Chương 101: Cung minh quang

Tiêu Tử Y đi theo một tiểu thái giám nàng gọi bừa trong cung Trường Nhạc ra, chậm rãi đi trên con đường hẹp dài tới cung.
Nàng muốn tìm người, là Tiêu Cảnh Dương. Cung này nói đi thông chính là nơi mà Tiêu Cảnh Dương ở, cung Minh Quang.


Cung Minh Quang ở phía bắc của cung Trường Nhạc, là cung điện của thái tử đương triều ở. Hiện giờ Tiêu Tử Y đi nơi đó chính là do cung Vị Ương và cung Trường Nhạc hợp thành một góc, đó là cung Minh Quang.


Cho dù là ở thành cung trong cung cũng có vẻ rất cao lớn, tường thành cung được làm bằng đất Long Thủ màu vàng, dày rộng mà rắn chắc, ánh sáng chiếu vào chói mắt. Ngửa cổ nhìn lên thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào cung điện sáng vàng lấp lánh.


Tiêu Tử Y vừa đi trên đường tới cung cứ như đang giát một lớp vàng lấp lánh vậy, vừa nghĩ tìm được Tiêu Cảnh Dương rồi thì mở miệng nói thế nào đây.


Nàng cũng không cho Nhược Trúc đi theo, dĩ nhiên là vì muốn nhờ nàng ta để ý tới mấy nhóc kia, nếu giao cho Như Lan làm thì nàng không yên tâm. Nhưng nàng lại thấy mơ hồ chuyện nàng cứ phải dựa dẫm vào Nhược Trúc như thế là không hay, tuy nàng cứ tự nhắc nhở mình không thể tín nhiệm nàng ta, nhưng lòng cảnh giác cao độ cũng không đủ.


Chẳng hạn như lúc ở lễ thân tằm bị sai lầm một chỗ sẽ bị Hoàng hậu dạy dỗ. Nếu không phải trong giỏ tự dưng có nhiều lá dâu thì tình cảnh hiện giờ của nàng không thể nào tưởng tượng nổi.


available on google playdownload on app store


Còn phần Tiêu Cảnh Dương, tuy nàng đối với hắn cũng không tín nhiệm lắm, nhưng hắn cũng là người đầu tiên tốt với nàng khi nàng mới tới đây, trong tiềm thức có chút ỷ lại, chỉ là ngay từ đầu nàng không thừa nhận thôi.


Nàng muốn hỏi hắn chút, nàng muốn vì con của hắn mà mở một nhà trẻ Hoàng gia, rốt cục có thể thông qua hay không đây? Nàng vốn nghĩ là chuyện đơn giản nhưng hôm nay Tiêu Sách tới đây nói chút gì đó, làm nàng lập tức cảm thấy ý nghĩ trước của nàng quá ngây thơ.


Phụ hoàng của nàng kia thì nhiều việc quá. Nàng thấy mặt ông mà đưa ra yêu cầu này hầu như sẽ bị trở thành trò đùa mà bác bỏ. Còn những người khác thì….Nàng thực sự không nghĩ ra còn có ai ngoài Tiêu Cảnh Dương là người thích hợp giải đáp vấn đề người của nàng.


Có thể thấy rõ nàng ở trong cung cô độc đến cỡ nào rồi.
Tiêu Tử Y cười tự giễu mình, nếu không có đám trẻ kia, nàng không thể tưởng nổi nàng sẽ trôi qua từng ngày nhàm chán đến cỡ nào.


Không mất bao lâu Tiêu Tử Y đã thấy một cung thấp hơn cung Vị Ương và cung Trường Nhạc xuất hiện trước mặt, tiểu công công dẫn đường đi trước vội vàng đi chậm bước lại, tới thị vệ đứng gác trước cửa cung Minh Quang thông báo.


Tiêu Tử Y chậm rãi bước vào cửa cung Minh Quang, dọc theo đường Thanh Ngọc lên trước.


Cung Minh Quang diện tích vô cùng lớn, kiểu cách kiến trúc không thể so sánh dược với cung Vị Ương hay cung Trường Nhạc. Nhưng lại nổi bật tinh xảo. Điện chính phía trước đều dùng loại gỗ trầm hương làm, lấy gỗ Hạnh làm cột nhưng cũng không có khí thế của loại cung điện kiểu như thế này. Cửa sổ màu xanh, điện giai màu đỏ, hai bên có sườn dốc hoa cỏ xanh tươi, bờ hồ xa xa có cành liễu rập rờn lay động, làm cho người ta có cảm giác nơi này không phải trong chốn thâm cung mà là quảng trường hiện đại nhìn có cảm giác vui vẻ thoải mái.


Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, cảm thấy không khí ở đây tươi mát như trong cung của nàng vậy. Quả nhiên vẫn là chuyện thiết kế. Cung Trường Nhạc không có nhiều điện lắm, ở giữa có xen lẫn cây cối hoa cỏ, nhìn có vẻ áp lực quá. Không giống cung Minh Quang vừa nhìn là hiểu ngay. Vườn ngự uyển rất ít thị vệ, ít gặp những người ày đi lại nên cảnh đẹp yên tĩnh làm cho Tiêu Tử Y có cảm giác lòng cũng bình tĩnh lại.


Rồi chân bước có chút chậm lại, Tiêu Tử Y lưu luyến nhìn một vùng cỏ xanh mướt như bức thảm, có một luồng xúc động dâng lên muốn chạy đến nhảy nhót nhưng nàng biết chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.


Tiêu Tử Y không biết mình đi thông qua Điện chính bao lâu rồi, chỉ biết khi nàng vừa ngẩng lên đã thấy bóng Tiêu Cảnh Dương mặc một áo choàng màu xanh ngọc đang đứng lặng yên ở đó, tươi cười bình tĩnh. Hắn nhìn về phía nàng với ánh mắt ôn nhu như nước, cười nhẹ nhàng, dường như đã đợi nàng lâu lắm rồi vậy, hơn nữa cũng không thèm để ý cứ tiếp tục đợi như vậy tiếp.


Tiêu Tử Y hơi sửng sốt chút, cảm giác con mắt hắn nhìn xuyên thấu nàng như nhìn một người khác vậy. Bởi vì tầm mắt hắn luôn dừng ở nơi nào đó xa xôi, tuy là hắn đang nhìn nàng.


“Hoàng huynh, chắc không phải cố ý đợi muội đấy chứ?” Tiêu Tử Y áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng khẽ cười nói, đồng thời chân rảo bước nhanh hơn.


“Có gì không thể chứ? Lần đầu tiên Tử Y chủ động tới tìm ta, dĩ nhiên là ta tự mình ra nghênh đón rồi” Nhìn thấy Tiêu Tử Y đi tới, khoé miệng Tiêu Cảnh Dương cười càng rõ hơn.


Tiêu Tử Y theo hắn xuyên qua Chủ điện đi vào một phòng cạnh đó không lớn lắm. Trong điện bố trí cũng khá đơn giản, giống như thư phòng của nàng vậy, tất cả xung quanh đều là sách.


Đã có công công chuẩn bị sẵn trà nóng và điểm tâm rồi, Tiêu Tử Y đứng trước giá sách xem một loạt tên sách. Nàng phát hiện ra toàn bộ sách trong phòng này đều để bừa bộn, cứ như là cố tình để như vậy.


Tiêu Cảnh Dương cũng không hỏi Tiêu Tử Y rốt cục vì sao đến, cứ ngồi một bên cầm tách trà nóng lên uống chậm rãi, vô cùng kiên nhẫn chờ nàng mở lời trước.
“Hoàng huynh, TRạm Nhi ở chỗ Tử Y, huynh không lo sao?” Tiêu Tử Y mở to mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt thản nhiên hỏi.


Tiêu Cảnh Dương từ từ nhếch khoé miệng lên, kéo dài giọng: “Tất nhiên là không lo rồi, đâu có gì mà phải để ý chứ?”
Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, nàng phải vui khi hắn tín nhiệm nàng chứ, cần phải trách là trách hắn chưa làm tròn hết trách nhiệm làm cha chăng?


Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y hỏi một câu như vậy thì lại lâm vào trầm mặc. Rốt cục hắn thở dài, buông chén trà xuống hỏi khẽ: “Tử Y, muội không bình thường lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?”


Tiêu Tử Y ngửi thấy mùi đàn hương bay lên, không hiểu sao có chút phiền lòng. Thở dài, nàng quay lại gần ngồi nhìn Tiêu Cảnh Dương đối diện, miễn cưỡng cười bảo: “Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện muốn tìm hoàng huynh hỏi một chút” Hôm nay nàng lập tức đem những lời Tiêu Sách nói kể lại một lượt.


“Hoàng huynh à, muội vốn cảm thấy Tiêu Sách rất thích muội, nhưng sao đệ ấy hôm nay đột nhiên lại nói với muội như vậy hả?” Tiêu Tử Y kìm không nổi cất giọng ai oán. Nàng và Tiêu Sách vốn từ đầu tuy ở trạng thái đối địch nhau nhưng cũng cho nhau thưởng thức, thậm chí nàng còn cảm thấy người thiếu niên kia đối với nàng cũng thực sự thưởng thức mà! Sao kết quả hôm nay lại nói nàng như vậy, làm nàng bị đả kích rất mạnh.


Tiêu Cảnh Dương càng nghe càng cau chặt mày lại, cuối cùng nghe xong lập tức bảo, “Tử Y, sau này muội cách xa Tiêu Sách một chút, đừng để ý tới hắn làm gì”


Tiêu Tử Y sửng sốt, không ngờ người như Tiêu Cảnh Dương luôn đối nhân xử thế khéo léo mà dĩ nhiên lại nói tuyệt tình đến vậy, “Vì sao? Mặc dù Tiêu Sách nói có chút hơi quá đáng nhưng mà…”


“Đừng làm cho nó thích muội” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên cắt đứt lời nói Tiêu Tử Y, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng, vốn là ánh mắt rất mềm mại nhu hoà, bỗng dưng trở nên bén nhọn đến bức người.


Gì thế này? Tiêu Tử Y trợn to hai mắt giật mình nhìn hắn. Không chỉ vì khí thế của hắn khác với trước đây mà càng bởi vì những lời vừa thốt ra trong miệng hắn kia.
Nếu nàng đoán không nhầm, ý của hắn là…..


Không thể nào. Tiêu Sách vốn là đệ đệ của nàng mà. Ít nhất thì cũng là đệ đệ ruột thịt của nàng không phải sao?






Truyện liên quan