Chương 60: Được làm vua thua làm giặc
Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y dương dương đắc ý cười, cùng đợi người bên ngoài khen ngợi, lại phát hiện trong điện không khí giống như nhất quán nước lặng giống nhau yên tĩnh, thậm chí liền hô hấp thanh đều nghe không được vài tiếng.
Ách, là nàng nói quá cường hãn, đem bọn họ đều hù dọa sao?
Tiêu Tử Y không hiểu nghiêng đầu nhìn một bên Tiêu Cảnh Dương, chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi, trong mắt tất cả đều là thần sắc bất đắc dĩ.
Tiêu Tử Y sửng sốt, ở trong đầu đem lời chính mình vừa nói lặp lại một lần, hoảng sợ phát hiện nàng nói rất đúng như là trong lời nói có cái gì đó không ổn. Nàng nói đến vấn đề tranh giành quyền kế thừa . . . . . . Tiêu Tử Y âm thầm hối hận, nàng không nên nói thật cao hứng, đem trường hợp này quên mất.
Đây là buổi dạy học của Tiêu Sách a! Nàng đoạt lấy nổi bật của hắn thì không nói, còn liên quan đến việc cướp đoạt ngôi vị thái tử của Tiêu Cảnh Dương… Nàng không sống…
Nhưng Tiêu Sách đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu so sánh như vậy, Muội Hỉ, Đắc Kỷ, Bao Tự đem Thương Chu đảo điên, cũng là ứng những lời này.” Hắn tuy rằng luôn luôn tự xưng là học thức hơn người, nhưng là phụ hoàng thường xuyên đối với hắn nói không hiểu giả bộ là biết cũng không phải một chuyện tốt. Tử viết: ba người đi tất có người là sư phụ. Hắn vẫn nhớ kỹ trong lòng. Cho nên cho dù là Tiêu Tử Y đoạt của hắn nổi bật, nàng nói lời bên trong đề cập đến cái gì hắn còn chưa kịp hiểu rõ ràng, nhưng là hắn muốn thừa nhận Tiêu Tử Y quả thật so với hắn đối những lời này lý giải trình độ cao.
( A Tử: câu tử viết kia chính xác là thế này “ Tam nhân hành tất hữu ngã sư yên.” Nên ed thành như trên kia nếu có sai mn cũng bỏ qua… cổ văn mềnh dốt lắm. (_ _!) )
Tiêu Tử Y vốn muốn tìm cái lấy cớ chuồn mất, nhưng là nghe Tiêu Sách vừa nói như thế, lập tức lại đã bỏ qua ý niệm trong đầu. Tiểu tử này cư nhiên đem tội lỗi mất nước điều đổ cho nữ nhân? Có lầm hay không a?
Tiêu Cảnh Dương ở một bên chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của Tiêu Tử Y, chỉ biết nàng tuyệt đối còn có lời muốn giảng. Bởi vì này khi trong đại điện lặng ngắt như tờ, hắn lại không thể ra tiếng nhắc nhở nàng, vừa định thân thủ đi kéo góc áo của nàng mời nàng có chừng có mực, một cái ý niệm trong đầu xẹt qua đầu óc của hắn.
Tiêu Tử Y mới vừa rồi giảng cái kia, sẽ ở trong cung đình nhấc lên nhiều sóng gió, hắn không cần nghĩ cũng biết. Hắn người sáng lập hội có lẽ sẽ bị người ta hoài nghi là ở sau lưng sai sử, đem lời nói kia mượn miệng Tiêu Tử Y nói ra, lúc này hắn lại ra tay ngăn cản, thấy người có ý chí trong mắt chẳng phải là càng thêm đáng chú ý sao? Nơi nơi nghiền ngẫm nàng sẽ muốn nói cái gì nói? Cùng với bị người lên án, đơn giản khiến cho nàng nói thống khoái đi!
Tiêu Cảnh Dương nghĩ như vậy, liền chậm rãi đưa tay thu hồi vào trong tay áo.
Tiêu Tử Y chút không nhận thấy được bên cạnh Tiêu Cảnh Dương một loạt giãy dụa cùng hành động, nàng tiến lên trước một bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía trên bậc thang chổ Tiêu Sách, cất cao giọng nói: “Sai! Những lời này có lẽ là có cũng sẽ có ý đó, nhưng là mất nước cũng không phải bởi vì hồng nhan họa thủy. Mượn Đắc Kỷ cùng Thương Trụ Vương mà nói, 《 Thượng Thư 》 có ngũ điều, cái tội ác mà Thương Trụ Vương mắc phải cũng bất quá chính là say rượu, không dùng cựu thần, mà lại dùng tiểu nhân, Sở Tín phụ nói, bất lưu tâm Tế Tự hữu hạn ngũ điều mà thôi.” Tiêu Tử Y chậm rãi mà nói, trên thực tế trong lòng vẫn là ở cảm tạ Thái Khổng Minh phu tử trước đó vài ngày cấp Tiêu Trạm bố trí bài tập ở bên trong, còn có một đoạn thuộc vấn đề này. Thời điểm nàng giúp Tiêu Trạm, thuận tiện đem những này cũng nhìn một lần. Nếu không thật đúng là không thể biện luận với Tiêu Sách.
(A Tử: “tế tự hửu hạn ngũ điều” có lẽ ý ở đây là phạm phải vài điều trong 5 điều đi. đừng ném đá nếu A Tử hiểu sai nhá… hức)
Trong điện mọi người bắt đầu có chút nghị luận đều, loại học thuật biện luận các triều đại đổi thay này đều là một loại truyền thống, có thể ở trước mặt hoàng đế mở ra tài hoa của mình chính là cơ hội mà mọi người tha thiết ước mơ. Nhưng là đối với Tiêu Tử Y mà nói loại cơ hội này cơ hồ cũng coi là khẩu xuất cuồng ngôn đi, nhưng không ai dám lên tiền cùng nàng phân cao thấp, sợ nói sai cái gì đó, làm cho con đường làm quan dừng ở đây.
La Thái Phó vuốt chòm râu hoa râm, nghi ngờ nói: “Vị công tử này muốn nói minh bạch vấn đề gì? Ngươi đã cho rằng điện hạ nói nữ nhân làm mất nước là sai lầm, thế vì sao còn nói Thương Trụ Vương cũng không có ngu ngốc vô đạo? Đây không phải trước sau mâu thuẫn hay sao?”
Tiêu Sách gật gật đầu, hắn chính là nghỉ không ra Tiêu Tử Y rốt cuộc đang nói cái gì.
Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt nhắm ngay Tiêu Tử Y, không một chút phát hiện tư tưởng của bọn họ đã hoàn toàn bị lời giảng của Tiêu Tử Y nắm đi rồi.
Nàng muốn nói minh bạch vấn đề gì? Ách, nàng kỳ thật cũng không biết. Tiêu Tử Y không bờ bến mà nghĩ. Niên đại này, 《 Phong Thần diễn nghĩa 》 còn không có được biết, mọi người đối Thương Trụ Vương tàn bạo còn không có cái khái niệm gì. Nhưng là nói tóm lại, đều là thừa nhận Thương Trụ Vương hoang ɖâʍ vô đạo. Tuy rằng 《 Phong Thần diễn nghĩa 》 chính là bộ tác phẩm văn học, nhưng là tin tưởng người bị nó ảnh hưởng cũng không ít. Nàng có rảnh rỗi tốt nhất sao chép sách này xem mới được.
Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, bí hiểm từng chữ từng chữ thả chậm thanh âm, làm cho mình tranh thủ thời gian tự hỏi: “Một người thích uống rượu, vua nào triều thần nấy, trọng dụng một ít đại thần có xuất thân nghèo khó tham dự chính sự, nghe lời nói của nương tử chính mình…, không mê tín, có phải hay không chúng ta cũng có thể hiểu như vậy? Nếu vậy cũng là tội trạng… như vậy về sau đế vương lại có bao nhiêu là Thương Trụ Vương đây?”
(A Tử: A Tử + Mộ Hàm đã cố lắm ời, ai ko hiểu nữa mình cũng đành chịu. hjc.)
” Đệ tử Khổng Tử là Tử Cống còn sống từng nói: Trụ vương không phải là kẻ thiện, chẳng qua nói quá vậy thôi, lấy danh nghĩa quân tử mà làm ác với những kẻ hạ lưu, lại bị thiên hạ quy tội là ác sao?.” Một thanh âm chính trực mà ra, trong suốt tiếng vọng ở trên đại điện. Tiêu Tử Y theo tiếng nhìn lại, lại là tên thích đâm chọc Thái Khổng Minh Thái Tam Quốc kia.
Tiêu Tử Y bĩu môi, phát hiện nguyên lai này Thái tam quốc là đối với lịch sử của tam quốc hiểu biết đi! Nàng còn tưởng rằng hắn khống chế tam quốc chứ! Thái Khổng Minh mới vừa rồi liều mạng nói ra đoạn cổ văn kia còn lý giải một chút, Tiêu Tử Y vẫn là không hiểu. Nhưng là nàng nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương lộ ra tia tán thưởng, đoán được tám phần hắn chính là thay nàng tìm luận cứ cho luận điểm vừa rồi. Tiêu Tử Y ổn ổn tâm thần, bình tâm tĩnh khí nói: “Xét đến cùng, chính là bốn chữ. Được làm vua thua làm giặc. Lịch sử là do người thắng lợi viết, từ trước đến nay không phải chính nghĩa mới có thể chiến thắng tà ác, mà là chỉ có thắng lợi mới là chính nghĩa.”
Đây là do thời điểm nàng đọc lịch sử mà có thái độ này, đến tột cùng có bao nhiêu sự thật bị chôn dấu trong sách sử giữa những hàng chữ ? Đến tột cùng có bao nhiêu chân tướng lại bị mai một ở thời không luôn biến đổi? Không ai có thể nói rõ. Nhưng là ít nhất phải tùy thời duy trì tư tưởng của mình, không thể bảo sao hay vậy.
Ngồi ở ngai vàng hoàng đế vẻ mặt trầm tư, cũng không có tỏ thái độ. Mà người dạy học là Tiêu Sách cũng rốt cuộc không thể đứng ở nơi đó rồi, hắn hướng hoàng đế cung kính khom người chào, thanh âm buồn bực nói: “Phụ hoàng, hôm nay hoàng nhi mới biết chính mình trên thực tế cũng không có như trong suy nghĩ đọc hiểu thi thư, hoàng nhi sau này sẽ càng thêm cố gắng nghiên cứu sách cổ.”
Hoàng đế gật gật đầu, tâm bình khí hòa nói: “Cũng tốt, ngươi tiếp tục cố gắng đi. Ngày khác nói tiếp.”
Tiêu Tử Y nhìn thấy Tiêu Sách luôn luôn quật cường trên mặt hiện ra thần sắc suy sụp, cảm thấy không khỏi ngẩn ra. Nàng vẫn là đem buổi xuất các dạy học của Tiêu Sách hủy đi, thật sự là đáng giận. Hắn dù thế nào đọc nhiều sách vở, cũng so ra kém người mang theo tri thức đến từ thế kỷ hai mươi mốt là nàng a! Hắn là ngóng trông hôm nay như vậy, nàng tại sao lại cùng một tiểu hài tử mới mười ba tuổi mà so đo kia chứ?
“Đừng để ý, cho tên tiểu tử Tiêu Sách cuồng vọng kia đả kích không tồi.” Tiêu Cảnh Dương vui sướng khi người gặp họa nhỏ giọng nói. Tự nhiên ở mặt ngoài vẫn là vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
“Hoàng thượng, cựu thần nhưng thật ra rất ngạc nhiên, vị này đến tột cùng là công tử nhà ai? Là do ai dạy?” Có lẽ Tiêu Sách có thể nhận thất bại, nhưng là La Thái Phó bên kia vẩn chưa buông được. Hắn ở trên người Tiêu Sách trút xuống bao nhiêu tâm huyết, làm sao có thể để một tên tiểu tử vô danh từ đâu chui ra nói vài câu mà đã bại Tiêu Sách kia chứ?
Hoàng đế nhìn Tiêu Tử Y, gợi lên khóe môi thản nhiên nói: “‘ hắn ’ kêu Tiêu Tử Tô, là do trẫm dạy.”