Chương 5: Sự thật năm đó
Nại Nam Hy bị sét đánh cho bất động, các dây thần kinh căng ra chỉ chờ được đứt phựt, trung khu thần kinh bị rối loạn ảnh hưởng đến hệ thần kinh vận động, toàn thân cô cứng đờ. Đầu tiên là Nam Tư Thiên, rồi bây giờ lại là Mạnh Huy. Bên cạnh cô còn người nào có quan hệ với họ Lương kia mà chưa xuất đầu lộ diện không? Trái đất này còn có thể nhỏ bé hơn được nữa sao?
Mạnh Huy ngồi trên sô pha, nét mặt tồi tệ, đôi mắt cậu chăm chú nhìn cốc nước ép màu cam.
Những tia nắng vàng ruộm đầu chiều hắt vào trong phòng, phản chiếu màu cam kia qua lớp cốc thuỷ tinh, tạo thành một dải màu sắc nhàn nhạt rơi trong không khí.
- Huy, nói cho mình. Cái gì đó đã xảy ra?
- Hử?
Mạnh Huy đang miên man suy nghĩ cái gì đó, bỗng bị hỏi nên theo phản xạ chỉ hử một tiếng rồi lại tiếp tục giữ im lặng.
Phía bên này, Nại Nam Hy đã bị những nghi vấn trong đầu dày vò gần ch.ết rồi, lại nhận ra Mạnh Huy không có ý định bắt đầu câu chuyện trước. Cô nắm lấy bả vai cậu, lắc mạnh.
- Huy, nói cho mình, cậu và Lương Thanh Hàng, có quen nhau?
Mạnh Huy cúi đầu, khuôn mặt ảo não đến nỗi không thể ảo não hơn. Hai tay cậu đan vào nhau để trên đùi.
- Nam Hy, cậu còn nhớ người đó không? Lần đầu tiên của tớ cách đây ba năm.
Nại Nam Hy cảm giác bên tai lại nghe được tiếng sét. Một đợt sét khác lại dội xuống đầu cô.
- Người đàn ông bỏ cậu lại khách sạn?
Cô nghi vấn, trong tâm trí niệm thần chú cho những điều cô vừa nghĩ đến không phải là sự thật. Mạnh Huy gật đầu.
- Đó chính là Thương Lam Hàng.
Khi đã bị sét đánh đến lần thứ ba, toàn bộ dây thần kinh của cô đã đứt hoàn toàn, tứ chi bị thiêu rụi đến độ không còn một mảnh tro nào cả. Không còn là sự nghi vấn hay cái gì đại loại thế nữa… là hoảng loạn.
Như thế nào tên đàn ông cùng Mạnh Huy chơi trò tình một đêm ba năm trước lại biến thành tên phóng hoả tâm thần- Lương Thanh Hàng?
Cô lắp bắp.
- Mạnh Huy, cậu… haha, đừng có đùa. Chuyện này đùa không vui chút nào.
Đúng là rất không vui. Bởi vì, bởi vì… nếu như người đàn ông năm đó là Lương Thanh Hàng… vậy, vụ án đó… làm sao có thể.
3 năm trước.
Nại Nam Hy vừa từ cái căn phòng ngột ngạt đông đúc kia trở về nhà, toàn thân cạn kiệt khí lực đổ sập xuống sô pha, hoàn toàn không muốn động đậy. Hệt như một con cá ch.ết.
Một cái cục bông màu trắng xù xì không biết từ đâu đi ra, cọ cọ vào người cô.
- Sao Hoả, con đừng quấy mẹ. Thật mệt!
Con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống cạnh cô.
- Rè.. rè!
Mặt Nại Nam Hy thoáng chuyển qua màu xám. Không phải là mấy bà bác hàng xóm nữa chứ?
Văn phòng công tố có chế độ ưu tiên cho con gái của cựu cảnh sát trưởng nên hai tháng trước, họ đã thuê chỗ này cho cô để tiện việc đi làm.
Đây toà nhà thuộc chung cư X, có ba mươi tầng. Nại Nam Hy cô ở tầng hai mươi ba, trong căn hộ 206. Cô vừa chuyển đến, mấy bà bác sống cùng tầng đã mang bao nhiêu là thứ sang làm quen, còn mời cô tham dự tiệc tại gia. Thật rắc rối. Lần này không phải lại nữa chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Huy qua cái mắt mèo, Nại Nam Hy thầm thở phào một cái.
Khuôn mặt Mạnh Huy tối sầm lại, mang một vẻ ảo não bi thương đến độ làm cho cô rùng mình. Vừa vào đến nhà, cậu liền đổ sập xuống sô pha, rơi đúng vào vị trí Nam Hy vừa nằm, vùi mặt vào đống gối tựa như muốn làm chính mình ngạt thở.
Nại Nam Hy nheo mắt đánh giá, miệng còn mở to.
Quần áo của Mạnh Huy nhàu nhĩ đến độ làm người ta liên tưởng đến cảnh cậu ấy vừa từ trong một đàn bò chạy loạn may mắn đi ra vậy. Mái tóc kia dù đã được chải qua nhưng không thể che dấu được sự vụng về và lộn xộn trước đó. Cậu ấy úp mặt xuống đống gối, kiểu như muốn tự khiến mình ngạt thở mà ch.ết luôn đi ấy.
Nại Nam Hy lấy chân khều khều vào người Mạnh Huy.
- Này, cậu bị sao vậy? Cái gì đó đã xảy ra à?
Cậu ấy cựa quậy một chút rồi lại nằm im bất động. Nại Nam Hy thấy thật kì quái. Thằng nhóc này từ trước đến nay dù bị cắt thẻ tín dụng thì vẫn cười tươi hớn hở mà, sao lại biến thành cái bộ dạng thảm hại bi tráng này.
Cô cầm cái gối đệm dưới bụng Mạnh Huy, kéo ra, thẳng tay nện nó xuống đầu cậu.
- Muốn ch.ết về nhà ch.ết, đừng ch.ết trong nhà tớ.
- Nại Nam Hy, con đàn bà vô lương tâm này… đồ cầm thú. Cút cho tớ!!!!!!!!
Mạnh Huy bật dậy khỏi ghế sô pha, gầm lên như một con thú bị chọc điên. Nại Nam Hy cứng đờ người.
Tuy thường ngày bọn họ luôn dùng những lời lẽ thô tục như vậy để đối đáp nhau, nhưng là, cái kia… Mạnh Huy, cậu ấy đang khóc.
Khuôn mặt Mạnh Huy lớn lên rất đẹp trai, cái mũi thẳng, đôi môi gợi cảm và đôi mắt đầy tình ý làm người ta mê đắm. Từ con mắt xinh đẹp ấy đang rỉ ra một chất lỏng trong suốt lấp lánh. Cơ thể cao lớn và nội tâm mềm mại của cậu ấy chính là hai đường trái tuyến đối lập hoàn toàn.
Nại Nam Hy thả cái gối xuống đất, ấn vai Mạnh Huy để cậu ấy ngồi xuống sô pha. Đôi tay cô phủ lên hai đầu vai chắc chắn của cậu, khẽ nắm lấy.
- Huy, nói cho tớ, cái gì đó đã xảy ra đúng không?
Cậu ấy lặng lẽ gật đầu, khuôn mặt cúi thấp nhìn xuống sàn nhà. Nại Nam Hy thở dài.
- Cậu vừa ở đâu về?
Với cái bộ dạng này, chắc chắn cậu ấy không phải từ nhà đến. Mạnh Huy hít một ngụm không khí.
- Khách sạn.
- Hai người phát sinh chuyện trên giường kia?
- Ừm!
- Vậy cô ta nói gì với cậu?
- Nại Nam Hy, tớ ngủ với đàn ông.
Nại Nam Hy bị chấn động, nhất thời á khẩu không biết nên nói gì, tâm trí cũng rỗng tuếch. Mạnh Huy thế nhưng lại cùng một người đàn ông trải qua một đêm kích tình. Cô lại nhìn bộ dạng của cậu. Đúng là… rất giống. Hơn nữa cậu ấy đã thừa nhận.
Đây là xã hội hiện đại, đối với cái gọi là tình một đêm thực ra không hề bảo thủ. Nhưng là chuyện phát sinh giữa hai người đàn ông, dù cho xã hội này có hiện đại và thông thoáng đến đâu thì vẫn không thể thoải mái chấp nhận loại quan hệ này.
Nại Nam Hy đối với loại tình cảm cùng giới này không hề thấy bài xích, chuyện quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ giữa hai người đàn ông thực ra cũng không đến nỗi ghê tởm, chỉ là hơi biến thái một chút. Con người ai cũng có quyền yêu và được yêu dù cho tình yêu đó không được xã hội chấp nhận. Chuyện tình cảm là chuyện của riêng mỗi người, những người ngoài xã hội không thể uốn nắn thứ tình cảm đó theo ‘quy luật xã hội’, họ không được và không có quyền làm thế.
Có thể những người như Mạnh Huy không yêu giới tính của mình, nhưng họ không phạm lỗi gì cả, chỉ đơn thuần là muốn yêu và được yêu thôi . Hồi học cấp ba, khi mọi người biết chuyện Mạnh Huy đồng tính, bạn bè xung quanh luôn bỡn cợt và phỉ bám cậu ấy. Nại Nam Hy có lần chứng kiến cảnh đó đã không thể chịu đựng được, đánh cho cậu bạn kia một trận tơi bời, kết quả thì thảm rồi, bị triệu lên phòng hiệu trưởng. Nhưng lúc đó, khi Mạnh Huy khóc lóc nói là đã liên luỵ cô, cô lại cảm giác được một thứ tình cảm ấm áp, một bản năng che chở mãnh liệt. Đó là tình bạn, thứ tình cảm chân thành và thiêng liêng nhất trên thế giới này. Vì vậy, tình yêu của Mạnh Huy, dù cả thế giới bài xích nó, thì cô cũng không.
Nại Nam Hy mỉm cười.
- Rồi chuyện như thế nào?
- Anh ấy bỏ đi khỏi khách sạn và để quên ví, tớ thấy danh thiếp trong đó, định đi trả lại. Trên đường gặp anh ấy ở cổng chung cư D. Chúng tớ đã nói chuyện.
- …
- Anh ấy nói, anh ấy không đồng tính. Anh ấy muốn tớ giữ bí mật về chuyện đã xảy ra. Còn mời tớ đi uống cà phê. Ngồi được một lúc thì chung cư D bốc cháy, thế là anh ấy bảo tớ về trước.
- Cậu đau lòng à? Chuyện anh ta không đồng tính ấy?
Mạnh Huy cúi đầu, khẽ gật một cái.
Nại Nam Hy thở dài. Cô đối với chuyện tình cảm này vốn không hiểu biết, nhưng giác quan nào đó cho cô biết, Mạnh Huy đã thích người đàn ông kia, chỉ sau một đêm kích tình. Cô mỉm cười ôm bả vai cậu.
- Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
Nại Nam Hy bất động, hai tay buông thõng trên sô pha. Người đàn ông đó là Lương Thanh Hàng, vậy… làm sao anh ta phóng hoả được.
- Mạnh Huy, cậu khẳng định anh ta là Lương Thanh Hàng?
- Ừ. Lúc đó, sau khi xem tin tức xong tớ liền đi thăm anh ấy. Anh ấy muốn tớ giữ bí mật về mọi chuyện. Đều tại tớ Hàng mới bị vu tội như vậy… tại tớ cả… aaaaa!!!!!!!
Ấn tượng của Nại Nam Hy về Lương Thanh Hàng đã không còn là ghê tởm nữa, mà biến thành cảm giác tội lỗi và khó hiểu. Người đó thế nhưng thà giữ sĩ diện của thằng đàn ông còn hơn là minh oan cho mình. Như thế nào người đó lại có thứ logic hỏng hóc ấy?
Nại Nam Hy trong phút chốc cảm giác trái tim bị rơi xuống một vũng nước lạnh. Nếu Lương Thanh Hàng không gây án, anh ta vô tội, vậy… cô là đang ép buộc một người vô tội đi vào cái huyệt mà trước đây có người đã đào sẵn sao?
Vậy thì… Cô bất giác nhìn bức tường, bên kia bức tường đó có một người đàn ông, một người… nói sự thật, nhưng cô không hề nghe.
Đúng vậy, anh ấy đúng. Cô thật ngu ngốc.