Chương 42
Khu sinh hoạt của trường lúc chín giờ tối, người đến người đi.
Trong phòng ký túc xá không có máy lạnh, rất nhiều sinh viên đều ở dưới nhà hóng mát, túm năm tụm ba, nam sinh nói chuyện chơi games, nữ sinh nói chuyện bồ bịch.
Tình-sắc hài hoà.
Sân trường là lớp tường bảo vệ tốt nhất.
Tựa như vỏ trứng, tuy mỏng manh, nhưng đối với những thiếu niên nam nữ đang ở bên trong, vẫn là một lớp hàng rào kiên cố, giúp họ ngăn trở những hao mòn của con nước lớn ngoài xã hội.
Loại bảo bọc này, chỉ có những người đã rời xa sân trường mới hiểu được.
Hoàng Tâm Oánh ôm lấy cánh tay của Hứa Huy, nhìn giống như một cô gái đang làm nũng, thật ra là đang dìu đỡ.
Thân thể của cậu vẫn chưa hồi phục, nhưng người thì cứ một mực đòi ra ngoài.
Ra ngoài cũng tốt.
Hoàng Tâm Oánh thích tiếp xúc với cậu.
Hoàng Tâm Oánh là người có quan hệ rỗng rãi trong hội sinh viên, quen biết không ít người. Trong sân trường buổi đêm, cứ cách một chặp lại chạm mặt người quen, lên tiếng chào hỏi.
Chỉ là từ đầu đến cuối cô ta không hề giới thiệu người ở bên cạnh, tựa như sự xuất hiện của cậu bên cạnh cô ta là việc đương nhiên.
Bạn bè cười cười nhìn cô ta.
Gió đêm thổi lòng cô ta phơi phới.
“Tớ đưa cậu đi xem đoàn văn nghệ của bọn mình nhé, bây giờ chắc đang tập kịch, đêm mốt là chính thức diễn rồi.”
Hứa Huy không biết có nghe rõ lời của cô ta không, chậm rãi dừng bước, nhìn toà nhà xung quanh.
Sắc mặt của cậu nhợt nhạt, thân thể yếu ớt, vẻ mặt mang chút mờ mịt.
Tốt nghiệp trung học xong cậu đã rời sân trường, đối với đại học cậu không quen thuộc chút nào cả, hết thảy những thứ ở nơi này khiến cho cậu cảm thấy ngăn cách và xa lạ.
Tuổi của mỗi người đều không khác cậu bao nhiêu, nhưng mỗi một người đều trông rất khác cậu.
“Đi không?” Hoàng Tâm Oánh vẫn còn đang hỏi, “Nhưng mà không xem cũng được, như vậy đến khi chính thức trình diễn còn thấy thích thú.” Cô ta nhìn Hứa Huy chớp chớp mắt, “Quyết định thế nào, nghe theo cậu.”
“Bạch Lộ ở đâu……”
Hoàng Tâm Oánh chưa nghe rõ, “Cái gì?”
Hứa Huy đảo mắt, cúi đầu nhìn cô ta, “Bạch Lộ, Bạch Lộ ở trong lớp của các cô, cô ấy ở đâu?”
Lần này nghe rõ rồi, nhưng cô ta lại không hiểu. “Lộ Lộ? Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Hứa Huy rờ rờ trên người, cậu không mang theo di động.
“Cậu muốn hỏi cậu ấy về chuyện tuyên truyền hở?”
Đầu mày của Hứa Huy hơi chau lại, “Cô ấy ở toà nhà nào?”
Hoàng Tâm Oánh vẫn không hiểu, nhưng cũng chỉ chỉ cho cậu, “Đó, toà nhà đó, đám người Lộ Lộ ở lầu năm, tớ ở lầu sáu.”
Hứa Huy lẳng lặng nhìn theo.
“Đám người Lộ Lộ rất có tâm với việc tuyên truyền cho quán của cậu đấy, đợi lúc viết nhận xét cuối học kỳ, cậu phải ráng phối hợp nhé, để cho bọn họ lấy được thành tích tốt.”
Hứa Huy sải bước, Hoàng Tâm Oánh níu chặt cậu lại, nói: “Lộ Lộ rất lợi hại, tuy bình thường trông như người vô hồn, nhưng làm việc gì cũng rất chuẩn, chơi chung với cậu ấy rất yên tâm.”
Hứa Huy nói một cách vô ý thức: “Vậy sao…….”
“Dĩ nhiên rồi.” Hoàng Tâm Oánh cười cười nhìn cậu, lại nói, “Bạn trai của cậu ấy là sinh viên giỏi của Đại Học Giao Thông Thượng Hải, còn là phó chủ tịch của hội sinh viên Thượng Hải nữa, nghe nói quen nhau hồi cấp 3, lợi hại không?”
Bước chân dừng lại.
Gió vẫn còn đang thổi.
Hồi lâu sau, cậu mới lại nói một câu:
“Vậy sao……”
Một nữ sinh tầm thường đi ngang qua bọn họ, vừa vặn nghe được lời của bọn bọ.
Trong đầu đầy sương mù, mở cửa phòng ra, Bì Ché nhìn qua, “Về rồi à, hội đoàn thế nào rồi?”
Nhỏ Út trả lời: “Cũng thường…….” Quét mắt một cái, “Trưởng phòng đâu?”
“Cậu ấy đi Trung Tâm Điện Tử Hàng Châu rồi, vài bữa nữa sẽ làm hoạt động tuyên truyền cho quán của Huy, còn chưa về.”
“À…….”
Bì Ché liếc cô ấy một cái, “Làm trò gì mà thất hồn lạc phách vậy.”
Nhỏ Út lắc đầu, đi đến chỗ của mình ngồi xuống, một chốc sau lại ngoái đầu hỏi Bì Ché: “Ủa, trưởng phòng với người bạn ở Giao Đại là một cặp à?”
“Giao Đại nào…….. Cái tay phó chủ tịch hội sinh viên đó hả?” Bì Ché vẫn đang xem phim truyền hình.
“Đúng rồi, bọn họ là một cặp à?”
“Còn chưa phải đâu, cũng có ý như là nhắm hướng đó. Nhưng người kia hình như nói phải đợi đến sau khi tốt nghiệp đại học mới chính thức yêu đương, tớ nghe trưởng phòng nói cậu ta rất bận, không có thời gian.”
Bé Ba đang còn nói dùng webcam với Đại Lưu, nghe vậy, cũng sáp lại gần, “Các cậu đang nói cái tay Địa Trung Hải đó hả?”
Bì Ché cười rộ lên, “Đúng đúng, phó chủ tịch bộ dạng như Địa Trung Hải.”
Bé Ba bĩu môi, “Cậu ta thật biết hành hạ người khác, năm đầu bảo trưởng phòng thi TOEFL, năm hai bảo cậu ấy thi IELTS, giờ năm ba rồi, lại muốn cậu ấy ở lại trường.”
Bì Ché haizz một tiếng, “Chuyện thế nào thì cũng chưa chắc đâu, tớ thấy trưởng phòng chỉ là thi chơi thôi, cậu ấy ngay cả làm nghiên cứu sinh cũng không thèm, ra nước ngoài làm quái gì?”
Nhỏ Út lúc bấy giờ mới tranh thủ xen miệng vào, “Mới rồi ở dưới lầu tớ đụng mặt Hoàng Tâm Oánh và Hứa Huy.”
Bì Ché vừa nghe một cái, gỡ tai nghe ra, đấm ngực giậm chân.
“Chao ôi đời thuở nào lại để nó tóm được! Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Cái tên Hứa Huy đó thật không có mắt mà!”
“Không phải.” Nhỏ Út ngắt lời cô ấy, kể lại những gì nghe được lúc nãy.
“Là sao?” Bì Ché và Bé Ba bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ, “Có dính dáng gì đến trưởng phòng?”
Nhỏ Út nhún vai, “Không biết, tớ chỉ cảm thấy lạ.”
Bé Ba: “Cứ bốc phét loạn cả lên, ra vẻ ta đây biết nhiều chuyện, ngày ngày đi buôn chuyện người khác sau lưng họ.”
Ba người bàn tán xong cho qua, không ai để trong bụng.
Chiều thứ Sáu là lớp phụ, biên tập phi tuyến.
Bạch Lộ tới sớm xí chỗ—— chiếu theo kinh nghiệm lâu năm, ngay trước máy tính của giáo sư, đếm sáu hàng ghế, đó là điểm mù tuyệt đối của giáo sư.
E.b.o.o.k được làm bởi ñghiepdu.ñet