tối rồi, tại sao còn đi ra ngoài chứ?"
Chức Tâm không trả lời, nàng đi tới bên cạnh bàn rót trà cho phúc tấn.
Nhận chung trà, phúc tấn nói: "Gia ngươi lúc dùng bữa ở trong phòng, có nhắc tới với ngươi chuyện gì về cô nương gọi Khổng Hồng Ngọc hay không?"
Chức Tâm lắc đầu: "Không có."
Phúc tấn thần sắc khó chịu: "Là một cô nương sao có thể đến nhà của một người đàn ông làm khách? Còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ người Hán dạy dỗ nữ nhi như thế?"
Phúc tấn hiếm khi nói chuyện không vui, Lục Hà liếc mắt nhìn Chức Tâm, le lưỡi một cái.
"Chức Tâm, ngươi thay ta cẩn thận để ý chút." Trách mắng xong, phúc tấn Giao phó Chức Tâm: "Nếu như ở trong phòng Gia ngươi có nhắc tới chuyện gì về Khổng cô nương đó, thì ngươi phải tới nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho ta biết."
Phúc tấn căn dặn, Chức Tâm chỉ đành phải đáp: "Dạ."
Thở dài một hơi, phúc tấn nhìn ngó hai người Chức Tâm cùng Lục Hà, rồi nói: "Ta không thích Khổng cô nương này, các ngươi nhất định có thể nhìn ra. Ta không thích nàng ta, đầu tiên là bởi vì nàng ấy là một đại cô nương mà vứt bỏ mặt mùi như thế ta thật sự không thích, hai nữa là bởi vì nàng là người Hán." Phúc tấn ngừng một chút, cẩn thận xem xét sắc mặt hai người: "Cũng không hoàn toàn bởi vì nàng là người Hán ta mới không thích nàng, hai đứa nhỏ các ngươi cũng là người Hán, ta cũng yêu mến các ngươi. Nhưng không giống Khổng cô nương đó, ta không hiểu Tuấn nhi dẫn nàng ta về nhà là có ý gì, nhưng nếu không có ý gì khác thì không sao, nếu như có dụng tâm gì, hai người các ngươi suy nghĩ xem, gia đình chúng ta như thế nào? Bối Lặc Gia sao có thể ở bên cạnh với con gái người Hán? Tuấn nhi nói Khổng cô nương này là khách quý, đây là khách quý kiểu gì? Trước khi chưa nạp phúc tấn, ta không cho phép nó có tâm tư gì khác! Đừng nói, chẳng những ta không cho phép, mà ngay cả Vương Gia cũng sẽ không đồng ý!"
Chức Tâm cùng Lục Hà cũng cúi đầu, không lên tiếng.
"Các ngươi đều hiểu ý của ta, phải hay không?" Phúc tấn nhìn về phía Chức Tâm: "Đặc biệt là ngươi Chức Tâm, chuyện vừa rồi ta căn dặn ngươi phải làm theo, hiểu chưa?"
"Nô tỳ hiểu." Chức Tâm đáp.
Phúc tấn gật đầu một cái, giống như tạm thời yên tâm.
"Lục Hà, đỡ ta về phòng đi!" Phúc tấn đứng dậy.
"Dạ." Lục Hà vội vươn tay lên đỡ.
Sau khi Phúc tấn rời đi, Chức Tâm đứng ở trong phòng nhớ lại những lời nói vừa rồi. . . . . .
Qua hồi lâu, nàng hoàn hồn mới phát hiện ra hai quả đấm mình nắm thật chặt, bấm đỏ cả lòng bàn tay của nàng