Chương 7: Sơn lâm độn hành
Dịch giả: Út Khờ
Nam Lạc cẩn thận chú ý vào Dương Lực Đại Tiên, biết hắn có được khả năng độn địa lại cẩn thận vô cùn cho nên khi Dương Lực Đại Tiên biến thành một đám hoàng vụ thì hắn vội vàng né sang một bên.
Hoàng vụ chạy ngang qua người khiến cho Nam Lạc kinh sợ vo cùng. Hắn vừa phục hồi tinh thần lại thì Dương Lực Đại Tiên đã hóa thành hoàng vụ tiếp tục bay đến buộc hắn phải tiếp tục né tránh.
Hành động vậy diễn ra liên tục khiến hắn phát hiện Dương Lực Đại Tiên chỉ có một chiêu như vậy mà thôi. Tuy toàn thân hắn được hoàng vụ bao phủ khiến cho tốc độ tăng mạnh nhưng từ sau khi Nam Lạc bước vào giai đoạn luyện khí thì thực lực mấy ngày nay của hắn tăng mạnh. Vô luận là tốc độ hay là năng lực phản ứng đều khác xa trước kia. Tuy mỗi lần tránh né đều chật vật vô cùng nhưng mỗi lần đều tránh khỏi.
“Uy! Dương Lực Đại Tiên. Ngươi còn tiếp tục tấn công thì ta phải hoàn thủ đó.” Nam Lạc thở hổn hển cầm tay gỗ dò dường chỉ vào Dương Lực Đại Tiên quát lớn.
Dương Lực Đại Tiên cũng thở phì phò, hoàng vụ trên người cũng nhạt hơn rất nhiều. Khi hắn nghe Nam Lạc nói liền tức giận vô cùng, hoàng vụ trên người chợt lóe lên lần nữa liền xuất hiện ở sau lưng Nam Lạc rồi dùng cặp sừng húc mạnh vào mông hắn.
Sau lưng Nam Lạc dường như có mắt, hắn lập tức xoay người bước chân sang một bên tránh được cái sừng hung hăng của Dương Lực Đại Tiên. Nam Lạc cầm cành cây trong tay đánh vào hoàng vụ kia. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào đó, hắn muốn đánh vào cái mông Dương Lực Đại Tiên nhưng chỉ có thể đánh vào mặt đất phía sau cái mông ấy.
Mấy lần liên tiếp như vậy khiến cho Nam Lạc hiểu nếu mình không có thủ đoạn khác thì sẽ không đánh đến Dương Lực Đại Tiên được. Trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng, không ngờ rằng hoàng vụ kia lại có được khả năng hộ thân. Nhưng may mắn rằng hắn không làm gì được Dương Lực Đại Tiên thì Dương Lực Đại Tiên cũng không làm được gì hắn.
Một người một dê cứ đứng ở đó trừng mắt lẫn nhau. Bọn họ biết được bản thân không làm được gì đối phương nhưng không ai chịu thua cả. Một lát sau hơi thở của Nam Lạc bình ổn hơn rất nhiều, hắn mở miệng nói:
- Đại tiên quả nhiên rất có bản lãnh! Đừng đánh nữa, chúng ta quen biết với nhau mà đánh vậy không tốt. chẳng lẽ vì một vài trái cây mà trở mặt nhau sau.
Dường như hai chữ đại tiên của Nam Lạc đã có tác dụng. Những tia máu trong mắt của Dương Lực Đại Tiên dần dần biến mất. sau khi nghe Nam Lạc nói xong thì hai bên đã đạt được hiệp nghị.
Những quả màu hồng trên cây nhỏ kia tỏa mùi hương thơm ngát xông vào mũi giống như hắn được ngâm mình trong dòng suối mát. Nam Lạc cảm thấy cả người bắt đầu phiêu phiêu, một lúc lâu sau cảm giác này mới lui dần ra ngoài. Vừa lúc hắn hoàn hồn thì đã thấy những quả hồng trên cây đã bị Dương Lực Đại Tiên ăn gần hết liền vội vàng chạy tới cướp mấy quả bỏ vào miệng. Quả hồng vừa vào miệng khiến hắn cảm giác được một mùi vị rất thơm nhưng đã không còn cảm giác sảng khoái nữa.
Từ đó về sau mối quan hệ cả hai không những không vì lần tranh đấu kia mà trở nên xấu hơn mà càng trở nên hòa hợp. Chẳng qua khi thấy trái cây gì thì mỗi bên đều rất ăn ý chỉ biết chăm chú bỏ vào miệng mà không hề lên tiếng chút nào.
Có khi Nam Lạc nghĩ rằng chính mình chẳng phải là người nói nhiều nhưng từ khi ở chung với Dương Lực Đại Tiên thì hắn nói không dứt. trong lòng luôn suy nghĩ làm sao để lừa gạt học được độn địa thuật. chẳng lẽ mình giống như là con dê nhát gan này nói sao – một bụng ý nghĩ xấu xa.
Cuối cùng thì ở ngày thứ mười Nam Lạc cùng với Dương Lực Đại Tiên gặp được vấn đề khó khăn đầu tiên.
Một con gấu ngựa, một con hổ.
Toàn thân gấu ngựa đen kịt với những cọng lông bóng loáng đứng yên nơi đó.
Mà đối diện hắn chính là một con hỗ với thân hình tràn đầy hoa văn lộng lẫy đang thỉnh thoảng phát ra một tiếng gầm nhẹ, sát khí khuếch tán ra xung quanh.
Nam Lạc và Dương Lực Đại Tiên đang trốn và một chỗ kín bên dưới khe núi nhìn một gấu một hổ kia.
- Bọn họ là ai vậy?
Nam Lạc hạ hỏi nhỏ nhưng Nam Lạc vừa lên tiếng thì phát hiện trên người Dương Lực Đại Tiên chợt lóe hoàng vụ rồi biến mất, sau đó liền xuất hiện ở mười mét bên ngoài. Đã tránh ra ngoài đó rồi mà dường như hắn còn chưa yên tâm, hoàng vụ chợt lóe lên rồi biến mất lần nữa.
Nam Lạc khó hỉu vừa định lên tiếng cười nhạo hắn nhát gan thì lại phát hiện một hổ một gấu kia đang nhìn mình. Cảm giác sởn tóc gáy như rớt vào trong hầm băng bao phủ khắp người Nam Lạc. Hắn không cần suy nghĩ mà liền xoay người chạy trốn, phương hướn chính là con đường Dương Lực Đại Tiên bỏ chạy. tốc độ hắn không hề thua Dương Lực Đại Tiên chút nào cả. Có lẽ một hổ một gấy kia thấy Nam Lạc yếu kém nên tùy ý cho hắn bỏ chạy hoặc có lẽ cũng là do bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nam Lạc điên cuồng thúc dục linh lực trong cơ thể truyền xuống hai chân. Rất nhanh hắn liền thấy Dương Lực Đại Tiên trốn sau một tảng đá lớn. khi thấy Nam Lạc cũng chạy thoát liền đắc ý:
- Bổn đại tiên đã nói là khi đi lại trong rừng sẽ rất nguy hiểm. Nếu không phải ta phát hiện sớm thì bây giờ ngươi đã ch.ết ở đó rồi.
Nam Lạc vội vàng gật gật đàu đồng ý nhưng trong lòng lại luôn suy nghĩ cách nào để có thể học được độn địa thuật của hắn. Bản thân mình còn không biết khi nào mới có thể trở về bộ tộc, nếu mình có được độn địa thuật thì chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa lại linh hoạt không phát ra chút âm thanh nào lại thêm khả năng tránh né tổn thương. Mỗi khi Nam Lạc nhìn thấy hắn sài là lại ngứa ngứa trong lòng.
Đột nhiên âm thanh hổ khiếu, gấu rống đồng thời vang lên, sát khí mãnh liệt khiến cho Nam Lạc trốn đi xa như vậy vẫn còn có cảm giác run sợ muốn quỳ xuống. hai chân run rẩy, trong lòng xuất hiện một cổ bất khuất, chân khí trong cơ thể vận chuyển một cách điên cuồng. ngay cả Dương Lực Đại Tiên cũng thừa nhận áp lực này khiến cho hoàng vụ trên người hắn lưu chuyển. ngay sau đó hoàng vụ trở nên nhạt hơn rất nhiều. tuy so với khi hắn độn địa rất khác nhưng dù sao vẫn độn ra ngoài. Đây là Nam Lạc nhìn thấy Dương Lực Đại Tiên độn xa nhất. hắn phát hiện Dương Lực Đại Tiên đột nhiên xuất hiện trên một ngọn núi hoang nhỏ cách đó trăm mét.
Nam Lạc trợn mắt há mồm đứng ngẩn đó. Trước kia hắn cảm giác độn địa thuật thần kỳ, có nhiều tác dụng nhưng bây giờ Dương Lực Đại Tiên trốn xa như vậy liền thầm nghĩ nếu mình học được thì so với con dê nhát gan này tốt hơn rất nhiều. Khi đó chẳng phải là thoáng cái chạy trốn ra mấy trăm mét, cho dù có nguy hiểm cỡ nào đều thoát sao?
Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn vẫn cảm giác áp lực ngày càng nặng. Nam Lạc biết nếu hắn không thoát khỏi thì chờ đợi đến khi gấu với hổ kia đánh đến gần cho dù hắn muốn cũng không chạy được. Lỡ một gấu một hổ đánh trúng mình chẳng phải một chiêu thôi là đi đời nhà ma ư.
- Quá mạnh mẽ. ở xa như vậy rồi mà khí thế cũng muốn đè ch.ết mình.
Yên Vân Bàn trong đan điền vận chuyển một cách điên cuồng, linh lực vận chuyển khắp cơ thể khiến hắn cảm giác trên người nhẹ nhõm hơn, thân thể đã có thể hoạt động trở lại.
Một bước, hai bước, ba bước... Nam Lạc chỉ cảm giác trên bờ vai mình đang có một ngọn núi thật lớn khiến hắn phải lê lết từng bước từng bước đi về phía ngọn núi nơi Dương Lực Đại Tiên đứng. Từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống nhưng trong lòng hắn bình tĩnh vô cùng. Cái gì cũng không hề nghĩ đến, tinh khí thần như đã dung hợp làm một.
Dương Lực Đại Tiên đứng trên ngọn núi kia yên lặng nhìn Nam Lạc. Đột nhiên hắn phát hiện Nam Lạc đang đi rất chậm kia dường như có chút thay đổi. Cả người được ngưng luyện hơn rất nhiều. nếu trước kia hắn là một khối bùn nhão thì bây giờ giống như là một tảng đá vậy, cứng cỏi hơn rất nhiều.
Nam Lạc đi được hơn hai mươi mét thì cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, uy áp càng ngày càng yếu.
Nhưng hiện tại linh lực trong cơ thể của hắn cũng đã dùng hết. Khi hắn đi đến bên cạnh Dương Lực Đại Tiên liền đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hẻn.
Nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng trận chiến đấu kịch liệt của một gấu một hổ. Trên cao nhìn xuống có thể thấy được thân thể bọn hắn lớn hơn khi nãy rất nhiều, tuy rằng không bằng Ưng Cửu của Thanh Giao Vương biến thành con ưng khổng lồ kia nhưng mà những nơi hai con thú đi qua đều khiến cho bụi đất bay mịt mù, cây cối ngã nghiêng. Gấu rống, hổ gầm từ rất xa truyền đến khiến cho người ghe cảm giác được một loại khí phách nghiêm nghị.
- Tốt nhất ngươi nên ngồi xuống tu luyện, không nên vì hao tổn nhiều quá mà ảnh hưởng đến căn cơ của cơ thể.
Nam Lạc đang ngồi trên tản đá thán thở trận chiến bá đạo mà thảm thiết kia thì đột nhiên vang lên âm thanh của Dương Lực Đại Tiên.
Cho tới hiện tại Dương Lực Đại Tiên là giống như một lão già cổ hủ trong môn phái, không hề nói đến vấn đều tu luyện như sợ người khác học được cái gì từ hắn nhưng lần này lại nhắc nhở Nam Lạc ngồi xuống tu luyện.
Nam Lạc kinh ngạc vô cùng nhưng hắn vẫn nghe lời Dương Lực Đại Tiên. Cơ thể hắn không còn chút khí lực thì cũng là lúc nên nghĩ ngơi dưỡng sức. Cho dù bây giờ mang đến trước mặt hắn một đại mỹ nhân hắn cũng không thèm ngó ngàng làm gì. Nam Lạc cố gượng thân thể ngồi dậy đả tọa.
Thân thể hắn hiện tại giống như là một sa mạc khô cằng. Trong rừng rậm rộng lớn khôn cùng này không thể không có linh khí được cho nên hắn không thể đợi, không thể chờ thời gian trôi qua rồi linh khí từ từ tẩm bổ thân thể.
Khi Nam Lạc rơi vào trạng thái tu luyện mới phát hiện thân thể của hắn thê thảm đến mức nào. Đám mây mù mỏng manh trong đan điền đã biến mất không còn chút nào. Hắn cố gắng chịu đựng sự đau đớn, giữ vững tinh thần rồi bắt đầu thu hút linh khí tiến hành thổ nạp.
Không phá thì không thể xây được. Nếu như có thể tu luyện một cách kịp thời thì Nam Lạc còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể như sa mạc, tất cả linh khí hút vào trong cơ thể như từng giọt từng giọt nước. linh khí vừa tiến vào trong thân thể thì đã bị thân thể cắn nuốt. Không cách nào hoàn thành một chu thiên. Thân thể như một cái động không đáy không ngừng thôn phệ sạch sẽ linh khí.