Chương 28: Hồi thứ hai mươi tám
Theo lệnh của Nhạc Nguyên soái, Trương Hiển và Thang Hoài dẫn hai ngàn binh mã cùng hai trăm quân cung thủ ra mai phục nơi phía đông.
Nhạc Phi căn dặn:
- Hễ nghe tiếng pháo hiệu phải lập tức dẫn binh xông ra bắt Ngột Truật nghe chưa?
Hai tướng vâng lệnh đi ngay. Nhạc Phi lại sai Ngưu Cao và Vương Quới lãnh hai ngàn binh mã cùng hai trăm quân cung thủ ra phía bắc mai phục và dặn:
- Chỗ ấy là đường vào núi, hễ thấy Ngột Truật dẫn quân đến đó, cứ để cho hắn vào khỏi Cốc khẩu. Khi nào nghe tiếng súng nổ báo hiệu thì phải lấy xe chở đá lấp kín và mai phục ở đó mà chặn đường về của chúng.
Hai tướng lãnh kế lui ra, Nhạc Phi lại sai Châu Thanh, Triệu Vân dẫn hai ngàn binh mã và cung tên đến phía tây mai phục, khi nghe tiếng pháo lệnh thì xông ra chặn đường Ngột Truật.
Hai người vâng lệnh đi rồi, Nhạc Phi giao cho Thi Toàn và Lương Hưng mang hai nghìn binh mã mai phục phía nam, cũng căn dặn phải xông ra một lượt vây đánh Ngột Truật khi nào có tiếng pháo lệnh.
Sau cùng Nhạc Nguyên soái cắt năm ngàn binh dũng mãnh gìn giữ lương thảo, rồi bản thân dẫn một ngàn binh cùng với Vương Hoành và Trương Bảo đóng tại trung dinh.
Đâu đó sắp đặt sẵn sàng, ai nấy ngậm tăm chờ Ngột Truật.
Nói về Kiết Thanh đi tìm chỗ đóng quân của Ngột Truật, nhưng chàng không biết đối phương ở nơi nào cả, cứ việc lần theo đường lớn giục gió buông cương, đôi mắt ngó xem tìm kiếm bốn phương tám hướng. Bỗng nghe phía trước có tiếng quân reo ngựa hí tưng bừng, chẳng bao lâu đoàn quân này đã tới gần.
Đạo quân này gồm một ngàn năm trăm binh mã của Hấp Mê Xi đi tìm Ngột Truật tại Lý gia trang trở về, Kiết Thanh vừa nhìn qua biết ngay là quân Phiên thì mừng rỡ vô cùng, bèn giục ngựa tới quát lớn:
- Tên mọi Phiên Ngột Truật đâu? Hãy đem đầu đến đây nộp cho ta gấp.
Ngột Truật lửa giận phừng gan lướt tới quát:
- Loài Nam man, bởi ta không giết mi nên mi dám chọc tức ta phải không?
Kiết Thanh cười khiêu khích:
- Tên Phiên nô kia chớ có tự phụ. Chỉ vì hôm qua ta say rượu nên mi mới chém đứt mấy sợi tóc của ta, hôm nay ta tỉnh rồi, nhất định ta phải trả thù cho bằng được.
Ngột Truật không thèm nói thêm nửa lời, vung búa chém liền, Liết Thanh cũng vung lang nha bổng đón đánh. Hai bên đánh vài ba hiệp thì Kiết Thanh quay ngựa bỏ chạy, Ngột Truật giục ngựa đuổi theo.
Theo được vài mươi dặm, Ngột Truật gò cương đứng lại. Kiết Thanh thấy thế quay lại mắng:
- Tên thất phu kia, ngươi sợ ta không dám theo nữa sao?
Ngột Truật cười gằn:
- Mi là loài cẩu tặc chẳng phải đối thủ của ta, theo mi làm gì?
Kiết Thanh lại khích:
- Ngươi nói đúng đấy, chính ta không phải là tay đối thủ của ngươi nhưng phía trước đây ta đã có quân mai phục, ngươi cũng không nên chạy theo ta đến đó làm gì ch.ết uổng mạng.
Ngột Truật cảm thấy chạm lòng tự ái, gằn giọng:
- Được rồi, nếu mi chẳng nói thì thôi, bằng mi bảo có quân mai phục, ta sẽ bắt mi cho mà xem.
Nói rồi giục ngựa đuổi theo. Chỉ mấy phút sau đã đến Ái Hoa sơn, Kiết Thanh giục ngựa chạy thẳng vào Cốc khẩu. Đằng xa Hấp Mê Xi theo kịp thấy thế gọi lớn:
- Chúa công ơi, tôi xem thằng này nó có quân mai phục thật đấy, Chúa công đừng theo nó nữa mà mang hại đấy.
Ngột Truật lắc đầu:
- Nó sợ ta theo giết nó nên nói dối như vậy để doạ ta đó thôi. Chỗ ngày vào Kim Lăng không còn bao xa nữa, Quân sư hãy về kéo đại binh đến đây cho mau, để ta vào đó sửa trị thằng này mới được.
Hấp Mê Xi vâng lệnh quay ngựa bỏ đi, còn Ngột Truật dẫn binh xông vào Cốc Khẩu. Phía trong, Kiết Thanh lại giư tay ngoắc lia lịa nói:
- Hãy đến đây mau lên, ta hứa giao phong với ngươi vài trăm hiệp.
Vừa nói Kiết Thanh vừa lùi dần qua phía sau núi. Ngột Truật trông thấy chỗ ấy chính giữa là đất bằng, xung quanh đều có núi bao vây không có đường ra được, nghĩ thầm:
- „Chỗ này hiểm trở thật, nếu quả chúng có phục binh e có khi ta không có đường ra đấy. Chi bằng ta quay ra ngay bây giờ thì tiện hơn“.
Ngột Truật vừa quay ngựa trở ra bỗng nghe một tiếng pháo nổ vang rền, bốn phía trống đánh, quân reo hò, cờ xí, đao thương dựng lên rợp trời. Mười ngàn binh mã, tám trăm tinh binh vây lấy Ái Hoa sơn tưởng không lọt một con kiến.
Xung quanh quân lại reo lên một lượt:
- Chớ cho Ngột Truật tẩu thoát!
Ngột Truật thất kinh hồn vía, lại thấy cờ soái phất phới trước mặt, rồi một tướng xông ra, đầu đội lãng ngân khôi, mình mang ngân diệp giáp, trán vuông, mặt rắng, râu mọc ba chòm, vai nor, lưng ròn trông oai phong lẫm liệt, Trước mặt lại có một dũng tướng tay cầm côn sắt, sau lưng có gã mặt đen xách côn đồng. Ngột Truật cảm thấy nao nao trong lòng, song cũng gắng gượng hỏi:
- Ngươi tên họ là chi hãy nói mau!
Nhạc Phi nói:
- Ta biết mi rồi, mi chính là hoàng tử Kim quốc tên là Hoàn Nhan Ngột Truật, mi khinh thị Trung Nguyên ta không có người tài nên mới hưng binh xâm phạm, lại bắt Nhị đế ta đem về đất Bắc lăng nhục đủ điều. Mối thù ấy đối với dân Trung Nguyên không thể đội trời chung. Nay chúa ta là Khương Vương lên ngôi tại Kim lăng chiêu tập hết binh mã trong thiên hạ, sai ta đi bắt cho được mi để ăn gan nuốt mật đồng thời rước Nhị Đế ta về. Chẳng dè mi lại đến đây nạp mạng. Ta đây không phải ai xa lạ, chính là Phó nguyên soái Nhạc Phi đây, mi hãy mau mau xuống ngựa bó tay đừng để ta phải ra tay nhọc sức.
- À thì ra ngươi là Nhạc Phi đó sao? Phen trước đại huynh ta rủi lầm gian kế của ngươi bị hại đến mười vạn binh mã tại núi Thanh Long, lâu nay ta muốn đi tìm ngươi để báo thù hôm nay tình cờ gặp ngươi đây thật là may mắn. Ngươi chớ bỏ chạy, hãy xem chiếc búa thần của ta đây.
Vừa nói vừa vung búa đánh tới, Nhạc Phi cũng đưa thương ra đỡ, hễ thương đâm thì búa đỡ, búa đánh thì thương ngăn. Quả là anh hùng lại gặp anh hùng cần tài, ngang sức.
Nói về Hấp Mê Xi vâng lời Ngột Truật thẳng về dinh trại, nhưng mới đi nửa đường đã gặp thái tử Phiên quốc Hồ Hãn, cùng các hoàng tử: Lạc Hãn, Đáp Võ, Trạch Lợi thống lãnh một bọn Nguyên soái là Hồ Ma Hốt, Ô Lý Bố, Hoà Lý Bố, Hạ Tất Đạt, Đẩu Tất Lợi, Kim Cố Đô, Ngân Cốt Đô, Đồng Cốt Đô, Kim Nhãn Đại Ma, Ngân Nhãn Đại Ma, Đồng Tiên Văn Lang, Thiết Tiên Văn Lang, Hấp Lý Đồ, Hấp Lý Cường, Hấp Thiết Long, Hấp Thiết Hổ, Sa Văn Kim, Sa Văn Ngân cùng các tiểu Nguyên soái các Bình chương dẫn hơn ba mươi vạn binh mã, rầm rộ kéo đi đầy đường lấp lối.
Hấp Mê Xi bèn đem hết việc Ngột Truật rượt theo Kiết Thanh vào núi Ái Hoa. Hồ Hãn đã bị trúng mưu Nhạc Phi một lần nên nghe nói rất lo ngại vội điều động ba quân kéo tới Ái Hoa sơn cho mau.
Lúc ấy Ngưu Cao cứ đứng trên núi trông thấy quân Phiên kéo đến đông như kiến cỏ, bèn quay qua nói với Vương Quới:
- Trong núi này chỉ có một thằng Phiên, chẳng lẽ đại huynh ta đánh không lại nó? Chúng ta cứ đứng giữ mãi ba cái xe này buồn như rệp, Huynh hãy nhìn dưới chân núi kia xem, quân Phiên nó kéo đến hằng hà sa số. Anh em ta lén xuống đó xông vào giữa đám quân giết chúng một trận cho đỡ ngứa tay, không biết huynh nghĩ sao?
Vương Quới nhìn xuống chân núi rồi cũng reo lên:
- Hiền đệ nói trúng ý ta lắm!
Rồi hai người sia quân sĩ mở xe ra, dẫn hết hai ngàn quân chạy thẳng xuống núi chặn đánh quyết liệt đạo quân Phiên.
Khi Ngột Truật đánh với Nhạc Phi được bảy tám mươi hiệp nhắm bề cự không lại nên muốn quay ngựa bỏ chạy, nhưng vừa mới xoay mình đã bị Nhạc Phi cầm thương đánh văng cây búa ra, một tay rút ngân giản trong lưng nhằm trên vai đánh một cái rất mạnh. Ngột Truật rú lên một tiếng quay ngựa chạy dài.
Ngột Truật chạy qua phía Bắc nhằm chỗ Vương Quới và Ngưu Cao vừa bỏ trống, xuống núi giao chiến với quân Phiên nên ở đây không ai ngăn giữ. Vì vậy Ngột Truật thừa dịp thoát ra khỏi.
Khi Nhạc Phi rượt theo đến đó thấy vậy liền tr.a hỏi quân giữ xe mới hay Ngưu Cao và Vương Quới đã dẫn binh xuống núi rồi. Nhạc Phi bèn truyền lệnh chư tướng đều đem binh áp xuống tiếp chiến.
Tiếng súng hiệu lệnh vừa nổ vang, các vị anh hùng đều dẫn hết mười ngàn binh mạnh cùng tám trăm tinh binh chạy ào xuống núi như ong vỡ tổ, đánh nhau với quân Phiên chẳng khác hổ đói gặp mồi ngon, giết chúng đầu rụng như sung, thây nằm chật đất, tinh thần hoảng loạn, mạnh ai nấy bỏ chạy. Nhạc Phi thúc ba quân rượt theo chém giết máu chảy ngập bàn chân.
Số tàn quân Kim cứ nhằm phía Tây Bắc mà chạy. Quân Tống đuổi theo hơn ba mưoi dặm lại gặp một chỗ có hai hòn núi chặn ngang. Hòn núi phía bên tả gọi là núi Kỳ Lân, trên núi có một đại vương trấn ở đó tên là Trương Quốc Tường, là con của Thể Viên Thử Trương Thanh một trong những vị anh hùng Lương Sơn Bạc xưa kia. Quốc Tường này tụ tập lâu la hơn ba bốn ngàn chuyên nghề cướp giật khách đi đường.
Còn quả phía bên hữu gọi là núi Sư Tử, trên núi cũng có một vị đại vương tên là Đổng Phương con của Song Thương Tướng Đổng Bình trong giới giang hồ Thuỷ Hử khi xưa, tên này cũng tụ họp hơn ba bốn ngàn lâu la để cướp của.
Hôm ấy hai tên Quốc Tường và Đổng Phương cùng nhau ăn uống vui chơi, bỗng có lâu la chạy về phi báo:
- Bẩm nhị vị đại vương, phía trước đây có quân Phiên bại trận chạy về đây đông như kiến.
Trươg Quốc Tường nói với Đổng Phương:
- Hèn chi mấy bữa nay bọn lâu la đi tìm không ra mối, nay mới biết chỉ vì bọn này mà khách buôn không dám lai vãng, vậy sẵn dịp này hai chúng ta dẫn bọn lâu la ra hai phía rồi dùng trường thương, câu móc và cung tên sắp đặt sẵn sàng chờ chúng nó chạy qua phân nửa, ta chặn lại giựt đồ đem lên núi mà dùng, ý hiền đệ thế nào?
Đổng Phương gật đầu đáp:
- Đại ca tính vậy hay lắm.
Rồi cả hai truyền lệnh cho bọn lâu la mai phục hai bên. Mọi việc sắp đặt vừa xong đúng lúc quân Phiên vừa chạy đến.
Hai bên núi, lâu la nổi dậy một lượt la ó vang trời. Quân Phiên kinh hồn hoảng vía, chúng khóc than:
- Phía sau quân giặc đuổi tới, phía trước quân cướp đón ngăn, phen này bọn ta chắc ch.ết hết rồi!
Chúng vừa khóc than vừa liều mạng tháo chạy, hai bên lâu la ào ra một lượt đánh giết một trận, quân Phiên ch.ết vô số, song lâu la ít nên ngăn lại không xuể đành để cho quân Phiên chạy thoát hơn nửa. Lúc ấy Trương Quốc Tường cầm cây côn, Đổng Phương cầm hai cây thương xông ra giết thêm một số nữa còn bao nhiêu chạy thoát.
Kế đó Vương Quới, Ngưu Cao, Kiết Thanh và Lương Hưng bốn tướng đuổi theo vừa đến.
Trương Quốc tường và Đổng Phương trông thấy bốn tướng mặt mũi dữ dằn, ngỡ là Phiên tướng liền áp đến chặn đánh không thèm hỏi danh tính. Vương Quới và Ngưu Cao là hai tay lỗ mãng nên cũng không kể gì phải trái cứ việc đánh tràn.
Một bên bốn người đánh với hai người quần nhau để cho quân Phiên chạy hết. Một lúc sau đạo quân Nhạc nguyên soái vừa đến trông thấy thế liền gọi lớn:
- Hãy dừng lại!
Hai bên nghe kêu vội đứng dãn ra, Nhạc Phi hỏi hai người kia:
- Tại sao hai người lại dám cả gan ngăn cản đạo binh của triều đình để cho quân Phiên chạy mất hết?
Trương Quốc Tường và Đổng Phương trông thấy cờ hiệu của Nhạc Nguyên soái mới biết mình đánh lầm, vội vàng xuống ngựa quỳ lạy và nói:
- Hai anh em chúng tôi là cường đạo ở tại núi này, nhân thấy quân Phiên thua chạy đến đây nên chúng tôi xông ra đón giết, kế bốn vị tướng quân này vừa đến, chúng tôi thấy mặt mũi dữ dằn tưởng là Phiên tướng nên mới đánh lầm như vậy. Quả thật chúng tôi không có ý định đón ngăn đạo quân của Nguyên soái, nay anh em tôi được gặp Nguyên soái đây nguyện theo hầu hạ, xin Nguyên soái thu dụng.
Nhạc Phi nhảy xuống ngựa đỡ hai người ấy dậy và nói:
- Bỏ dữ theo lành thì còn gì quý hoá hơn nữa, nhưng chẳng biết hai anh em tên họ là chi?
Trương Quốc Tường bèn tự giới thiệu tên hai người và cho biết cả tông tích quê quán, Nhạc Phi mừng rỡ nói:
- Bây giờ bổn soái phải truy kích Ngột Truật gấp không thể chuyện vãn với hai vị được, vậy hai vị hãy về trại sắm sửa kéo binh ra Hoàng Hà sẽ gặp mặt nhau ở đó.
Hai người đồng thanh đáp:
- Vậy xin Nguyên soái đi trước, chúng tôi sẽ theo sau.
Rồi hai người quay qua xin lỗi bọn Ngưu Cao:
- Lúc nãy vì lỡ lầm nên xúc phạm đến bốn vị tướng quân, xin hãy miễn chấp cho.
Ngưu Cao nói:
- Nay đã thuộc một nhà rồi, khỏi phải khách sáo nữa, hãy trở về nhà sắm sửa để lên đường cho sớm.
Hai người từ biệt ai về nhà nấy, thu góp lương thảo và binh mã để kéo xuống Hoàng Hà.
Nhạc Nguyên soái hối thúc ba quân đuổi theo Ngột Truật. Còn Ngột Truật đang cơn bối rối lại thấy quân lính kêu khóc om sòm nên càng bực bội hơn nữa.
Phía trước là con sông Hoàng Hà nước sâu không có thuyền bè qua lại, phía sau là quân Tống lại đuổi theo gần kịp, Ngột Truật ngửa mặt lên trời than:
- “Phen này chắc ta bỏ mạng trên đất Trung Nguyên rồi”.
Trong lúc hiểm nghèo ấy, bỗng Hấp Mê Xi vỗ tay vừa chỉ vừa reo to:
- Chúa công có phúc lắm rồi. Hãy xem phía trên dòng nước kia có những năm sau mươi chiếc thuyền đều cắm cờ hiệu Đại Kim chắc chắn chúng ta sẽ thoát nạn.
Ngột Truật xem kỹ thì quả nhiên, vội thúc quân gọi to. Thì ra những thuyền ấy là thuyền của đạo binh Tào Vinh và Lưu Dự. Hai tướng này ngăn giữ Hoàng Hà bị Trương Sở đánh đuổi thua chạy đến đó.
Bọn Tào Vinh nghe kêu vội vã chèo nhanh nhưng vì ngược gió thuyền đến không kịp mà quân Tống đã đến quá gần. Ngột Truật còn đang thất kinh bỗng thấy trong lùm cây có một chiếc thuyền con từ từ chèo ra, trên thuyền có một dân chài ra vẻ thản nhiên lắm.
Ngột Truật giơ tay ngoắc gọi:
- Bơ chú chài, hãy bơi thuyền lại đây cứu ta, ta sẽ thưởng nhiều tiền bạc.
Người chèo thuyền đáp:
- Tốt lắm, hãy xuống đây mau.
Thuyền vừa cập bờ, anh ta ngước mặt lên bảo:
- Thuyền tôi nhỏ lắm chỉ chở được một người mà thôi.
Ngột Truật nói:
- Ta có một con ngựa, xin hãy ráng chở giùm cho.
- Cũng được, thôi hãy dắt xuống cho mau.
Ngột Truật vội vã dắt ngựa xuống thuyền, người lái thuyền chèo gấp ra, chỉ quạt vài cái, con thuyền đã rời bến hơn mấy trượng rồi cứ thủng thẳng chèo đi.
Ngột Truật đứng dưới thuyền nhìn lên thấy đoàn thuyền của Tào Vinh đã cập bến, nhưng vì quân tướng qúa đông nên giành nhau xuống thuyền một cách hỗn loạn, lớp bị rơi xuống sông, lớp bị chìm thuyền ch.ết, thôi không biết bao nhiêu mà kể.
Kế quân Tống lại kéo đến, có mấy chiếc thuyền chưa rời kịp bến bị giết ch.ết, thây chất ngổn ngang, máu nhuộm đỏ sông quả là một trận chém giết khủng khiếp.
Lúc ấy có tiếng từ trên bờ gọi vọng xuống:
- Bớ chú chài, sao ngươi lại chở kẻ thù số một của triều đình đi đâu vậy? Hãy chở trở lại cho mau.
Người chèo thuyền cười gằn đáp:
- Ấy là mối phát tài của ta, sao ngươi lại bảo ta chở lại cho ngươi lập công?
Nhạc Phi bèn nói với chư tướng:
- Ta nghe giọng nói người này quả là người Trung Nguyên, các ngươi hãy cố gắng kêu hắn chở Ngột Truật lại đây sẽ thưởng cho nó ngàn vàng và phong cho nó làm chức Vạn Hộ Hầu.
Trương Bảo và Vương Hoành đồng thanh kêu lớn:
- Bớ chú chài, hãy đem tên Phiên trở lại đây mau ta sẽ thưởng ngàn vàng và phong chức Vạn Hộ Hầu.
Ngột Truật nhìn người chèo thuyền khoa tay nói:
- Ngươi đừng nghe chúng nói. Ta chính là Đại Kim Quốc Hoàng tử Ngột Truật đây, nếu ngươi cứu ta về nước được thì ta sẽ phong vương cho, quyết không bội tín.
Chú chài đáp:
- Tốt lắm, nhưng ngặt một điều ta e không thể làm được.
Ngột Truật hỏi:
- Việc gì mà làm không được?
- Ta là người Trung nguyên. Cha mẹ bà con đều ở tại Trung Nguyên, làm sao hưởng sự giàu sang của ngươi được.
- Nếu vậy ngươi cứ đưa ta tới bờ, ta sẽ đền ơn cho ngươi bạc vàng muôn lượng.
- Tốt lắm, song ta nói chuyện với ngươi hết nửa ngày mà ngươi chưa biết họ tên của ta.
Ngột Truật như thức tỉnh hỏi:
- Ngươi tên họ là chi, hãy nói cho ta biết để ta còn báo đáp cho ngươi.
Chú chài nói:
- Lẽ ra ta cũng không cần nói tên làm gì, song ta sợ ngươi không biết và hiểu lầm nên ta phải nói. Xưa cha ta cũng như chú bác của ta đều vang danh thiên hạ là tam hùng họ Nguyễn dốc một lòng phò nhà Tống. Ta đây là con của Nguyễn Tiểu Nhị tên Nguyễn Lương. Nay đã có đại binh của Nhà Tống đến đây, há ta lại cứu ngươi hay sao? Vả lại chúa của ta vừa mới lên ngôi nên ta cần bắt ngươi để làm lễ ra mắt. Vậy ngươi hãy cởi y giáp ra cho sẵn để ta trói quách cho rồi.
Ngột Truật nghe nói toát mồ hôi ướt cả áo, nổi giận quát lớn:
- Được rồi, nếu ngươi nói vậy bây giờ ta và ngươi phải một sống, một ch.ết mới được.
Ngột Truật vừa nói vừa vung búa xốc tới toan chém Nguyễn Lương, Nguyễn Lương cười ha hả nói:
- Khoan ra tay đã, để ta tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ bắt ngươi.
Dứt lời, Nguyễn Lương nhảy ùm xuống sông, chiếc thuyền con không ai điều khiển quay ngang trôi theo dòng nước, còn Ngột Truật là người Bắc Phiên nên chỉ quen cưỡi ngựa chứ không biết chèo thuyền, phần thì không biết bơi lội nên không biết làm sao.
Nguyễn Lương nhảy xuống nước rồi cứ việc nắm mũi thuyền vừa lội vừa kéo vào bờ.
Ngột Truật thất kinh lớn tiếng gọi quân sư đến cứu. Hấp Mê Xi vội vã điều quân sĩ thả thuyền con chèo đến đón Ngột Truật.
Nguyễn Lương ở dưới nước thấy thế liền nhảy chồm lên đè một bên làm cho chiếc thuyền lật úp. Ngột Truật té xuống sông, chiếc búa cũng bị kẹt trong người nên Nguyễn Lương dễ dàng kẹp Ngột Truật vào tay rồi chỉ dùng hai chân lội thẳng vào bờ.