Chương 26: Gặp lại phùng thạc đầu óc bị hư
“Nha……” Thấy Hạ Tiểu Tiểu ngẩng đầu, người kia phát ra một tiếng than sợ hãi, da thịt mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt như mưa, ánh mắt mông lung chớp chớp nhìn hắn, thật đáng yêu, thật đẹp, thật là một tiểu nam nhân đáng yêu a…… Trái tim trong ngực hắn không khỏi đập binh binh.
“Ngươi…… Là người hầu của nhà nào?” Hắn không tự kìm hãm được thân mình, hai tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia, oa, cảm giác này…… Hai mắt hắn bắn ra dục hỏa nồng đậm.
“……” Thật đáng sợ, Hạ Tiểu Tiểu cả người cứng ngắc, bị kia ánh mắt dọa đến mức không dám động đậ.
“Mặc kệ ngươi là người hầu nhà ai, sau này chỉ có thể là của Phùng Thạc ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi. Người đâu, đem người này mang về phủ cho ta.” Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, vừa ra khỏi cửa đã gặp được một tiểu vưu vật* như vậy, Phùng Thạc cười ɖâʍ không dứt.
Cái gì?! Phùng Thạc?! Vở kịch cũ lại tái diễn sao, Hạ Tiểu Tiểu quả thực té ngã xuống đất, đây là loại cái gì thế? Giả dạng nam nhân cũng có người ve vãn? Giả dạng nam nhân cũng không an toàn sao?
“Ngươi!” Hạ Tiểu Tiểu cố gắng lấy dũng khí, đập mạnh vào bàn tay bẩn thỉu trên mặt nàng, đứng dậy, lắp bắp nói. “Này, này vị kia…… Ngươi có lầm không? Ta là nam nhân a.”
“Không lầm, ta chính là muốn ngươi!” Không sợ gió thu thổi vù vù, Phùng Thạc phe phẩy cây quạt trong tay.
“Ta không phải nữ nhân!” Hạ Tiểu Tiểu lại thanh minh, sợ là thân phận nữ nhân của mình bị bại lộ.
“Vô nghĩa! Ta không phải là kẻ đui a! Không lẽ nhìn không ra ngươi là nam nhân hay nữ nhân a? Đúng vậy, ngươi là nam nhân, ngươi nếu không phải là nam nhân thì ta cũng không phải nha. Ta hiện tại thích nam nhân như ngươi vậy, thật đẹp, thật khiến người mất hồn. Hoặc là, ngươi ngoan ngoãn theo ta hồi phủ. Hoặc là…… Hừ! Người đâu!!” Phùng Thạc bá đạo hô to, hơn mười gia đinh phía sau tụ tập lại bước lên.
“Chậm đã!” Thời khắc mấu chốt, Vưu Đức Ân vừa kịp chạy lên, kéo Hạ Tiểu Tiểu về phía sau bảo vệ.
“Đức Ân, hắn……” Thật là kỳ quái a, Hạ Tiểu Tiểu không hiểu.
“Tiểu Tiểu. Đừng sợ. Không có việc gì đâu.” Nhẹ giọng an ủi, nhìn thấy Phùng Thạc bên cạnh, Vưu Đức Ân ngạc nhiên. “Phùng Thạc. Là ngươi?”
“Vưu Đức Ân! Lại là ngươi?” Phùng Thạc nhìn thấy Vưu Đức Ân anh hùng cứu mỹ nhân, cũng ngạc nhiên, trong lòng âm thầm kêu khổ. Từ lần trước đắc tội Vưu gia cùng Hồng gia, hắn suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này. Vì muốn rời khỏi nơi ác mộng kia, thân thể còn chưa khỏe lại, hắn đã vội chuyển cả nhà đến Hàng Châu, hơn nữa lại còn biết sửa sai, tuyệt đối không ve vãn nữ nhân, đổi thành ve vãn nam nhân, hắn đều làm được. Như vậy mà còn có thể đụng tới tên ôn thần Vưu Đức Ân này?
“Vưu Đức Ân. Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ nữ nhân phải cùng hắn tranh giành, nam nhân cũng phải cùng hắn tranh giành? Lời đồn đãi quả nhiên là thật, Vưu đại thiếu gia quả nhiên là rất biến thái!
“Phùng Thạc, ngươi lòng dạ không thay đổi, cư nhiên dám trên phố cưỡng đoạt dân nữ!” Vưu Đức Ân lớn tiếng mắng.
“Cưỡng đoạt dân nữ? Vưu Đức Ân. Con mắt nào của ngươi thấy ta cưỡng đoạt dân nữ?!” Phùng Thạc kháng nghị.
“Ngươi còn dám không thừa nhận! Ngươi vừa rồi không phải……” Vưu Đức Ân xoay người chỉ vào Hạ Tiểu Tiểu, mới phát hiện ra, Hạ Tiểu Tiểu rõ ràng là ăn mặc theo kiểu nam nhân, không khỏi choáng váng nghi ngờ, đã như vậy sao còn có thể trêu chọc
“Ngươi hiện tại sao lại cưỡng đoạt nam nhân?” Vưu Đức Ân khiếp sợ, không dám tiết lộ thân phận nữ nhân của Tiểu Tiểu, chỉ có thể giả ngốc.
“Ngươi quản ta? Ta hiện tại cảm thấy nam nhân so với nữ nhân còn đáng yêu hơn được chưa?” Phùng Thạc ngạo mạn nói. ” Họ Vưu kia, ta lần này không đụng tới bảo bối nha hoàn của ngươi, ngươi đừng ở nơi này nói nhảm, phá hư chuyện tốt của ta.” Nhắc tới cái nha hoàn kia, lại nhìn kẻ hầu xinh đẹp này, càng nhìn càng thấy cùng nha hoàn kia có điểm giống nhau? Phùng Thạc một bụng nghi hoặc.
“Đức Ân, ngươi thấy hắn có phải lần trước bị người đánh hỏng đầu óc rồi hay không?” Hạ Tiểu Tiểu phía sau Vưu Đức Ân ló đầu ra, hỏi nghi vấn trong đáy lòng.
“n, hình như là vậy……” Vưu Đức Ân gật gật đầu, đột nhiên lại hung hăng gõ lên trán Hạ Tiểu Tiểu một cái. “Để ngươi chạy loạn, nhìn xem, lại gặp phải chuyện thế này đây?” Vội vàng chạy ra, cũng không mang theo gia đinh, trên người cũng không có ngân lượng, nhìn thấy chung quanh hơn mười tên lực lưỡng, Vưu Đức Ân liên tục thở dài, sự việc hôm nay nên giải quyết như thế nào a.
“Ta nói, Phùng huynh, chúng ta hai người coi như là không đánh nhau thì đã không quen biết, người này là người hầu của nhà ta, từ nhỏ đã đi theo ta, lần này có thể nể mặt ta, buông tha hắn hay không?” Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng.
Đáng tiếc, trên đời chính là có người như Phùng Thạc, nói nhẹ thì khi, nói nặng mới sợ. Nhìn thấy Vưu Đức Ân thấp giọng hạ khí, Phùng Thạc cư nhiên kiêu ngạo đứng lên. “Vưu Đức Ân, nơi này là Hàng Châu, không phải Dương Châu nơi Vưu gia các ngươi một tay che trời, thế nào? Muốn đoạt người từ trong tay Phùng ông nội ta? Chỉ sợ ngươi không đủ khả năng?”
“Ngươi……” Con mẹ nó, sớm biết vậy, lúc trước nên sai người đánh hắn một gậy ch.ết luôn cho xong. Âm thầm nắm chặt tay Hạ Tiểu Tiểu, sự việc hôm nay, e là không thể tốt lành, phải chuẩn bị tùy lúc mà chạy.
“Cút!” Cũng không thèm liếc mắt nhìn Phùng Thạc một cái, Tề Tụ Hiền lạnh lùng, khóe miệng mím chặt lại, có thể thấy được hắn thực mất kiên nhẫn, cơn tức có áp lực rất lớn.
“Vâng! Vâng! Cút! Cút! Còn thất thần cái gì, còn không mau cút đi!” Phùng Thạc bị dọa tè ra quần, cùng bọn gia đinh đảo mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng.
“Tề huynh, đã lâu không gặp, hôm nay may mắn gặp được ngươi, thật sự là thật cám ơn.” Vưu Đức Ân tiến lên chắp tay cảm tạ, không ngờ Tề Tụ Hiền đều không để ý tới hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Tử Duyến, trong ánh mắt tựa hồ có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.
“Ách, Tiểu Tiểu, ta đột nhiên nhớ tới đến ta còn có chuyện, ngươi giúp ta chắn đường, ta đi trước một bước.” Hồng Tử Duyến vội vàng hung hăng đẩy Hạ Tiểu Tiểu về phía Tề Tụ Hiền, rồi xoay người bỏ chạy.
“A–” Hạ Tiểu Tiểu xui xẻo còn chưa kịp biết xảy ra chuyện gì, thét chói tai ngã về Tề Tụ Hiền.
“Đáng ch.ết!” Tề Tụ Hiền chỉ có thể đứng lại đỡ lấy Hạ Tiểu Tiểu, một tay đem nàng đấy vào trong lòng Vưu Đức Ân, nhìn theo bóng dáng chạy trốn phía trước, hắn hung hăng mắng một tiếng, sau đó quay lại nói một câu “Sau này còn gặp lại”, rồi liền phi thân đuổi theo.
“Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân bị dọa đến biến sắc khẩn trương kiểm tr.a Hạ Tiểu Tiểu, vừa rồi nếu ngã sấp xuống, thật sự là không dám tưởng tượng, Hồng Tử Duyến đáng ch.ết, phải nói Tề huynh sau khi bắt được nàng rồi nhất định phải đánh mông nàng!
“Ta không sao, ta không sao.” Hạ Tiểu Tiểu kinh hồn chưa kịp định thần vỗ vỗ ngực, lo an ủi cái nam nhân sắc mặt còn sợ hãi hơn nàng.
“Không có việc gì là được, chúng ta mau trở về thôi.” Vưu Đức Ân xanh mặt, quyết tâm về sau bất luận đi đâu, đều phải giữ Hạ Tiểu Tiểu bên cạnh, tránh việc trong nháy mắt xảy ra chuyện như vừa rồi.
“Tử Duyến cùng Tề đại ca sao lại thế này? Tề đại ca đến đây, Tử Duyến vì cái gì lại bỏ chạy?” Hạ Tiểu Tiểu rất là khó hiểu, không phải vừa nã nói “Tụ Hiền nhà ta” sao? Vì cái gì lúc sau lại chạy trốn?
“Tiểu Tiểu!” Không hài lòng vì nàng đem tất cả tâm tư suy nghĩ đặt trên người khác, Vưu Đức Ân nắm thật chặt cánh tay Hạ Tiểu Tiểu, ý bảo nàng nên chú ý tới một người là hắn thôi.
“Bớt lo chuyện người khác đi, chúng ta trở về.”
“Nga……” Khó không thể chú ý tới Vưu Đức Ân sắc mặt đang không tốt, Hạ Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đáp. Chỉ là tưởng tượng đến chuyện hồi Lam phủ, nghĩ đến Lam tiểu thư, nghĩ đến sự tình lúc sáng sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhất thời muốn khuỵu xuống.