Chương 50: Xương rồng
"Nơi này hoả cùng thổ nguyên tố vô cùng cuồng bạo. Vậy chọn ngươi đi!
Thánh Dục - Lưu Tinh Viêm Bộc!
"
Thanh Thủy sư tôn trước đây từng ra ngoài lịch lãm, vậy nên đối với ngoại giới hiểu rõ hơn Hàn Phong rất nhiều. Hắn trước khi xuất sơn đã được nàng truyền lại rất nhiều kinh nghiệm. Điều nàng nhắc đi nhắc lại chính là hạn chế tối đa tiêu hao tự thân, cố gắng hấp thu lực lượng thiên địa để duy trì. Một biện pháp hữu ích trong đó chính là "mượn lực".
Nơi đây hoả cùng thổ nguyên tố không thể hấp thu, chỉ có thể mượn nó để thi triển pháp thuật.
Lưu Tinh Viêm Bộc
này là một trong tam đại pháp thuật mượn lực mà tổ sư đời sáu dày công nghiên cứu sáng tạo. Trong hoàn cảnh này, nó là thích hợp nhất.
Âm dương đồ trong đan điền Hàn Phong nhẹ nhàng xoay tròn, nguyên lực theo kinh mạch cấp tốc vận chuyển toàn thân, sau đó ngưng tụ trên cánh tay phải. Hắn mắt trái bắn ra bản nguyên, tiểu ảo pháp cầu biến ảo ra bao bọc lấy tay phải, đem nó hoàn toàn ẩn dấu dưới áo bào.
Sau khi che dấu đi tung tích, Hàn Phong bắt đấu bấm quyết diễn luyện. Nguyên lực theo kinh mạch từ các đầu ngón tay phun ra, tạo thành xoáy nguyên lực nồng đậm, nhẹ nhàng xoay tròn. Tâm xoáy truyền ra lực hút, đem thổ hoả nhị nguyên thu hút lại, đè nén trong lòng bàn tay hắn. Hàn Phong tâm thần niệm quyết, thổ nguyên làm tâm, ngưng tụ thành tiểu cầu nâu đen. Hoả nguyên làm năng, bao bọc lấy xung quanh tiểu cầu, lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt. Qua ba hô hấp, một tiểu tinh rực lửa lớn chừng móng tay đã thành hình, chậm rãi xoay tròn, toả ra áp lực vô cùng khổng lồ, khiến cho Hàn Phong cũng phải âm thầm kinh hãi.
Hàn Phong vẫn có chút không nhịn được thở dốc, mồ hôi ướt đẫm trán, vội vàng tán đi thuật pháp, nguyên lực cũng theo đầu ngón tay ngược dòng lại trong kinh mạch trở về đan điền, thế nhưng lại không thu hồi được ba thành lúc trước... Khả năng vận dụng nguyên lực của Hàn Phong vẫn còn rất kém, cơ bản vì lịch duyệt của hắn thật sự quá ít. Ít nhất phải thu hồi được bảy thành nguyên lực mới tạm coi là thành công.. Vấn đề này, cần mau chóng cải thiện. Nếu không chưa nói đấu pháp, chỉ riêng việc bay đi đã làm hắn ch.ết khô rồi!
Hàn Phong khẽ thở dài nhìn quanh, tất cả đều là mênh mông biển cát, không có một chút sinh cơ nào cả, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không có. Hơi thở của hắn thậm chí còn mang theo chút ít hơi nước, làm trong họng càng thêm khô đắng một trận, cực kỳ khó chịu bức bối.
Lại bay thêm một đoạn nữa, dưới chân đám người Hàn Phong xuất hiện lưa thưa mấy cây xương rồng. Đám cây này toàn thân đỏ sậm cứng nhắc, cạnh thân mọc ra gai ngọn sắc bén, nhìn qua giống như khúc củi khô, cực kỳ thiếu sức sống. Xương rồng này làm cho cảnh vật nơi đây lại càng thêm khô cằn hiu quạnh.
Hàn Phong nội tâm buồn bực một mảnh, đáy lòng phiền muộn không nhịn được một chưởng vỗ tới đám xương rồng kia. Chưởng phong cuồn cuộn đánh lên mặt đất làm cát bụi mù mịt, hoả nguyên tố trong không khí cũng bị khuấy lên tung mù, tràn đầy cuồng bạo. Đám người Nguyệt Hồng biến sắc, không thể không dừng lại né tránh.
Mạc Quân Tà trong lòng cười lạnh, tiểu bối đúng là tiểu bối vô tri. Tuổi trẻ khí thịnh, khẳng định đã bị hoả nguyên nơi đây ảnh hưởng làm cho thần trí không tỉnh, sớm muộn cũng trở nên điên cuồng. Hắn trong lòng sung sướng thầm nghĩ, đợi khi kẻ này lâm nguy hắn sẽ lập tức ra tay bắt lấy, chiếm đoạt tất cả, ngay cả cặn xương cũng không còn.
Hàn Phong ánh mắt đỏ ngầu, trong bụi đất mù trời đột nhiên một mảnh xương rồng bắn thẳng vào mặt hắn. Hàn Phong tức giận đưa tay chụp lấy, loài hạ đẳng này còn dám phản kháng? Hắn muốn đem nó bóp nát sau đó sẽ phá hủy toàn bộ xương rồng nơi đây cho hả dạ. Thế nhưng bàn tay chợt truyền đến cảm giác đau đớn, gai xương kia không ngờ xuyên thủng da tay của hắn, làm máu đỏ tươi chảy ra không ngừng.
Hàn Phong kinh ngạc nhìn lại, bàn tay hắn dính đẫm dịch thủy trắng ngọc lạnh mát của mảnh cây, thế nhưng máu của hắn chảy dọc trên gai xương kia không ngờ trong chớp mắt cũng lại bị nó hấp thu, hoàn toàn không để lại chút dấu vết. Ngay cả lớp vỏ cây cũng là ánh lên một màu đỏ sậm đậm đặc, càng thêm cứng rắn hơn trước.
"Đây... Đây là...?!"
Hàn Phong trong đầu loé lên một mảnh linh quang, hai mắt nhắm chặt lại run rẩy kích động. Hắn sống lưng lạnh lẽo, nộ hoả dưới đáy lòng toàn bộ tắt ngấm, không ngờ từ trong đau đớn đã ngộ ra vài điều.
"Xương rồng này... không ngờ còn mạnh mẽ cứng cáp hơn bản thân ta. Chúng chẳng những kiên cường thoải mái sinh tồn trong sa mạc khắc nghiệt, lại còn vô cùng sắc bén dễ dàng chống chọi lại uy hϊế͙p͙ bên ngoài..."
Hàn Phong mắt trái một mảnh đen kịt,
Tà Vương Đồng
điên cuồng toả ra bản nguyên, chằm chằm nhìn xuống mảnh xương rồng trước mắt. Hắn muốn triệt để nhìn thấu căn nguyên vật này.
Dưới sự thúc giục không giữ lại chút nào của Hàn Phong, toàn bộ bí mật của mảnh xương rồng bị phơi bày trước mắt hắn.
Vật này, vỏ ngoài bao phủ một lớp sáp vô cùng đặc biệt, chỉ cho phép nước từ ngoài môi trường xâm nhập vào trong mà không hề cho nước bên trong thoát ra ngoài. Hơn nữa, vỏ cây lại có thể ngăn chặn hoả nguyên tố, khiến cho lớp thịt cây bên trong vô cùng tươi mát tràn đầy sức sống. Nào đâu có lây dính chút vẻ khô cằn như bề ngoài.
Hàn Phong lại phất tay, một cây xương rồng cả thân lẫn rễ chợt bị nhổ bay lên, lơ lửng trước mặt hắn.
Tà Vương Đồng
nhìn thấu bản nguyên, toàn bộ dùng để quan sát cây này.
Vỏ cây không ngờ lại có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời, thu vào trong thân, lại quỷ dị dùng nó kết hợp với nhựa cây biến thành năng nguyên, giúp cho bộ rễ hoạt động, hút lấy chất lỏng trong lòng đất.
Hàn Phong khuôn mặt sững sờ. Cây này chẳng những không bị môi trường ảnh hưởng, lại còn lợi dụng môi trường ngược lại tẩm bổ lớn mạnh bản thân, dưới điều kiện khắc nghiệt này sinh sống cực kỳ thoải mái.
"Đây... Đây mới gọi là mượn lực...!!!"
Hàn Phong hai mắt mở lớn hoàn toàn minh ngộ. Thân thể đột nhiên run rẩy, nguyên lực toàn thân lúc này biến mất sạch sẽ. Nói chính xác hơn, nguyên lực sau khi vận chuyển tới tầng da bên ngoài đã ngược dòng trở lại đan điền, không có một chút phát tiết ra ngoài.
Hắn từ trên cao ngàn trượng rơi thẳng xuống đất. Mất đi nguyên lực che chở, thân thể bị gió cát thổi cắt vụt qua vô cùng nóng rát đau nhức, thế nhưng hai mắt hắn lại càng lúc càng sáng chói rực rỡ. Hàn Phong trong đầu điên cuồng nghĩ tới mảnh xương rồng kia, điên cuồng nghĩ tới cách chuyển hoá độc đáo kia. Làn da hắn dưới nguyên lực xung kích lúc này không ngờ từ màu trắng nõn dần biến thành màu cổ đồng, hoả nguyên tố cùng thổ nguyên tố lập tức bị đẩy lui ra ngoài, cảm giác nóng bức đau rát lập tức biến mất, cả cơ thể vô cùng thoải mái.
"Còn thiếu một chút! Thiếu ở đâu?!!!!!!"
Hàn Phong trong tâm thần điên cuồng gào thét. Hắn không muốn làm cây xương rồng kia, hắn không muốn đi theo lối mòn như vậy. Hắn không cần mượn lực, hắn muốn cướp. Cướp đoạt tất cả.
Tà Vương Đồng
điên cuồng mở lớn, máu từ mắt trái phun trào ra ngoài, thế nhưng Hàn Phong không hề dừng lại. Hắn thét dài một tiếng, hai tay kết ấn, bản nguyên trong mắt trái điên cuồng tràn ngập lớn mạnh. Thiên địa trước mặt hắn chợt biến đổi vô cùng khủng bố.
"Tà Vương - Truy Xuất!"
Lần đầu tiên thi triển đồng thuật này, hắn cũng đã lỡ tay bị động sử dụng chung cực thuật pháp của Thiên Xu cảnh - Truy Xuất thuật. Lúc này đây là chủ động sử dụng, hắn phải tìm ra chỗ thiếu sót trong minh ngộ của bản thân. Hắn có cảm giác nếu bỏ qua cơ duyên hôm nay, có khả năng cả đời này sẽ không thể chạm tới được nữa. Hắn nhất định phải thành công!
Dưới bức ép điên cuồng của bản thân, bức tranh thiên địa trong mắt trái hoàn toàn biến đổi, không ngờ được vẽ lại bằng những hình khối sáng tối đủ màu sắc, so với lần trước còn rõ ràng hơn ba phần. Hoả nguyên tố, thổ nguyên tố, mộc nguyên tố lần lượt hiện ra, tràn ngập xung quanh Hàn Phong.
"Không phải hoả! Không phải thổ. Cũng không phải mộc! Là thứ gì?!!!"
"Gió thổi cát bay đi!!! LÀ PHONG!!!!"
PHONG NGUYÊN TỐ - PHONG CHI LỰC!
"Hahaha..."
Hàn Phong ngửa mặt lên trời cuồng tiếu,
Tà Vương Đồng
lập thức thu lại. Hắn hai tay hắn bắt quyết, nguyên lực tràn ngập da thịt vận chuyển theo lộ tuyến trước nay chưa từng có. Tuy rằng làn da vô cùng đau nhức, thế nhưng không ngờ chủ động hút lấy một nguyên tố trước nay hắn chưa từng biết tới - Phong nguyên tố.
Tốc độ rơi xuống của Hàn Phong không ngờ càng lúc càng chậm, đến khi còn cách mặt đất gần mười trượng đã là quỷ dị dừng hẳn. Hắn thân hình thẳng tắp đứng trong không trung, quần áo đầu tóc một mảnh tĩnh lặng, gió cát sa mạc dường như bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài, vạn pháp bất xâm.
Mạc Quân Tà hai mắt tràn đầy khó tin cùng hoảng sợ cực độ. Hàn Phong kia không ngờ... Không ngờ lần thứ hai "biến mất" trước mặt hắn.
Hắn vẫn nhìn thấy Hàn Phong đứng ở kia, vẫn thấy hắn lơ lửng cách mặt đất mười trượng. Thế nhưng khí tức của Hàn Phong, Mạc Quân Tà một chút cũng không cảm nhận được, một chút dấu vết cũng không. Hàn Phong trong thần thức của hắn lại một lần nữa bốc hơi biến mất. Dường như cái "vật" đang ở kia là cát là gió, không phải là Hàn Phong.
Hắn hai tay run rẩy, linh hồn cũng run rẩy theo. Người này... Người này...
So với Mạc Quân Tà, Nguyệt Hồng bên kia còn khiếp sợ hơn gấp vạn lần. Nàng trên mi tâm xuất hiện ấn ký bán nguyệt, trong hai mắt cũng có ấn ký bán nguyệt hiện lên nhìn chằm chằm Hàn Phong. Khoé miệng run rẩy thì thào.
"Thiên nhân hợp nhất?"
"Thiên... Thiên Nhân cảnh đại năng!!!"