Chương 1: Thanh âm kì quá

Tháng tám mùa hè nóng bức, nắng gắt như lửa, cạnh đám mạn tinh bên hồ, liễu xanh phất phơ, nhẹ nhàng lướt qua mặt nước nghịch ngợm, vọng lại tiếng ve sầu kêu râm ran khiến cho lòng người càng thêm buồn bực.
Xa xa, có hai bóng người đang chạy tới.


” Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chạy chậm một chút, chờ Tiểu Tiểu a.” Một nữ hài cài tóc kiểu nha hoàn, nhưng lại mặc quần lụa mỏng như khói đang cực kì được ưa chuộng, cố gắng huy động đôi chân nhỏ ngắn ngủn, chạy đến thở hồng hộc hướng về phía trước hô.


” Hạ Tiểu Tiểu, chân của ngươi quá ngắn, chạy quá chậm, ngươi mau nhanh lên! Trở về chậm cha sẽ mắng ta!” Một cô gái khác quay đầu lại hô, nàng dáng người thon gầy mà cao ráo, tuy rằng mặc quần áo bằng vài bông tinh khiết không tính là sa hoa, nhưng chiếc trâm đang cài trên búi tóc làm bằng gỗ tùng và ngọc trai từ đảo Nam Dương lại khẳng định một thân phận giàu có không tầm thường, nàng, chính là Vưu phủ gia Ân Ân tiểu thư.


” Tiểu Tiểu chạy không nổi! Tiểu thư ngươi lần nào cũng chạy đua với thời gian như vậy! Thật sự là mệt ch.ết người đi được!” Hạ Tiểu Tiểu chán nản từ bỏ việc đuổi theo, ngồi phịch dưới đất xoa xoa đôi chân nhỏ.


” Ngươi, nha đầu kia! Thật sự là…… Quên đi, dù sao chúng ta cũng gần về đến nhà, thời gian chắc là vừa kịp, chúng ta cứ chậm rãi đi thong thả vậy.” Nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu dừng lại, Vưu Đức Ân chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại.


Ai! Tiểu thư thật sự là người cực kì tốt nha! Trong lòng Hạ Tiểu Tiểu nhỏ giọng tán thưởng. Từ ngày nàng bị mua đến phủ hầu hạ tiểu thư, được ăn ngon lại mặc đẹp, ngủ cũng thật là tốt, không phải vất vả như người làm việc đồng áng, quả thực giống như rơi vào hũ mật ngọt ngào.


available on google playdownload on app store


Hồi tưởngám năm trước, bởi vì gia cảnh nghèo khó, tỷ tỷ ch.ết đói , đệ đệ cũng bệnh nặng, trong nhà không có tiền cho đệ đệ xem bệnh, nương cả ngày khóc lóc, vừa lúc Vưu quản gia đến mua nha hoàn, cha đành bất đắc dĩ đem nàng bán cho Vưu gia. Lúc nàng bị Vưu quản gia mang đến trước mặt tiểu thư, nàng không khỏi bật khóc, bộ dáng tiểu thư khi đó, thật giống bộ dáng đệ đệ của nàng khi sinh bệnh, lúc ấy nàng đã đã quyết tâm phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận giống như chiếu cố chính đệ đệ của mình.


Sau đó, tiểu thư khỏi bệnh, cũng rất bài xích nàng, trái lại Vưu lão gia nói nàng không cần làm bất kì việc gì, nhưng phải luôn ở cạnh tiểu thư nửa bước không rời, nàng thực nghe lời, thực cố gắng đền đáp, nửa bước đều không rời. Mấy năm nay, nàng đi theo bên người tiểu thư cũng chưa từng xảy ra chuyện, trước đó, chỗ cánh tay đã từng bị thủy đậu, còn có to nhỏ rất nhiều loại bệnh, nhưng từ khi nàng ở Vưu gia chiếu cố, đã tốt lên rất nhiều, mà tiểu thư cũng không có tiếp tục sinh bệnh nặng, thân thể từ năm này qua năm khác ngày càng khá lên, thái độ đối xử với nàng cũng càng ngày càng tốt, làm cho nàng thật là cao hứng nha.


Hiện tại, chiều cao và thể trọng của tiểu thư đều vượt qua nàng, còn trở nên đặc biệt yêu thích ra ngoài đến vùng dã ngoại du ngoạn, Vưu lão gia không đành lòng trái lại tâm nguyện của tiểu thư, nên nàng đành phải khổ sở, mỗi ngày đều đi theo phía sau tiểu thư chạy khắp nơi.


” Hạ Tiểu Tiểu, ngươi suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn sao nhăn nhăn nhó nhó như vậy, có phải trong bụng đang oán giận ta không?” Mặt của nha đầu kia, giống như tờ giấy trắng, nghĩ muốn cái gì là người khác lập tức có thể hiểu được.


” Không, không có a, ta chỉ là đang nghĩ tiểu thư hiện tại càng ngày càng lợi hại, Tiểu Tiểu luôn đuổi theo không kịp.” Hạ Tiểu Tiểu líu lưỡi nói.


” Hừ, kia đương nhiên, ta chính là…… Quên đi, đừng nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi nhanh đi.” Vưu Đức Ân vừa định nói cái , rồi lại chán nản không lên tiếng, buồn bực mà vặt dứt cây cỏ bên đường.


” Vâng……” Nhìn thấy mặt tiểu thư đột nhiên trầm xuống dưới, Hạ Tiểu Tiểu không dám nói gì chỉ nhắm mắt theo đuôi.
Hai người chậm rãi tiêu sái đi tới. Trong gió đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái.
” A cần…… n…… A…… Không được…… Chịu không…… A……”


Đây là thanh âm gì vậy? Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu hai mặt nhìn nhau, rón ra rón rén đi tới phía phát ra thanh âm.


Chỉ thấy một nữ nhân nằm ở trên mặt đất rên rỉ, nửa người trên ở trần, váy xếp chồng ở thắt lưng, một nam nhân để lộ cái mông đang ở giữa hai chân nàng lay động, miệng còn không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ khó hiểu.
” Tiểu thư, bọn hắn đang làm gì vậy?” Hạ Tiểu Tiểu tò mò hỏi.


” Hư……” Vưu Đức Ân nhanh chóng dùng tay ra hiệu rằng chớ có lên tiếng, lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu lùi về phía sau.
” A…… Hảo ca ca…… Nhanh lên, mau nữa điểm, a…… A–” Nữ nhân kia đột nhiên kêu to lên, dọa Hạ Tiểu Tiểu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.


” Ngu ngốc, ngươi có rời đi cũng không xong!” Vưu Đức Ân ở bên cạnh đỡ lấy nàng, nhẹ giọng răn dạy.


” Tiểu, tiểu thư, nữ nhân kia, tiếng kêu thật là lớn, dọa ta giật mình a.” Hạ Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng nói, không biết vì cái gì, nghe được thanh âm kia, làm cho nàng có chút mặt đỏ tim đập loạn, chân như nhũn ra.


” Tiểu thư, bọn hắn rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao cái kia nữ nhân rõ ràng biểu tình thống khổ như vậy, còn gọi nam nhân kia là hảo ca ca?”


Tuy không rõ hai người kia đang làm gì, nhưng Vưu Đức Ân cảm thấy không nên tiến lên quấy rầy, hơn nữa vừa rồi nhìn đến cảnh tượng kia, tim hắn đập như hươu chạy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chờ đợi hắn trả lời, sắc mặt hắn ửng hồng, gấp giọng nói:” Ta làm sao biết a! Đừng quan tâm chuyện của người khác, chúng ta mau trở về nhà đi thôi.” Nói xong, khẩn trương lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu bước nhanh chạy đi.


Mới vừa trở về phủ, tiếng rống giận dữ của Vưu lão gia giống như không hẹn mà gặp:” Ân Ân, ngươi lại về trễ! Hạ Tiểu Tiểu, trước khi ra ngoài ta dặn dò ngươi thế nào? Các ngươi đều đem lời nói của ta coi như gió thổi qua tai phải không?”


” Lại nữa rồi! L nữa rồi! Lão cha ngươi có thấy phiền hay không a! Chúng ta này không phải đã an toàn trở lại rồi sao!” Vưu Đức Ân không kiên nhẫn nói.


” Lão gia, thực xin lỗi, cái kia…… Ta……” Miệng Hạ Tiểu Tiểu tràn ngập áy náy muốn giải thích, vừa định giải thích, lại bị Vưu Đức Ân chặn ngang túm đi.
” Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi.”
” Nhưng……” Không kịp nói gì thêm, Hạ Tiểu Tiểu đã bị lôi đi rồi.


” Ân Ân! Vưu Đức Ân! Ta nói còn chưa nói xong, ngươi dám chạy đi đâu! Đáng ch.ết! Ngươi này ngỗ nghịch—— nữ!”Vưu lão gia nổi giận lôi đình, hắn nghĩ mọi biện pháp mới đem nhi tử bảo bối nuôi lớn được như vậy, vậy mà hiện tại, kết quả hắn lại ương ngạnh không thèm quan tâm đến mình, hắn thật là muốn khóc lớn một trận.


Lại nói, nhi tử của hắn hiện tại cũng đã 17 tuổi rồi, đứa nhỏ 17 tuổi ở nhà khác lúc này đứa nào phải gả đã sớm gả, phải cưới vợ đã sớm cưới vợ, thuận lợi cả, ngay cả đứa nhỏ cũng nên có, nhưng con hắn thì sao, cả ngày chỉ biết lôi kéo tiểu nha đầu Hạ Tiểu Tiểu này đi ra ngoài chạy loạn khắp nơi! Việc đời lại hoàn toàn không biết gì! Ai! Có nên phải giúp đứa con tìm vài người vợ đề phòng hay không đây?


Chính là, nhi tử thân là nữ nhân như thế nào tìm vợ a, ai! Vưu lão gia thở dài. Bất quá, còn có ba năm đứa con lại có thể khôi phục thân là nam nhi, có lẽ, có thể tìm trước cho hắn một người vợ đặt ở trong nhà, để cho hai vợ chồng son trước hết bồi dưỡng cảm tình, hắn sẽ không chạy khắp nơi, làm cho người ta lo lắng.


Quả là một chủ ý tốt! Vưu lão gia cao hứng vỗ tay xuống cái bàn, cất cao giọng gọi:” Quản gia! Quản gia! Người tới!”
” Đến đây, đến đây, lão gia, ngài có cái gì phân phó?” Quản gia Vưu Tam hai ba bước đã chạy tới, lễ phép cũng kính hỏi.


” Đem tất cả các bà mối trong thành Dương Châu gọi đến đây, bảo các nàng giúp Ân Ân tìm vợ, dung mạo phải xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, tốt nhất là có hông to dễ sinh đẻ. Cứ tìm càng nhiều càng tốt, càng có nhiều sự lựa chọn để dự phòng






Truyện liên quan