Chương 67: Một cái vỗ dịu dàng sau gáy

Dịch giả: quantl


Yêu Nguyệt là tên xuất hiện trong lòng Nam Lạc khi hắn dùng đạo niệm truyền Hoàng Đình cho Thanh Xà, lúc đó Yêu Nguyệt Kính đã chiếu ra tu giả mỗi thâm sơn động phủ, đối với Nam Lạc thì đây là một chuyện rất yêu dị nên “Yêu” đã được định xuống. Sau đó ánh trăng hiện lên rõ ràng trong kính nên từ đó Yêu Nguyệt ra đời.


Hắn không biết khi hắn ngồi trên Kim Sí Đại Bằng đi long cung thì phi điểu bị Yêu Nguyệt chiếu tới đều từng con từng con mất hồn rơi xuống đất. Nhưng từ đó về sau cũng không xuất hiện tình cảnh tương tự như vậy, cho nên Nam Lạc hoàn toàn không biết gì về năng lực này. Nên khi hắn nhìn thấy vô số muỗi đen bay về phía Yêu Nguyệt thì trong lòng cực kì ngạc nhiên định thu hồi Yêu Nguyệt lại.


Đột nhiên sau gáy bị người ta vỗ một cái, trong lòng Nam Lạc run lên, bị người lặng lẽ đến phía sau sao mà không khiến hắn kinh sợ được chứ.
Quay phắt đầu lại chỉ thấy một gương mặt tươi cười mang ba phần ngây thơ, bảy phần giảo hoạt, con mắt hắc bạch phân minh vì mỉm cười mà hoá thành nửa vầng trăng.


“Sao ngươi lại tới đây?” Nam Lạc vui vẻ hỏi, không chờ đối phương trả lời, vội vòng quanh thân tử y nữ tử, Thanh Nhan kiếm chém như cuồng phong bão táp.
Tử Y nữ tử trừng cặp mắt nhìn thân thể Nam Lạc chuyển động, tựa hồ phi thường kinh ngạc vì cử động này của Nam Lạc.


Một vòng rồi ngừng lại, cũng không giải thích vì sao làm thế. Chỉ mỉm cười nói: “ngươi không phải đã trốn rồi ư, sao giờ lại tới nơi này”


available on google playdownload on app store


Tử Y nữ tử cười nói: “Ta không bảo rằng ta muốn trốn, ta không trốn cũng không có người nào tìm được ta, có thể tìm được thì trốn cũng vô dụng, được rồi, ngươi vừa làm gì thế?” Con mắt hắc bạch phân minh mở to nhìn chằm chằm vào Nam Lạc, trong ánh mắt còn có một chút tiếu ý như có như không


Nam Lạc vừa nghe lời nàng nói vội vàng nhìn xung quanh, muỗi đen khắp bầu trời không biết đã tiêu thất vô tung vô ảnh từ khi nào. Tay khẽ lật, Yêu Nguyệt hiện ra, chiếu vài lần rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta đang chiến đấu với một người, ẩn độn của hắn rất lợi hại, ta sợ hắn trốn ở bên cạnh”


“Hì hì… Có phải một con muỗi hay không” Tử Y nữ tử vừa cười vừa nói
Nam Lạc vội vàng gật đầu đáp: “Nguyên thân của hắn là một con muỗi có thể chui vào bụng người, thích hấp tâm huyết, vô cùng tà dị, nếu như ngươi gặp hắn thì nhất định phải cẩn thận”


Hắn vốn là kẻ ít nói, nhiều khi muốn nói lắm nhưng ra đến miệng thì lại ngừng, nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với Tử Y nữ tử này thì lại nói rất nhiều.


“Ta không sợ hắn, vừa rồi nếu không phải hắn bay nhanh thì ta đã đập ch.ết hắn rồi, không như ngươi, có hai tiên thiên linh bảo mà vẫn không đấu lại người ta” Tử Y nữ tử khẽ chun mũi đắc ý nói.


Trong lòng Nam Lạc có chút xấu hổ, lại nghi hoặc những từ “đập ch.ết hắn”, vừa muốn hỏi thì Tử Y nữ tử lại nói: “Ngươi tới chỗ này làm gì, vì sao lại đánh với con muỗi thối kia”


Vì thế Nam Lạc liền nói những chuyện từ khi chia tay nàng ra, Tử Y nữ tử nghe xong cau mày nói: “Ngươi nói nam tử đánh đàn có phải mặc một chiếc áo gai, tóc rối bù, phong thái oai hùng bất phàm đúng không”


Nam Lạc hơi trầm ngâm rồi lập tức hồi đáp: “Không sai, thân hình cao to, lông mày rậm rạp, quả là oai hùng, ngươi gặp rồi? Làm sao thế?” Nhìn Tử Y nữ tử nhăn mặt suy nghĩ thì hắn không khỏi hỏi


“Không sao, chỉ là có chút cảm giác kỳ lạ, vừa rồi nhìn thoáng qua từ phía xa liền cảm thấy người này tựa hồ sẽ ảnh hưởng tới ta. Ngươi biết hắn là ai không?” Tử Y nữ tử hỏi


“Ảnh hưởng, không thể nào, ngươi cũng không quen biết hắn thì sao ta biết, bất quá từ việc mặc áo gai và dao cầm bằng ngọc thạch của hắn ta đoán hắn hẳn là người được gọi là Nhân Tộc công chủ” Con đường của Nam Lạc đi đã gặp rất nhiều người đương nhiên sẽ hỏi việc của họ, ai cũng nhắc tới cái tên Phục Hy – Nhân Tộc công chủ, chính vì vậy Nam Lạc cũng có một chút hiểu biết về người này.


“Hắn cùng tộc với ngươi, thế hắn có thần thông bản lĩnh gì, ngươi có biết không?” Tử Y nữ tử tựa hồ phi thường quan tâm tới việc này vội hỏi


Nam Lạc hơi híp mắt, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta cũng không quen hắn, bây giờ cũng chỉ hiểu tiếng đàn của hắn có năng lực phi phàm… Có lẽ toán thuật chi đạo của hắn cũng rất lợi hại” Hắn nghĩ tới việc một năm trước Phục Hy đã bảo tộc nhân di chuyển, thế nhưng vẫn có chút không dám khẳng định nên thanh âm hơi chần chừ.


Tử Y nữ tử đột nhiên bừng tỉnh nói: “Ta hiểu rồi, về sau ta tránh hắn là được, hì hì, hắn cứu ngươi, ngươi còn không quay về tạ hắn đi” Sau khi hiểu ra, nàng lại trở nên vui vẻ, phảng phất như chưa từng có việc gì xảy ra.
Nam Lạc nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì thế, sao phải tránh hắn”


“Hắn biết toán thuật, lai lịch của ta tuyệt không thể để người biết, nếu hắn thấy được ta, nghe được tên ta là có thể tính ra lai lịch của ta cho nên ta muốn tránh hắn”
“Lẽ nào hắn không thấy ngươi, không biết tên ngươi thì không tính ra ngươi sao?”


“Đương nhiên, có thể tính được người khác không thì ta không biết nhưng khẳng định không tính ra ta được” Tử Y nữ tử có chút đắc ý nói


Nam Lạc nhìn bộ dạng nàng, tâm tình cũng không khỏi có chút vui sướng, hai người hàn huyên một lúc, Nam Lạc đột nhiên nhìn bốn phía nghi hoặc hỏi: “Tảng đá lớn của ngươi đâu rồi?”


Tử Y nữ tử cười hì hì, tay vung lên, một tảng đá lớn xuất hiện cạnh người, khẽ nhảy lên, người đã ngồi lên trên tảng đá, nhìn cặp mắt kinh ngạc của Nam Lạc, khẽ cười, con mắt như hình bán nguyệt chăm chú nhìn hắn.
“Ngươi biết Tụ Lý Càn Khôn?” Nam Lạc kinh ngạc hỏi


“Không, đây cũng không phải là Tụ Lý Càn Khôn” Tử Y nữ tử vừa cười vừa nói
Nam Lạc rất háo hức với Tụ lý Càn Khôn Thuật thế nhưng câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là ý niệm xẹt qua trong lòng thôi.


Bỗng nhiên phát hiện trên tảng đá sau đôi chân lắc lư của Tử Y nữ tử loáng thoáng có thêm ba chữ, đỏ như máu, huyền ảo vô cùng, hơn nữa lại không rõ nghĩa của chúng là gì.


Không khỏi hỏi: “Những chữ đó là gì?” Tử Y nữ tử cúi đầu vừa nhìn vừa cười nói, đó là tên của tảng đá này, không thể nói cho ngươi được.


Nam Lạc cười, cũng không hỏi tiếp nữa. Nghĩ thầm phải về sơn cốc kia, có lẽ Phục Hy vẫn còn ở đó, mình còn phải cảm tạ ân cứu mạng của y. Liền nói mình phải đi.


Tử Y nữ tử ngồi trên tảng đá, giày hoa viền vàng lắc lư trên phiến đá một lúc rồi đáp: “Được ngươi đi đi. Một ngày nào đó ta cảm thấy buồn sẽ đi tìm ngươi chơi”


Nam Lạc không ngừng gật đầu đồng ý. Xoay người rời đi, đột nhiên Tử Y nữ tử nói: “Đừng nói với ai về ta, càng không thể miêu tả bộ dạng của ta, bằng không ta sẽ không đi tìm ngươi đâu” Nam Lạc lại gật đầu lần nữa, bảo đảm sẽ không nói với ai.


Hắn tuy cảm thấy Tử Y nữ tử thần bí nhưng không biết vì sao không có lòng phòng bị, thường xuyên nghĩ rằng thần bí thì kệ thần bí chứ, người trong thiên địa này có ai không thần bí đâu. Đi thật xa rồi không nhịn được lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa những ngọn núi xanh mà tảng đá kia lại vẫn rõ ràng, Tử Y nữ tử đang chống tay lên tảng đá, thân thể ngửa ra sau miệng còn treo một nụ cười giảo hoạt.


Chiếc giảy hoa viền vàng lắc lư trước ba chữ lớn đỏ như máu.
Nam Lạc không biết rằng sinh mạng của mình vừa được cứu nhờ một cái vỗ nhẹ nhàng của Tử Y nữ tử, nàng cũng không nói gì tới điều này cả.


Trên tầng không cao vút không biết khi nào xuất hiện một lớp mây dầy, hình như cái thế gió nổi mây bay này cũng giống như đại thế thiên địa bây giờ. Nam Lạc mơ hồ cảm nhận thấy nhưng lại có chút mông lung không rõ ràng, trong lòng hắn chỉ nghĩ tới việc nghe ngóng tin tức của Khổng Tuyên, biết y không có việc gì sẽ lập tức quay về Dương Bình Thị Tộc, mặc thiên hạ đại loạn cũng chẳng liên quan gì tới mình






Truyện liên quan