Chương 122: Ảo thuật

Tiêu Tử Y ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Độc Cô Huyền thực sự phẫn nộ hai tròng mắt như lòi ra, cứ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng biết đứa bé này nói là thật.
Bé đã không thể nhẫn nhịn nổi chuyện ở cùng một phòng với Diệp Tầm rồi.


Aizz, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ? nàng chẳng qua chỉ muốn tạo cho bọn nhỏ có thể cùng ở chung với nhau một chỗ thôi mà, kết quả là việc chọn người cũng phải đặt lên bàn cân. Thực sự chẳng biết nên nói gì đây!
“Công chúa?” Độc Cô Huyền sốt ruột kêu lên.


Đôi môi Diệp Tầm run rẩy, lòng rối loạn tơi bời. muốn nói gì đó mà một chữ cũng không phun ra nổi.
Cha của cậu, có đúng như những lời thằng nhóc này nói không đây? Không phải thế đâu, nhất định là lừa cậu thôi!


Tiêu Tử Y thở dài, lựa lời bảo: “Nhược Trúc à, điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa? đi gọi Trạm Nhi rời giường thôi, chúng ta bắt đầu ăn sáng sớm một chút” Chuyện động trời, đợi ăn sáng xong nói sau vậy.


“Công chúa, người không phải muốn lừa để qua cửa đó chứ?” Nam Cung Tiêu quẹt miệng bất mãn bảo: “Cứ vậy mà nói lảng sang chuyện khác, Độc Cô Huyền không phải đơn giản cứ thế bỏ qua đâu nha!” Lời cậu còn chưa dứt thì đã trợn mắt há mồm nhìn Độc Cô Huyền xoa xoa bụng rồi.


Tiêu Tử Y đắc ý cười cười, đối phó với Độc Cô Huyền, chỉ có ăn là có tác dụng nhất thôi.


available on google playdownload on app store


Độc Cô Huyền định kháng nghị nhưng chiếc bụng nhỏ lại cứ không ngừng kêu ùng ục vang lên, làm cậu trừng mắt liếc nhìn Diệp Tầm một cái, lập tức đi theo Nhược Trúc chạy thẳng tới nhà ăn. Ăn cơm là chuyện lớn nhất, đợi ăn no lại cũng cãi nhau với tên này một trận!


Diệp Tầm ôm Abe không chút yếu thế theo sát đằng sau Độc Cô Huyền ra ngoài, dựa vào đâu mà nó muốn đi thì đi chứ? Không thể thế được!
Bé Vân Tuyển rất lo lắng, cũng đi theo. Cô bé tuy không phải đã rõ sao lại thế nhưng bé cũng không muốn hai nhóc này cãi nhau…


“Con cũng mau đi thôi. Điểm tâm mà nói…Nhà bếp chỉ là có phần của TRạm Nhi và bé Vân Tuyển thôi, giờ như thế này thì…. Độc Cô Huyền cũng không chừa lại cho con chút gì đó đâu nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt nhìn xuống Nam Cung Tiêu quật cường nói.


Đứa trẻ này cứ hay tìm đúng thời khắc để đối nghịch với nàng cơ. Chỉ là, cơ hội cũng không phải dễ dàng cho cậu bắt lấy được.
Nam Cung Tiêu giả mặt quỷ về phái nàng, cũng lọt tọt chạy ra ngoài.


Như Lan lo lắng đi lên nhẹ bảo: “Công chúa, phải làm sao bây giờ đây? Hay là, nô tỳ đi nói với thái tử điện hạ nhé, mang Diệp Tầm trả lại vậy”
Nàng ta cũng không muốn tìm chỗ ở cho Diệp Tầm, cũng không muốn cho cậu ở trong cung Trường Nhạc.


“Như vậy sao được” Tiêu Tử Y thản nhiên bảo. Tiêu Cảnh Dương vừa mới phó thác đứa nhỏ cho nàng, thế mà chưa đầy phút thì đã tới nói chuyện rồi sao? Nếu cả nàng chỗ này cũng không chấp nhận nổi Diệp Tầm nữa, vậy nếu ở chỗ khác, Diệp Tầm sẽ bị đối xử thế nào, nàng cũng không dám nghĩ ]nữa.


Đứa bé có hai mắt xinh đẹp như vậy, nàng kiểu gì cũng phải cho bé ở lại mới được.
“Như Lan, giúp ta chuẩn bị ít đồ” Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, rốt cục mở miệng nói.


Đợi cho Tiêu Tử Y đi vào trong nhà ăn xong, không thấy cảnh tượng cãi nhau bình thường mà tất cả mọi người ai nấy đều im lặng ăn cơm. Tiêu Trạm vừa rời giường còn đang mơ màng không rõ, ngồi ở vị trí của mình, cứ nhìn phải rồi lại ngó trái, cũng không hiểu nổi bầu không khí tức giận này rốt cục là gì nữa.


Độc Cô Huyền và Diệp Tầm thì cố tình ngồi đối mặt nhau, giống như trong trận đấu vậy, cứ anh một cái, tôi một cái bánh bao nhân đậu mà ăn.


Bé Vân Tuyển thì lo lắng không ăn nổi một miếng cháo loãng. Còn Nam Cung Tiêu thì tự nhiên ngồi một mình ăn đồ ăn mà mình thích nhất, làm như chẳng thấy tình hình xung quanh vậy.
Tuyệt lắm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng cả.


Tiêu Tử Y trấn tĩnh ngồi xuống tự nhiên, ưu nhã dùng bánh quẩy theo đúng nghi lễ Nhược Trúc dạy….Không có cách nào, nàng chính là vẫn thích ăn ít bánh quẩy với tà phớ, nhà bếp trong cung làm so với trước kia nàng ăn thì ngon hơn rất nhiều, vì vậy ngày nào nàng cũng ngồi ăn.


Nam Cung Tiêu quay đầu nhìn lại, đưa đũa ra gắp một cái bánh quẩy trong đĩa trên bàn Tiêu Tử Y, nói luôn, “Rất mong chờ công chúa giải quyết thế nào vấn đề khó khăn này nha!”
Tiêu Tử Y cười vui vẻ ra mặt bảo: ‘Nam Cung à, con cũng biết dùng từ khó giải quyết như vậy nữa cơ à? Thực lợi hại quá đi ha!”


“Đừng nói sang chuyện khác! Cho dù người nói như vậy ….bản thiếu gia ta cũng sẽ không thích đâu…Hừ!” Trên mặt Nam Cung Tiêu dâng lên một màu đỏ khả nghi, môi nhỏ tự dưng cứ cong lên rõ ràng.


Ây da da, thật đáng yêu thật đáng yêu quá đi! Hai mắt Tiêu Tử y toả sáng ngời, quả nhiên là trẻ con mất tự nhiên ha.


Sau khi ăn cơm xong, Độc Cô Huyền lại tìm Diệp Tầm gây phiền toái, nói gì thì cậu cũng muốn Tiêu Tử Y cho cậu một câu trả lời thoả đáng. Tiêu Tử Y hình như có vẻ bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào đành bảo: “Nếu tất cả mọi người không còn cách nào, như vậy chúng ta đành phó thác cho ông trời quyết định nha”


Tinh thần Tiêu Trạm tỉnh táo hẳn lên, vui tới rạo rức nhấc tay lên nói, “Bác à, có phải lại muốn tung đồng tiền lên không ha?”
Vẻ mặt Tiêu Tử Y đen xì, “Nhưng…..đồng tiền á?’


“Đúng vậy đó, Nguyệt Ly ca ca đã dạy con mà. nếu gặp phải chuyện khó nào, thì cứ dùng đồng tiền quyết định mà!” Tiêu TRạm trịnh trọng nói.


Chuyện đó…..Đàm nguyệt Li! Tiêu Tử Y nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cười tủm tỉm bảo: “Không phải cách này nha! Như Lan, lấy giấy trắng ra đây” Hừ, tên thầy tướng kia, cứ đợi nàng đấy, nhất định sẽ phải dạy dỗ tốt hắn ta mới được!


Như lan đi lên trước đưa cho Tiêu Tử Y tờ giấy trắng. Tiêu Tử y cầm lấy than củi, đem giấy trắng cho Tiêu Trạm, ôn nhu nói: “Trạm Nhi à, viết vấn đề lên trên giấy đi. Hỏi xem, phải giải quyết vấn đề giữa hai người Độc Cô Huyền và Diệp TẦm thế nào?”


Tiêu Trạm cảm thấy hứng thú, lập tức đem vấn đề nhanh nhẹn viết xuống.
Tuyệt lắm, thực ngoan quá đi. Tiêu Tử Y lấy giấy cầm trong tay, dẫn đầu đi ra bên ngoài nắng.
Vài bạn nhỏ tò mò đi theo sau, đến cả Abe ăn no đang ngủ ngon cũng đều đứng dậy chạy theo ra ngoài.


Tiêu Tử y đem giấy trắng đặt ở trên, nhận lấy nén hương Như lan đưa tới, làm vẻ nghiêm túc chấp tay cầu nguyện. đã
Ai mà biết nàng đang làm trò xiếc gì chứ, vài nhóc nhìn mà không hiểu gì cả. nam Cung Tiêu thì nhếch cái miệng nhỏ lên coi thường.


Tiêu Tử Y cứu người, cầm nén hương trong tay nhắm ngay vào vấn đề Tiêu TRạm viết ở dưới đặt xuống.
Như kỳ tích, trên giấy trắng lập tức xuất hiện hoa lửa, hơn nữa cứ thong thả theo quỹ tích nào đó cháy lan, hình như có một bàn tay vô hình dùng lửa viết chữ vậy.


Tại chỗ đốt bên trong, tất cả mọi người đều há hốc mồm, không chớp mắt nhìn kỳ tích phát sinh trước mặt. Đợi cho một lúc hương đốt xong, trên tờ giấy trắng xuất hiện năm chữ rất to.


“Trở thành bạn bè đi!” Tiêu Trạm thì thầm khe khẽ, liên hệ với vấn đề ở trên tờ giấy trắng, ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn hướng hai nhóc Độc Cô Huyền và Diệp Tầm, “Trên trời đã nói hai người các ngươi phải trở thành bạn bè nha!”


Độc Cô Huyền và Diệp Tầm hai nhóc xem đều choáng váng cả người, đến Diệp Tầm cũng đứng ngồi không yên nữa, ngồi hẳn xuống. Người Đột Quyết vốn rất mê tín nhất thiên hạ, cứ cho rằng mọi vật đều do trời là chúa tể mà có. Diệp Tầm nhẹ giọng lầm bầm bảo: ‘Đây là thần dụ mà!” Cậu quay đầu nhìn Độc Cô Huyền trợn mắt há mồm đứng cạnh, chả nhẽ ông trời yêu cầu chúng trở thành bạn bè sao?


Tiêu Tử Y đè sự đắc ý trong lòng lại, cố nén không há miệng to ra.


Nam Cung Tiêu thu trọn biểu hiện trên mặt nàng vào mắt, đi lên nhìn tỉ mỉ trên tờ giấy trắng. Nhìn kỹ lại xem, rốt cục phát hiện có vấn đề ở chỗ nào rồi. Cậu mỉm cười, giả vờ ngây thơ bảo: ‘Ôi? Xem ra chữ ông trời với chữ công chúa sai giống nhau quá ha! Cái chữ này hẳn là bốn nét, sao thế nào lại thiếu mất một nét à?”


Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Y lập tức xẹp xuống.






Truyện liên quan