Chương 26: Buổi sáng gà bay chó chạy
Sáng hôm sau, những chú chim nhỏ đang ở trên cành vui vẻ ríu rít hót. Liền bị một tiếng kêu làm kinh hãi ,hoảng sợ vỗ cánh bay mất.
"A..a...a...a!!"
Ngân Bình tinh thần sảng khoái, chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng ,liền nghe âm thanh ồn ào, miệng nhếch lên vờ hỏi:
"Xảy ra chuyện gì, Xuân Mai ngươi đi xem!!"
"Vâng!" Xuân Mai đang thu xếp hành lý giúp Ngân Bình, nghe vậy lập tức ra kiểm tra, chỉ chốc lát liền trở lại gian phòng, biểu tình trên mặt có chút âm tình bất định, giọng điệu căm phẫn:
"Công chúa, cái nữ nhân Lâm Vũ Nhi thật đáng xấu hổ dám cùng 5 nam nhân trong phòng làm chuyện dơ bẩn, còn có một tên nam nhân ẻo lả lại to gan lẻn vào phòng của Lăng công tử, bị đám nam nhân đánh đến ch.ết đi sống lại, âm thanh huyên náo làm mọi người trong nhà trọ đều biết!"
"Nam nhânKhẩu vị thật nặng nha!!! Vậy A Hạo và An tướng quân đâu" Ngân Bình biểu cảm quỷ mị hỏi.
Biểu cảm của Xuân Mai càng quái:" Lăng công tử và An tướng quân đều không có ở trong phòng, nô tì nghe nói Lăng công tử đi luyện kiếm từ tối hôm qua không về mà An tướng quân thì đi tuần tr.a khu vực lân cận, hai người nghe nói có chuyện ồn ào trong phòng họ, tức giận vội vã chạy về"
Ngân Bình nghe xong, ôm bụng cười "ha ha ha" Đầu tiên là buồn cười sơ sơ, rốt cuộc cũng cười tới mức ngả tới ngả lui, lăn lộn trên ghế dài, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng mê người.
Nàng chỉ nói A Hạo, An Quốc phế bỏ võ công của mấy tên thích khách tối qua rồi giao cho nàng xử lý, cũng kêu hai người bọn họ đi điều tr.a manh mối của vụ ám sát lần này không tới trời sáng thì không được về...Nếu bọn họ biết Lâm Tư Bạch nghĩ hai người họ bị "đoạn tay áo" chẳng biết có biểu tình gì...Tưởng tượng tới khuôn mặt đen như đít nồi của hai vị "đại gia" là Ngân Bình lại buồn cười.
Xuân Mai đứng bên cạnh thấy công chúa cười đến vui vẻ, trong đầu nghi ngoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ngân Bình xoa xoa quai hàm cười đến sắp sái, biểu tình nghiêm túc lại, đứng lên nói:
"Xem ra có chuyện náo nhiệt , chúng ta cũng nên đi xem!"
"Vâng, công chúa!" Hai người ra khỏi phòng, chưa đi đến nơi, liền nghe một trận gà bay chó sủa.
Chỉ thấy Lâm Vũ Nhi bị dọa đến hoa dung thất sắc, ôm thân hình trần trụi của mình, không ngừng khóc đến toàn thân run rẩy, trong phòng quần áo rơi tả tơi tràn đầy mùi vị ɖâʍ mĩ, mà năm nam nhân sắc mặt xanh tím bị trói chặt, buộc quỳ trên mặt đất, trên mình chỉ mặc mỗi tiết khố...
Lâm Vũ Nhi hiện tại xấu hổ căn bản không ngóc đầu lên được.Ở thời đại này chỉ cần da thịt bị người liếc mắt nhìn thì thuần khiết liền triệt để bị phá hủy, vậy mà nàng lại bị phát hiện ngủ chung với năm nam tử lạ mặt, quả là sao với kỹ nữ còn không bằng. Hiện tại đầu óc nàng nổ vang, thậm chí hi vọng mình khóc đến ch.ết cho rồi..Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...Rõ ràng đại ca nói không phải vậy mà...hu..hu :cry:
Còn tên nam nhân ẻo lả kia cũng chẳng khá hơn Lâm Vũ Nhi bao nhiêu,mấy tên thích khách sau khi tỉnh táo phát hiện mình làm chuyện đó với một tên nam nhân liền phẫn nộ đánh hắn tàn nhẫn, cả người đầy vết thương nằm thoi thóp trên đất, không biết có sống nổi không.(tội lỗi..tội lỗi! :no2: )
Ngân Bình chưa kịp cảm thán liền bị một bàn tay to bịt mắt, giọng nói trầm thấp, quen thuộc, giọng điệu nghe ra vài phần ảo não:
" Bình Nhi không được nhìn, hư mắt!"
"Phốc xích" Xuân Mai đứng bên cạnh Ngân Bình nhịn cười không được, Lăng công tử thật..quá đáng yêu mà! Ngân Bình cũng mỉn cười kéo tay Lăng Hạo xuống, nhìn thấy Lăng Hạo nhíu mày, mím môi nhìn mình liền thức thời quay mặt ra chỗ khác.
An Quốc đứng bên cạnh, mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lẽo gườm gườm hai tay vẫn còn đang nắm chặt trước mắt.
Lâm Tư Bạch vội chạy tới, thấy tình cảnh trong phòng thân thể cứng lại, trên mặt vốn bộ dáng ôn hòa, thế nhưng hắn lúc này hai mắt kinh khủng, khuôn mặt cương cứng, biểu tình hiện tại so với khóc còn thảm hơn.
An Quốc cười lạnh nhìn hắn, hơi thở sát phạt làm cho Lâm Tư Bạch run run, trào phúng nói:" Lâm công tử mời cho chúng tôi một lời giải thích?"
Lâm Tư Bạch cố gắng trấn định nói:"Đây chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm...Tại hạ sẽ đem lệnh muội về dạy dỗ lại, mong các vị thứ tội!!!"
Lâm Vũ Nhi đang khóc vật vã trên giường nghe đại ca nói vậy, không thể tin mở to mắt sưng đỏ nhìn hắn, muốn nói gì nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của Lâm Tư Bạch cũng thốt không nên lời.
Lăng Hạo lạnh lùng cười, mị mắt nhìn Lâm Tư Bạch, bảo kiếm vốn sát tay đột nhiên chợt lóe, bảo kiếm tức thời bay ra, trong không trung có tiếng phá không "lả tả" vang lên.
"Phốc đông!" Lâm Tư Bạch chỉ cảm thấy trên đầu nhẹ bẫng, lập tức cảm thấy mặt ngứa ngứa, hắn kinh ngạc sờ đỉnh đầu, búi tóc bị cắt đứt, tóc loạn tứ tán, hơn nữa bị cạo một mảnh,mà kiếm này cách hắn rất gần, không cần hoài nghi, nếu Lăng Hạo muốn thì hiện tại đầu và thân của Lâm Tư Bạch đã ở hai nơi, ch.ết tại chỗ!
Lâm Tư Bạch trên mặt trắng bệch, đùi hắn run run, thân thể lảo đảo đi về phía sau, trọng trọng ngã sấp xuống.
Lăng Hạo chậm rãi đi về phía Lâm Tư Bạch đang định ngồi dậy,Lâm Tư Bạch nhìn thấy Lăng Hạo đang cười mà mắt đầy lãnh ý, bị dọa thẳng lui thân thể về sau "Đương phốc" lui lui, đột nhiên bị bức tường ở phía sau chặn, đồng thời y phục phía sau cũng bị nhăn nhún, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm, Lâm Tư Bạch run run, Lăng Hạo đã đi đến trước mặt hắn.
Lăng Hạo cười cúi đầu, Lâm Tư Bạch đội nhiên kêu to:
"Ngươi...ngươi đừng lại đây...không được giết ta, phụ thân ta là tri huyện Sơn Nam nếu ngươi giết ta cha ta sẽ xử tử ngươi....!"
Lăng Hạo "Hử" cười một tiếng, thân thể tiếp tục cúi xuống, ngay lúc Lâm Tư Bạch bị dọa đến tim ngừng đập, Lăng Hạo đột nhiên đứng thẳng thân thể, tay nắm lấy bảo kiếm sắc bén, nhẹ nhàng sờ, cười nhìn Lâm Tư Bạch nói:
"Lâm công tử thật sự là xin lỗi, tại hạ trượt tay, nó liền không nghe lời bay ra ngoài!"
Nói xong thản nhiên vung kiếm lên, chỉ nghe một tiếng giòn tang, kiếm vào trong vỏ, lên tiếng nói:
"Nếu mọi chuyện là hiểu lầm thì Lâm công tử tự mình giải quyết cho tốt đi.."
Ngân Bình đứng bên cạnh cũng cười nhạt, ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Tư Bạch nói:
"Đã vậy xin cáo từ Lâm công tử, chúng tôi cũng phải lên đường rồi...Tiền thuê hai gian phòng này tại hạ sẽ trả, coi như phí an ủi lúc nãy A Hạo làm Lâm công tử phải hoảng sợ" Nói xong liền cùng Lăng Hạo, An Quốc rời khỏi phòng.
Lâm Tư Bạch trên mặt biến xanh đen rồi tím, hắn đường đường là con trai của tri phủ huyện Sơn Nam chẳng lẽ lại bị khi dễ vậy sao? Chẳng lẽ mạng của hắn chĩ đáng giá bằng tiền thuê hai gian phòng rách? Lâm Tư Bạch tức giận nói không nên lời...Hôm qua hắn nghe ngóng được bọn họ sẽ đến Sơn Nam, chỉ cần họ đến nơi, Lâm Tư Bạch hắn sẽ cho bọn họ phải trả giá đắt việc mình làm hôm nay, còn Ngọc công tử cũng phải tùy ý hắn chơi đùa...Hận ý làm hai mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt đến khớp xương trắng bệch...
An Quốc từ khi ra khỏi phòng luôn trầm mặc, sắc mặt đen thui, khí lạnh tỏa ra bốn phía làm mọi người sợ hãi.Ngân Bình quay đầu nhìn bóng lưng của An Quốc đang đi xa, không biết có phải bản thân nhìn nhầm hay không, nàng thấy được trong hàng mày nhíu chặt cùng đôi mắt tối ám của hắn có chút suy sụp,khổ sở.Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Lắc đầu, Ngân Bình thầm cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng!
An Quốc lúc này tâm trạng u ám, cơn chua xót nghẹn nơi đáy lòng.Lúc nãy hắn để ý thấy thanh bảo kiếm của Lăng Hạo giống y như đúc bảo kiếm của Ngân Bình dùng xử lý bọn thích khách, cả hai thanh đều là chí tôn chi bảo, khó có được,chỉ khác nhau ở màu sắc.Ngay cả vật đính ước họ cũng trao rồi sao Cơn đau rút tâm liệt phế truyền từ lồng ngực, dày vò hắn vô cùng khổ sở,cưỡng chế cơn ghen tỵ đang mài mòn lý trí từng chút một, hắn không muốn mình phát điên, hóa thành thú dữ cắn ch.ết Lăng Hạo...Vì hắn biết như vậy sẽ càng đẩy Ngân Bình rời xa mình hơn mà thôi!
An Quốc thất tha thất thiểu đi đến sườn núi gần đó.Hắn cần yên lặng một mình ngay lập tức, để bản thân có thể vượt qua cảm giác như bị đao cắt trong tim này...