Chương 44

Cô ấy quay đầu lại, giây phút vừa trông thấy Bạch Lộ vui mừng reo lên.
“Bạch Lộ!”
Lâu ngày không gặp mặt, cô ấy hơi kích động, đứng dậy ôm cô một cái.
Rõ ràng cùng là người từ phương khác, nhưng vẫn cố gắng tận tình làm chủ tiếp đón.
“Ngồi đi ngồi đi.”


Bạch Lộ nhìn cô ấy, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện.
Tương Như còn đang nói: “Đêm qua tới hả, có mệt không? Tớ nói để ra sân bay đón mà cậu còn từ chối, thế nào, trường có dễ tìm không?”


Cô ấy hứng chí nói một hồi, mới chú ý đến thần tình của Bạch Lộ, “Ơ? Mặt cậu sao lại nhợt nhạt như thế, quầng mắt thâm quá đi.” Lo lắng nói, “Có phải không được nghỉ ngơi đàng hoàng?”
Bạch Lộ chậm chạp lắc đầu, “Không……. không có.”


Tương Như gọi nhân viên phục vụ đến, đưa thực đơn cho Bạch Lộ xem, “Cậu muốn uống chút gì không? Tớ mời cậu.”
Đầu óc của Bạch Lộ vẫn còn hơi trống rỗng, quét mắt nhìn thực đơn, tuỳ tiện chỉ một món, bản thân cũng không biết là món gì.


“Sinh tố kiwi.” Nhân viên phục vụ ghi xuống, Tương Như không nhìn thực đơn, gọi luôn một ly sinh tố ba màu, trông có vẻ như là khách quen của quán.
Quả nhiên, nhân viên phục vụ đi rồi, Tương Như nói: “Tớ có thẻ hội viên của quán, thức uống ở đây rất ngon đấy.”


Cô ấy chớp chớp mắt, phát hiện Bạch Lộ nói vô cùng ít, chỉ luôn nhìn mình chằm chằm.
Vươn tay phất phất trước mắt cô, Tương Như không nhịn được cười, nói:
“Bạch Lộ, sao cậu vẫn còn ngố như thế này chứ.”
Câu nói ấy, đẩy cô vào quá khứ, cũng kéo cô trở về với hiện thực.


available on google playdownload on app store


Bạch Lộ cuối cùng tìm một đề tài mở miệng: “Gần đây cậu thế nào.”
“Vẫn bình thường mà.” Tương Như nói, “Chẳng phải tớ nghỉ một năm học sao, năm nay mới vào năm hai, cậu là đàn chị của tớ rồi.”
“Học ngành nào?”
“Toán.”
“Khó vậy sao?”


“Cũng tạm, vốn là ở nhà kêu tớ học tài chính, cứ khuyên tớ mãi, nhưng tớ không thích, cảm thấy rất loạn, tớ vẫn thiên về khoa học cơ sở hơn. Cậu thì sao, cậu học cái gì?”
“Truyền thông đa phương tiện.”


“Ô?” Tương Như trợn tròn mắt, nói một cách ngạc nhiên: “Đa phương tiện? Cậu thích cái đó?”
“Học đại thôi.”
Tương Như nhoẻn miệng cười, “Cậu vẫn y như cũ.”
Nhân viên phục vụ bưng hai ly nước đến, Tương Như lắc lắc ống hút, uống hai ngụm.


“Ôi……. Mát quá mát quá, cậu cũng uống đi.”
Tương Như ngậm ống hút nhìn Bạch Lộ, lấy làm lạ nói: “Cậu làm gì cứ nhìn tớ chằm chằm vậy.” Đùa một câu: “Muốn uống tớ hả?”
Bạch Lộ lắc đầu, khẽ nói: “Tớ nhìn cậu, vì cậu rất đẹp.”


Ánh nắng chiếu soi, cô gái ở trước mặt cài chiếc kẹp, tóc mái mềm mại, da thịt hồng hào, đôi mắt to ngập ý cười, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, tràn đầy sức sống.
Trút bỏ vài phần non nớt, gò má đã từng bị gọt mỏng nay đã đầy đặn lên, vầng trán rộng láng mịn xinh xinh.


Tương Như che mặt đang ửng đỏ, nói: “Thức ăn Tứ Xuyên quá ngon đi! Mới tới đây một năm mà đã tăng bảy cân rồi.”
“Không…….” Bạch Lộ vẫn đang nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ, “Thật tình rất đẹp.”


Tương Như uống một ngụm nước, im lặng một chút, vẫn mang chút ngại ngùng nói: “Tớ biết, chắc cậu cảm thấy hơi…… Dù sao thì trước đây chuyện đã như thế.”


Cô ấy nhắc đến chuyện trước đây, hít một hơi, nói: “Lúc ấy chắc làm các cậu bị sợ phải không, nhưng mà thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, mà là cha mẹ tớ rất tức giận, quãng thời gian đó quả thực tớ không hiểu chuyện gì cả.”


Giọng của Tương Như nhỏ lại một chút, “Tớ vốn muốn liên lạc với cậu, nhưng cứ mãi không có can đảm, tớ cảm thấy chuyện như thế rất mất mặt……”


Bạch Lộ lẳng lặng im nghe, Tương Như như đang tự cổ vũ cho mình, xoa xoa tay nói: “Nhưng mà đừng lo, đều là quá khứ rồi, người phải biết đi về phía trước.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, tớ cho cậu xem cái này.” Tương Như lấy di động ra, tìm được gì đó, hơi mắc cỡ đưa cho Bạch Lộ.


Trong hình là cô ấy và một nam sinh chụp chung, nam sinh trông có vẻ là một sinh viên học giỏi, đeo kính to rộng, mặt mũi không đẹp trai, nhưng mang đậm khí chất của thành phần trí thức.


Chịu chia xẻ, chứng tỏ mối tình này đã thực thụ khiến cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc, vừa gặp mặt bạn cũ, đã vội vàng muốn báo cho đối phương hay.
“Đây là trong lớp bọn tớ, là người địa phương, có phải trông ngốc ngốc không?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Không.”


“Nhưng mà tính tình rất tốt, không biết có phải con trai Thành Đô ai cũng như vầy không, ngày nào cũng lười ch.ết được.”


Giọng điệu của cô ấy thì như ghét bỏ, nhưng niềm vui lại không dấu được. Cô ấy không ngừng kể cho Bạch Lộ nghe về cuộc sống hiện giờ, học hành, yêu đương…….. Giống như muốn đem những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay nói hết cho cô nghe.
Cô ấy rất hạnh phúc.


Nói nửa buổi, cổ họng muốn khô queo rồi, Tương Như bưng ly nước, nhìn Bạch Lộ một cách giảo hoạt.
“Cậu thì sao, có tiến triển gì không?”
“À, tớ…….” Bạch Lộ cười cười, “Tớ vẫn y như vậy, đang học đại học ở Hàng Châu, hơi không thích ứng được với khí hậu phương nam.”


Cô vẫn nhìn khuôn mặt hồng hào của Tương Như, giọng nói cứ như không phải của mình.
“Mặt trời quá chói chang, khí hậu quá oi bức.”
“Vừa rồi trên đường đến đây, tớ hơi khó chịu……”
“Nơi đây quá khác biệt so với bên nhà…….”


Lời nói của cô có chút lộn xộn. Cô không biết mình đang nói gì, cô phát hiện bản thân vốn không thể nghĩ ra cách làm thế nào để tìm được lời ứng đối trong cuộc nói chuyện này.


Toàn bộ hơi sức đều đang dồn vào cánh cửa trong đầu kia, bên ngoài cánh cửa có vô số những mảnh ký ức, đang khóc gào với cô qua khe cửa——
Hãy nhìn xem mình đã làm ra chuyện gì?
Khi không cầm cự nổi, cổ họng của Bạch Lộ nghẹn ngào, nói không nên lời nữa.


Cô cúi thấp đầu, ngón tay bám chặt lấy mép bàn.
Hãy nhìn vào hiện giờ, hãy nghĩ xem mình đã làm ra chuyện gì.
Chúng ta đã làm ra chuyện gì.
Người đã ch.ết, người bỏ đi, người đã quên…….


Mỗi một con người đều tự động dây dưa với cậu, sau đó lại phủi tay sạch sẽ, tiếp tục đi trên con đường hoặc tiến về kết cục mình đã chọn.
Chỉ để lại mình cậu, bị lãng quên trong kẽ thời gian vừa hồn nhiên vừa tàn khốc, nghiêng ngả lao đao, thua bại thảm hại.


Có lẽ một ngày nào đó, cô cũng sẽ vứt bỏ hết tất cả những chuyện này, sau đó sẽ tình cờ bị ai đó hỏi tới, trong lòng run lên.
Ôi——
Có còn nhớ Hứa Huy không?
Tương Như: “Cái gì?”
Cô đã hỏi thật.


Bạch Lộ ngẩng đầu, Tương Như bị nét mặt của cô làm cho sợ hết hồn, “Bạch Lộ, có phải cậu không được khoẻ không? Sao, sao——“
Cô trông hết sức chật vật, khó khăn nói ra câu tiếp theo.


“Tương Như, tớ phải nói cho cậu nghe một chuyện. Chuyện này đối với cậu sẽ nghe có vẻ kỳ quái, thậm chí hơi đáng sợ, nhưng cậu hứa với tớ, nhất định phải nghe hết.”
Tương Như sửng sốt nhìn: “À.”
Mặt trời từ đàng đông đã lên đến đỉnh đầu.


Chuông cửa vang lên từng hồi từng hồi.
Đá trong ly đã tan hết, không ai uống thêm ngụm nào nữa.
Trên bàn im lặng rất lâu rất lâu.
Bạch Lộ kể xong toàn bộ sự việc, sợi dây trong lòng cuối cùng mới thả lỏng, giống như một cụ già vừa mới nói xong lời trăn trối.
Tương Như sững sờ.


Kahlil Gibran đã từng nói, lãng quên là một loại tự do, ký ức là một hình thức gặp gỡ.
Lời của Bạch Lộ, lại để cô ấy và cậu con trai trắng nhợt kia, nơi khúc quanh của con hẻm nhỏ nào đó, dưới ánh đèn vàng vọt, và bên giậu hoa rậm rạp, một lần nữa tương phùng.
“Hứa Huy.”


Cô ấy gọi cái tên này, vẻ mặt không hề vui vẻ, nhưng cũng không phải là đau đớn, đó chỉ là một vẻ mặt thuộc về hồi ức.
Một đôi tay mảnh dẻ trắng mịn, sau khi gọi xong cái tên này, không khỏi che lên miệng.
Mày cong khẽ nhíu, giọng nói nghẹn ngào run rẩy.
“Hứa Huy……”


Cô ấy nhìn Bạch Lộ, “Cậu vì sao lại đi làm những điều…….”
Bạch Lộ trả lời: “Tớ không biết, tớ đã từng tìm cho mình rất nhiều lý do, nhưng giờ đây……. đều vô dụng.”
Cô ấy nhìn Bạch Lộ chăm chú, rất lâu sau, ừ một tiếng.
Bạch Lộ ngước mắt, “Cậu hận cậu ấy không?”


Tương Như gần như trả lời ngay lập tức: “Hận.”
Hận nông như vậy, chỉ là giống như giọt băng, rơi xuống rồi sẽ tan đi mất.
Bạch Lộ rũ mắt, Tương Như nói xong, đầu mày lại thắt chặt. Cô ấy cắn môi, hơi khó chịu cũng hơi ấm ức, giống như đang tự khuyên nhủ bản thân.


“Thì cũng hận cậu ấy…….”
Bạch Lộ vẫn không nói gì.
Tương Như nhịn thật lâu, cuối cùng hỏi: “Sức khoẻ của cậu ấy ra sao rồi? Có gặp nguy hiểm không?”
“Tớ không biết, ngày thứ hai sau khi cậu ấy xảy ra chuyện, tớ đã đến đây.”
“Vậy thì sao cậu đi tìm tớ?”


Đầu của Bạch Lộ cúi thấp, bất cứ ai đi ngang qua cô cũng cảm giác được sự rã rời.
Cô không trả lời Tương Như ngay, nhưng nhắc đến chuyện lúc cô còn ở bệnh viện.


“Đêm hôm đó……. Tớ ở trong bệnh viện, trông thấy cậu ấy nằm trên giường, vô cùng yên lặng, giống y như người ch.ết. Tớ không hiểu rõ cách suy nghĩ khi ấy, tớ chỉ cảm thấy, cậu ấy không thể cứ thế mà ch.ết.”


Tương Như mím môi, tựa như đã hiểu, “Cậu muốn để cậu ấy trước khi ra đi được tha thứ một lần, bất kể là đến từ ai, để cậu ấy được an lòng.”
Bạch Lộ lắc đầu, giọng nói khản đặc.
“Tớ muốn cậu nói sự thật cho cậu ấy biết.”
Tương Như: “Sự thật gì?”


Bạch Lộ ngưng một chút, thì thào:
“Tương Như, cậu biết không…… người hèn hát giỏi nhất là nguỵ trang thành hai bộ dạng, một là bất cần, hai là phô trương thanh thế. Cả hai thứ này cậu ấy đều thử qua, nhưng đều giả bộ không giống chút nào.”


Giọng nói của cô vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng quả quyết.
“Cậu ấy xưa giờ chưa từng chân chính ngoái lại nhìn, chưa từng bao giờ……. Cậu ấy cứ mãi trốn chạy, chạy đến bây giờ không còn đường để trốn nữa, nên mới muốn một đi không trở lại.”


Cô chậm rãi lắc đầu, “Cậu ấy không thể cứ ch.ết đi một cách u mê như thế. Cái gì cũng không biết……. không biết các cậu, cũng không biết chính mình……. Cậu ấy không thể ch.ết như thế được.”


Tương Như bị một thứ cảm tình không hiểu rõ nguyên do cuốn lấy, hỏi một cách vô thức: “Tại sao……”
Bạch Lộ bị cô ấy hỏi, ngưng một chút, trong mờ mịt, lại thử nói một cách khác: “Cậu có phải cũng cảm thấy, thật ra Hứa Huy…… không phải là rất xấu xa.”


Lời vừa ra khỏi miệng, hốc mắt đã ửng đỏ.
Cậu có phải cũng cảm thấy, cậu ấy không phải là rất xấu xa, cậu có phải cũng cảm thấy, thật ra cậu ấy là một người rất dịu dàng.
Ánh mắt của Tương Như xa xăm. Cô ấy bị hút vào trong ký ức, cúi gằm đầu.


Ánh mắt của Bạch Lộ như hình với bóng.
“Trước giờ tớ chưa từng nghĩ tới giành được sự tha thứ, bất kể là cậu đối với cậu ấy, hay là cậu ấy đối với tớ. Trên đời này vốn không có sự tha thứ chân chính nào…….”
Giọng nói của Bạch Lộ khàn thấp.


“Nhưng mà Tương Như, bụng dạ cậu ấy vốn không xấu……. Ít nhất cậu ấy đáng được có cơ hội trực tiếp đối diện một lần.”
Tương Như cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt, khẽ nói: “Nếu như tớ không tha thứ, gặp cậu ấy rồi vẫn nói hận cậu ấy thì sao.”
“Vậy thì cứ hận.”


Trong giọng nói của Bạch Lộ mang một sự kiên trì thảm thiết, làm Tương Như nghe mà bàn tay khẽ run lên.
“Yêu thì yêu, hận thì hận. Cậu thương hại cậu ấy cũng được, căm ghét cậu ấy cũng được, để cho cậu ấy biết sự thật.”


“Cậu ấy chưa từng chân chính nhìn thấy những người bị cậu ấy đả thương, hết thảy đều là cậu ấy tự đoán mò. Cậu ấy không dám hỏi, cũng không dám tiếp xúc, nếu như hiện giờ cậu ấy ch.ết đi, đó cũng là do bị chính mình doạ sợ mà ch.ết, kiếp sau vẫn cứ tiếp tục làm một con ma hèn nhát.”


Bàn tay trên bàn mở ra, người của Bạch Lộ chúi về phía trước, vượt qua sự kiên định thường ngày, rơi vào trong câu chuyện của cậu, rơi vào trong sự cố chấp điên cuồng.
“Trốn tránh trong những đoán mò sẽ không bao giờ tìm ra được bản thân.”
“Cậu ấy phải đối diện.”


“Nếu như không có khoan thứ, vậy để cậu ấy mang theo một mối hận đã được kiểm chứng mà ch.ết, rõ ràng minh bạch, kiếp sau tiếp tục đàng hoàng.”
Bóng dáng của thời gian, ánh trên những giọt nước đọng quanh ly thuỷ tinh, phản chiếu những tia sáng lóng lánh đến nhức mắt.


Trong quãng thời gian im lặng dài đằng đẵng này, Tương Như nhớ đến một chuyện.
“Cậu còn nhớ không?”


Tương Như khẽ bảo, “Trước đây lúc cậu khuyên bảo tớ, đã từng nói, tình cảm của tớ đối với Hứa Huy không phải là yêu. Cậu nói tình yêu theo như cậu hiểu, phải mãnh liệt hơn một chút.”
Hoặc là cứu người, hoặc là giết người.


“Tớ cứ mãi không hiểu ý của cậu lúc ấy là gì, bây giờ hình như tớ hơi hiểu một chút.”
Tương Như ngẩng đầu, thì ra sớm đã khóc rồi.
Bạch Lộ an tâm, “Theo tớ đi Hàng Châu một lần.”
Tương Như lau nước mắt, “Chắc tớ phải thu xếp một chút, đồ đạc……”


Bạch Lộ đeo cặp lên lưng, “Đi bây giờ.”
Tương Như: “Cậu bây giờ đã như vầy, nghỉ ngơi thêm một chút đi, hơn nữa vé máy bay——“
“Tớ không sao, vé máy bay đã mua xong rồi, chuyến bay chiều, tối sẽ tới nơi.”


Cô kéo cô ấy, ra đến cửa, Tương Như hỏi một câu, “Vì sao mua vé trước? Làm sao cậu biết được tớ sẽ đi theo cậu?”
Bước chân của Bạch Lộ dừng lại, thấp giọng lầm bầm một câu, “Đoán thôi.”


Bọn họ đều biết không thể nào là đoán mà thôi, nhưng đề tài không tiếp tục kéo dài.
Đi trên đường phố nhàn hạ của Thành Đô, Bạch Lộ lặng lẽ trả lời câu hỏi của cô ấy trong lòng.


Bởi vì đêm qua tớ nhớ ra, ngay lúc ban đầu của cả câu chuyện, lúc cậu giới thiệu loài hoa nhẫn đông cậu yêu quý, cũng chỉ là nhặt từ dưới đất lên, mà không nhẫn tâm ngắt.
Cậu nhất định sẽ đi, bởi vì trái tim của cậu rất mềm.
Trái tim của các cậu đều rất mềm.
*


Hành lang dài dằng dặc của bệnh viện mang theo mùi thuốc sát trùng.
Cậu đã được dời xuống phòng bệnh nội trú.
Trong đêm tĩnh lặng, Tôn Ngọc Hà ở bên ngoài hút thuốc chung với cậu nhân viên phục vụ có mặt ở bệnh viện hôm trước.


Bạch Lộ dắt Tương Như tới, Tôn Ngọc Hà không hề nhận ra Tương Như.
Bọn họ đều muốn quên nhau đi.
“Cô…….”
Bạch Lộ nhìn cậu ta, “Cho tôi một ít thời gian.”
Tôn Ngọc Hà nhìn cô, không hỏi gì nữa, gật đầu, nói: “Ngay trong gian phòng đầu tiên, sáng nay hắn đã tỉnh dậy.”


Tương Như lại bắt đầu căng thẳng, níu lấy Bạch Lộ, lí nhí: “Cậu không vào cùng tớ sao?”
Bạch Lộ lắc đầu, Tương Như nhìn mặt Bạch Lộ, bao nhiêu căng thẳng cũng ráng nhịn xuống.
Chỉ là nói chuyện một buổi sáng, rồi ngồi một chuyến bay tới đây, Tương Như đã cảm thấy mệt.


Có thể đoán tình trạng của Bạch Lộ hiện giờ.
Tương Như bước vào phòng bệnh, Bạch Lộ ở bên ngoài dựa lưng vào tường mà đứng.
Đầu cô nặng như chì, mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.


Mồ hôi đã đổ quá nhiều, đổ rồi khô, khô rồi lại đổ, cuối cùng biến thành giống như một lớp màng mỏng, quấn chặt lấy thân thể của cô.
Khó có thể thở được.
Xuôi theo bức tường từ từ ngồi thụp xuống, đầu của Bạch Lộ gục lên đầu gối.


Không biết qua bao lâu, có người sờ sờ đầu của cô, Bạch Lộ mở mắt, nhìn thấy Tương Như ở trước mặt.
Cô hiện giờ thật sự quá mệt rồi, không nghe rõ cô ấy đang nói gì nữa, hoặc có lẽ cô ấy vốn chẳng nói gì, chỉ là đến gần, siết cô thật chặt trong vòng tay.


Bạch Lộ cảm thấy mình nên nói gì đó với cô ấy, ít nhất là cám ơn.
Cám ơn cô ấy đã đáp lời cầu xin của cô, cũng cám ơn cô ấy có thể dịu dàng như vậy đối với cô.


Nhưng cô rã rời đến độ miệng mở không ra, lúc hơi cuống lên, Tương Như đã vươn tay vuốt đầu của cô, lòng của cô dịu lại một cách lạ thường.
Sau khi Tương Như đi, Bạch Lộ lại bó chặt gối.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cũng là do ý thức được gì đó.


Hứa Huy mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lơ. Người đã trải qua ngưỡng cửa sinh tử, sẽ khác đi một chút, nhưng hiện giờ cô không còn hơi sức để phân tích, chỉ có thể nhìn khuôn mặt của cậu vẫn nhợt nhạt như trước đây, thân thể gầy gò giống như cành khô.


Trong mắt của nhau, họ đều vạn phần chật vật.
Hứa Huy dựa vào bức tường đối diện, giữa hai người, chỉ cách xa nhau vài bước.
“Bạch Lộ……” Chỉ một câu như thế, rồi cậu không có cách nào mở miệng nói nữa, bao nhiêu lời nói, đều trào ra từ trong đôi mắt đen trong suốt.
Em nghe có hiểu không?


Bạch Lộ gật đầu, cô hiểu.
Cậu đang lẳng lặng nói lời xin lỗi.
Cái đêm cậu ngã gục, cậu tìm kiếm người để trút giận trong vô thức.
Cậu nhu nhược, mịt mờ, đau khổ……
Nhưng lại không cam lòng.
Nhưng giờ phút này ở nơi đây, cậu lại hối hận đã kéo theo người khác chịu tội.


Hứa Huy quá yếu ớt, cậu dựa vào bức tường, chầm chậm ngồi xuôi theo xuống.
Đêm qua tôi nằm mơ.
Mơ thấy gì.
Tôi mơ thấy Cu Hằng.
Sau đó thì sao?
Ngón tay dài xương xẩu của Hứa Huy lùa vào tóc, che kín khuôn mặt của mình.
Vừa mới rồi Tương Như tới, em đoán xem cô ấy đã nói gì với tôi.


Mình không biết.
Cô ấy đã khóc, cô ấy nói cô ấy xin lỗi, nói mọi người đều có sai lầm.
Nắm chặt lấy đầu tóc, giữa mớ tóc đen nhánh, ngón tay gầy gò của Hứa Huy nổi đầy gân.
Bạch Lộ lẳng lặng nhìn.
Có phải em của cậu, cũng nói với cậu những lời như thế.


Cô không nghe thấy câu trả lời của cậu.
Trong hành lang hơi hơi gay mũi, có tiếng khóc kìm nén của cậu.
Bạch Lộ im lặng.
Cô tìm Tương Như, chỉ là xung động nhất thời, cô không muốn để cho cậu cứ thế mà ch.ết một cách u muội tiếp tục trốn tránh, không hề nghĩ tới điều gì khác.


Cô cứ tưởng là có lẽ Tương Như sẽ nói với cậu rằng cô ấy không trách cậu, lại không ngờ rằng cô ấy đi xin lỗi cậu.
Nhưng nếu nghĩ cho cùng, cũng không đến nỗi khó hiểu lắm.
Dù sao thì cô ấy, bọn họ, đều đã từng thương yêu cậu như thế.
Bạch Lộ ôm lấy hai cánh tay thật chặt.


Cô bỗng cảm nhận được một một sự tự khinh đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Cô bị sự lương thiện đơn giản nhất, không hề trải qua bất cứ suy xét tính toán được mất nào khiến cho chấn động.
Vì đã từng yêu cậu.
Cho nên nếu như có cơ hội, sẽ nhất định bằng lòng giúp cậu.


Bất kể là trong hiện thực hay trong mơ.
Hai người đều chôn vùi đầu.
Họ đều yếu ớt như nhau, câm nín như nhau, sức cùng lực kiệt như nhau.
Tựa như chỉ cần khẽ chạm vào, sẽ tan thành mây khói.
Hai chú chim non vỗ đôi cánh nhỏ, giãy dụa nứt ra từ lớp vỏ trứng.


Đối mặt trực tiếp với thế giới sắc màu rực rỡ, cũng như máu thịt đầm đìa.
Hành lang rất yên lành vắng vẻ, ông trời còn mang chút từ bi đối với sinh mệnh mới.
Thế giới vốn không có sự tha thứ chân chính, hết thảy mọi con đường, giẫm chân lên đều để lại dấu ấn.
Nhưng ta vẫn biết ơn.


Bởi vì trên quãng đường đời gian nan nhất, thiện và ác đồng hành, tình yêu cõng lấy tội tình tiến bước.
Đợi vượt qua những chông gai này, lúc quay đầu nhìn lại, thật giả thiện ác, đều là trái tim ta.






Truyện liên quan