Chương 22: Dính phải hoa đào (phần 1)
Từ thượng kinh tới Sơn Nam, núi cao đường xa, xa xôi vạn dặm, vung roi thúc ngựa cả đi lẫn về cũng phải hơn mấy tháng, bình thường giao thông và vận chuyển hàng hóa đều đi theo đường thủy, tới các huyện trấn ở Tây Nam, đổi xe ngựa đi tiếp về phía Nam sẽ nhanh hơn. Nhưng nay, thủy họa đến, đội cứu tế đành phải đi đường núi vất vả đủ bề...
Sau năm ngày xuất phát, Ngân Bình quyết định nghỉ tạm ở một tửu lâu ở Sơn Đông.
" A Hạo huynh nếm thử món này đi, rất ngon đó!!" Ngân Bình cười dịu dàng, gắp cho Lăng Hạo một miếng bong bóng cá đun giấm đây là món nổi tiếng nhất ở Sơn Đông.
" Được!" Lăng Hạo vui vẻ đáp lại, cũng không quên gắp một miếng thịt heo sữa thơm ngon bỏ vào bát nàng, thấy Ngân Bình cười tủm tỉm ăn, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thỏa mãn.
Hai người ngồi gần sát vào nhau , hơi thở nhả ra những cuộn sương mù trắng ngà tan biến trong không trung quấn quít, tuy hai mà một, nhìn vô cùng hài hòa, xen lẫn là không khí mênh mông tình ý, đậm đặc lan tràn.
An Quốc sắc mặt sa sầm, cuối gằm mặt xuống, che đi đôi mắt đỏ tươi, cố nén đau quặn thắt nơi lồng ngực, hắn muốn ngay lập tức bóp ch.ết cái không khí vui vui vẻ vẻ giữa hai người nhưng hắn biết mình phải bình tĩnh càng hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến Ngân Bình phản cảm thêm thôi, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh...An Quốc cố hít sâu để giữ cho mình một tia tỉnh táo...
Cũng tại cái tên ch.ết tiệt Lăng Hạo, sau lưng hắn dụ dỗ Ngân Bình tới tay, hiện tại ngay trước mặt hắn còn dám " diễu võ dương oai" thật buồn cười!!! Nghĩ đến đây mặt An Quốc trầm xuống, bóp nghiến tách trà trong tay,sau đó chậm rãi rũ đi bột phấn bên trong, chờ cơn tức nghẹn ở lồng ngực lắng xuống một chút, lấy lại tinh thần. An Quốc cặp mắt đào hoa tà mị đảo qua người Ngân Bình, giọng điệu thân thiết yêu thương:
" Công chúa thích nhất là canh bánh bao tiên hương, nên dùng đi kẻo nguội!" Hắn vươn tay múc một chén canh nhỏ đặt trước mặt Ngân Bình, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn nàng.
Lăng Hạo thấy vậy ánh mắt hơi ngưng, ngẩng đầu cùng An Quốc tầm mắt giao nhau trên không trung, hỏa tinh bắn bốn phía!
Ngân Bình cũng không nhận ra không khí"giương cung bạt kiếm" giữa hai người.Nàng còn bận suy nghĩ sao An Quốc lại biết nàng thích ăn gì chứ? Thoáng nghi ngoặc nhưng cũng không để tâm, Ngân Bình bình tĩnh, mỉm cười nhìn An Quốc lạnh nhạt nói:
"Cảm ơn An tướng quân..Nhưng ta đã no sẽ không dùng thêm" Ngân Bình đối với An Quốc tâm lý hết sức phức tạp tuy rằng kiếp trước hắn để cho nàng chịu nhiều uất ức nhưng một phần cũng vì sự cố chấp của nàng, huống chi đời này hắn cũng chưa lầm lỗi gì, hành trình cứu tế này còn phải đi chung với nhau, quyết liệt quá cũng không tốt.
Vì vậy, khi thấy An Quốc nghe nàng từ chối xong ánh mắt chợt ảm đạm, cả người cụp xuống như cún con bị vứt bỏ thì Ngân Bình rất có phong đạm công chúa, cong cong khóe miệng, gắp một miếng khổ qua thật to bỏ vào trong bát của An Quốc an ủi:
"Khổ qua xanh, ăn hương hương giòn giòn..An tướng quân ngài nếm thử!"
An Quốc trong lòng đang thất vọng nhìn miếng khổ qua trong chén sắc mặt càng thêm trắng bệch, hắn chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát , huống chi miếng khổ qua này nhìn to như vậy, sắc mặt có chút do dự, ăn nhất định sẽ rất đắng không ăn chỉ sợ Ngân Bình sinh khí, đây là lần đầu tiên nàng gắp thức ăn cho hắn.
Lăng Hạo vốn nhìn thấy Ngân Bình gắp thức ăn cho An Quốc một ngụm hờn dỗi, sắc mặt cũng lạnh xuống nhưng nhìn thấy trong mắt An Quốc có một tia cam chịu, khổ sở, lại nhìn Ngân Bình mắt đầy ý cười giảo hoạt..Lăng Hạo chợt hiểu, khóe miệng nâng lên vui sướng khi người gặp họa.
An Quốc gắp khổ qua trong chén bỏ vào miệng, vừa đắng lại có vị tiêu cay nồng, mùi vị tràn ngập khoang miệng, giương mắt thấy Ngân Bình đang hài lòng, mong đợi nhìn hắn, vì vậy hắn hít sâu một cái, gian nan nuốt vào.
" An tướng quân ăn ngon sao?"
An Quốc cố nén cảm giác khó chịu trong miệng, mỉm cười:
"Ăn ngon, khổ qua rất giòn!!"
Nghe vậy,Ngân Bình khóe miệng ý cười càng sâu, làm phu thê sáu năm làm sao nàng không biết An Quốc ghét ăn khổ qua đến cỡ nào chứ,tuy không muốn quá quyết liệt với An Quốc nhưng ai biểu lòng dạ nàng hẹp hòi chứ, có cơ hội mà không chỉnh hắn lòng nàng thấy không thoải mái :mrgreen: :mrgreen: :mrgreen:
--- ---------
Chuông đồng ngoài cửa bị gió thổi vang, chiếc xe ngựa màu vàng từ từ dừng lại ven đường, một vị thiếu gia ăn mặc lộng lẫy, mặt mày khôi ngô tuấn tú cùng với một vị tiểu thư dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, mặt như phù dung, trên người quần áo dệt từ vải vóc thượng hạng, chậm rãi bước xuống xe dưới sự bảo vệ của hộ vệ, đi tới cửa quán. Vị tiểu thư thoáng nhíu mày, không cao hứng chê bai:
"Quán quê núi hoang..nhìn thật cũ nát!"
" Muội muội,Ở đây quán này là lớn nhất rồi..Đành cố chịu đựng, muội đừng tùy hứng!!" Lâm Tư Bạch lạnh mặt trách cứ muội muội.
Lâm Vũ Nhi thấy đại ca không vui có chút sợ hãi, bĩu môi, cũng không dám nói gì.
Tiểu nhị vội chạy tới mở cửa, lau cái đầu đầy mồ hôi, khó xử giải thích với họ:
"Khách quan, ngại quá, hôm nay tửu quán bị mấy vị đại gia từ kinh thành tới bao trọn mất rồi "
Lâm Vũ Nhi tức giận :"Rốt cuộc là ai? Mặt mũi to quá vậy, dám đắc tội với Lâm gia chúng ta...!!!"
Tiểu nhị nói:"Nghe nói là thương nhân buôn bán gạo muốn đi Sơn Nam, vung tay rất hào phóng, mang theo rất nhiều xe ngựa và lương thực!"
Bởi vì thuận tiện điều tr.a tình hình thủy họa,tránh việc quan sai địa phương tranh nhau bợ đỡ khâm sai..Ngân Bình một thân nam trang cùng với Lăng Hạo, An Quốc giả dạng làm thương nhân muốn đi Sơn Nam buôn lương thực. Hai người Lăng Hạo, An Quốc thấy Ngân Bình chơi vui vẻ cũng chìu theo ý nàng, sai thị vệ sắm vai bảo tiêu, bảo quan viên đi theo giả vờ như quản sự, xa phu và tôi tớ như cũ, đoàn xe trừ đồ dùng cá nhân của Ngân Bình ra, còn có 30 xe lương thực đều đi cứu tế tạm thời cho Sơn Nam, vừa nhìn qua, cũng khó mà rõ chân tướng.
"Bản tiểu thư thân thể cao quý, nếu không phải trên đường đi bị hỏng bánh xe, thì sao có thể để ý cái quan rách nát này của ngươi chứ!!" Lâm Vũ Nhi thấy chỉ là thương nhân mà cũng dám chiếm chỗ của nàng, trong lòng khó chịu, chanh chua nói.
Lâm Tư Bạch đứng bên cạnh, từ tốn phe phẩy cái quạt, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang ý cảnh cáo nhìn Lâm Vũ Nhi:
"Thôi bỏ đi...Nơi này không phải là Sơn Nam muội đàng hoàng chút cho ta...!!"
Lâm Vũ Nhi không cam lòng nói thầm, ánh mắt ác độc bắn về phía tiểu nhị làm cho hắn run cầm cập:" Nếu đây là Sơn Nam, bổn tiểu thư sẽ cho người đánh ch.ết ngươi...Hừ!!"