Chương 19: Phim cấm
Cô, cô bước không nổi.
Hà Nhạc Nhạc ôm thân thể không ngừng run run của bản thân, mang ý cầu xin nhìn Thân Đồ Mặc.
Thân Đồ Mặc nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, đứng dậy từ trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một cái điều khiển từ xa hướng không trung bấm một cái, trên tường phía đối diện với sô pha liền chậm rãi hiện ra một màn hình màu trắng.
Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn về phía đó, giây tiếp theo, khi cô nhìn thấy rõ ràng từng hình ảnh trên màn hình, cả thân thể và trái tim cô.. Như rơi xuống động băng ngàn năm!
“Ừ... Rất ngứa... Cắm, cắm vào... Tôi muốn... A a a a... Thật thoải mái...” Hình ảnh cô không ngừng nâng lên thân thể, lại nhanh như gió ngồi xuống thắt lưng của người đàn ông kia, vừa lên xuống vừa không ngừng điên cuồng vặn vẹo vòng eo, vẻ mặt ɖâʍ mị phong tao, động tác phóng đãng... Kia không phải cô, người kia không phải cô!
Không! Cô biết rất rõ, chính là cô.
Hà Nhạc Nhạc tuyệt vọng nhắm mắt lại, cố nén không cho nước mắt trào ra. Cô làm sao cũng không thể tưởng được, trong phòng Thân Đồ Mặc cư nhiên lại đặt máy quay... Cô làm sao cũng không thể tưởng được, bản thân sẽ bị người ta quay được hình ảnh như vậy! Cho dù báo cảnh sát, hình ảnh này cũng sẽ phán định thành cô tự nguyện, thậm chí chính cô mới là kẻ đi cưỡng gian người khác! Mà cô cũng không có chứng cứ chúng minh người ta bỏ thuốc...
Hà Nhạc Nhạc oán giận nhìn về phía Thân Đồ Mặc... anh ta là cái ma quỷ! ác ma!
“Tôi nói một lần cuôí cùng, ngồi lên trên.”
Lâm vào tuyệt vọng cùng oán hận, Hà Nhạc Nhạc không để ý tới, giọng điệu của Thân Đồ Mặc không giống lúc trước, dịu dàng hơn rất nhiều.
Đoạn phim này là do đêm đó Thân Đồ Mặc nhất thời nảy sinh ý định quay lại, tuy rằng tin tưởng người do Vân di an bài rất kín đáo, tuy nhiên phòng bị vẫn tốt hơn, anh làm việc luôn rất chu đáo không bao giờ lọt ra khe hở, vì thế mới quay lại biểu hiện phấn khích của cô đêm đó.
Nhưng hiện tại phản ứng của nguời phụ nữ này, cùng với mong muốn cảu anh rất khác nhau. Cô không giống như chú thỏ con bị chấn kinh, khóc cầu anh hủy đi đoạn phim, cũng không có thẹn quá thành giận khóc lóc om sòm, mà cô chỉ... dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn anh.
Ngực không biết vì sao có chút khó chịu, Thân Đồ Mặc một lần nữa nằm về sô pha, chờ đợi người phụ nữ kia thuận theo.
“ha...” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cười nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Cô bước tới ghế dựa sau lưng Thân Đồ Mặc, tách hai chân ra đứng trên người anh, hờ hững cúi đầu nhìn tính khí uy vũ của anh, chậm rãi ngồi xuống.
Nơi mềm mại vừa tiếp xúc với quy đầu bóng loáng hùng dũng liền theo phản xạ tự nhiên bị cản trở, nhưng cô không hề dừng lại, tiếp tục ngồi xuống, cực đại áp bách bên ngoài đóa hoa, hai cánh hoa nhu nhược cực lực kháng cự hung khí xâm nhập,chỉ có thể không ngừng bị đè ép lùi lại phía sau, cơ hồ không thể đi vào mật huyệt...
“Mở thân mình ra, đỡ vào đi.” Anh ra lệnh không mang theo một tia thương hại.
Lúc này đây, Hà Nhạc Nhạc chỉ thoáng từ chối một lát, liền chìa tay về miệng huyệt chưa bao giờ bị chính mình đùa bỡn, dùng đầu ngón tay tách đóa hoa rộng ra hết mức, để cho nam căn cứng rắn như đá của anh đắc ý khảm vào miệng hoa huyệt.
“Còn chờ cái gì nữa?” Thân Đồ Mặc lại lạnh lùng thúc giục.
Đúng vậy, còn chờ cái gì? Hà Nhạc Nhạc giữ nơi cứng rắn muốn mạng phụ nữ kia, cắn răng, mãnh liệt ngồi xuống!
“Ách ──” từ giữa yết hầu của người đàn ông bật ra một tiếng gầm nhẹ, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh cẩn thận kia lộ ra một tia khó nhịn khó có được.
Hà Nhạc Nhạc bi ai mở khóe môi, hóa ra cô cũng có năng lực khống chế đàn ông sao?
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ɖâʍ đãng của chính cô, Hà Nhạc Nhạc không để ý đến trong tiểu huyệt đang kịch liệt đau đớn, nhìn mắt Thân Đồ Mặc, chậm rãi nâng lên thân mình, rồi mới dùng sức ngồi xuống, một lần, hai lần, mười lần, hai mươi lần, càng lúc càng nhanh...
“A...” tiếng rên rỉ run run cuối cùng lao ra khỏi yết hầu, thống khổ cùng khuây khoả đan xen vào nhau, cô đã không thể phân rõ cái gì là đau đớn, cái gì là sung sướng! cô chỉ biết là cô muốn thỏa mãn người đàn ông trước mắt này, muốn xé rách mặt nạ da người của anh ta, lộ ra gương mặt ác ma ɖâʍ loạn phóng túng!
Nghĩ như thế, Hà Nhạc Nhạc một bên chập chùng lên xuống, bên kia hai tay nhỏ bé lại nắm lấy áo sơ mi đen trên người Thân Đồ Mặc dùng sức xé ra hai bên, đôi môi đỏ mọng tùy ý lướt lên bộ ngực rắn chắc bóng loáng của anh. Tuy rằng bình thường Thân Đồ Mặc hay mang theo kính mắt vùi đầu vào văn kiện, bộ dáng thoạt nhìn giống như thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng thân thể dưới quần áo đúng là kiện mỹ. cơ bắp hoàn mỹ, da thịt bóng loáng màu đồng cổ...
Hà Nhạc Nhạc học theo bộ dáng của Nguyễn Lân làm với cô, dùng sức ʍút̼ cái cổ thon dài của anh, xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp, nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn làn da mềm dẻo trước ngực sự anh. Cảm giác được thân thể của anh ta theo mỗi lần đôi môi cô di động cũng căng thẳng run run lên từng chút một, làm cho cô có cảm giác thành tựu, hơn hết chính là khoái cảm làm trả thù làm cho cô càng thêm nghiện, ɭϊếʍƈ hôn hút thân thể anh.
Tiểu huyệt cắn chặt nơi yếu haị của anh ta qua lại lấy lòng, hầu hạ, đôi môi cố gắng ở trên người anh lưu lại ấn ký của cô, bàn tay nhỏ bé ở trước ngực anh dao động, xoay tròn kia viên thịt nho nhỏ kia, thoáng dùng lực vuốt ve chà xát. Nhìn thấy người đàn ông kia nhăn mày theo mỗi lần đầu ngón tay cô dùng lực, cô lại ngậm lấy quả thù du bên kia, dùng răng nanh cắn ʍút̼!
Thân Đồ Mặc nhắm mắt hưởng thụ người phụ nữ chủ động phụng dưỡng, trong một trận khoái cảm cùng một chút đau đớn sau cùng chậm rãi lên đỉnh!