Chương 29: Lời đồn bay tứ phía
Ít ngày nữa khâm sai chẩn tai sẽ đến Sơn Nam,rất nhiều nạn dân ồ ạt xông vào thành.
Lâm huyện lệnh giữa lúc sứt đầu mẻ trán, hắn chẳng những lặng lẽ sai người giấu giếm chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu tu sửa đê điều, cho người đào hầm cất giấu vô số vàng bạc châu báu mà hắn ngậm đắng nuốt cay mới kiếm được, lại mạnh tay xử lý, lôi hết lũ điêu dân to gian có ý đồ cáo trạng ra đánh đập, đe dọa, giết chóc...việc làm mỗi ngày đều vô cùng bận rộn... :sweat: :sweat: :sweat:
Vì tránh cho những việc "không nên lộ sẽ lộ",dưới sự an bài của một số kẻ có chủ đích, tin đồn nổi lên bốn phía ở Sơn Nam:
Ngân Bình công chúa chỉ là một đứa trẻ chìu hư, lần này ham chơi nên đi theo đoàn cứu tế, người đứng đầu thật sự là An Quốc tướng quân, nổi danh là "Chiến Thần" của đại Tống.An Quốc tướng quân là người lạnh lùng, tính tình nóng nảy lại có chứng thích giết người làm niềm vui, lạm sát người vô số nhưng vì hắn quyền cao chức trọng, lại lập nhiều công lao nơi chiến trường nên không ai dám truy cứu.Lần này đến Sơn Nam vì thỏa mãn thú vui biến thái của mình, căn bản không cần biết đến dân chúng con sâu cái kiến sông ch.ết thế nào.
Lời đồn càng ngày càng ác liệt, trong đó còn kèm theo nhiều câu chuyện đầy vẻ chân thật, minh chứng rõ ràng, hù đám dân chúng kinh hồn táng đảm, đều hỏi thăm thời gian khâm sai đại thần đến, đua nhau bỏ ý định đi cáo trạng, hạn chế ra ngoài đi lại để tránh xui xẻo chọc giận vị "sát thần" trong truyền thuyết...
--- ------ -----
Trong khi đó sau bao ngày bôn ba, đoàn người của Ngân Bình cũng đặt chân đến Sơn Nam...
Vùng đất Sơn Nam vốn màu mỡ, phồn hoa giờ chỉ còn lại một mảnh tiêu điều...Ánh nắng mặt trời thiêu đốt, chói chang chiếu thẳng lên những tấm lưng gầy gò,tiều tỵ rách rưới đang liều mạng tìm kiếm miếng ăn trên đường đến cả rễ cây, ngọn cỏ cũng bị họ nhổ sạch , đầu đường cuối xóm đầy ăn xin, giặc cỏ cũng lộng thành khắp nơi..Các quán ăn, cửa hiệu hầu như không còn mở cửa chỉ còn lại mấy tiệm lương thực đang nhiệt tình hét giá, cắt cổ nạn dân...
Chỉ một trận thủy họa dần như cướp đi tất cả của người dân nơi đây: tài sản, người thân và cả sức sống...
Nhìn thoáng qua quang cảnh xung quanh, Ngân Bình lòng trầm xuống không ngờ tình trạng ở Sơn Nam lại trầm trọng đến mức này...Dân chúng đói khổ cũng không biết quan địa phương chẩn tai như thế nào? Dù gì cũng phải tìm hiểu tình hình xung quanh trước đã, Ngân Bình cũng không tin tưởng cái gì là "thanh quan", núi cao hoàng đế xa ở vùng Sơn Nam này chuyện gì cũng có thể xảy ra..Chỉ mong quan lại nơi đây không làm nàng quá mức thất vọng.
Ngân Bình cùng bọn người Lăng Hạo, An Quốc cũng không ở nhà trọ mà còn thuê hẳn một biệt viện lớn để tiện sắp xếp lương thực và chỗ nghỉ ngơi cho quan lại và binh lính.
--- ------ -------
Bận rộn từ trưa đến chiều, cuối cùng cũng an bài xong những việc cần thiết Ngân Bình lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ, nơi chân trời xuất hiện một vệt sáng đỏ kéo dài đến vô tận, kiến hoàng hôn của những ngày mùa thu trở nên lộng lẫy lạ thường.
Ngân Bình dán mắt vào đám mây cuối chân trời kinh ngạc đến ngẩn người.Khuôn mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt xa xăm, thoáng chốc như thể biến thành một u linh mênh mông huyền hảo.Nỗi cô tịch, bi thương bủa vây đậm đặc từ người nàng truyền ra xung quanh làm cảnh vật thêm vài phần u ám, hiu lạnh..
An Quốc đang muốn tìm Ngân Bình thương lượng việc chẩn tai thì gặp được cảnh tượng này, khiến hắn rung sợ không ngừng.Cảm giác nghẹn đắng từ lồng ngực truyền ra khiến An Quốc không tự chủ được mà tiến lên ôm chặt Ngân Bình vào lòng, khoảng khắc chạm vào nàng, cảm nhận được độ ấm trên người nàng làm cảm giác xa xôi không thể nắm bắt kia tiêu tán, An Quốc như được uống một viên thuốc an thần thỏa mãn thở ra. Nhưng lúc này tầm mắt lại bị khuôn mặt trắng nõn tuyệt trần buộc chặt nhất là đôi môi đỏ mọng, ướt át kia như mời gọi người ta thưởng thức, An Quốc không tự chủ bị mê hoặc.
Ngân Bình trong trạng thái thất thần tỉnh dậy, thấy An Quốc ôm chặt mình, liền hoảng hốt giẫy dụa nhưng không ngờ cánh tay bị người nào đó kiềm giữ, không thể động đậy.Ngân Bình thật muốn một chưởng đánh ch.ết tên vô lại trước mặt nhưng vì võ công không bằng người trong lòng cảm thấy vô lực, bực tức trừng khuôn mặt anh tuấn mang theo vô hạn mê luyến chậm rãi phóng đại trước mắt, đầu mạnh mẽ nghiêng qua một bên.
"A"
"Ngươi mau buông Bình Nhi ra!"
Lúc này, hai câu nói đồng thời vang lên, khi Ngân Bình bị ép đến không còn cách nào, không khỏi nhấc chân hung hăng đá mạnh vào "phía dưới" An Quốc dẫn đến hắn bị đau đớn đến mặt mũi trắng bệch, khom người.Thì sau lưng, âm thanh phẫn nộ đầy lửa giận của Lăng Hạo đột nhiên vang lên.