Chương 47: Đông Nhạc miếu
Edit: Chikajo
Beta: A Tử
Bên trong cánh cửa Xương gia phía đông Đông Nhạc miếu ở kinh thành, cách hoàng cung đại khái nửa canh giờ đi đường, kết quả đã đi hơn một canh giờ.
Làm Tiêu Tử Y choáng váng chóng mặt đi xuống khỏi cỗ kiệu, cũng đã không có tâm tình nhìn Đông Nhạc miếu này hình dáng là tròn hay là bẹp, hỗn loạn theo sát người phía trước đi vào đại điện, sau đó tùy theo an bài quỳ gối ở một góc sáng sủa. Nghe mùi đàn hương gay mũi và lổ tai nghe được tạp âm như tiếng niệm kinh, Tiêu Tử Y cảm thấy nàng hẳn là đến chịu tội mới đúng.
Vụng trộm ngẩng đầu nhìn nhìn Đông Nhạc Đại Đế được cung phụng trong điện, Tiêu Tử Y ngạc nhiên phát hiện nơi này mặc dù nói là Đông Nhạc miếu, tuy nhiên nó là một gian đạo quan* của Đạo gia . Đứng phía trước đều là người mặc y phục đạo sĩ, đều đầu bạc phiêu phiêu năm chòm râu, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, tuyệt đối tiên phong đạo cốt.
(Chikajo: * Điện thờ của đạo sĩ)
Lặng lẽ xê dịch đôi chân ê ẩm tê dại, Tiêu Tử Y phát hiện trong đại điện căn bản không có người nào ngẩng đầu, ngay cả hoàng đế phía trước cũng thành kính nhắm mắt khẩn cầu cái gì.
Ách, như thế nào nàng cảm thấy hiện tại cho dù đi ra ngoài cũng sẽ không có ai chú ý.
Ý nghĩ này của Tiêu Tử Y vừa xuất hiện, liền ức chế không nổi vài việc khả thi chính mình luôn luôn suy nghĩ trong lòng. Xem dạng cúng bái hành lễ này cũng phải làm N canh giờ mới có thể xong việc, nàng quỳ không lâu được như vậy, cứ tiếp tục thì chân sẽ phải phế bỏ mất.
Tiêu Tử Y cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu phát hiện quỳ phía sau hoàng đế một chút đúng là hoàng hậu, bên kia chính là thái tử Tiêu Cảnh Dương, ngay cả Tiêu Trạm nho nhỏ cũng y một khuôn đúc quỳ gối bên cạnh Tiêu Cảnh Dương. Có thể nói hai hàng trước đều là hoàng tử hoặc các phi tử, Tiêu Tử Y nàng có vẻ không biết vì sao được an bài đến góc sáng sủa hàng thứ ba.
Nàng không phải được sủng ái nhất đấy sao? Tiêu Tử Y nghiêng đầu nghĩ, nhưng lại phát hiện như hẳn là bởi vì nàng là con gái. Hai hàng trước quỳ đều là hoàng tử, mà nghe nói công chúa chưa xuất giá cũng chỉ có một mình nàng, cho nên được an bài ở trong góc sao?
Thật sự là trọng nam khinh nữ. Tiêu Tử Y nội tâm nho nhỏ oán giận một tiếng, lại mừng thầm vị trí này thật sự là nơi chuồn đi rất tốt. Sau khi kịch liệt đấu tranh tư tưởng vài giây đồng hồ, Tiêu Tử Y thật sự nhịn không được lặng lẽ đứng dậy men theo cánh cửa bên người đi ra ngoài.
Tiêu Tử Y vốn đang kinh hồn táng đảm sợ có người mắng nàng, kết quả phát hiện cả đám cấm vệ quân đang gác đều nhìn không chớp mắt, căn bản không thèm để ý nàng ở trong miếu đi tới đi lui, chậm rãi yên lòng, đi lung tung ở một cái điện trong miếu.
Chủ Điện Đông nhạc miếu là đại nhạc điện, cũng chính là Chủ Điện để giải quyết mọi việc. Mà dưới trướng của Đông Nhạc Đại Đế có bảy mươi sáu ti, cho nên ở Đông Nhạc miếu cũng có bảy mươi sáu điện. Hôm nay toàn bộ được hoàng tộc bao hết từ trên xuống dưới, điện khác đều vắng ngắt, chỉ có một hai gã đạo sĩ trông coi.
Tiêu Tử Y dạo qua Văn Xương đế quân là thần thi cử, tài thần văn võ phù hộ mọi người phát tài, sau đó đến điện thờ năm ôn thần trừ ôn khử tật, sách tóm tắt kỳ thật cũng không khác lắm, nhàm chán, đi vào chỗ sâu bên trong miếu. Đi dọc theo các tấm bia khắc rải rác, chỉ chốc lát sau liền đến một mảnh rừng bia.
Tiêu Tử Y hít thật sâu một hơi không khí trong lành, cuối cùng đem đầu óc bị đàn hương hun đến có chút mơ hồ cho thanh tỉnh một chút, thoải mái duỗi thắt lưng mỏi nhừ.
“Thực nhàm chán, sớm biết thì đã không tới.” Tiêu Tử Y nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm xanh thẳm, khẽ thở dài.
“Vậy đừng đến.” Một thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên, làm sợ tới mức Tiêu Tử Y thiếu chút nữa không đứng vững.
“Ai?” Tiêu Tử Y cảm thấy cái thanh âm này nàng khẳng định đã nghe qua, chỉ là không kịp phản ứng.
Nhìn một bóng người không lớn không nhỏ từ bìa rừng đi ra, Tiêu Tử Y nhẹ nhàng thở ra. Thì ra là Tiêu Sách đang ở kỳ vỡ giọng, cũng đúng, trừ hắn ra còn ai có thể có thanh âm đặc biệt như vậy? Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Sách vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch nhẹ cười trêu nói: “Ngươi không phải cũng trốn tới đây chứ?”
“Hừ, không phải, ta đã xin phép riêng phụ hoàng, đi ra các tấm bia khắc ở đây.” Tiêu Sách chắp tay sau lưng nói, cổ họng vỡ giọng thật giống như thanh âm mài trên giấy nhám, làm cho Tiêu Tử Y không khỏi nhíu nhíu mày.
Động tác nhỏ của nàng không tránh được ánh mắt Tiêu Sách, làm cho hắn càng thêm khó chịu tới gần vài bước, gia tăng thanh âm nói: “Làm sao vậy? Có phải hay không cảm thấy thanh âm của ta thực chán ghét? Không thích nghe?”
Tiêu Tử Y bên cạnh nhìn Tiêu Sách tức giận lan tràn trên mặt, phát hiện dưới mặt nạ hắn cứng rắn giả vờ thành thục thật ra vẫn là tư tưởng trẻ thơ. Lòng của nàng mềm nhũn, biết đại khái khi hắn cùng người khác tiếp xúc cũng phát hiện thanh âm mình của chói tai. Thiếu niên kỳ vỡ giọng đều sẽ cảm giác có chút tự ti, nàng còn nhớ rõ cùng nàng lớn lên có một nam sinh ở thời kỳ vỡ giọng cơ hồ một câu cũng không nói, sợ bị người cười nhạo.
Bất quá cũng khó được Tiêu Sách hắn còn có thể đúng lý hợp tình hỏi người khác thanh âm của hắn có phải hay không rất khó nghe. Quả thật rất khó nghe. . . . . .
Tiêu Tử Y thở dài, hồi đáp: “Không phải, là ta đang đau đầu lát nữa nếu bị người phát hiện, nên thêu dệt lý do như thế nào.”
“Hừ, ngươi mới là trốn tới!” Tiêu Sách hừ mũi một tiếng, nhưng địch ý với Tiêu Tử Y lại giảm bớt vài phần. Hắn nhìn nhìn thần sắc khó xử trên mặt Tiêu Tử Y, do dự trong chốc lát, rốt cục thì thào nói: “Kỳ thật ngươi chỉ cần nói một tiếng với phụ hoàng là có thể không cần đi chịu phần tội kia.”
“A?” Tiêu Tử Y lúc này là quả thật ngây người, nguyên lai hắn nói xin phép là nói thật?
Tiêu Sách khinh thường liếc nàng một cái, tầm mắt chuyển hướng một tấm bia khắc trước mặt bọn họ, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng phụ hoàng thật sự tin tưởng loại cầu thần bái Phật này có thể phù hộ quốc thái dân an? Nếu phụ hoàng nói như vậy, vậy đó không phải phụ hoàng ta kính ngưỡng.”
Tiêu Tử Y nhíu mày. Nguyên lai lần dâng hương này chẳng qua là diễn trò a! Qua loa mà thôi, trấn an quan viên mê tín trong triều và dân chúng, hơn nữa cũng là tập tục nhiều năm truyền lại. Nhìn hoàng đế dáng vóc tiều tụy ở phía trước trong lòng nói không chừng còn có bao nhiêu câu oán hận nha!
Bất quá người theo chủ nghĩa vô thần ở cổ đại thật đúng là hiếm thấy, chẳng lẽ vị phụ hoàng này của nàng thật đúng là một thế hệ minh quân?
Tiêu Tử Y theo tầm mắt Tiêu Sách, nhìn tấm bia khắc trước mặt bọn họ. Tấm bia khắc này ước chừng cao hơn nhiều so với bọn họ, mặt trên dùng thể chữ lệ* xinh đẹp viết lời ca tụng công đức.
(Chikajo: *Thể chữ thông dụng thời Hán.)
Nhân quả thật bi ai, nếu tin thần linh không tồn tại trên thế giới này, không biết sẽ có bao nhiêu người sống không nổi. Liền ngay cả nàng cũng không thể không suy nghĩ, đến tột cùng là cái thần linh gì đem nàng đưa đến nơi này? Vì cái gì chứ?
Hai người sóng vai lặng yên đứng trong chốc lát, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng chuông du dương.
Tiêu Sách trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục xoay đầu lại nhíu mày hỏi: “Ngươi sẽ không thật sự có thể nhìn hiểu chứ?”
Lời nói không đầu không đuôi làm cho Tiêu Tử Y sửng sốt một lát, mới tỉnh ngộ ý hắn chỉ chính là bia văn trước mặt bọn họ. Tiêu Tử Y cười nhẹ, chậm rãi đọc một lần chữ khắc trên bia.
“Xem ra Tiêu Trạm nói không sai, không nghĩ tới ngươi cư nhiên biết chữ.” Ánh mắt Tiêu Sách đánh giá Tiêu Tử Y từ trên xuống dưới, trên mặt hiện ra thần sắc tự hỏi.
Tiêu Tử Y nội tâm thầm thoải mái, không nghĩ tới nàng có một ngày cũng sẽ trở thành người khoe tư chất của mình, thật sự là không dễ dàng.
Hi vọng Trạm Nhi không có cùng Tiêu Sách này nói thêm cái gì mới tốt. . . . . .