Chương 24
Tôn Ngọc Hà không hổ là bạn lâu năm của Hứa Huy, cái câu cậu ta đánh giá Hứa Huy “bám như đỉa” kia vạn phần chính xác.
Hứa Huy quen dần với cuộc sống bận rộn của Bạch Lộ, không thường gọi điện thoại nữa, nhưng tin nhắn vẫn đều đều như cũ.
Chẳng qua nội dung tin nhắn của cậu có chút thay đổi, không còn lấy câu trả lời của Bạch Lộ làm mục đích nữa, thay vì nói là trao đổi, thì càng giống như đang lảm nhảm một mình hơn.
Giữa các tiết học Bạch Lộ sẽ len lén nhìn di động, rất thường trông thấy tin nhắn Hứa Huy gửi tới, tỉ như “Thức dậy trễ, không muốn tới trường” vân vân.
Sau đó cô ngó giờ, phát hiện tiết học thứ hai của buổi sáng đã sắp xong rồi.
Thêm vài tiếng nữa trôi qua, cô nhận được tin tiếp theo——
“Bị giáo viên chủ nhiệm mắng, tôi thật muốn vứt cha đó xuống ao cho cá ăn.”
Đợi đến khi vào lớp học, Hứa Huy sẽ bình luận các giáo viên——
Cô dạy văn: Ngực nhỏ vậy mà còn dám mặc áo cổ chữ V khoét sâu, em nói xem bà ta có biết xấu hổ không?
Thầy dạy Vật Lý: Có phải trọng lực của trái đất có tác dụng mạnh hơn với cha đó không vậy? Sao cứ có cảm giác cha đó mỗi năm lại lùn đi thế.
Thầy dạy tiếng Anh: Mỗi lần nghe khẩu âm của ông ta tôi muốn cởi giày ra nhét ngay vào miệng ổng.
Thầy dạy Toán: Giải có bài toán này mà cũng chậm quá đi…….
Trông thấy tin nhắn cuối cùng, Bạch Lộ hơi xuất thần.
“Nếu tớ bảo trước đây cậu ta học còn giỏi hơn tớ, cậu có tin không? “
Cuộc nói chuyện với Ngô Hãn Văn giống như chỉ mới hôm qua.
Nói khéo cũng rất khéo, vừa nghĩ tới Ngô Hãn Văn, người đã từ bên ngoài quay về, trên mặt không kiềm chế được vẻ hỉ hả.
“Ối ối tối…….” Lý Tư Nghị ngồi phía sau, sách cũng không thèm xem nữa, tâm trí một mực lần theo dấu vết trên mặt của Ngô Hãn Văn để lại.
“Mặt mày hớn hở ha.” Ngô Hãn Văn vừa ngồi xuống, Lý Tư Nghị ở phía sau đã chọt cậu ta, nói tiếp: “Có phải là tiền tuyến đã loan tin thắng trận?”
Quay đầu qua vừa đúng lúc gặp Bạch Lộ cũng đang nhìn cậu ta.
Ánh mắt mang theo một chút tìm kiếm.
“Có tin vui?”
Ngô Hãn Văn cuối cùng không nhịn được nữa, cười như miếng dưa hấu ngày hè, vừa hé miệng một cái liền khó lòng giữ lại.
“À.” Cậu ta gật đầu, “Đúng vậy, tin vui.”
Hai bàn tay béo mập của Lý Tư Nghị đặt trên vai của Ngô Hãn Văn, khẽ lắc.
“Giải nhất? Đi đâu đây? Tin tức có được xác nhận hay chưa?”
“Là giải nhất, chắc có thư rồi, qua hai hôm đợi tới lúc chiêu sinh sẽ tính, cơ bản là không khác bao nhiêu.”
“Đi trường nào đây?”
Ngô Hãn Văn hơi ngại ngùng, “Chắc là Đại Học Giao Thông Thượng Hải …….”
“Hả? Thanh Hoa Bắc Đại đâu mất rồi?”
“Thanh Hoa thì phải thi lần hai, lấy thêm điểm. Trong nhà tớ đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn được bảo đảm tuyển thẳng.”
“Cậu sao lại lười như thế!”
Ngô Hãn Văn cười, lắc lư hai vai, “Nói ra rồi đừng chèn ép tớ……” Nói nói xong ánh mắt lại không khỏi rơi xuống trên người Bạch Lộ.
Xế chiều, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ngược sáng, cậu bị nét cười khoan thai của cô làm rung động.
Cô cũng rất thoải mái, trong giọng nói còn mang chút cổ vũ và nghịch ngợm.
Vẫn là câu nói kia——
“Lợi hại thật……”
Ngô Hãn Văn mím môi, thì thầm: “Cậu cũng cố lên nhé……”
Bạch Lộ nhìn cậu ta.
Người xưa nói, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, rất đúng.
Cậu ta tuy yên lặng, nhưng với thần sắc phơi phới, nhìn thế nào cũng như đang cười.
Di động lại rung lên, đang khi Ngô Hãn Văn bận nói chuyện với người khác, Bạch Lộ cúi đầu liếc một cái.
Hứa Huy đang trong tiết thể dục, do tiết thể dục của lớp 12 không ai trông coi, cậu cũng vì không có giáo viên nên quay qua phá.
Cậu gửi tới một bức hình tự chụp.
Cậu ngồi trên khán đài của sân vận động, áo khoác đồng phục cởi ra để một bên, bên trong là chiếc áo thun đen vô cùng quen mắt.
Gió thổi làm cho mái tóc của cậu hơi rối.
Khác với cô, dưới ánh nắng, mái tóc của cậu vẫn đen nhánh như cũ.
Ánh mắt của Hứa Huy từ trên nhìn xuống, cúi đầu nhìn vào ống kính, gam màu giữa trưa làm cho mặt mũi của cậu càng thêm rõ ràng.
Bức ảnh không kèm theo chữ, có lẽ cậu cảm thấy, nhìn như thế này đã tính là nói chuyện rồi.
Cậu cũng khác với Ngô Hãn Văn, cho dù là đang cười, trông vẫn như đang trầm mặc.
Bạch Lộ lại nghĩ đến lời nói của Ngô Hãn Văn ——“Trước đây cậu ta học còn giỏi hơn tớ.”
Nhưng giờ đây hướng đi của bọn họ hoàn toàn không cùng trên một con đường.
Bạch Lộ cúi đầu, cách màn ảnh, tựa như đang đối mặt nhìn nhau.
Thiên nhiên công bằng và mạnh mẽ, dưới ánh mặt trời, tất cả những cảm tình phức tạp thuộc về căm hận bất mãn đều phai nhạt dần dần.
Cảm quan của con người trở nên thẳng thắn đơn giản.
Buổi trưa yên vắng, thiếu niên cô đơn tươi đẹp.
Lần đầu tiên, giữa giờ học ở trong lớp, Bạch Lộ trả lời tin nhắn của cậu.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Có thể là Hứa Huy hoàn toàn không ngờ Bạch Lộ sẽ trả lời tin nhắn của mình, gửi liên tiếp một chuỗi dấu hỏi.
Bạch Lộ: “……”
Một giây sau lại có tin nhắn gửi tới.
“À, em thấy rồi ha.”
Bạch Lộ hơi cảm thấy buồn cười như bị rút hết sức đi.
“Thấy rồi.”
Lại im lặng.
Chuông vào học sắp sửa vang lên, ngay lúc chuẩn bị cất di động đi, Hứa Huy lại gửi một tin đến.
“Chủ Nhật có bận không, ra ngoài được không?”
Chuông vang lên, tiếng giày đế thấp của giáo viên Anh Văn vang lên trên hành lang cộc cộc cộc như thường lệ.
Ngón tay của Bạch Lộ thoăn thoắt gõ ra một chữ, sau đó tắt di động.
Ngô Hãn Văn quay đầu lại trong một khắc, bắt gặp cô đang cất di động vào cặp, môi hơi mấp máy, nhưng cũng không nói được gì.
Sáng Chủ Nhật, Bạch Lộ gọi điện thoại về nhà, nói với mẹ chiều nay không về nhà. Mẹ cô coi như bài vở ở trường nhiều, không hề lo lắng, chỉ căn dặn cô vài câu nhớ chú ý sức khoẻ, đừng để quá mệt.
Buổi trưa học xong tiết tự học, Bạch Lộ thu dọn cặp vở.
“Chiều nay có đi thư viện hay không?” Ngô Hãn Văn hỏi cô.
Bạch Lộ ngoái đầu, “Chẳng phải cậu đã được tuyển thẳng sao.”
Ngô Hãn Văn: “Ôi, cách ngôn bảo sao nhỉ, việc học như bơi thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi, ghi nhớ không thể chỉ vì được một chút thành tích mà kiêu ngạo tự mãn.”
Bạch Lộ: “Cậu nên báo danh vào đại học sư phạm chuyên ngành, có tố chất làm thầy giáo.”
Ngô Hãn Văn lại trêu thêm vài câu, cặp của Bạch Lộ đã thu xong.
Cuối cùng cậu ta hỏi “Đi đâu vậy? Về nhà hả?”
Bạch Lộ cười cười, không trả lời câu hỏi của Ngô Hãn Văn, chào tạm biệt, ra khỏi lớp học.
Lúc tới nhà của Hứa Huy đã là một giờ trưa, rõ ràng là trời trong nắng ấm, rèm cửa sổ của Hứa Huy vẫn kéo che hết như cũ.
Rèm cửa dùng chất liệu dày nhất, hai bên mà khép lại, nhà tối đi rất nhiều.
Vẫn nhìn không rõ được gì như cũ, chỉ là đồ đạc trong phòng như được được phủ thêm một lớp màu đỏ nhạt.
“Sao không kéo rèm ra.” Bạch Lộ hỏi.
“Quá chói chang, nhức mắt.”
“Cậu nhìn thấy ánh sáng sẽ ch.ết sao?”
“Đúng vậy.”
Có lẽ Hứa Huy lại thức khuya, mắt thâm quầng, mí mắt lờ đờ, nửa mê nửa tỉnh.
Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay, quần lửng, y phục mùa hè, để chân trần nằm trên ghế sô pha.
Từ sau khi mở cửa rồi vào lại trong nhà, cậu không hề nhúc nhích, à không, cậu kéo Bạch Lộ đến ngồi ở ghế sô pha giữa nhà, sau đó liền nằm xuống.
Bạch Lộ ngồi sát mé sô pha, sau lưng là Hứa Huy chân dài tay dài.
“Cậu mấy giờ đi ngủ?” Bạch Lộ hỏi.
Hứa Huy mơ mơ màng màng đáp: “Chắc năm giờ…….”
“Chiều hay là sáng?”
“Sáng……”
Bạch Lộ nhướn nhướn mày, không nói gì.
Hứa Huy nhúc nhích.
Họ ngồi quá gần nhau, gần đến nỗi mỗi một động tác của cậu, đều như đang dán vào Bạch Lộ.
“Cậu gọi mình tới làm gì.”
“Xem phim.”
Hứa Huy lật mình, từ dưới gầm của bàn trà kéo ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là đủ loại đĩa phim điện ảnh.
Hơi ngoài dự liệu của Bạch Lộ, đĩa phim của Hứa Huy đều là bản gốc, nhìn mác vỏ đĩa, đều là mua từ hiệu sách trong trung tâm thành phố.
Phim điện ảnh bao gồm rất nhiều, của Trung Quốc, ngoại quốc, tình cảm, chiến tranh, khoa học viễn tưởng, kinh dị……
Tính sơ sơ đại khái là gần trăm bộ phim điện ảnh.
Đối với một học sinh cấp 3, đây là một số tiền không nhỏ.
Hứa Huy chia đĩa phim theo thể loại, muốn tìm gì vô dùng dễ dàng.
Cậu không hề sống bừa bãi……. Bạch Lộ nghĩ, thật ra, cậu sống cẩn thận hơn rất nhiều người cùng lứa tuổi.
Bạch Lộ lơ đễnh lật đĩa phim, tay chợt dừng lại.
Hứa Huy trông có vẻ nửa mơ nửa tỉnh, nhưng Bạch Lộ vừa dừng lại, ánh mắt của cậu đã dòm qua.
“À, ‘Kẻ Sát Nhân’…….” Giọng của Hứa Huy rời rạc, “Em còn nhớ không? Hôm đó coi chưa xong, tôi tới tiệm mua về.”
Cô đương nhiên nhớ.
Bạch Lộ khẽ ừ một tiếng, rồi muốn lật qua đĩa khác.
Tay chợt bị níu lại.
Bạch Lộ ngoái đầu, Hứa Huy nằm nghiêng trên sô pha, ngoẹo đầu nhìn cô, nói như đang dùng thủ đoạn vô lại: “Bằng không thì coi lại thêm lần nữa đi.”
“Không phải đã coi rồi sao?”
“Em coi hai lần, tôi mới một lần.”
Đầu ngón tay của Bạch Lộ run lên một cái, tay của Hứa Huy nắm càng chặt, còn lắc qua lắc lại.
“Được không hả?”
“Được……”
Thật ra chả có ai xem phim.
Trong lúc đang chiếu, Bạch Lộ mắt dán vào màn hình, đầu óc thì không có ở đó.
Mà Hứa Huy thì cả mắt lẫn đầu óc đều không có ở đó.
“Làm việc có mệt không?” Cậu hỏi.
“Không.”
“Bệnh của em gái em đã đỡ chưa?”
“Không biết.”
Cô yên lặng nhìn màn ảnh, xem nhân vật chính lại bị rớt vào cảnh lao tù thêm lần nữa.
Cô không để ý rằng cậu đã ghé lại gần hơn. Mãi tới khi cậu mở miệng, cô mới giật mình phát hiện giọng nói của cậu dán sát hơn trước đó.
Nhưng không có chút gì vượt quá ranh giới, cậu đang thật sự quan tâm lo lắng.
“Đừng để mệt như thế……. Em coi người em bé tẹo thế này, nhìn như cọng giá vậy.”
Bạch Lộ lầm bầm: “Không đến nỗi.”
“Sao không đến nỗi……”
Lại một hồi yên lặng.
Cậu ở lại bên cạnh Bạch Lộ, gập cong người, từ nơi của Bạch Lộ nhìn qua, trông như một con tôm lớn đang nằm cạnh mình.
Cậu nói chuyện không mang biểu cảm, mắt không biết đang nhìn phương nào.
“Nhỏ à, bữa đó tôi đã về nhà.”
Bạch Lộ cảm thấy hết thảy trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói khe khẽ của cậu.
Thời gian đọng lại trong một buổi chiều nhàn nhạt.
“Thật ra tôi cũng từng muốn ghé thăm, nhưng trước đây thường là những khi bố tôi về nhà, tôi mới quay về, ít ra có ông ấy, mọi người cũng không đến nỗi trở mặt……”
Nhắc đến chuyện trong nhà, giọng điệu của cậu thiếu niên không cách nào nhẹ nhàng nữa.
Nhưng cũng không thể gọi là nặng nề, chỉ có sự mệt mỏi, cùng đường bí lối mệt mỏi.
Khuôn mặt của cậu vùi trong cánh tay, giọng nói lầm bầm: “Bạn tôi luôn nói không phải lỗi tại tôi, tuy tôi biết bọn họ chỉ đang an ủi tôi, nhưng những lúc không đối mặt được, liền xem những lời ấy như thật……”
Bạch Lộ cảm thấy một bàn tay của mình bị Hứa Huy nắm lấy.
Bàn tay của cậu rất to, thon dài xương xẩu, lòng bàn tay có mồ hôi, đầu ngón tay đang run rẩy.
“Tôi rất muốn gặp Cu Hằng…… Nhưng tôi lại không biết gặp như thế nào, em ấy nhất định hận tôi ch.ết được, cả nhà đều hận tôi ch.ết được.”
Cậu nói lải nhải một mình rất lâu, sau cùng trong lúc không biết sao hơn, lại vô thức bắt đầu oán trách Bạch Lộ.
“Em đáng lẽ phải cùng phe với tôi chứ, hôm đó em không nên nói với tôi như vậy, vốn đang yên lành…… Cái dịu dàng lúc ban đầu em theo đuổi tôi nó đi đâu mất rồi, em mẹ nó chẳng còn tốt với tôi một chút nào nữa……”
Bạch Lộ xoay đầu, trông thấy chiếc cổ mảnh mai của Hứa Huy, có mái tóc đen làm phông nền, da thịt càng thêm trắng nõn.
Bạch Lộ nhấc nhẹ tay, phủ lên trên.
Người của Hứa Huy rất nóng, có lẽ do cảm tình đang bị kích động.
Cậu vẫn còn đang lầm bầm, lúc cảm giác được bàn tay của Bạch Lộ đang đặt trên cổ mình, cậu hơi run lên, từ trong cánh tay quay đầu qua.
Một người kỹ lưỡng nhưng cô độc, trong mắt mang một chút tiều tuỵ.
“Gỡ kính xuống cho tôi xem chút.”
Bạch Lộ lắc đầu.
“Xem chút.”
Bạch Lộ khẽ nói: “Đừng khi không kiếm chuyện.”
Hứa Huy hơi cựa quậy trên ghế sô pha, “Có phải ông đây tốt với em một chút, em liền được đàng chân lân đàng đầu?”
Bạch Lộ nghiêng đầu, vô thức gật gật.
Hứa Huy hít vào một hơi, Bạch Lộ cảm thấy cậu có lẽ muốn đốp lại một câu gì đó, ví dụ nói cho cô biết điều kiện của cậu cực kỳ tốt, các cô nàng xinh đẹp theo đuổi cậu cả đống, cô nếu không biết quý trọng thì đảo mắt sẽ mất đi cơ hội……
Nhưng Hứa Huy cái gì cũng đều không nói.
Hít xong một hơi, tự cậu nghẹn một cục, hai má phính phính, sau đó thở phù ra.
Cậu lại nhích gần hơn, cả người như ôm hờ Bạch Lộ.
“Ngủ chốc đi.” Bạch Lộ thì thầm, bàn tay nhè nhẹ vuốt.
Cậu như một đứa trẻ được vỗ về, cuộn mình lại.
“Vậy tôi nằm một chốc……” Cậu lẩm bẩm, “Em tự mình coi trước, đợi lát nữa tôi ngồi với em……”
Bạch Lộ vuốt ve, Hứa Huy lại nói: “Đêm qua tôi không ngủ……”
“Mình biết.” Giọng nói êm ái của cô mang theo một sự yên ổn, cậu nắm mắt lại, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Bạch Lộ nghiêng đầu.
Nét mặt của cậu khi ngủ rất trong sáng —— trong sáng và vô tội.
Bạch Lộ nhìn một hồi, dời ánh mắt trở về với cảnh sát phạt trên màn ảnh.
Chợt khẽ giật mình, nhớ đến cuộc đối thoại giữa cô và Ngô Hãn Văn trước đó.
Ngô Hãn Văn hỏi cô, liên quan đến việc tiếp cận Hứa Huy, cách suy nghĩ của cô hiện giờ có còn giống như lúc ban đầu hay không.
Cô trả lời đại, quá lâu rồi, không nhớ nữa.
Nay dường như một lời đã định.
IV. “Tạm Biệt”