Chương 32
Lại là một buổi sớm mai, Bé Ba sáu rưỡi sáng đã dậy cùng với Bạch Lộ.
“Cậu làm gì dậy sớm vậy?” Bạch Lộ thì thầm hỏi.
“Trưởng Phòng, cậu tới đây——“ giọng của Bé Ba còn khẽ hơn, xì xào gọi Bạch Lộ tới gần, cúi đầu ghé tai bỏ nhỏ: “Hôm nay tớ phải ra ngoài, lúc lên lớp cậu giúp tớ lúc điểm danh được không?”
Bạch Lộ xoay đầu ngó cô ấy, “Sao lại ra ngoài nữa rồi?”
Bé Ba đẩy đẩy cô, bộ dạng biết rồi còn cố hỏi, “Đại Lưu tới đó mà.”
Bạch Lộ: “Không phải mới vài hôm trước hắn còn cạo đầu thề thốt gì đó sao.”
Bạn trai của Bé Ba là sinh viên trường nghệ thuật kế bên, do dáng vóc rất cao to, nên bị Bé Ba gọi là Đại Lưu, cũng là sinh viên năm thứ 3. Người làm nghệ thuật thì thành tích văn hoá chả ra sao, Đại Lưu lên tới năm 3 mà tiếng Anh còn chưa qua được cấp 4, đầu năm nay lúc khai giảng nghe nói trong nhà đã giao hẹn, không đậu cấp 4 thì cắt chi phí sinh hoạt.
Mấy hôm trước Đại Lưu mời cả phòng đi ăn, uống rượu trong bữa ăn, Đại Lưu kích động, nói muốn cả nhà làm chứng, lúc mọi người còn chưa có ai kịp phản ứng, cậu ta đã cắt phăng mái tóc để dài ba năm của mình.
Còn chưa hết một tuần, lại lộ nguyên hình rồi.
“Học hành cũng phải kết hợp với vui chơi.” Bé Ba chẳng mảy may quan tâm, thu xếp thoả đáng xong vỗ vỗ vai Bạch Lộ, “Trưởng Phòng, mọi sự trông vào cậu.”
May là hôm nay lịch học không nhiều lớp, sáng một lớp, chiều một lớp, lớp sáng lại còn là một lớp gom hai khoá lại học chung trong một giảng đường lớn, giáo sư điểm danh ở phía trước, Bạch Lộ giúp Bé Ba qua cửa thuận lợi.
“Thiệt tình…… Bất kể là đã trông thấy bao nhiêu lần vẫn thấy thần kỳ, cậu sao lại có thể bình tĩnh như thế được.” Bì Ché chống khuỷu tay, xoay mặt qua nhìn Bạch Lộ, vẫn còn buồn bực. “Giúp bạn bè điểm danh xác xuất thành công cho đến nay vẫn giữ được mức độ trăm phần trăm, Trưởng Phòng chính là Trưởng Phòng, quá ngầu.”
Bạch Lộ cười cười, khẽ nói: “Đừng có giỡn.”
Buổi trưa Nhỏ Út về ký túc xá sớm, Bạch Lộ đi ăn trong căng tin với Bì Ché.
“Cũng chả biết Bé Ba theo Đại Lưu đi đâu nhỉ.” Sức ăn của Bì Ché kinh người, lấy một khay đầy ăm ắp đồ mặn, “Không đến mức giữa ban ngày ban mặt mà sinh mệnh giao hoà đấy chứ.”
Bạch Lộ ngồi xuống đối diện với Bì Ché, ngước mắt liếc cô ấy một cái, “Ăn cơm.”
Bì Ché nhếch miệng, lại tính nói gì đó, di động vang lên.
“Ô, là Bé Ba.”
Nhận điện thoại, ừ ừ à à nói vài câu, đặt xuống.
“Này, đoán xem chuyện gì.” Bì Ché hỏi.
Bạch Lộ: “Không biết.”
Bì Ché huơ huơ di động, “Bảo tớ đi đưa tiền tới!”
Bạch Lộ ngước đầu lên từ khay thức ăn, “Đưa tiền?”
Có chuyện để buôn, Bì Ché vội vàng nhét hai miếng cơm, “Ờ, nói chơi quá vui, không để ý, tiền hết sạch rồi, hiện giờ còn thiếu tiền hai chai rượu.”
Bạch Lộ nhíu mày, “Giữa trưa mà đi uống rượu?”
“Ai biết được.”
“Cậu đi rước người về đi, uống rượu vào đừng để ở bên ngoài.”
“Ngài không cần bận tâm, cứ đợi đi, tớ sẽ đi đón người về ngay. Cái tên Đại Lưu này cũng vô dụng thật, lưng dài vai rộng mà tiền lại đếch có, ăn một bữa cơm mà cũng không trả nổi.” Lau lau miệng, Bì Ché đứng lên, “Trưởng Phòng, lớp buổi chiều giúp giành hai chỗ ngồi nhé.”
Bạch Lộ nhận lời.
Buổi chiều, Bì Ché vào lớp cùng lúc với tiếng chuông.
“Trời ạ—— Mệt ch.ết đi được!” Bì Ché mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vì phải chạy nguyên một đoạn đường, mặt đỏ au.
“Bé Ba đâu?”
“Đừng nhắc, không về đâu!” Cặp môi đầy đặn của Bì Ché mím chặt lại, “Chơi điên rồi!”
“Ở đâu?”
“Một quán bar âm nhạc mới mở.” Bì Ché nói, “Hình như mới mở được có nửa tháng, nằm trong toà nhà phía sau quảng trường, tầng 11 và 12, hai lầu, bàn games, quầy rượu, phòng bao, đều có cả.”
Bì Ché sáp đến gần bỏ nhỏ vào tai Bạch Lộ: “Mượn của tớ hai trăm. Tớ thấy điệu này là trực tiếp tính kéo nhau đi ngủ, Trưởng Phòng cậu nói xem đang giữa ban ngày ban mặt ——“
“Chuyện giữa hai người bọn họ cậu lo làm gì, trời đang nóng nực cậu không sợ bị nóng người sao.”
Giáo sư già chậm rì rì lên đến trước bục giảng, đẩy đẩy gọng kính, cũng không điểm danh, trực tiếp bắt đầu giảng bài.
Buổi chiều Bạch Lộ đi tới phòng tự học như thường lệ, Bì Ché tinh thần toả sáng cũng đi cùng cô.
“Tớ phát hiện ra cậu ở phòng tự học cũng không phải chỉ học bài nhỉ.” Bì Ché nằm bò trên sách tham khảo, lại xoay đầu qua lật sách trong tay của Bạch Lộ, “Toàn coi những thứ sách vở linh tinh…… Có học thật hay không đây.”
Bạch Lộ gạt Bì Ché ra, lại lật một trang sách.
Bì Ché lại tay chống mặt, nhìn Bạch Lộ nói: “Ê, Trưởng Phòng.”
Ánh mắt của Bạch Lộ không di chuyển, khẽ “ừ” một tiếng.
“Cậu không tính làm nghiên cứu sinh?”
Tay của Bạch Lộ không ngừng, nói: “Không.”
“Vì sao không làm?”
“Ngay từ ban đầu đã không định, tớ không thích học cho lắm.”
“Vậy đi làm thẳng luôn?”
“Ừ.”
“Đi đâu, về nhà hay ở lại bên này?”
“Cũng chưa rõ…….” Bạch Lộ cuối cùng bị phân tâm triệt để, đọc cũng không vào nữa, đóng sách lại, nằm bò trên bàn. “Tớ ngủ một chốc, khi nào cậu học xong gọi tớ.”
“Tớ đếch, cậu tới phòng tự học còn đi ngủ nữa!”
Bạch Lộ đã tiến vào trạng thái dưỡng thần, gục đầu nhắm mắt, không nói một câu.
Ở phòng tự học thêm hai tiếng, Bì Ché lay tỉnh Bạch Lộ, “Đi đi đi đi đi đi ăn cơm!”
Vào căng tin sớm, không phải xếp hàng, chẳng bao lâu sau đã ăn cơm xong, sau khi về đến ký túc xá, Bì Ché chuẩn bị đồ ăn vặt xong xuôi, bày đầy ra bàn, sau đó mở máy vi tính ngồi yên không nhúc nhích.
Hoạt động hàng ngày ở phòng ký túc xá ——Nam sinh chơi game, nữ sinh coi phim Hàn.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, ký túc xá khoá cửa, Bé Ba mới mò về.
“Khắp người toàn mùi rượu thế!” Bì Ché chưa nhìn thấy người đã bịt ngay mũi lại la lên.
“Aaaaa……” Một tiếng rên khẽ.
Bì Ché khoanh tay ngoái đầu, “Bán sắc à!”
Bạch Lộ và Nhỏ Út cũng quay đầu lại.
Bé Ba như đã tiến nhập cảnh giới không người, ôm túi xách, xoay tròn tiến vào trong phòng.
“Ê! Đừng tông vào!” Bì Ché kéo ghế ra chỗ khác, Bé Ba lại xoay tròn về lại, cuối cùng ầm một tiếng dính vào cửa.
Lại thêm một tiếng nữa ——
“Aaaa……”
“Rốt cuộc trò gì nữa đây!?”
Bàn tay của Bé Ba đặt ngay lồng ngực, cảm thán một câu.
“Tuyệt.”
“Bịnh phải không?”
Bé Ba vươn ngón tay ra lúc lắc trước mặt của Bì Ché, “Gái còn trinh không có quyền lên tiếng.”
Bì Ché nổi điên, muốn đứng lên đục cô ấy. Bé Ba nhắm nghiền mắt, tựa như đang ôn lại dư vị, “Hôm nay thật tình……. Trai đẹp rượu ngon bầu bạn, đã rất lâu rồi chưa được vui như vậy.”
Nhỏ Út không nhịn được bật cười một tiếng, Bì Ché suỵt cô ấy, “Ái chà lại còn trai đẹp……. Cậu bảo Đại Lưu nhà cậu đi nhìn gương một chút đi được không hả, như là tù cải tạo không bằng, lại còn trai đẹp.”
“Chậc.” Nhìn Bì Ché một cách khinh bỉ, “Ai nói Đại Lưu nhà mình đâu.” Nói xong cảm thấy không đúng, lại bổ xung thêm một câu, “Đại Lưu nhà tớ cũng là trai xinh.” Cô ấy lắc lư cái đầu, nói tiếp, “Tớ là đang nói cái anh chàng chủ tiệm ở chỗ chơi í.”
“Chủ gì cơ.”
“Cái cậu chủ quán rượu âm nhạc í.” Bé Ba vừa nói vừa nhấm nháp ôn lại, “Thật tình đẹp trai quá đi thôi……. Lại còn trẻ nữa, chao ôi sao lại có thể trắng đến thế, như là men sứ vậy.”
Bì Ché chẳng thèm ngó ngàng, “Lảm nhảm gì vậy.”
“Thật mà.” Bé Ba trợn tròn mắt, chỉ mặt Bì Ché, “Cậu đừng có mà không tin, cực phẩm.”
Bì Ché quay mặt ra ban công sờ sờ cằm, “So với thứ kia thì sao?”
“Thứ kia” trong miệng của Bì Ché là chỉ toà nhà ngay trước mặt, cách ký túc xá của nữ sinh một sân cỏ, là toà nhà ký túc xá nam sinh gần đây nhất.
Nam sinh viên trong toà nhà đó là của học viện phát thanh.
Học viện phát thanh là khoa mạnh của trường Bạch Lộ, khoa nghệ thuật chiêu sinh rất nghiêm, bên trong không có sinh viên nào là không cao lớn ra dáng, ngày ngày chải chuốt bóng loáng, mở miệng ra toàn là giọng phát thanh siêu chuẩn.
Trong trường, gái đẹp mà cặp bồ, có hết bảy phần đều là với người trong toà nhà kia.
Nào có ai ngờ Bì Ché vừa nhắc đến toà nhà phát thanh, Bé Ba đã méo miệng gạt phăng, vẻ mặt như chướng mắt.
Nhấc tay, múa may, phun ra hai chữ.
“Không! Xứng!”
Bì Ché: “…….”
“Thua quá xa.” Bé Ba quay về đến bàn học của mình, buông túi xách, xoay qua Bạch Lộ, “Trưởng Phòng, cậu biết tớ mà, tớ là người như thế nào? Cho dù ngày thường thích vui chơi, nhưng đối với tiền hoàn toàn biết tích trữ. Kết quả——“ Cô ấy đập mạnh xuống bàn một cái, “Hôm nay tớ vung tiền cháy hết cả túi.”
Bạch Lộ: “Cậu vung thế nào.”
“Thì……” Bé Ba đang say rượu, ấp a ấp úng, “Thì…… Thì nhìn cậu ấy cầm rượu, cười cười với tớ, hỏi tớ có muốn lấy một chai không, tớ liền……”
Bì Ché: “Cậu liền giơ tay đầu hàng?”
Bé Ba chép chép miệng, “Thật ra cậu ấy cũng chẳng phải ép uổng gì tớ, chỉ là giống như thuận miệng hỏi một câu, nhưng mà……. Ôi, cậu ấy đẹp bà mẹ nó là đẹp, ánh mắt kia liếc một cái, giọng nói cũng nhẹ nhàng, ôi cái cảnh ấy……. Đáng giá, tớ cứ coi như là mua vé đi xem phim là được.”
“Đồ vô dụng!”
Bé Ba nghiêng đầu, nói vớ Bì Ché: “Tớ không nói với cậu, cuối tuần dắt cậu đi sẽ biết liền.”
Bì Ché: “Được thôi, cậu mời nhé!”
“Tự mình móc tiền!” Quay qua lại hỏi Bạch Lộ và Nhỏ Út, “Cùng đi nhé.”
Nhỏ Út ngại ngùng, “Tớ chưa bao giờ tới mấy chỗ ……”
“Sợ cái gì, quán bar âm nhạc.” Bé Ba đặc biệt nhấn giọng chữ “âm nhạc”, “Nơi đứng đắn! Trong đó toàn là sinh viên đại học quanh đây, rất sôi động, cậu không phải đang lo tìm đối tượng hay sao, đi xem xét một chút.”
Nhỏ Út gật đầu cái rụp, “Được.”
“Trưởng Phòng thì sao?”
“Tớ không đi đâu.” Bạch Lộ nói, “Bọn cậu đi chơi đi, cuối tuần phải đi nghe thuyết trình phòng cháy, mỗi phòng phải cử một người đại diện.”
“Á, quên mất……” Bé Ba gãi gãi đầu, “Vậy thì……”
“Tớ đi nghe thuyết trình, các cậu cứ lo đi chơi đi.”
*
Vài ngày kế tiếp, trong phòng ký túc xá rơi vào một cuộc tranh luận kịch liệt.
Hai bên tranh luận chủ yếu là Bé Ba và Bì Ché.
Bì Ché ôm khư khư phim Hàn yêu quý của mình, đau lòng vì những gì nhân vật nam nữ trong đó phải trải qua mà khóc lóc, còn chê Bé Ba, nói cô ấy kiến thức hạn hẹp, tầm nhìn thấp kém.
Bé Ba không chịu lép vế, gân cổ lên cãi nhau với Bì Ché.
Cuối cùng, một tuần hỗn loạn phức tạp cũng trôi qua, tới thứ Bảy, trừ Bạch Lộ, ba người còn lại trong phòng tay trong tay vai sánh vai rời ký túc xá.
Bạch Lộ thức dậy trễ hơn ngày thường một chút, sau khi nghe xong thuyết trình thì đi ăn trưa, sau đó đến phòng tự học đọc sách, về đến ký túc xá đã là năm giờ chiều, vẫn không một bóng người.
Bạch Lộ nhướn nhướn mày, bụng bảo dạ xem chừng đã chơi rất vui.
Mãi đến tám giờ tối, Bạch Lộ đang còn trên mạng xem website, cửa ầm một tiếng bật mở ra.
Bạch Lộ giật bắn mình, suýt văng mất chuột trong tay.
Ngoái đầu, đập vào mắt là thể trạng cường tráng của Bì Ché đang chắn ngay trước cửa.
Cô ấy cũng uống rượu, mặt đỏ bừng, thần sắc kiên nghị như chiến binh lão luyện đã băng đèo lội suối.
Ngón tay chỉ thẳng về phía trước, cánh mũi phập phồng.
Cửa vẫn chưa đóng lại, nguyên một hành lang vang dội tiếng của Bì Ché.
“Thiên lôi đánh tan hồn phách —— Thiên lôi đánh tan hồn phách — Thiên lôi đánh tan hồn phách ——“