Chương 3
Nhàn đến không có việc gì làm, Hi Nhân ngồi ngây ngốc nhìn chiếc gương đồng. Tiểu Thúy đứng ở phía sau đầu của nàng, hâm mộ nói:
“Hi Nhân ngươi thật sự là xinh đẹp tuyệt trần, không có cô nương nào trong sơn trại có thể so với ngươi.”
“Biết nịnh nọt ! Tư sắc của ta ở trong Quân phủ chỉ có thể xem thường thường bậc trung thôi, ngươi không nhìn thấy tiểu thư nhà ta, khí chất phi phàm, quả thực giống như tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian.”
“Nữ nhân bộ dáng xinh đẹp thật tốt biết bao, luôn được vui vẻ.” Tiểu thúy sinh ra cảm giác hâm mộ, nếu nương của nàng cũng sinh nàng ra như hoa như ngọc, Tam đương gia sẽ không vô tâm không chú ý đến sự tồn tại của nàng. ” Ngươi cùng Tam đương gia hàng đêm đồng phòng, nhất định rất hạnh phúc ! “
“Hạnh phúc ? Ta ngay cả tên hắn là gì cũng không biết.” Ba, bốn ngày nay, hai người bọn họ đều ngủ ở hai chỗ khác nhau, nước giếng không phạm nước sông.
“À ! Tam đương gia kêu Lãnh Trọng Hiên, năm nay hai mươi sáu tuổi.”
“Ngươi biết thực rõ ràng.”
“Ta…..Tất cả các cô nương trong sơn trại đều biết……” Tiểu Thúy đỏ mặt.
“Hắn thật sự có mị lực lớn như vậy ? ” Hi Nhân hơi tức giận nói.
“Chẳng lẽ ngươi đã ở chung với hắn vài ngày mà không nhận ra ? “
“Làm ơn đi ! Hắn là một tên thổ phỉ nha ! Ta sao có thể thích hắn ? ” Có đánh ch.ết nàng tám lần cũng không thích hắn, đối tượng của nàng phải từ hàng quan cửu phẩm trở lên.
“Ngươi đúng là không có mắt, Tam đương gia không giống với những thổ phỉ bình thường.” Tiểu Thúy tranh biện.
‘Thổ phỉ mà cũng phân cấp bậc à ? ” Hi Nhân khinh thường không tin.
“Không phải nói như vậy ! Hắn…… Rất đặc biệt, rất có uy nghi.” Ánh mắt của Tiểu Thúy trở nên mê man.
Quân Hi Nhân mặc kệ nàng, nhịn không được đạp cửa ra khỏi phòng.
Ở trong phòng buồn bực đã ba, bốn ngày rồi, tuy Lãnh Trọng Hiên không có làm gì nàng nên nàng cũng không cần chạy loạn, quan trọng là nàng sẽ phải ở đây đến bao giờ đây ?
Núi này có rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo, bố cảnh cũng rất đẹp, địa hình hiểm trở nên quan quân không thể đánh bại, làm thổ phỉ thật đúng là đang hưởng thụ.
Nàng bước từng bước nhẹ nhàng như chim tước du xuân, đối với cảnh quan của sơn trại tràn ngập cảm giác mới mẻ, sương mù giăng lúc cao lúc thấp như vờn đuổi hồ điệp khiến nàng ngắm đến mê mẩn.
Trác Nhất Đao vừa đi qua Nguyệt động môn, một mạt phấn phấn hồng quần như ẩn như hiện xẹt qua khóe mắt, hắn trở lại cước bộ, quả thực thấy một mỹ nhân tuyệt mĩ, lập tức sắc tâm nổi lên.
“Tiểu mỹ nhân, Nhị đương gia ta trước kia sao chưa từng thấy ngươi ? ” Hắn không có ý tốt tiếp cận nàng.
Hi Nhân vừa nhìn liền không có hảo cảm với hắn, trên mặt lại có một vết sẹo bị đao làm thương rất xấu xí, trực giác mách bảo hắn không phải người tốt, khiếp sợ nói:
“Ta…… Ta là nha hoàn thị tẩm của Tam đương gia.”
“A ! Ra ngươi chính là người do đại ca mua về thưởng cho Lãnh Trọng Hiên, tiểu tử kia thật là có diễm phúc !”
Nghe ngữ khí của Trác Nhất Đao tựa hồ có chút ganh ghét với Lãnh Trọng Hiên.
Hi Nhân cật lực trấn định. “Nhị đương gia nếu không có việc gì, Hi Nhân xin cáo lui trở về phòng”. Vẫn là không nhiều lời vô nghĩa với loại người này, trước rời đi sẽ an toàn, hơn nữa hiện tại lại bốn bề vắng lặng, lỡ như hắn có ý đồ với nàng thì……
“Từ từ đã.” Trác Nhất Đao cường hãn giữ chặt tay nhỏ bé của nàng.” Ta phải kêu đại ca đem ngươi thưởng cho ta.”
“ Nhưng mà…… Ta là người của Tam đương gia.” Hi Nhân cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Hắn khinh thường. “Hừ ! Tên Lãnh Trọng Hiên là cái thá gì ? Chẳng qua mới lập được có hai công lao, lại mới gia nhập Long sơn trại nửa năm, đại ca cho hắn làm Tam đương gia, thật sự đã quá trọng dụng hắn. Ta với đại ca vào sinh ra tử mười mấy năm, ở Long sơn trại mới là người có phân lượng, ngươi nếu là người của ta sẽ được mặc cẩm y ngọc lụa, ăn sơn trân hải vị.”
“Ta không cần, buông ra ta ! ” Quân Hi Nhân cực kỳ tức giận, bàn tay nhỏ bé của nàng chưa từng bị nam nhân nào chạm qua.
Kéo qua kéo lại một hồi, nàng cắn cánh tay của hắn, cố gắng cắn thật sâu cho chảy máu thật nhiều, Trác Nhất Đao bị đau lập tức kéo tóc nàng ra phía sau khiến nàng đau đến rớt nước mắt.
“Tiện nha đầu, đã nể mặt ngươi rồi còn không biết xấu hổ ! ” Hắn mãnh liệt thô bạo, một tay xé xiêm y của nàng, lộ ra một mạt phấn hồng.
( mình ghét làm những đoạn như thế này TT^TT, đọc thì không có cảm xúc gì mà mỗi lần edit là xịt máu )
Hải đường xuân sắc, nhìn thấy nước mắt của nàng lóng lánh càng thêm ướt át.
“Ngươi…… Ngươi đừng tới đây……” Ba hồn của Hi Nhân đã bay đi mất hai hồn rồi, sợ tới mức tay chân như nhũn ra.
“Hắc…… Ngoan một chút, ca ca sẽ hảo hảo đối tốt với ngươi……” Trác Nhất Đao xuất ra lộc sơn chi trảo hướng tới trước ngực nàng, bỗng nhiên bị một viên đá xé gió như một viên đạn bắn tới trúng tay hắn.
Bị đau hắn lùi về phía sau ôm tay.
Ngay lập tức Lãnh Trọng Hiên xuất hiện, Hi Nhân kéo lại quần áo, chạy vội tới phía sau hắn tìm sự bảo hộ.
Ánh mắt của Lãnh Trọng Hiên rất lạnh lùng, giống thiên tiên nhân hạ phàm.
“Không phải bảo ngươi đừng chạy loạn sao ? ” Hắn cũng không thương tiếc nàng, ngữ khí khiển trách.
“Ta……” Hi Nhân ngập ngừng, không dám nói một câu.
Trác Nhất Đao không cam lòng, tức giận tận trời. “Lãnh Trọng Hiên, ngươi là có ý tứ gì ? “
“Nàng là thị thiếp của ta, chưa được sự đồng ý của ta sao ngươi dám đụng vào nàng ? ” Lãnh Trọng Hiên trầm tĩnh đáp lại.
“Chẳng qua là một nha hoàn được mua về, bồi ai ngủ còn không phải giống nhau.” Trác Nhất Đao thô bỉ nói.
‘Nhị ca nếu muốn có thể tìm nữ nhân khác, Hi Nhân chỉ hầu hạ một mình ta.” Lãnh Trọng Hiên vừa nói vừa đem Quân Hi Nhân đang trốn phía sau lưng kéo vào trong lòng ngực của hắn.
Hi Nhân nghe hắn nói như vậy, trong lòng đột nhiên rúng động.
Mà Lãnh Trọng Hiên cũng bất ngờ chính mình xúc động, lỗ mãng, hắn không nên vì một nữ nhân mà xung đột với Trác Nhất Đao.
Trác Nhất Đao hừ mũi một cái, thản nhiên rời đi.
Lãnh Trọng Hiên buông khuỷu tay ra, nàng mặt đỏ tai hồng, cúi đầu giống như một tiểu hài tử đang nhận sai.
“Về sau ít gây phiền toái cho ta.” Hắn nhíu mày lại, rõ ràng không vui.
Hảo cảm của nàng lập tức bay đi không còn chút nào, tưởng rằng hắn sẽ đau lòng hỏi thăm nàng, không ngờ hắn lại mắng như thế.
Hi Nhân tức giận giậm chân.” Có ai bảo ngươi cứu ta đâu, xen vào việc của người khác.” Nàng dậm chân, bỏ trở về phòng.
Hắn hơi kinh ngạc, tiểu cô nương này thật không hiểu trời cao đất rộng.
Bị tên quỷ Trác Nhất Đao thiếu chút nữa khinh bạc, Hi Nhân cảm thấy toàn thân cao thấp đều có một loại cảm giác dơ bẩn, nàng cố hết sức đổ đầy một thùng nước ấm tính thanh tẩy thật tốt toàn bộ cơ thể.
Tuy nàng chỉ là một nha hoàn nhưng từ nhỏ nàng đã yêu thích sạch sẽ.
Hi Nhân cẩn thận đóng cửa phòng, xoay người thoát y phục, làn da như tuyết trắng lộ ra, hai cánh tay trắng nõn như được ngưng tụ từ băng tuyết, dáng người thon dài tiến vào trong dục thùng làm lay động làn khói nước, tận tình hưởng thụ nhạc thú của việc tắm rửa.
“Thật là thoải mái, đến sơn trại đã ba, bốn ngày còn chưa có hảo hảo tắm rửa một cái.” Tiểu Thúy bước đến gần thủy bồn chà lưng cho nàng.
Lãnh Trọng Hiên định trở về phòng lại qua cửa sổ nhìn thấy nàng đang tắm rửa, hắn ngạc nhiên dừng lại, không đi quấy nhiễu nàng.
Tuy nói phi lễ chớ nhìn nhưng một mảnh xuân hồng này vẫn nhịn không được muốn liếc mắt nhìn một cái.
Làn da như tuyết của nàng ngâm trong dục thùng lại nhiễm màu hồng tựa như hoa đào, một bức tranh sinh hương sống động như vậy có nam nhân nào nhìn thấy mà tâm không động thần trí còn thanh tỉnh đâu ? Hắn không khỏi thấy huyết mạch sôi sục.
Mỗi đêm cùng nàng chung sống một phòng nhưng vẫn không có làm gì, hắn thật vất vả nhẫn nhịn, dù sao hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ngay cả Khổng phu tử cũng nói: “Thực mầu tính cũng.”
Nhưng mà lấy thân phận của hắn, nàng tuyệt kế không xứng với hắn, tương lai sau khi công phá sơn trại, duyên phận của bọn họ sẽ hết, hắn vẫn là không nên có tình cảm với nàng.
Đại trượng phu lấy quốc gia xã tắc làm trọng, chớ tham luyến tư tình nhi nữ.
Lãnh Trọng Hiên lặng lẽ rời đi, trong đầu lại vẫn hiện lên cảnh nàng ở trong nước như phù xuất thủy, ** dưới hạ khố rõ ràng cao trướng. ( @[email protected] )
Hắn kiềm chế dục niệm, đến lương đình trong hoa viên ngồi.
Hi Nhân sau khi tắm rửa tịnh thân xong, cảm thấy thần thanh khí sảng, nàng từ trong mộc thùng bước ra với tay lấy một bộ y phục màu xanh ngà voi với chiếc quần phấn hoa đào, sau khi mặc vào nàng cảm thấy mình không giống nha hoàn mà giống tiểu thư.
Nàng mười tuổi đã vào Quân phủ, mọi người đều nói tướng mạo của nàng là mệnh phu nhân.
Nàng chỉ biết cười khổ, đúng là mệnh phu nhân nhưng là áp trại phu nhân, bước vào sơn trại không biết ngày nào mới có thể khôi phục tự do. Hi Nhân muốn ta bên ngoài hít thở không khí nhưng nàng không dám đi xa nên chỉ đến hoa nhỏ viên đối diện căn phòng, nàng thấy một bóng người trong lương đình.
Lãnh Trọng Hiên chuyển tầm mắt nhìn nàng, thản nhiên hỏi:” Ngươi tắm rửa xong rồi ? “
Cái gì? Thì ra hắn thấy, thật sự là tức ch.ết người.
Hai má Hi Nhân nổi lên hai đóa mây đỏ càng có vẻ xinh đẹp động lòng người.
“Ngươi trở về khi nào ?”
“Mới vừa rồi, nhưng mà ta cũng không phải cố ý, yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú.” Sự cuồng ngạo trong lời nói của Lãnh Trọng Hiên đã thương nghiêm trọng lòng của nàng.
Nàng nhịn không được bác lại hắn.
“Ta hoài nghi ngươi có phải là đoạn tụ chi phích ? ” Quân Hi Nhân nàng đều được mọi người công nhận là mỹ nhân, hắn nhìn thấy cơ thể của nàng thân xong mà vẫn vô động vu tâm, căn bản không phải là nam nhân bình thường.
“Ack…… Hoàng Thượng cũng từng hỏi ta như vậy.” Hắn nhất thời buộc miệng.
“Hoàng Thượng ? Ngươi từng gặp Hoàng Thượng ? ” Nàng hồ nghi hỏi.
“Ách, nói đùa thôi.” Thật sự Hoàng Thượng đã hai ba lần vì hắn chọn một người hiền đức thục mĩ làm phúc tấn nhưng đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt. Kỳ thật sao hắn lại không thích nữ nhân ? Chẳng qua là yêu cầu của hắn rất cao, người mà hắn thú chỉ sợ rất khó tìm.
“Ngươi thật là kỳ quái.” Quân Hi Nhân cảm thấy hắn âm dương quái khí, khó có thể nắm lấy, phân không rõ hắn rốt cuộc là người tốt hay là người xấu.
“Về sau ngươi sẽ biết ngươi đang được nói chuyện với ai.” Hắn tâm cao khí ngạo.
“Ta thật sự rõ ràng, ngươi là đầu lĩnh của thổ phỉ.” Nàng khinh miệt nói.
“Ngươi thật sự là không biết sống ch.ết.”
“Quân Hi Nhân ta trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ bọn ô hợp chống lại quan phủ.” Nàng ám dụ hắn là ô hợp.
“Trách không được Khổng phu tử viết: ‘ Duy tiểu nhân cùng nữ tử bất nan dưỡng.’ ” Lãnh Trọng Hiên không cam lòng yếu thế trào phúng.
“Ngươi nói như vậy là đã mắng đến Thái Hậu, Hoàng Hậu, nương của ngươi, chẳng lẽ các nàng đều không phải nữ tử sao ? ” Nàng cười đến lãnh diễm động lòng người. Lãnh Trọng Hiên tức giận, nàng không sợ vẫn ngang nhiên nghênh thị ánh mắt của hắn, thủy mâu hắc như bóng đêm lại có phần sáng lạng như ánh trăng rằm, câu nhân hồn phách.
Hắn không thể không thừa nhận, nàng mĩ thật sự rất đặc biệt, rất có cá tính, không giống với bất kỳ nữ tử ôn nhu hương ngọc bình thường.
…
Đêm nay Long sơn trại ca múa tưng bừng, Đại đương gia Long Bá Thiên mở yến tiệc chiêu đãi các huynh đệ, toàn bộ huynh đệ trong sơn trại đều tề tụ về đây, uống rượu ăn thịt, hào khí tận trời xanh.
Lãnh Trọng Hiên ngồi ở vị trí thứ ba, các vị trí tiếp theo tùy theo chức vị mà được sắp xếp ghế ngồi, hai bên trái phải có hai nha hoàn bồi tửu sướng ẩm.
Thái độ của hắn rất nghiêm túc, ngồi ngay ngắn nhìn bọn người đối diện đang ôm mỹ nhân trong lòng chỉ dùng thái độ lãnh đạm đãi ngộ. Toàn bộ chỉ là dong chi tục phấn ngay cả Hi Nhân còn kém xa, hắn không thấy ai thuận mắt. Yến hội này hắn vốn không thích tham gia, cùng những người thô tục kia ngồi ăn rất không kiên nhẫn, quả thực có chút làm nhục thân phận của hắn.
Nhưng mà Đại đương gia đích thân gọi hắn tới cùng chung vui nên hắn không thể cự tuyệt.
Nhị đương gia Trác Nhất Đao vẫn không thay đổi bản tính háo sắc, hai bên trái phải hay đối bên đều có ôm nữ nhân, còn ngang nhiên **. ( Cái này nguyên văn, không phải mình thay dấu ” * ” à ! )
Lãnh Trọng Hiên không quen nhìn những việc hắn đang làm, những việc Trác Nhất Đao đã làm với Hi Nhân ngày ấy hắn vẫn ghi hận trong lòng, một câu cũng không nói chuyện với hắn, ngồi uống rượu nghe nhạc một mình.
Long Thiên Bá sớm đã nhìn ra bọn hắn không hợp, chủ động nâng chén rượu :
“Nào, nào, đại ca ta kính hai vị tiểu đệ, hy vọng sơn trại của chúng ta ngày càng lớn mạnh.” Long sơn trại hiện giờ đã như một vương quốc nhỏ, thành lập sắp được sáu năm, ban đầu chỉ có hơn mười huynh đệ bây giờ tăng lên hơn ba ngàn, thế lực ngày càng lớn mạnh, Đại đương gia Long Thiên Bá không phải là một nhân vật đơn giản, nhìn thì thô lỗ nhưng ý nghĩ lại phi thường rõ ràng linh hoạt.
Lãnh Trọng Hiên đến đây đã được nửa năm, từ lúc gia nhập Long sơn trại luôn cố gắng lập kì công mới được hắn tín nhiệm, trở thành tâm phúc của hắn, được thăng làm Tam đương gia của sơn trại.
Từ xưa anh hùng tích anh hùng, Long Thiên Bá tương đương thưởng thức Lãnh Trọng Hiên văn võ song toàn.
Vì vậy Trác Nhất Đao rất không vừa mắt với Lãnh Trọng Hiên, có một cảm giác bị cướp mất địa vị, hơn nữa đại ca thiên vị không đem Hi Nhân đưa cho hắn làm thị thiếp.
“Đại ca, ta trước kính ngươi.” Trác Nhất Đao ngửa đầu nghiêng chén uống cạn.
Lãnh Trọng Hiên cũng nâng chén, thủy chung ít lời chỉ cười khẽ, hắn chỉ để ý làm như thế nào sớm ngày công hạ Long sơn trại, hoàn thành sứ mệnh Hoàng Thượng giao phó.
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh giúp các vị đương gia rót rượu đầy chén, Trác Nhất Đao sau khi uống ba chén, trong lòng có một ngụm khí buồn, thừa dịp túy ý phiêu ra. (@[email protected])
“Đại ca, Tam đệ, chúng ta uống như vậy không có ý nghĩa, phải mồm to uống rượu mới thống khoái ! Ha ha……” Hắn cười to, sai người đem đến hủ rượu Mao Đài, trước sự sợ hãi của mọi người, ôm lấy vò rượu, ngửa đầu một hơi đổ rượu vào cổ họng, đa phần rượu theo khóe miệng tràn ra.
“Nhị đệ, ngươi uống như vậy sẽ rất hại thân.” Long Thiên Bá nhíu mày.
“Đại ca, đêm nay chúng ta phải tận hứng, không say không về, đây mới là tửu quốc anh hùng.” Trác Nhất Đao chuyển hướng sang Lãnh Trọng Hiên khiêu khích.” Tam đệ, để Nhị ca đánh giá một chút tửu lượng của ngươi, ngươi sẽ không không nể mặt Nhị ca chứ.”
Lãnh Trọng Hiên chán ghét nhất là loại “Bính tửu” tục tằn này, nhưng Trác Nhất Đao đã nói vậy nếu hắn không uống chẳng phải là công nhiên đắc tội hắn ?
Sắc mặt hắn ngưng trọng, không nói một câu, cũng ôm lấy vò rượu lớn trên bàn, ngửa đầu một hơi uống hết một giọt cũng không dư.
“Hảo! Tửu lượng, không thể tưởng được Tam đệ cũng là ngàn chén không say, điểm này đại ca không được như hai vị tiểu đệ.” Long Thiên Bá khoa trương khen ngợi. Kỳ thật nguyên nhân hắn không ” Bính tửu ” là vì lúc nào cũng khắc khắc bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh để tránh bị người ta ám toán.
Trác Nhât Đao không chịu dễ dàng tha cho Lãnh Trọng Hiên, lại sai người đưa lên một vò rượu.” Tam đệ, chúng ta tiếp tục uống, phải phân thắng bại mới được.”
“Nhị ca, tiểu đệ nhận thua.” Lãnh Trọng Hiên không muốn gây với hắn nữa.
“Mới như vậy đã nhận thua, rất không hay đi ! ” Trác Nhất Đao giễu cợt hắn, ý vị khiêu khích nồng nặc.
“Nhị đệ, chỉ là uống vì thích mà thôi đâu cần như thế. ” Long Thiên Bá nhịn không được nói thay Lãnh Trọng Hiên.
Việc này càng làm cho Trác Nhất Đao phát hỏa. “Chỉ là uống một vò rượu có quan hệ gì ? Hắn chính là hồng nhân trước mắt của đại ca, đại ca không khỏi quá coi trọng hắn, ta với đại ca vào sinh ra tử nhiều năm như vậy chẳng lẽ kém với hắn mới nhập trại nửa năm ! ” Hắn nói nước miếng văng tung tóe, cực kỳ phẫn nộ.
Ngọn lửa lập tức bùng nổ, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Long Thiên Bá biểu tình âm lãnh khiến kẻ khác không rét mà run.
“Nhất Đao, ngươi không cần uống nhiều rượu giả điên phá hỏng giao tình đã nhiều năm của chúng ta.” Ngữ khí của hắn mang ý cảnh cáo.
“Đại ca, những lời này ta đã nhịn lâu lắm rồi.” Trác Nhất Đao giống như một con sư tử điên, rút đao chỉ vào Lãnh Trọng Hiên. “Lãnh Trọng Hiên, ngươi không cùng ta so tửu lượng thì cùng ta luận võ công đi !”
Sính thất phu chi dũng ! Lãnh Trọng Hiên không để ý đến hắn, vững như thái sơn, bất vi sở động, vân đạm phong khinh nói:
“Ngươi nói đi, muốn như thế nào ?”
Những lời này nói ra nhận định hắn nhất định thất bại, Trác Nhất Đao nghe khẩu khí lập tức sát khí đầy mặt.
“Nếu ta thua sẽ đem vị trí Nhị đương gia tặng cho ngươi, nếu ngươi thua, lập tức cút ra khỏi Long sơn trại.”
“Được.” Lãnh Trọng hiên câu ra một mạt cười lạnh ở khóe miệng.
Hai người đi ra khỏi yến tịch, đứng giữa đường, tất cả mọi người đều hút một ngụm lãnh khí chỉ có các huynh đệ của Trác Nhất Đao trong sơn trại mạnh mẽ hò hét cỗ vũ cho hắn.
Lãnh Trọng Hiên nghiêng thân tiếp nhận lợi kiếm của huynh đệ trình lên, gặp lại địch nhân hai mắt phiếm hồng, Trác Nhât Đao hận không thể chém hắn bằng ngàn vạn nhát đao, chủ động ra chiêu, đao pháp sắc bén chém thẳng vào Lãnh Trọng Hiên, mỗi nhát đều cực kỳ hung ác, ý đồ lấy tính mệnh của hắn.
Lãnh Trọng Hiên cẩn thận đỡ đòn, cố ý nhường cho hắn mấy chiêu, lúc sau đã quen thuộc đao pháp của hắn kiếm liền chuyển động như tật phong sậu vũ, quang ảnh lòe lòe khiến cho Trác Nhất Đao ứng tiếp không kịp.
Long Thiên Bá trong lòng thản nhiên, Trác Nhất Đao quá mức khinh thường Lãnh Trọng Hiên, hắn sớm đã nhìn ra Lãnh Trọng Hiên không phải hạng người bình thường, Trác Nhất Đao tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng để cho Trác Nhất Đao một cái giáo huấn, Long Bá Thiên vẫn chưa ra tay ngăn cản hai người luận võ.
Cứ như vậy có lẽ Trác Nhất Đao sẽ tâm phục khẩu phục, sẽ không gây khó dễ cho Lãnh Trọng Hiên nửa.
Qua hai mươi chiêu, Trác Nhất Đao đã bị vây hạ, Lãnh Trọng Hiên thân thủ nhanh nhẹn, kiếm của hắn đã kề trên cổ Trác Nhất Đao, kém một tấc đã đâm vào cổ họng, có thể lấy tính mệnh của hắn.
“Đa tạ.” Lãnh Trọng Hiên thắng, ngoài miệng còn không quên tiêu khiển hắn.
Trác Nhất Đao thua rất không cam lòng, oán hận ác độc trừng mắt nhìn Lãnh Trọng Hiên.
“Tốt lắm, thắng bại đã phân, Nhất Đao, ngươi không cần gây khó dễ Trọng Hiên nửa, ta tin Trọng Hiên cũng không muốn tranh vị trí Nhị đương gia của ngươi.” Long Thiên Bá thể hiện uy nghiêm của Đại đương gia.
“Hừ ! ” Trác Nhất Đao xoay mặt, y vẫn mãnh liệt khinh thường.
Lãnh Trọng Hiên thu liễm kiếm vẫn tiếp tục ngồi uống rượu, nha hoàn bên cạnh càng ái mộ hắn, các huynh đệ trong sơn trại càng thêm tôn trọng, sùng bái võ công của hắn.
Trác Nhất Đao thấy lòng người đều hướng về phía Lãnh Trọng Hiên, trong lòng lại càng không vui, trong lòng dân lên ý niệm báo thù.
Lãnh Trọng Hiên bị hai nha hoàn đở trở về phòng, hắn uống không ít rượu, tứ chi vô lực. Hai nha hoàn đem hắn giao cho Hi Nhân sau đó đóng cửa rời đi. ” Lại uống rượu ! Sao lại uống nhiều như vậy chứ ? Thật là ! ” Hi Nhân ngoài miệng mắng nhưng vẫn đở hắn nằm trên giường.
Nàng vắt một cái khăn mặt nóng thay hắn lau mặt, tay. Lãnh Trọng Hiên lại đột nhiên mở mắt, bắt lấy tay của nàng, hai mắt sáng rực nhìn nàng.
“Buông tay ! Về sau ngươi còn uống rượu, ta sẽ không quản ngươi.” Hi Nhân nói thanh âm ôn nhuyễn càng như đang thúc giục, làm tan rả sự phòng ngự của hắn.
Lãnh Trọng Hiên kéo nàng vào trong lòng, cả người nàng liền ngã nhào vào trong ngực hắn, có thể cảm giác được hô hấp dồn dập của hắn.
Hi Nhân nháy mắt trở nên hoảng hoảng hốt hốt, ở góc độc này nhìn lên hắn càng đặt biệt mê người, toàn thân nhiệt khí bao phủ nàng.
“Hi Nhân…… Hi Nhân giúp ta…… Được không ? ” Hắn thấp giọng trầm trầm nói giống như đang niệm chú.
Nàng tứ chi cứng ngắc, mặc hắn ôm vào trong ngực, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
“Đừng như vậy……” Lòng của nàng giống như một con nai chạy loạn.
“Hư, đừng nói, ngủ.” Hắn tham lam hít hương thơm của nàng.
Hi Nhân cực kỳ vây quẫn, hé ra nụ cười xinh đẹp cố gắng giấu khát vọng đang dâng lên trong lòng.
Đinh hương trên người nàng giống như một dòng khí tức, hơi thở thanh tân không có giúp hắn thanh tỉnh mà càng làm hạ thể hắn căng cứng.
Dù sao hắn cũng là một nam nhân có sinh lí bình thường, hàng đêm cùng nàng đồng thất cộng miên, áp lực hắn thật gian nan, huống chi nàng lại mê người như vậy.
Hi Nhân nhìn khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc của không khỏi mê man, nhịn không được đưa tay chạm vào hai gò má của hắn. ( T.T chị ơi )
Bị bàn tay mềm mại của nàng sờ, hạ khố ** rõ ràng phiêu trướng, không thể kháng cự ý nghĩ muốn hoàn toàn có được nàng trong đầu.
Hắn tạm thời dứt bỏ hết thảy, bắt lấy tay nàng, hôn lên đôi môi anh đào, ôn nhu dùng cái lưỡi tách ra hai phiến môi khẽ nhếch, giống như một con rắn tiến vào cái miệng ngọt ngào của nàng, thăm dò hương thơm mật ngọt trong đó.
Nàng đắm chìm trong ý loạn tình mê, hoàn toàn quên phản kháng.
Lãnh Trọng Hiên không khống chế được, đại thủ bao phủ lấy hai chỗ mềm mại của nàng, một cỗ lực lượng thúc giục hắn trừ đi vật che mắt trên người nàng để cho hắn thấy rõ nàng.
Vì thế, nàng không một mảnh vải lỏa lộ ở mặt hắn, hai ɖú của nàng tựa như mật đào mê người, trắng nõn lộ ra phấn hồng, hai quả hồng môi như cười, thùy tiên ướt át.
Hi Nhân ngượng ngùng bảo vệ xuân quang trước ngực cùng với hai chân trắng nõn như ngọc thạch của mình.
“Đừng che, để cho ta hảo hảo ngắm nhìn ngươi.” Nàng mạn diệu, tinh khiết không một tỳ vết, thật sự là nhiếp hồn đoạt phách.
Lãnh Trọng Hiên hai tay quặc trụ một bên ɖú của nàng, cảm giác mềm mại xâm chiếm, hắn tứ ý đem hai đầu nhũ nắm trong lòng bàn tay, dùng lực một chút làm đau nàng.
“A ! Đau, nhẹ một chút.” Bình sinh lần đầu tiên bị nam nhân vuốt ve bộ ngực, Hi Nhân khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả khoái cảm, bàn tay kia lại rất mềm mại, không chịu nổi đả kích của hắn.
Hắn yêu thích không buông tay, thỏa mản hấp duyện nhũ phong, trong phòng bốn phía phát ra tiếng rên rỉ, nàng cảm thấy toàn thân một trận khó chịu, không nhịn được phát ra tiếng rên nhỏ.
“Ta rất muốn ngươi, Hi Nhân……” Hắn thì thầm vào tai nàng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở chính mình đừng vì nữ nhân quên việc quốc gia đại sự.
Một đêm này, Hi Nhân ở trong lòng hắn, ngực chạm nhau, hơi rượu theo sự thân mật chui vào hơi thở, nàng càng hướng trong lòng ngực của hắn mà cọ xát.
Lãnh Trọng Hiên nhanh chóng ôm lấy nàng như đang ôm một đồ vật quan trọng, tối trân quý.