Chương 120: Abe
Lí Vân Tuyển rất ít khi nhìn thấy động vật nhỏ đáng yêu như thế. Dù sao lúc này mèo là để bắt chuột mới nuôi, còn chó là để giữ nhà, chưa có ai đem chó, mèo trở thành thú cưng để nuôi cả, cũng chưa bao giờ nhìn thấy con nào có vóc dáng nhỏ tới vậy. Vì thế cô bé bỗng chốc cảm thấy con vật nhỏ này thực sự đáng yêu quá đi, nhưng lại không dám đưa tay ra ôm.
Tiêu Tử Y không chút khách sáo vươn tay ra vuốt ve đầu con vật nhỏ này chút, nó thoải mái nhắm mắt lại rồi chủ động cọ cọ vào tay Tiêu Tử Y.
“Đây là con gì vậy?” Tiêu Tử Y có chút không xác định được nó là chó hay là sói, vì nàng thấy nó rất giống chó săn, mà loại này lại rất giống loại chó trắng Husky, mặc dù loại Husky này không có kiểu trắng phau như thế, nhưng bộ dạng thì rất giống nha!
“Nó là Abe!” Diệp Tầm nói to, đồng thời ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: “Công chúa à, con……có thể nuôi nó ở đây được không?’ Abe là một mình bé mang đến, chỉ sợ Tiêu Tử Y không cho phép nuôi ở trong này thôi.
“Đương nhiên là được nha! Ở đây rộng như vầy, Abe có thể ở cùng với con ở đây” Tiêu Tử Y rõ ràng đem con vật nhỏ Abe lấy ra ôm trong tay chơi đùa. Abé chỉ trên tay nàng nhỏ như thế, chả trách có thể giấu trong lòng Diệp Tầm mà không ai phát hiện ra.
Ôm nó trong tay cảm giác thật mềm mại, Tiêu Tử Y không dám dùng sức để ôm nó, Abé vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vào lòng bàn tay của nàng thấy ngưa ngứa.
“Ây da, có phải là đói bụng rồi không? Nhược Trúc! Có cái gì có thể mang cho chó con này ăn không ha?” Vừa nhìn thấy thú nhỏ đáng yêu thế, tình yêu trong tim Tiêu Tử Y tràn ra, cũng chẳng thèm quan tâm đến hai nhóc kia, dù sao thì cũng có cung nữ bên cạnh sẽ mang hai nhóc đi ăn sáng rồi.
Diệp Tầm nhìn Abe cứ thế bị ôm đi, cũng không thấy lo chút nào. Trực giác mách bảo bé rất tin tưởng vào ánh mắt của cô gái xinh đẹp này.
Một bên là màu sắc trời xanh, một bên là màu đêm tối….Diệp Tầm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời xanh bao la thăm thẳm trên đó, nội tâm tràn đầy vui sướng.
“Diệp Tầm à, đó là chú chó con sao?” Tiếng bé Vân Tuyển vang lên bên cạnh, Diệp Tầm sợ tới mức lập tức lui lại sau từng bước.
“Sao vậy?”Lí Vân Tuyển không hiểu cong môi lên hỏi.
“Không…Không có gì” Tầm mắt Diệp Tầm mơ hồ nhìn một bên, cố gắng dùng khả năng diễn đạt trôi chảy nhất để nói, “Cha Abe là….là một con sói trắng. Mẹ nó cũng là một….con chó rất đẹp. Nhưng mặc kệ là sói hay là chó…..bên nào cũng không cần nó” Mặc dù là Abe, nhưng Diệp Tầm đều thấy rất thương xót, không khỏi thấy ảm đạm.
“Ôi! Ánh mắt của ngươi….”Bé Vân Tuyển lúc này mới phát hiện ra màu mắt dị thường của Diệp Tầm, nhẹ giọng hô to.
Xong rồi, bé cũng bị ghét lây rồi. Diệp Tầm lập tức cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chân, tâm tư của bé hạ thấp tới cực điểm, đợi bé Vân Tuyển nói lời tuyên án ra.
“Thật đẹp quá ha!” Bé Vân Tuyển vô cùng hâm mộ nói.
“Xinh đẹp …..?” Ôi, vì sao người ở đây lại không để ý gì đến màu mắt nguyền rủa của bé chứ? Dọc đường đi bé đều rất cẩn thận để ý đội mũ trùm kín, che khuất ánh mắt của mình, cho tới tận lúc ánh mắt người Trung nguyên đầu tiên là vị Đàm ca ca xinh đẹp như con gái kia nhìn thấy. Vị Đàm ca ca kia vừa rồi với thái tử điện hạ đều giống nhau, không để ý đối với cặp mắt màu sắc dị thường, hầu như làm cho bé có cảm giác mình cũng giống như những người bình thường khác vậy.
Mà hôm nay nhìn thấy hai người kia thậm chí còn nói ánh mắt của bé thực sự nhìn rất đẹp, suýt chút nữa làm bé cứ tưởng đúng thực là vậy. “Phải…..thực như thế sao?” Diệp Tầm vẫn không kiềm chế được, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi lại cho chắc.
Lí Vân Tuyển nhìn Diệp Tầm cười ngọt ngào bảo: ‘Rất được mà! Màu sắc ánh mắt mặc dù không đẹp như mắt ca ca của ta, nhưng nói chung là coi rất được đó!” Lí Vân Tuyển vì thấy một bên mắt của Diệp Tầm rất giống ca ca của cô bé, tuy so với mắt ca ca thì là màu xanh lam, nhưng lại làm cho cô bé thấy cậu bé này thực sự có cảm giác rất thân thiết.
Được rồi, không phải là thanh tú mà thực sự rất xinh đẹp đó.
Lí Vân Tuyển rời tầm mắt ra khỏi cặp mắt kì dị kia của Diệp Tầm, phát hiện ra không giống Tiêu Trạm đáng yêu, Nam Cung Tiêu anh tuấn với Độc Cô Huyền mày rậm mắt to. Cậu bé này bộ dạng vô cùng…..được lắm. Đối với con ngươi màu đen của Diệp Tầm, bé Vân Tuyển càng thấy cậu còn trắng nõn hơn nhiều so với c nên cứ yên lặng nhìn mà không hề chớp mắt.
Chân tay Diệp Tầm luống cuống, lại không ngờ tới con gái nghĩ cũng giống như những người còn nhỏ.
Nhược Trúc bưng một bát sữa tới cho Tiêu Tử Y, vốn trong cung không thịnh hành uống sữa tươi lắm, mà chỉ uống sữa người, nhưng công chúa lại kiên trì muốn uống sữa tươi, vì thế trong cung Trường Nhạc mới có mẻ sữa vậy.
Tiêu Tử Y buông vật nhỏ trong tay ra, nhìn nó lóng ngóng đi tới, dùng cái mũi ngửi ngửi sau đó thì vui vẻ uống.
Abe này chắc là chó con rồi. Tiêu Tử Y lấy tay vuốt ve đám lông xù của Abe, nó lại càng vẫy đuôi tíu tít.
“Công chúa, Nhược Trúc mang tiểu công tử Diệp đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo mới nhé. Sau đó làm gì đó cho bọn nhỏ ăn sớm một chút. Vừa lúc tiểu điện hạ cũng vừa tỉnh giấc, cùng ăn cơm vui vẻ với nhau chút nhé” Nhược Trúc săn sóc nói.
Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn ra ngoài, phát hiện ra bé Vân Tuyển và Diệp Tầm hai bé đang ở chung với nhau có vẻ rất hoà hợp. Nàng vừa cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra Nhược Trúc tại sao muốn nói mang Diệp Tầm đi rửa mặt chải đầu rồi. Món quần áo coi là màu trắng của Diệp Tầm tuy nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng góc áo cùng cổ tay đều đã dính đầy tro bụi, tóc cũng tuỳ tiện sơ xác, rõ ràng nhìn qua là có thể thấy đã nhiều ngày không gội, giầy thì bị mài mòn nghiêm trọng. Những chi tiết này đó Tiêu Tử Y nhìn cũng không thấy quan trọng lắm, còn Nhược Trúc thì thấy không thể chịu nổi.
“Được, đi đi. Nhớ mang nhóc đẹp trai rửa sạch sẽ đi nhé” Tiêu Tử Y cười nói.
Nhược Trúc vội vàng mang Diệp Tầm dẫn đi, thậm chí còn có chút vội vàng. Kỳ thực nàng ta còn muốn mang thêm cả Abe trong tay công chúa đem đi rửa nữa tiếc là thấy công chúa rất vui vẻ vì thế không nỡ nên bỏ qua.
Một mình Lí Vân Tuyển thấy nhàm chán quá, cũng ngồi xổm xuống bắt chước Tiêu Tử Y vươn tay ra chậm rãi vuốt ve lưng Abe. Lần đầu vuốt ve chó con trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đều hiện lên vẻ sáng ngời mới mẻ.
Một lát sau, khi Abe ɭϊếʍƈ sạch cả bát sữa rồi, nằm trong lòng bé Vân Tuyển ngửa bốn chân lên phơi bụng ra nắng thì Như lan đi tới xin chỉ thị, “Công chúa, tiểu công tử Diệp cũng ở tại điện Vĩnh Ninh sao?”
Tiêu Tử Y có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái hỏi ngược lại, “Vì sao không chứ?”
Như Lan nhíu mày hạ giọng ai oán bảo: “Đó là con của Diệp Tri Thu mà,….”
Sắc mặt Tiêu Tử Y lạnh lùng, nói cho cùng những người này vẫn cảm thấy Diệp Tri Thu trên chiến trường vì mạng sống của mình mà đầu hàng địch là không thể tha thứ được, thậm chí loại oán niệm này đã ăn sâu vào cả đứa con của ông ta nữa.
Đang định dùng lời lẽ nghiêm khắc để nói cho nàng ta biết là không thể đối đãi dặc biệt thì Tiêu Tử Y đột nhiên nhìn thấy Độc Cô Huyền dẫn theo Nam Cung Tiêu từ cửa chính chạy thẳng một mạch tới, thậm chí còn có thể nhìn thấy bụi bốc lên mù mịt.
Được thôi, nàng biết bọn nhỏ gần đây bị Độc Cô Diệp huấn luyện đã càng ngày càng tốt lên rồi, nhưng cũng đừng khoa trương như vậy chứ.
“Công chúa, công chúa! Ta muốn ăn món ngon!” Độc Cô Huyền còn chưa chạy tới nơi, mà miệng thì đã gióng to lên, “Điểm tâm ở nhà khó ăn quá đi, không được, không được, nói gì thì nói ăn ở đây ngon hơn!”
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn, đồ ăn nhà Độc Cô tướng quân này cũng không phải khó ăn quá đấy chứ? Nhưng mà lúc trước nàng cũng đã tò mò hỏi Nam Cung Tranh chút rồi, nhà Độc Cô dùng cũng chỉ có thịt cá, đây cũng là nguyên nhân mà trông Độc Cô Huyền khoẻ mạnh như vậy đi.
Nhưng mà Độc Cô Huyền lại cố tình thích ăn đồ ngọt, còn thường xuyên ăn vặt các loại linh tinh nữa, vì vậy đây mới là nguyên nhân chủ yếu gần đây cậu mới chịu ở trong cung Trường Nhạc mỗi ngày đọc sách. Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ mà cậu lại không chịu nổi mới sáng sớm đã muốn ăn thịt nướng, nhanh chân chạy sang bên nhà Nam Cung Tiêu lười biếng lôi gọi dậy. Hai nhóc chạy một mạch tới đây coi như là luyện công buổi sáng vậy thẳng tới cung Trường Nhạc. Cũng may bọn nhỏ ở cách đây cũng không xa cho lắm.
“Vừa lúc các con tới, giới thiệu cho các con một bạn nhỏ mới nhé” Tiêu Tử Y phất phất tay bảo Như Lan đi tìm một ít đồ ăn tới, chuyện chỗ nghỉ ngơi của Diệp Tầm thì bàn lại sau vậy.
“Bạn mới à?” Vẻ mặt Nam Cung Tiêu có vẻ ngủ chưa đủ giấc bực bội, đưa tay ra định sờ Abe trong lòng bé Vân Tuyển, “Đây có phải là con chó nhỏ không nhỉ?”
Ngón tay cậu vừa chạm vào bụng Abe, Abe như bị chọc giận lập tức rụt lại, trông bộ dạng gầm gừ không thân thiện gì với Nam Cung Tiêu cả.
“Được rồi, không sờ thì không sờ” Nam Cung Tiêu hậm hực rụt tay về, “Quỷ hẹp hòi”
“Này, ta thấy cũng có phải quỷ hẹp hòi gì đâu, chỉ là con chó nhỏ này là con trai, nó muốn ăn đậu hũ của bé Vân Tuyển thôi nha!” Độc Cô Huyền gần đây bắt chước kiểu thành ngữ mà Tiêu Tử Y lưu hành, cậu cũng không tốn công sức gì không những hỗ trợ triều Đại Chu khuếch trương sự nghiệp ngôn ngữ lên mà còn sau đó mở rộng lễ hôn tay nữa.
“Khụ, con chó này tên là Abe, tuy hôm nay mới đến nhưng ta muốn giới thiệu chủ nhân của nó cho các con biết, tên Diệp Tầm. là một bé trai đó nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt giới thiệu, Độc Cô Huyền vừa nghe tới tên Diệp Tầm, mặt đang cười hì hì bỗng lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Tầm à? Có phải cha nó là Diệp Tri Thu phản quốc đầu hàng địch không ha?”
Tiêu Tử Y đang định nói chuyện này rõ cho bọn nhỏ, khoé mắt lại liếc nhìn thấy khuôn mặt bi phần khó hiểu của Diệp Tầm đứng ở hành lang.
Thảm rồi, cậu bé đã nghe thấy hết cả rồi.