Chương 52

Trời vẫn âm u, không có nắng, đất trời đều mang màu vàng xám.
Xuôi theo đường dốc bằng phẳng chậm rãi đi lên, bên phải là rừng cây, trên trái là biển.
Xung quanh đều là du khách, không phải ngày lễ, cho nên những người lên cúng bái đều là các cụ già.


Bầu không khí tuổi tác cộng với mùi nhang khói chùa triền, làm cho Phổ Đà càng thêm hiền hoà cũ kỹ.
Tuy rất nhiều cụ già, nhưng bước đi mạnh khoẻ thoăn thoắt, từng người nối đuôi nhau vượt qua bên người Bạch Lộ và Hứa Huy.
Bọn họ ngược lại rất nhàn nhã, bước chân cực kỳ chậm rãi.


Đi được nửa đường, cảm thấy phía trước quá đông người, bọn họ dứt khoát ngồi xuống băng ghế đá bên đường nghỉ ngơi.
Giữa núi rừng, mồ hôi trên người cũng man mát, sức khoẻ của Hứa Huy bết hơn, ra rất nhiều mồ hôi.
“Buông ra đi.” Bạch Lộ nói, tay của cô vẫn còn bị Hứa Huy nắm.


Hứa Huy lẳng lặng nhìn cô, Bạch Lộ: “Mình lấy đồ.”
Buông tay, Bạch Lộ cảm thấy bàn tay bị cậu nắm nãy giờ đã ra một lớp mồ hôi.
Bạch Lộ lấy từ trong cặp ra giấy lau tay và bình nước.
Lấy một tờ giấy đưa cho Hứa Huy, “Lau chút đi.”


Hứa Huy nhận lấy, Bạch Lộ vừa nhìn cậu lau mồ hôi vừa nói: “Lần này chắc mệt thật rồi nhỉ.”
Hứa Huy nghe giọng điệu không nhịn được cười của cô, bỏ giấy xuống, định nói chuyện đàng hoàng một phen.
“Bạch—-“
Một bàn tay đưa ra trước người cậu, trong tay là chiếc nắp của bình thuỷ.


“Uống một chút.”
“…….” Hứa Huy cầm lấy uống một ngụm, “Nóng à?”
“Ừ, nước hồng hoa mật ong ( ), tốt cho dạ dày, cậu đừng ăn uống lung tung.”
Hứa Huy không quan tâm lắm, nhún vai, ngửa cổ uống hết nước trong nắp bình.


available on google playdownload on app store


Nước âm ấm, tỉ lệ thành phần vật liệu vừa phải, ngọt thanh không ngấy, uống xong trong miệng còn đọng mùi thơm.
Tình cờ đảo mắt, vẻ mặt của Bạch Lộ vẫn một biểu tình lúc nãy, tay còn chưa lấy về.
Lắc lắc.
Giọng nhỏ nhẹ nói: “Nhìn rõ này, đây mới là tay mình.”
“……”


Bao nhiêu nước mật ong vừa uống vào suýt nữa phun hết ra.
Hít sâu một hơi.
Lúc Hứa Huy vừa định dùng khí khái như cuồng phong để dạy dỗ cô, cho cô biết ai nên nghe lời ai, chợt có một cơn gió nổi lên.
Gió đến từ sau lưng, mang theo mùi ẩm ướt của biển.


Tóc của bản thân cậu, cùng với tóc của cô, bay lên theo cơn gió ấy.
Cậu nhìn cô, bỗng nhận ra rằng đi nổi xung với một người như Bạch Lộ chẳng khác gì phung phí cảm tình.
Bởi vì cậu sẽ luôn luôn không nổi giận với cô được.


Bânq quơ cười một iếng, cũng không biết là đã hiểu ra hay là đã nghĩ thoáng hơn.
“Gì thế?” Bạch Lộ khẽ hỏi ở kế bên.
Cậu quay đầu lườm cô.
Bạch Lộ mang ý cười, lại hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt của Hứa Huy không chuyển dời, một tay thò qua đem nắp bình thuỷ đậy trở về.


Tay chống sau lưng, Hứa Huy vặn vặn cổ, lúc Bạch Lộ lại tính lên tiếng, Hứa Huy bảo: “Còn muốn nói nữa?”
“Cậu—-“
Cậu kéo kéo cổ áo, rũ mắt, nói với cô: “Nói nữa coi chừng tôi tìm cách lấp miệng em đấy.”
“…….”
Lấp thế nào, lấy gì lấp, Bạch Lộ lặng lẽ ngồi trở về chỗ.


Quả nhiên vẫn là như thế này dễ xử.
“Đi thôi, nghỉ đủ lâu rồi.” Bạch Lộ nói.
Hứa Huy cũng cảm thấy nghỉ đã khá lâu, lâu đến độ bây giờ toàn thân khí huyết lưu thông. Kéo một cái, xách cặp của Bạch Lộ lên, đeo trên một vai, nắm lấy tay của cô.
“Đi.”


Bọn họ theo giòng người tiếp tục tiến về phía trước, bỗng dưng bên cạnh có tiếng của một cụ bà, “Chao ôi, Quan Âm!”
Mọi người đua nhau nhìn phía bên phải, xuyên qua cây lá rậm rạp, có một khoảng không nho nhỏ, có thể nhìn thấy bức tượng Quan Âm Nam Hải nhô cao.


Ở góc độ này, đủ nhìn thấy gương mặt của Quan Âm một cách trọn vẹn, do rất to lớn, cho nên dù khoảng cách còn rất xa, nhưng ngũ quan của Quan Âm hiện nét rõ rệt như đang ở trước mặt.


Toàn bộ Quan Âm màu vàng kim, gương mặt dịu dàng hiền từ, tay trái cầm pháp luân, tay phải kết ấn vô uý ( ), tuệ nhãn nhìn xuống nhân gian.
Mọi người dường như đều yên tĩnh lại.
“Đi thôi.” Bạch Lộ kéo tay của Hứa Huy, Hứa Huy vẫn còn nhìn về nơi xa.
“Ừ.”


Vòng qua rừng cây, con đường kết thúc, cách mấy quả đồi, toàn bộ bức tượng của Quan Âm trên chóp đuôi của núi Song Phong cuối cùng đã hiện ra trước mắt.
“Thật là cao…….” Hứa Huy ngước đầu nhìn.


Bức tượng Quan Âm Nam Hải cao ba tầng lầu, tổng cộng gồm 33 mét, chân tượng đài có diện tích năm ngàn mét vuông, trước khi tới tuy Bạch Lộ đã nhìn thấy hình và đọc qua giới thiệu, nhưng nhìn trong hình và cảm giác khi đích thân đứng đấy trông thấy là hai việc khác nhau hoàn toàn.


Khuôn mặt của Quan Âm đôn hậu, hàng my như trăng non, đại từ đại bi, vẻ đẹp hiện hết ra.
Không biết có phải do hôm nay trời không xanh trong hay không, dưới bầu trời sắc vàng, Quan Âm càng trông uy nghiêm.


Bạch Lộ cảm thấy tay của mình bị siết càng chặt hơn, cô nhìn Hứa Huy, tóc của Hứa Huy bị gió thổi bay lên, mắt đang híp lại, để lộ ra vầng trán rất trơn bóng gọn đẹp, sống mũi cao thẳng tuấn tú.


Dưới chân tượng rộng rãi, có rất nhiều người chụp hình lưu niệm, Bạch Lộ và Hứa Huy trông có vẻ như loại người không ưa chụp ảnh cho lắm.
“Lên trên nhìn chút đi.” Bạch Lộ kéo kéo Hứa Huy.
“Được.”
Đứng trên đài ngắm cảnh nhìn ra xa, có sóng biển và dãy núi.


Trên mặt biển có vài chiếc thuyền, do biển rộng bao la, chúng giống như chỉ đang nằm yên trên mặt nước.
Xuống lại bên dưới, đá phía sau của tượng Quan Âm được chạm khắc tinh xảo phức tạp, thu hút du khách dừng chân thưởng thức.
Phong cảnh rất đẹp, Hứa Huy và Bạch Lộ tìm được một hơi khuất, ngồi xuống.


“Qua bên này đi.” Bạch Lộ vẫy Hứa Huy kêu ngồi vào phía trong. “Gió lớn quá chừng.”
Gió quả thực rất lớn, hơn nữa thổi từng cơn từng cơn, chỗ đối mặt với biển rộng ở phía trước, mỗi lần gió nổi lên, các đoàn du khách đều phải che kín mặt lại, khăn quàng cổ bay phất phới.


Đang khi Bạch Lộ hơi thừ người, cánh tay bị chạm một cái.
Xoay đầu, là một ly nước ấm—-Hứa Huy đã lấy bình thuỷ từ trong cặp của cô ra.
“Uống một chút.”


Bạch Lộ đón lấy uống, Hứa Huy còn định rót thêm, Bạch Lộ lắc đầu, “Không cần, uống không nổi nữa.” Hứa Huy hơi nhíu mày, “Em làm gì ăn uống đều ít như thế, là mèo à?”
Bạch Lộ nhìn cậu, khẽ nói: “Dễ nuôi.”


Hứa Huy rót cho bản thân mình hai ly xong, tuỳ tiện cười khẩy một tiếng, bình đạm nói: “Đừng nói mình em, có đến mười em tôi cũng nuôi được, tin hay không?”
Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn cậu, “Sau này cậu muốn tìm mười em sao?”
“……”


Hứa Huy chẳng buồn đáp lời cô, khinh khỉnh tiếp tục uống nước.
Cô nhìn chiếc đầu đang ngẩng cao của cậu, cảm giác được dưới mái tóc khẽ lay động, là khí chất kiêu ngạo tươi mát của tuổi trẻ đang ẩn chứa bên trong.
“Uống chậm chút, đâu có ai giành với cậu.”


Hứa Huy uống một hơi hết nửa bình, sau đó cúi đầu, làn môi ươn ướn trơn bóng.
“Có tin hay không?” Cậu uống một hồi lâu, vẫn còn lẩn quẩn với vấn đề vừa rồi.
Bạch Lộ sàng khoái nói: “Tin.”
Có vậy cậu mới hài lòng, nhấc tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại mà cậu yêu thích.


Gió thổi biển khơi, thổi rừng cây.
Sóng biển rì rào, thông reo lớp lớp, từng đợt từng đợt.
Trên mặt đất lành, tình cảm tựa như cũng bắt đầu trở nên bồi hồi.


Hoặc có lẽ hai sinh mệnh đơn bạc này vốn thuần khiết, gió chỉ thổi bay đi những sương mù và chướng ngại che chắn, sau đó chỉ về phía trước, lặng lẽ bảo—-
Nhìn xem, đường vẫn còn rất dài.
Hai người vai kề vai, tay trong tay, tựa vào phiến đá mát lạnh, không khỏi dựa dẫm vào nhau.


Phía trước một trận gió lại quật tới, du khách giữa những tiếng cười níu lấy khăn áo, tư thế ngộ nghĩnh khôi hài.
Quan Âm giữa trận cuồng phong, nếp nhăn bất động, đứng lặng yên.
“Chắc nên quay về rồi.” Ngồi lâu một hồi, Bạch Lộ nói.


Thời gian thật chuẩn, cô vừa nói ra khỏi miệng, di động của Hứa Huy vang lên.
Tôn Ngọc Hà gọi đến.
“Bọn cậu ở đâu vậy?” Tôn Ngọc Hà nói, “Đi cả buổi rồi.”
“Ở Quan Âm Nam Hải.”


“Chạy xa thế! Mau lo về đi thôi, chúng ta phải lo thu xếp chỗ nghỉ ngơi buổi tối, hôm nay người quá chừng, lỡ đặt trễ không có phòng thì biết làm sao.”
“Sao lại có thể.”


“Tóm lại là cậu mau về đây, bọn tớ đều đã tụ tập xong rồi, chỉ còn đợi hai người bọn cậu, vẫn tụ tập ở ngay trước chỗ lên núi đó.”
Buông điên thoại xuống, Bạch Lộ và Hứa Huy dọn đồ đứng lên.


Đã bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, du khách cũng ít đi so với ban nãy.
“Đi thôi.” Hứa Huy dắt Bạch Lộ quay về, “Đói không?”
“Không đói, cậu thì sao?”
“Tôi vẫn tạm được.”
“Đợi quay về tìm chỗ ở trước, sau đó ra ngoài ăn cơm.”


Men theo con đường chính trở về, Bạch Lộ và Hứa Huy quả thực là người cuối cùng đến điểm hẹn.
Bì Ché hỏi: “Bọn cậu đi đâu hết vậy!”
“Quan Âm Nam Hải.”


“Bọn tớ cũng đi đấy!” Bé Ba ở một bên nói, lưng của Đại Lưu ướt đẫm mồ hôi, đứng cạnh cô ấy. “Cũng vừa mới rồi thôi, sao lại không thấy các cậu?”
Bì Ché cười trêu, “Ối, lén lén lút lút trốn ở nơi nào rồi.”


Hứa Huy ngồi nghênh ngang thoải mái ở trên tảng đá nghỉ ngơi, để lại mình Bạch Lộ nói: “Thì ở ngay sau Quan Âm, cậu không thấy à?”
Bé Ba cười lớn, “Trêu cậu thôi! Bọn tớ chỉ chạy lòng vòng ở dưới, không leo lên trên.”
“……”


“Đi thôi đi thôi.” Thân là người thiểu số thứ hai không có đôi có cặp trong đoàn, Nhỏ Út thì không trông cậy được, Tôn Ngọc Hà chỉ còn nước tự xuất đầu làm chỉ huy.
“Tớ vừa hỏi xong, ở chùa Phổ Tế bên kia có rất nhiều chỗ trọ, cũng không tính là xa, chúng ta bây giờ qua đó đi.”


Mọi người mỗi kẻ một câu, vừa chuyện vãn vừa đi về phía chùa Phổ Tế.
Từ sau lúc quay về, Bạch Lộ lo chiếu cố đến các nữ sinh trong phòng ký túc xá của mình hơn.
Hứa Huy đi với Tôn Ngọc Hà ở phía sau, nghe các cô nói nói cười cười, kể cho nhau những gì chiều nay tai nghe mắt thấy.


Chẳng bao lâu sau, không biết thảo luận đến nội dung gì, có vài người cười lớn, Bì Ché quay đầu gọi: “Sếp Huy—-!”
Ngay lúc Hứa Huy còn đang bàn bạc với Tôn Ngọc Hà chuyện sau này phải lo chú ý ở quán, nghe Bì Ché gọi, lập tức ngẩng đầu, “Gì đó?”


Bì Ché nói: “Chốc nữa tìm quán ăn là các cậu tìm hay là bọn tớ tìm đây?”
Hứa Huy chĩa chĩa cằm, “Các cô tìm.”
Bé Ba cũng ngoái đầu la: “Vậy phòng chia làm sao đây!”
Hứa Huy: “…….”


Tôn Ngọc Hà cười bên cạnh, đợi tới lúc thấy Hứa Huy nghẹn không ra lời, mới ra tay giải vây, la lên đáp lời.
“Chú ý một chút được không hả? Giữa đường giữa chợ đây này!”
Các cô nữ sinh đùa giỡn xong xuôi, cười khúc khích quay đầu đi tiếp tục trò chuyện.


Hứa Huy vẫn không nói gì, Tôn Ngọc Hà lấy khuỷu tay huých cậu một cái.
“Làm gì vậy, còn nghĩ sao?” Cậu ta nửa đùa nói, “Vấn đề này còn phải suy xét nữa à?” Cánh tay giang ra, ôm lấy bả vai của Hứa Huy, cao giọng vui vẻ nói:
“Khẳng định là hai ta ở chung một phòng rồi!”


Mặt Hứa Huy không mang biểu tình liếc cậu ta một cái, Tôn Ngọc Hà thu lại nét mặt lấy tay về.
“Mẹ kiếp, thật là…..” Hứa Huy bĩu môi, “Ngày ngày chán ch.ết, không biết con gái sao cứ đeo đầy.” Tôn Ngọc Hà phất tay, nhận xét: “Ngoài cứng trong nhão, uổng cho gương mặt của cậu, cho tớ là hay rồi.”


Hứa Huy tay đút túi, đầu hơi cúi, “Tớ về xong là đi rồi…..”
“Cậu sợ cô ấy không buông được à.”
Tôn Ngọc Hà trợn trừng mắt, lại sợ vị nữ tặc phía trước nghe thấy, ráng đè giọng thật thấp xuống.


“Tớ nói cho cậu biết này Hứa Huy, điểm này cậu cần phải học của người ta một chút, cần đi cứ đi, nói ở thì ở, lợi hại đúng không.” Vỗ vỗ vai của cậu, lại nói: “Tâm tư của cô nàng kia nhiều khi còn linh hoạt hơn cậu nhiều, cậu đừng có vội lo bò trắng răng.”
Hứa Huy rũ mắt, im re.


Tôn Ngọc Hà nhìn bộ dàng không có tiền đồ ấy của cậu thật muốn tức ch.ết, chỉ vào Hứa Huy, “Cậu cứ bám dính người ta đi, tớ xem như cả đời này cậu là đầu tư sai—-“
Nói còn chưa xong, cổ lại bị bóp.


“Ối ối——ỐI!” Tôn Ngọc Hà ngửa đầu, “Ngừng ngừng……NGỪNG! Tớ sai rồi, sai rồi được không hả!”
Hứa Huy không nói một lời buông tay ra, Tôn Ngọc Hà vuốt vuốt cổ, “Cậu cứ làm dữ với tớ đi.”


Xoa xoa phần cổ, liếc tay của Hứa Huy, da thịt trắng bóc, mười ngón tay thon dài, xương xương lưu loát.
Lầm bầm: “Sức ở tay sao lại khoẻ thế…….”
Hứa Huy không thèm đếm xỉa, đi một hồi, lúc sắp sửa tới chùa Phổ Tế, Tôn Ngọc Hà lại không nhịn được sáp tới bên gợi ý.


“Tớ thấy cậu vẫn là không có cảm giác an toàn, hay là như thế này, dứt khoát đêm nay không ngừng không nghỉ……” Ánh mắt của Tôn Ngọc Hà sâu xa, nắm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái.
“Cậu cứ xơi thẳng cô ấy!”
“…….”


Hứa Huy nhìn cậu ta một cái, Tôn Ngọc Hà dò không ra cậu đang nghĩ gì.
“Được không hả.”
“Được hay là không được đây, tớ thật tình cảm thấy kiến nghị này không tồi.”
“Cậu nói một câu để chút nữa tớ còn thu xếp phòng cho bọn cậu!”


“Cậu có cách nào nói một câu chính xác……”
“…….”
Gió nhẹ thoảng, mặt trời ngả về tây.
Các cô gái ở phía trước vui cười hân hoan, bạn hữu đang bên tai cằn nhằn lải nhải.
Hứa Huy rảo bước một lúc, chợt cảm thấy đáy lòng trào lên một cảm giác.


Môi đang mím, thu lại, bỗng nhiên mỉm cười.
Như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng thoáng qua, dịu dàng lạ thường, chỉ tiếc rằng không ai thấy được.






Truyện liên quan