Chương 10
Lúc này đáp tuy là mơ hồ không rõ, nhưng có thể buộc một Vô Ảnh kiêu ngạo lạnh lùng nói ra những lời này, đã là một chuyện không dễ dàng.
Hoắc Niệm Hoài sau khi nghe thấy, tất nhiên là đắc ý cười ha ha, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, hai chân nhẹ nhàng rung động, mượn lực trở thân. Sau đó ở trên vai Vô Ảnh giẫm một cước, cả người bật nhảy lên, lại ở giữa không trung trở mình vài vòng, cuối cùng vững vàng đứng trở về đỉnh núi.
Động tác này của hắn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hành văn liền mạch lưu loát, một chút cũng không giống người bị thương, làm phai càn người tới cứu?
Cho nên khi Vô Ảnh bò lại lên đỉnh núi, khuôn mặt tuy rằng che dưới mặt nạ, hàn khí quanh thân lại càng lúc càng mãnh liệt hơn trước.
Nhưng Hoắc Niệm Hoài một chút cũng không hề sợ hãi, ngược lại vươn ngón tay lắc lắc, gần như khiêu khích mỉm cười: “Lần này, ta cuối cùng xem như thắng ngươi một bàn?”
Hắn cho tới bây giờ đều là không tin tình yêu, đời này cũng sẽ không yêu bất kì ai. Mà hiện giờ Vô Ảnh đối hắn động tình, đương nhiên là không còn phần thắng.
Nghe vậy, Vô Ảnh cũng không đáp lời, chỉ hung hăng trừng hắn.
Hoắc Niệm Hoài lại là một trận cười to, nhẹ nhàng tinh xảo chuyển thân, bước đi xuống núi. Hắn rõ ràng đã đi rất xa, tiếng cười kia lại vẫn quanh quẩn trong núi, hiển nhiên là cố ý dùng nội lực chấn ra, mỗi tiếng mỗi thanh đều truyền vào trong tai Vô Ảnh.
Vô Ảnh đứng yên tại chỗ, từ xa nhìn theo thân ảnh đã không còn nhìn thấy, mới vừa rồi tay trái bắt lấy vách núi đã bị thương, máu từng giọt từng giọt chậm rãi chảy xuống. Y lại tựa như hồn nhiên không phát hiện, nắm chặt nắm tay, chậm rãi cười lạnh.
“Có cái gì cao hứng?” Y nâng tay lên, từng chút ɭϊếʍƈ lên vết máu đỏ sẫm, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh trăng có vẻ phá lệ băng lãnh, lầm bầm lầu bầu nam đạo, “Ai thua ai thắng, thắng bại chưa phân.”
Dứt lời, tay áo giương lên, lại thi triển khinh công đuổi theo cước bộ Hoắc Niệm Hoài.
Đợi khi Vô Ảnh trở lại khách ***, trong phòng một mảnh tối đen, Hoắc Niệm Hoài sớm nằm ở trên giường. Hắn khẽ nghiêng đầu, cười dài khoát tay áo, nói: “Ngươi không phải mỗi ngày vào thời điểm uống thuốc mới có thể hiện thân sao? Như thế nào hôm nay lại hiện ra vào canh giờ này?”
Ngữ điệu thật dài, rõ ràng chính là có tâm trêu đùa.
Đáng tiếc Vô Ảnh một chút cũng không tức giận, chỉ chậm rãi đi đến bên giường đứng yên, nhìn thẳng Hoắc Niệm Hoài, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nếu thắng ta, chẳng lẽ sẽ không muốn có chút tiền thưởng sao?”
Hoắc Niệm Hoài ngây người ngẩn ngơ, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của y, trong máu chợt lóe một tia sắc bén, thân thủ kéo lấy áo Vô Ảnh, khuynh thân hôn đến.
Hắn hôm nay cũng không biết sao lại thế này, sau khi sử dụng kế bức Vô Ảnh nói ra lời thực tâm, tâm tình đúng là dị thường vui sướng, thậm chí ngay cả vết thương đau nhức nơi ngực cũng biến mất vô tung.
Nhiếp hồn đại pháp của hắn độc bộ thiên hạ, tùy tiện một ánh mắt cũng có thể mê hoặc lòng người, vô luận là tiểu thư khuê các ôn nhu uyển chuyển hàm xúc hay là hiệp sĩ giang hồ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tất cả đều nguyện ý thần phục dưới chân hắn. Hai chữ yêu mến này, nhiều hay ít, căn bản không có gì hiếm lạ.
Nhưng là nghĩ đến ngay cả thủ lĩnh Ảnh môn cũng bị bản thân hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có thế nào không thống khoái? Nếu hiện tại không phải đang cùng Vô Ảnh gắn bó triền miên, hắn quả thực lại muốn cười to một trận.
Có lẽ là có chút quá mức đắc ý vênh váo, thời điểm Hoắc Niệm Hoài bị hôn đến động tình, Vô Ảnh đột nhiên nâng tay trên bả vai hắn phong tỏa một số huyệt đạo. Hắn cả người chấn động, thân thể mềm nhũn lảo đảo ngã về giường, lập tức bị Vô Ảnh chế trụ hai tay.
“Uy, ” Hoắc Niệm Hoài lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu ra tiếng, “Rõ ràng người thắng là ta, ngươi như thế nào……”
Vô Ảnh khẽ hừ nhẹ hanh, há mồm ở trên cổ của hắn cắn một ngụm, không nói lời nào.
Hoắc Niệm Hoài lại ngẩn ra, không khỏi thấp cười ra tiếng, trong lòng biết Vô Ảnh hận bản thân quá mức kiêu ngạo, phải hòa nhau một bàn. Hắn nếu muốn giãy giụa, bất quá thật sự không khó, lúc này lại chỉ nhắm lại đôi mắt, mặc cho Vô Ảnh loạn động trên người mình.
Trong mông lung, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt của hắc y thanh niên.
Người kia vì bảo hộ Triệu Băng, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không quan tâm, là bởi vì yêu thương sao? Nếu Vô Ảnh cũng bằng lòng vì hắn đấu tranh quên mình, hắn nên…… như thế nào lợi dụng y mới tốt? (anh ko có suy nghĩ nào khác sao?=”=)
Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nhiên cảm thấy được hạ thân truyền đến một trận đau nhức, dục vọng cứng rắn đã xâm nhập vào cơ thể.
“Ân……” Hoắc Niệm Hoài thấp kêu một tiếng, thân thể tuy rằng không thể nhúc nhích, nội vách lại gắt gao bao bọc vật thể cứng rắn kia, theo va chạm mãnh liệt há mồm thở dốc.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, cách hồi lâu mới bình phục, trong phòng thủy chung một mảnh tối đen.
Hoắc Niệm Hoài huyệt đạo sớm đã được giải khai, người lại như cũ bị Vô Ảnh ôm vào trong lòng ngực, ngón tay sờ soạng xoa lên chiếc mặt nạ băng lãnh kia, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi khi nào thì yêu mến ta?”
Vô Ảnh giống như cực kì chán ghét vấn đề này, lặng im hồi lâu, mới cứng nhắc phun ra bốn chữ: “Nhất kiến chung tình.”
Nha, những lời này hắn từng nghe qua rất nhiều lần, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không tin.
Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến đây, nhịn không được lại cười rộ lên, nhẹ nhàng đẩy ra tóc đen trên mặt, lộ ra một nửa gương mặt kia, hỏi: “Ngươi yêu nơi nào của ta? Khuôn mặt này sao?”
Con ngươi của hắn đen láy lại phủ đầy tơ máu, khủng bố như khuôn mặt của quỷ trong đem tối càng thêm dọa người.
Nhưng Vô Ảnh cố tình nhìn cũng không nhìn hắn, một lát sau… chậm rãi hôn lên một nửa gương mặt đáng sợ kia. Y là người băng lãnh vô tình, duy độc động tác này…… cũng là dị thường ôn nhu.
Hoắc Niệm Hoài tâm đầu nhất khiêu, rõ ràng không bị điểm trụ huyệt đạo, thân thể lại vẫn hư nhuyễn, thân thủ vội vàng thôi y một phen, đạo: “Ta còn chưa từng thấy qua mặt của ngươi.”
Vô Ảnh im lặng, bỗng nhiên chặt chẽ bắt được tay Hoắc Niệm Hoài, ngữ khí trước sau như một đạm mạc vô tình: “Ta ngày trước nói qua đều là nghiêm túc, ngươi nếu muốn xem mặt của ta, ngàn vạn lần không được hối hận.”
“Sau khi xem qua, phải cả đời không rời khỏi ngươi? Ta cũng không có lá gan lớn như vậy a.” Hoắc Niệm Hoài chớp chớp mắt nhìn, hì hì cười, mạnh mẽ thu hồi tay, xoay người vào bên trong ngủ.
Vô Ảnh ngây người một chút, tay như cũ ngưng ở giữa không trung, cách một hồi lâu mới thu hồi thành nắm tay. Đang muốn thở dài ra tiếng, Hoắc Niệm Hoài lại đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía y cười trong sáng yếu ớt, sau đó ra tay như điện, không hề dự triệu xả rơi mặt nạ màu bạc kia.