Chương 8
Winnie không tin vào cổ tích. Cô bé chưa từng khao khát có được cây đũa thần, không hề ao ước sánh duyên cùng hoàng tử, và còn coi thường - hầu như lúc nào cũng vậy - những con yêu tinh của bà nội. Vì thế mà giờ cô ngồi đây, miệng há hốc, mắt mở to, không biết bình phẩm gì về câu chuyện hoang đường này. Chuyện này không thể nào - một chút cũng không - là sự thật.
"Thật dễ chịu khi kể được với ai đó!" Jesse reo lên. "Nghĩ mà xem, Winnie Foster, em là người duy nhất trên đời này ngoài bọn anh ra, biết được chuyện này!"
"Từ từ đã nào," Miles thận trọng nói. "Cũng có thể không phải thế. Có thể có cả đống người khác nữa, có thể thế lắm, từng lang thang qua đây giống tụi mình."
"Có thể. Nhưng mình đâu biết họ đâu," Jesse chỉ ra. "Tụi mình chưa từng biết ai ngoài chính tụi mình mà kể chuyện này cho nghe. Winnie - em thấy chuyện này có kỳ quặc không? Và tuyệt vời nữa chứ? Hãy nghĩ đến tất cả những thứ bọn anh từng nhìn thấy trên thế giới này! Cả những thứ mà mình sắp được thấy nữa chứ!"
"Em nói kiểu đó sẽ khiến cô bé muốn quay ngay trở lại để uống cả thùng thứ nước đó đấy," Miles cảnh báo. "Em biết đấy, có nhiều thứ nảy sinh từ đó hơn là mấy lúc vui vẻ của Jesse Tuck."
"Ôi giời, lại ba cái chuyện đó nữa," Jesse vừa nói vừa nhún vai. "Đã không thay đổi được gì thì cứ vui sống đi. Anh đừng có lúc nào cũng như cha đạo nữa."
"Anh chẳng phải cha đạo gì cả," Miles nói "Anh chỉ cho rằng em nên nghiêm túc hơn thôi."
"Thôi đuợc rồi, mấy thằng bây," bà Mae nói. Lúc này bà đang quỳ gối bên cạnh con suối, té nước mát lên rửa mặt và tay. "Úi chà! Thời tiết gì vậy trời!" bà la lên, lại ngồi xổm xuống. Bà mở đồ cài áo ra, tháo khăn choàng lau khuôn mặt tong tỏng nước. "Thế đấy, cưng à," bà vừa nói với Winnie vừa đứng dậy. "Giờ con đã biết bí mật của nhà bác rồi đó. Một bí mât lớn và nguy hiểm. Chúng ta cần con giúp giữ bí mật này. Con chắc là còn nhiều chuyện cần phải hỏi lắm, nhưng mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa." Nói rồi bà cột chiếc khăn choàng quanh thắt lưng, và thở dài. "Nghĩ đến ba mẹ con phải lo lắng thế nào mà đau lòng, nhưng thiệt tình không còn cách nào khác. Phải đưa con về nhà chúng ta thôi. Kế hoạch là như vậy. Ông Tuck - ổng chắc là sẽ muốn nói cho con rõ để con hiểu tại sao mà không được kể chuyện này cho ai biết hết. Nhưng ngày mai chúng ta sẽ đưa con về. Được không?" Và cả ba người họ nhìn cô tràn trề hy vọng.
"Dạ được," Winnie đồng ý. Vì cô biết rằng mình chẳng còn chọn lựa nào khác cả. Cô phải đi theo họ thôi. Vả lại họ cũng có thể bắt cô theo, bất kể cô nói gì. Nhưng cô cảm thấy chẳng có gì đáng sợ, thật là như vậy. Bởi họ trông có vẻ hiền lành. Hiền lành và - theo một cách kỳ lạ - thật trẻ con. Họ làm cô cảm thấy mình lớn bổng lên. Và cái cách họ trò chuyện cùng cô, cách họ nhìn cô, làm cô bé thấy mình thật đặc biệt. Quan trọng. Đó là một cảm giác ấm áp và lan tỏa, hoàn toàn mới lạ. Cô thích cái cảm giác đó và dù có tin hay không vào câu chuyện ấy thì cô vẫn thấy thích họ, đặc biệt là Jesse.
Nhưng Miles mới là người nắm lấy tay cô và nói, "Thật tuyệt khi có em bên cạnh, dù chỉ một hay hai ngày thôi cũng được."
Lúc này Jesse chợt reo to lên một tiếng rồi nhảy ùm xuống suối, tạt nước bắn tung tóe cả lên. "Mẹ đem đồ ăn sáng gì vậy?" cậu la lên "Mình ăn trên đường đi được không? Con sắp ch.ết đói rồi nè!"
Thế là giờ khi mặt trời đã lên cao trên bầu trời, họ lại khởi hành, vừa đi vừa ăn bánh mì với pho mát, làm náo động cà không gian tĩnh lặng tháng Tám. Jesse hát ầm ĩ mấy bài hát xưa vui nhộn và còn đu như khỉ trên mấy cành cây, khoe mẽ không biết ngượng trước mặt Winnie, gọi với theo cô, "Ê, Winnie Foster, xem anh nè!" và "Xem anh làm được gì này!"
Và Winnie, khi cười trước trò đó, đã xóa tan nỗi sợ hãi sau cùng của mình. Họ là bạn, bạn của cô. Cuối cùng cô cũng đã bỏ nhà ra đi, nhưng không hề cô đơn. Khi đóng sập cánh cửa ngăn những nỗi sợ hãi xa xưa nhất như vẫn đóng cổng hàng rào, cô đã khám phá ra đôi cánh mà mình hằng ao ước. Và ngay lập tức lòng cô ngập tràn vui sướng. Đâu rồi những điều kinh khủng mà người ta bảo cô sẽ gặp phải? Cô chẳng nhận ra bóng dáng chúng ở đâu cả. Mặt đất đầy hương thơm cỏ ngọt trải rộng bốn phương trời trước mắt cô như cánh một bông hoa đang chờ bàn tay người hái, tất cả lung linh đầy ánh sáng và cơ hội làm cô choáng váng. Giọng nói của mẹ, cảm xúc về mái ấm gia đình, trong phút chốc bỗng lùi xa, và suy nghĩ của cô hướng về phía trước. Tại sao lại không nhỉ, cả cô nữa cũng có thể bất tử trong cái thế giới tuyệt vời mà cô chỉ vừa mới khám phá ra chứ! Câu chuyện về con suối - có thể là sự thật! Vì thế mà khi cô không còn ngồi lắc lư trên mình con ngựa già béo ấy nữa - lần này là do tự nguyện - cô vừa chạy vừa hét vang trên đường, hai cánh tay vung lên, ồn ào hơn hết thảy.
Thật là tuyệt. Tuyệt thật đấy chứ vì trong suốt thời gian đó, chẳng ai trong số họ để ý thấy người đàn ông họ đã gặp trên đường, ngưòi mặc đồ màu vàng, đã rón rén nấp vào mấy bụi cây bên bờ suối và nghe thấy hết, toàn bộ câu chuyện hoang đường này. Cũng chẳng ai trông thấy gã giờ đây đang bám theo họ, bên lề đường tít phía sau, cái miệng trên bộ râu xám mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười.