Chương 54: Xà Tộc
Hàn Phong khuôn mặt lại càng thêm âm trầm, ánh mắt điên cuồng một tay hướng về bầu trời gào thét.
"Thánh Dục - Lạc Vũ!"
Ấn quyết mau chóng thành hình, phong nguyên tố cuồn cuộn bị thu hút về đây, tụ tập thành một xoáy khí khổng lồ. Một thức "Lạc Vũ" này chia làm ba tiểu thức nhỏ, Hàn Phong lúc này ỷ vào minh ngộ trước đó, cưỡng chế thi triển ra tiểu thức thứ nhất. Xoáy khí vừa thành hình, hắn không chút do dự vung tay đẩy về phía ngân châm.
"Ùng... Vúttt"
Nguyên lực của Hàn Phong và Nguyệt Hồng va chạm kịch liệt vang lên những tiếng ì ùng. Thế nhưng mục đích của Hàn Phong cũng không phải là quyết đấu sinh tử với nàng, phong chi lực toả ra lực áp mãnh liệt, đem ngân châm kia miễn cưỡng thay đổi phương hướng, lung lay bay sát qua mặt hắn bắn thẳng về phía sau.
"Xèo xèo..."
Ngân châm lướt qua Hàn Phong, cắm thẳng xuống hoang mạc phía dưới. Lập tức làm cho một vùng trăm trượng xương rồng toàn bộ hư thối, bốc lên làn khí xanh đen tanh tưởi vô cùng. Thậm chí cát vàng lúc này cũng bị biến sắc trở thành màu lam âm trầm, sinh cơ tuyệt diệt. Hàn Phong hít phải một hơi lam độc, đầu óc cũng vài phần choáng váng, cơ thể lung lay thiếu chút rơi khỏi bầu trời. Hắn vội vàng ngưng thần bế khí, mau chóng bay xa khỏi vùng lam độc.
"Con mẹ nó xú bà nương thật độc ác! Hổ dữ không phát uy ngươi lại tưởng là con mèo bệnh sao? Hôm nay ta sẽ chơi ch.ết ngươi!"
Hàn Phong trong lòng vô cùng tức giận, hai tay bắt quyết thẳng hướng Nguyệt Hồng vỗ một chưởng, hoả diễm ngập trời, thanh thế vô cùng cường đại. Dường như muốn một chiêu giết ch.ết nàng.
Nguyệt Hồng biến sắc, không ngờ Hàn Phong lại dám hạ độc thủ như vậy. Khuôn mặt hoảng sợ vội vàng dùng hai tay bắt chéo trước mặt, nguyên lực toàn thân ngưng tụ tạo thành một tầng băng thuẫn lam sắc dày hơn trượng, đem thân thể nàng che chắn phía sau.
Chưởng phong vừa lúc ập tới, không ngờ lại chỉ tựa như gió xuân ấm áp phả vào băng thuẫn. Nguyệt Hồng khuôn mặt hơi ngẩn ra không hiểu chuyện gì, cũng không nhìn thấy Hàn Phong phía trước. Thế nhưng hậu tâm nàng đột nhiên đau nhói, trước mắt hoa lên, thân thể mềm nhũn vô lực rũ xuống. Băng thuẫn phía trước cũng cấp tốc bị hoà tan tiêu biến, hoá thành nguyên lực tinh thuần tiến nhập vào trong thể nội.
"Xú bà nương. Xem ta làm sao trừng trị ngươi!"
Hàn Phong cười tà, một tay khống chế Nguyệt Hồng, tay kia xé mở y phục trước ngực nàng, không chút do dự chộp lấy đôi nhũ hoa nảy nở mà mạnh bạo xoa bóp.
"Ưm... Vô sỉ!"
Nguyệt Hồng yếu ớt mở miệng mắng chửi. Cơ thể bị kích thích làm nàng run rẩy mềm nhũn, hai đùi kẹp chặt lấy y phục vào giữa háng, liên tục ma sát. Nội tâm lạnh như băng lúc này không ngờ xuất hiện một tia dục hoả. Ánh mắt Nguyệt Hồng dần mê li, ấn ký bán nguyệt trên mi tâm chớp chớp mờ ảo, luân phiên ẩn hiện.
"Ưm... Mạnh lên... Dừng lại..."
Nguyệt Hồng cơ thể đỏ ửng run rẩy, kiều đồn vểnh cao liên tục cọ sát vào côn th*t Hàn Phong. Nàng khuôn mặt tràn đầy băng sương, thế nhưng thân thể lại liên tục phản bội, một tay vòng ra sau lưng luồn vào trong quần Hàn Phong, chộp lấy ác long mà mạnh bạo vuốt ve.
Hàn Phong cười tà, ôm lấy Nguyệt Hồng bay nhanh xuống sa mạc. Bàn tay thuần thục lột sạch y phục nàng trải ra nền đất, lại là đem nàng đè xuống, côn th*t to lớn dữ tợn lúc này ngẩng cao xuất hiện dưới ánh mặt trời.
"Tiểu ɖâʍ phụ. Có phải hay không muốn sát phu? Hắc hắc. Vậy thì ta sẽ cho nàng sống không bằng ch.ết!"
Hàn Phong tay phải tích tụ nguyên lực, mau chóng điểm vào trên đan điền của nàng, đem nguyên lực hoàn toàn phong bế. Nguyệt Hồng biến sắc, cảm giác toàn thân vô lực làm nàng vô cùng hoảng sợ, vội vàng hét lên.
"Ngươi khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì!"
Hàn Phong cười ɖâʍ tà không thèm đáp lời, hai tay bắt lấy đôi nhũ hoa đầy đặn của nàng mà xoa bóp véo nặn, há miệng ngậm lấy một viên anh đào. Hắn hàm răng cắn chặt, dụng lực nhấc lên, nhất thời làm cho nhũ hoa bị kéo căng cực đại, nhọn hoắt nhô cao, đỏ ửng mê người.
"Pặc! Aaaaaaa....!!!"
Hàn Phong ʍút̼ một cái thật mạnh, hàm răng chợt nhả ra. Nhất thời nhũ hoa kia từ trên cao bắn xuống, rung rinh run lắc một trận. Hạt anh đào kia sưng mọng đỏ hồng, hai vết răng của Hàn Phong in hằn bên trên có vẻ đặc biệt chói mắt.
Hàn Phong cười tà một tiếng, mở miệng há lớn điên cuồng gặm cắn ßú❤ ʍút̼, bàn tay cũng là dụng lực đem nhũ hoa kia hết sức bóp nắn. Năm ngón tay thành trảo bấu vào bên trên, lại thêm một trận vân vê gảy miết, chẳng mấy chốc cơ thể Nguyệt Hồng đã là đỏ ửng mê người, vặn vẹo rên rỉ dưới háng Hàn Phong. Nàng trong họng a a kêu lớn, hai tay bắt lấy đầu Hàn Phong, đùi thon quặp chặt lấy hạ thân hắn mà hẩy cao cọ sát liên hồi.
"Ư ư ư... Ta giết... Ngươi!"
Nguyệt Hồng khuôn mặt băng sương lúc này nhiễm lên một vệt ửng hồng vô cùng xấu hổ, nàng hai mắt nhắm chặt quát mắng Hàn Phong. Thế nhưng hạ thân nơi ấy lại là liên tục rỉ ra d*m thủy trong suốt, kiều đồn cũng là run rẩy đung đưa, mép thịt bên dưới căng mọng nhô cao trượt tới lui trên hạ bộ Hàn Phong, đem y phục hắn thấm đẫm một vùng.
Hàn Phong khoé miệng lạnh lùng, đầu lưỡi liên tục đánh trên bầu nhũ hoa ɭϊếʍƈ ʍút̼, làm cho nàng a a rên rỉ không thôi. Hắn lúc này động thân ngồi dậy bắt lấy kiều đồn nảy nở của Nguyệt Hồng, bàn tay tét liên tiếp lên da thịt non mềm mọng nước làm cho nàng i nha run rẩy, hạ thân rung rinh đỏ ửng hiện lên vô số dấu tay, đặc biệt chói mắt. Hàn Phong đánh mông tới nghiện, d*m thủy dưới huyệt hoa kia cũng là bị đánh cho tuôn trào như suối, vẩy bắn ra ngoài tới ướt đẫm một vùng.
" A.. a... Uhm um... Khốn kiếp...!"
Hàn Phong càng lúc càng hưng phấn, ác long dưới háng phình to trương lớn dữ tợn ngẩng cao gầm thét, dường như muốn ngay lập tức đâm tới hạ thân Nguyệt Hồng, tàn phá huyệt hoa của nàng mà hút cho no đủ. Hắn trong đầu cũng là có ý này, lúc này kê ngay đầu côn bên ngoài động hoa, đem hai mép thịt căng mọng đỏ hồng kia tách ra, nhẹ nhàng nhấp nhấp đi vào. Hàn Phong Thánh Dục Quyết vận chuyển, côn th*t như trâu đất xuống biển một ngụm hút lấy đám đám d*m thủy trong suốt mê người kia. Thuần âm chi khí theo đầu côn đi vào làm cho hắn toàn thân máu huyết sôi trào, tựa như được ngâm trong địa nhũ ngàn năm, vô cùng thoải mái.
"Ưm... Ư ư...!"
Nguyệt Hồng khuôn mặt hoảng hốt vô cùng, thân thể mềm nhũn vô lực đung đưa, hạ thân bị vật thể lạ vô cùng khổng lồ xâm nhập khiến nàng chỉ có thể há miệng vô thần a a rên rỉ. Hai tay bấu chặt lấy mặt cát, chỉ có thể i nha chịu đựng chờ đợi.
Thế nhưng giữa lúc cao trào đang lên, côn th*t chuẩn bị đóng vào thì Hàn Phong hai mắt đỏ hồng đột nhiên biến sắc, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ vội vàng ôm lấy Nguyệt Hồng điên cuồng phóng thẳng lên trời.
"Ùngggg!!!! Grekkkkkkkk!!!!"
Mặt đất bất chợt vỡ nát tan tành, cát bụi mịt mù bị hất văng tung toé. Trong khói bụi đầy trời đột nhiên xuất hiện một đầu ác thú khổng lồ dài hơn mười trượng. Ác thú này toàn thân đóng kín lân giáp đen kịt, dọc sống lưng chạy dài hai hàng gai xương sắc lạnh, loé lên màu xangh tím âm trầm, nhìn qua đã biết vô cùng kịch độc.
"Graooo.....!!"
Quái vật phần đầu hình tam giác sắc cạnh, trên trán mọc ra một chiếc sừng dài gần trượng nhọn hoắt, miệng rộng há lớn đỏ như chậu máu lúc này hướng về Hàn Phong trên bầu trời điên cuồng gầm thét. Phần bảy tấc của nó trồi ra một nửa thân hình nam nhân trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt cũng có vài phần anh tuấn, thế nhưng cũng lại tràn đầy vẻ tà dị độc ác. Hắn ta lúc này đang bắt lấy đám quần áo của Nguyệt Hồng, đầu lưỡi chẻ đôi thè ra ɭϊếʍƈ láp lấy d*m thủy lây dính ở bên trên, ánh mắt vô cùng say mê.
"Thật thơm ngon a..."
Hàn Phong khuôn mặt vô cùng âm trầm. Vừa rồi nếu không phản ứng nhanh, có khả năng hắn đã bị một ngụm nuốt chửng, quái vật này...
"Xà tộc!"
Hàn Phong khuôn mặt âm trầm, lời nói rít qua kẽ răng lạnh lùng quan sát quái vật dưới đất, tên kia cũng là âm lãnh nhìn lại hắn. Chính xác hơn, là nhìn vào thân thể trần trụi ửng hồng của Nguyệt Hồng trong tay hắn. Cả quái xà lẫn nam tử trên đó đều toàn thân bốc lên từng trận ɖâʍ dục khí, đầu lưỡi chẻ đôi thè thụt vung vẩy, đôi mắt tam giác ánh lên hàn quang sắc lạnh cùng điên cuồng, nhìn qua cực kỳ kinh người.
Hàn Phong phất tay từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bộ đạo bào mỏng manh phủ lên thân thể non mềm của Nguyệt Hồng. Thế nhưng nàng ta bây giờ đã là mơ hồ không rõ. Nguyệt Hồng ôm chặt lấy Hàn Phong, hai tay liên tục ve vuốt xoa nắn trên người hắn, đầu lưỡi thè ra ɭϊếʍƈ lấy cổ hắn, hai bầu nhũ hoa lại càng là cọ tới lui trên ngực, hạt anh đào căng mọng lướt qua trên da thịt làm Hàn Phong vô cùng kích thích. Nhất là cặp đùi thon dài kia lúc này quặp chặt lấy hông Hàn Phong, hai mép thịt căng mọng ửng hồng ôm lấy thân côn, cọ tới cọ lui trượt trượt nhóp nhép làm cho cả hắn lẫn quái xà đều là máu huyết sôi trào. Hàn Phong đúng là không nhịn được thò tay xuống bợ lấy kiều đồn của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay khe khẽ ve vuốt bên ngoài huyệt hoa đẫm nước kia gảy nhẹ. Nhất thời d*m thủy tươm ra ẩm ướt vô cùng, Nguyệt Hồng càng là rên rỉ yêu kiều khiêu gợi, hạ thân nhún nhún lắc qua lắc lại, trượt đẩy tới lui trên thân côn, huyệt hoa rỉ ra dịch thủy trong suốt kích tình, bộ dạng vô cùng ɖâʍ đãng.
"Ưm ưm ưm... Chơi ta...."
Nguyệt Hồng không chút ngần ngại bày ra tư thế khiêu khích. Hai tay nàng víu lấy cổ Hàn Phong, nhũ hoa no tròn toàn bộ áp trên mặt hắn chà sát, tóc dài đen nhánh xoã tung tùy ý buông thõng phía sau, ánh mắt mơ hồ ngửa mặt lên trời i nha rên rỉ. Phía dưới, kiều đồn nảy nở liên tục nhấp nhô cọ sát lên thân côn, hai mép thịt căng mọng lúc này không tìm thấy đầu côn cũng nhất quyết ôm chặt lấy thân côn, trượt trượt tới lui ɭϊếʍƈ ʍút̼, d*m thủy tuôn ra như tiên tuyền sau mưa, vô cùng sánh lỏng trong suốt thành dòng nhỏ xuống. Vài dọt ɖâʍ dịch lạc đàn rơi vào khuôn mặt của quái xà bên dưới, khiến cho nó đã có chút không chịu được. Thân rắn uốn uốn bành trướng, giáp xà dựng ngược hung tợn gầm thét. Xà nhân phía trên bảy tấc lại càng thêm âm lãnh liếc nhìn cặp đôi trên trời, chiếc lưỡi thò thụt vươn ra liên tục ɭϊếʍƈ láp, thiếu chút đã dùng răng nanh cắn phải.
"Bỏ nữ nhân kia xuống rồi cút đi!"
Xà nhân kia lúc này mở miệng uy hϊế͙p͙, thân rắn phía dưới kín đáo co tròn tích tụ, hắn cũng là móc dưới hạ thân ra một hung vật dài ngoằng đen kịt, không ngờ lại là... một con rắn nhỏ khác. Quái xà này, đúng là dương v*t của hắn, cực kỳ quái dị.