Chương 2: Tiên rơi phàm trần
Phải mất hơn hai canh giờ ổn định tinh thần, Nguyễn Long Duy nằm ngã lưng trên con trâu, lẩm bẩm xác định vài thứ.
Trước hết, Chử Sen là cô nhi. Chử gia chỉ còn lại có một người là hắn. Nói đúng hơn, Chử thôn chỉ còn một người sống sót. Lúc Chử Sen tròn 6 tuổi, thôn này gặp phải một trận dịch bệnh, chỉ riêng có hắn vượt qua được do không bị nhiễm bệnh. Sau đó, hắn đã được làng kế bên thu nhận. Toàn bộ người còn lại trong thôn chỉ có thể tự sinh tự diệt. Kết quả đương nhiên là toàn bộ đều qua đời vi bệnh dịch. Thời xưa không có thuốc chữa loại bệnh này.
Kể từ đó mọi người đều biết Chử Sen sau này sẽ là một nhân vật lớn. Người bình thường sao có thể chống lại được dịch bệnh? Riêng Nguyễn Long Duy thì nghĩ. Không phải là cái tên này đem đến dịch bệnh đó chứ?
Dù cho đáp án là gì thì có một sự thật không thể phủ nhận. Danh tiếng của Chử Sen bắt đầu nổi danh khắp Văn Lang, đến cả Vua Hùng cũng biết đến hắn. Thử nghĩ xem, ở vào thời cổ đại mê tín đến thế nào chứ?
Tóm lại, Chử Sen là cô nhi và Ấn ký giúp cho Chử Sen kháng lại dịch bệnh. Nguyễn Long Duy hoài nghi ấn ký có thể giúp hắn kháng bách bệnh, bách độc. Nhưng hắn chỉ dám nghi ngờ, hắn còn chưa điên đến mức đi thử độc.
Thứ 2, chính là từ khóa “Vua Hùng” ở trên. Dựa theo việc lục lọi ký ức, Nguyễn Long Duy phát hiện ra người đứng đầu nơi đây được gọi là Vua Hùng, thần thú ở đây gọi là chim Lạc, đáng tiếc hắn không thấy được chim Lạc, Chử Sen lúc đó còn quá nhỏ, ký ức đương nhiên sẽ không có. Hắn chỉ biết là chim Lạc cao 1 mét, mỏ dài, lông xám xen đỏ nhìn như có lửa trên người.
Dựa trên hai từ khóa này, kèm theo cách xưng hô mà người dân nơi đây thường dùng có điểm tương đồng đến 70-80 phần trăm so với lịch sử nhà nước Văn Lang mà hắn từng đọc qua.
Ví dụ về nô lệ, nam nô tỳ (đầy tớ) được gọi là “triệu” nữ nô tỳ được gọi là “ xảo”. Tuy Chử Sen không phải là nô lệ nhưng hắn đã từng gặp qua khi hắn đi cày ruộng thuê cho các nhà phú hộ, quý tộc. Cho nên, Nguyễn Long Duy xác định đây là nước Việt cổ đại, nhà nước Văn Lang. Còn về niên đại, hắn không biết.
Lại nói, vì sao Chử Sen lẻ loi một người nhưng vẫn có trâu đi cày? Đây là của Chử gia lưu lại, ngoài ra còn có một số tiền của số người đã khuất trong Chử thôn.
Tuy Chử gia không giàu nhưng vẫn có đủ tiền để dành, dư xài đến khi Chử Sen đến tuổi trưởng thành.
Chỉ có điều, đứa trẻ ngoan này lúc đó đã dùng số tiền này để thu gom tro cốt tổ chức tang lễ cho cả Chử thôn. Dù còn lại một ít tiền, Chử Sen cũng để dành lại không dùng đến.
Thành ra, hắn phải vất vả đi săn bắt thú và làm việc thuê để kiếm ăn.
Điều thứ ba mà Nguyễn Long Duy nhận ra là lí do hắn và Chử Sen xuyên qua nhau. Cái này không cần suy luận nhiều, tai bay vạ gió từ miệng mà ra. Nguyễn Long Duy dám khẩu xuất cuồng ngôn, bây giờ phải nhận hậu quả.
Về phần Chử Sen thì đơn giản hơn. Theo như trong ký ức thì Sen chỉ muốn chối bỏ thân phận, ắt hẳn là ông trời có mắt, ban cho Chử Sen cuộc sống mới. Bù lại, Chử Sen mất đi Lam Liên ấn.
Dù vậy, Nguyễn Long Duy đã thử khẩu xuất cuồng ngôn thêm vài chục lần nhưng lại không có kết quả. Đáng tiếc. Tuy nhiên hắn cũng không bỏ cuộc, sau này có dịp lại thử tiếp.
Điều thứ 4, Kim Long Lam Liên Ấn ngoại trừ công dụng có thể giúp Chử Sen kháng lại dịch bệnh ra, còn có thể tương tác với hắn. Hiện tại hắn thực hiện một số giao tiếp cùng với ân ký và tùy ý điều chỉnh vị trí xuất hiện của ấn ký trên cơ thể.
Nguyễn Long Duy rất thích đồ chơi mới này. Hắn nghịch tới nghịch lui rất lâu, thử đem Kim Long Chuyển xuống vài vị trí đặc biệt, chẳng hạn một bộ phận khá dài so với độ tuổi của hắn, hoặc là chuyển hình ảnh cả hai vào hai mắt. Trông không khác gì Sharingan. Vì chơi rất vui nên hai canh giờ dùng để nghiên cứu thì hắn dùng hết một canh giờ rưỡi cho việc này.
Hiện tại hắn lựa chọn làm phai màu của ấn ký, gần như không thể nhìn thấy.
Kỳ thật hắn có thể ẩn đi ấn ký, nhưng làm mờ sẽ thần bí hơn, hay còn theo hắn nói thì là soái hơn. Dù vậy, Nguyễn Long Duy vẫn chưa thể sử dụng được toàn bộ năng lực của ấn ký, hắn luôn cảm giác ấn ký này không đơn giản. Nhưng lúc này không phải thời điểm nên đề phòng, dù muốn hay không đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng món quà từ trên trời rơi xuống này.
Thứ 5, ấn ký hình như có thể giúp hắn khống chế cảm xúc của mình. Ví dụ như khi nãy hắn hoảng sợ run rẩy sau khi xuyên không nhưng vẫn trấn định như thường, bảo toàn cái đầu lạnh để suy nghĩ. Hắn suy đoán khả năng này đến từ Lam Liên. Điều này là vô cùng hữu dụng vì hắn là một trạch nam, một người không tiếp xúc nhiều với xã hội. Một người bị gọi là giỏi lý thuyết thiếu khuyết thực hành. Cũng nhờ vậy, "người hướng nội" này mới có thể trấn định tâm tình mà không để nỗi sợ hay nỗi buồn lấn át lý trí.
Điều cuối cùng, hắn có thể nhớ lại các loại kiến thức mà trước đây hắn đã đọc qua, chỉ riêng khoa học là không thể vận dụng tối đa, mơ mơ màng màng không thể nhớ ra, cảm giác không đến được quá nhiều kiến thức hiện đại.
“Có lẽ Thiên đạo không cho phép ta dùng những kiến thức đó ảnh hưởng đến lịch sử của nơi này?"
"Như vậy cũng có thể hiểu là ta không được phép ảnh hưởng đến quá trình phát triển của xã hội nơi đây rồi. Vừa đúng ý ta, ta cũng không rảnh nhúng tay vào.”
Nguyễn Long Duy tạm thời rút ra được sáu điều. Tiếp đến hắn còn phải đi kiếm ăn nên sẽ tạm dừng nghiên cứu lại.
Ông bà ta có câu [Có thực mới vực được đạo].
Nghĩ xong, một người, một trâu bắt đầu đi ra ruộng.
“Heo Đen à, ta nói ngươi nghe. Hồi còn nhỏ, ta có ăn chuột đồng qua rồi, chuột đem nướng lên, ướp gia vị nêm nếm vào thì quá là ngon luôn.”
“Hiện tại ruộng ngập nước, vừa mới mưa xong, trong sách có nói đây là thời điểm thích hợp để bắt chuột. Lúc này bọn nó không có chỗ trốn, ta chỉ cần quăng lưới là sẽ bắt được. Ừm đúng rồi, lưới đâu?”
Đang nói hăng say giữa chừng, Nguyễn Long Duy chợt nhận ra hắn đang ở thời cổ đại, 2 ngàn năm trước làm sao lại có lưới cơ chứ, như thế thì làm sao mà bắt chuột.
Thế là hắn xén tay áo, xăn ống quần, đành phải bắt tay vào việc áp dụng kiến thức từ các chương trình sinh tồn của mạo hiểm giả Bear Grylls mà hắn từng xem.
Hắn chế bẫy, hắn thất bại.
Hắn lội ruộng bắt chuột, hắn thất bại.
Nghĩ mọi cách vẫn không tìm ra được biện pháp tốt, Nguyễn Long Duy cảm thấy rất rầu rĩ.
Hiện tại, cả người hắn ướt sũng, chỉ muốn về nhà hong khô. Cho nên hắn cưỡi trâu về nhà.
Heo Đen rất không hiểu. Nếu có thể nói chuyện, nó liền sẽ hỏi vì sao chủ nhân đột nhiên giống như con trai nhà phú ông thế này? Ừm, công tử bột chính hiệu.
Tay trói gà không chặt là như thế nào? Bình thường không phải hắn tự gọi mình là bậc thầy săn chuột hay sao?
Khi về đến thôn, Nguyễn Long Duy dắt trâu vào chuồng chung. Sau khi đi về nhà, đập vào mắt hắn là một cái ổ rơm hình khối chữ nhật, được chống lên bởi nhiều cây cột gỗ, lợp bên trên và xung quanh bởi rơm rạ, nhìn qua không khác gì 1 cái hợp tăm xỉa răng hắn hay mua.
Đơn giản, cấu trúc quá đơn giản. Nhà đơn sơ như vậy có thể ở sao?
Tự trấn định lại cảm xúc của mình, Nguyễn Long Duy bước vào nhà.
Trong nhà không có nhiều đồ vật, chỉ có 2 cái nồi đồng và 1 cái chén đá.
Đều là của Chử gia để lại cho hắn. Giường của hắn là 1 đống rơm rạ, nhìn vẫn còn hơi ướt.
Nguyễn Long Duy cũng biết rõ do trời mưa nên như vậy, đành phải đem đi phơi khô rơm, lại đi về nhà kho xin một đống rơm mới mà ngủ.
Thuận đường hắn cũng nhìn xem xung quanh. Đi được một lúc, hắn chui vào một nhà thôn dân xin ăn ké, lúc nhận lấy thố cơm hắn cũng còn thò tay ra đưa 1 đồng xu ra.
“Cu Sen à, mày bị thế nào vậy? Mày là trẻ con thôn chúng ta, thiếu ăn thì nói với mọi người là được rồi.
Không cần phải học mấy tên quý tộc nhà giàu mấy trò này. Nào vào đây, bà xới cơm cho ăn.”
Nghe được lời như ý, hắn rất là vui mừng.
Bước từng bước hí hửng vào nhà, dĩ nhiên là phải vẩy hết nước còn đọng lại trên người hắn trước khi vào.
Dù sao, hắn cũng là 1 người hiện đại lịch sự, một vài việc vẫn không thể bỏ.
“Nè Cu Sen, mày ăn nhiều vô, lâu lắm mới thấy mày đi xin ăn đó. Vậy cũng tốt, đừng có suốt ngày thấy ngại.
Tuy là mày từ nhỏ đã thông minh, sớm tự lo cho bản thân mình nhưng mà phải nhớ là còn có mọi người trong thôn này giúp đỡ mày nữa, không cần phải cố quá sức.
Hiện tại mọi người trong thôn không giàu có gì nhưng mà lo thêm phần ăn cho 1 đứa nhóc vẫn đủ.”
Trong ký ức của Chử Sen, người dân làng này rất tốt. Chỉ là do ký ức năm hắn 6 tuổi, dân làng bị mất mùa, ai cũng không đủ ăn, có người còn qua đời vì đói, từ đó tạo thành 1 bóng ma tâm lý lên Chử Sen. Hắn không muốn thấy người khác mất đi người thân giống hắn, dần dần tự tìm cách kiếm ăn, nếu không ăn được thì hắn đi qua nhà phú hộ cày thuê lấy tiền mua gạo, chứ hắn nhất quyết không muốn làm phiền người trong thôn.
Nguyễn Long Duy vừa cầm chén cơm bằng đá vừa ríu rít nói cảm ơn:
“Cảm ơn bà. Con hôm nay bắt không được con thú gì nên mới thế thôi. Bà yên tâm, mai con sẽ ráng đi săn thú để đỡ làm phiền nữa.”
Hắn cũng không muốn làm phiền bà cụ quá nhiều, nhưng hắn lại rất thích ăn cơm chùa, không làm mà lại có ăn thật thơm làm sao.
Mấy người dân thôn thời xưa rất là mê tín dị đoan, hắn sợ hắn tỏ ra mình thay đổi quá nhiều sẽ bị mọi người trong thôn nghi ngờ Chử Sen bị ma ám, đến lúc đó nhiều khi hắn còn bị vung máu chó hay là bị chôn sống không chừng.
Dù cho khả năng đó rất khó xảy ra bởi vì hắn được chim Lạc công nhận. Nhưng mà lỡ xui thì sao?
Nhìn vậy chứ hắn rất sợ ch.ết. ch.ết rồi thì làm sao mà hưởng thụ được cuộc sống nhàn nhã nữa, ai thay hắn làm biếng bây giờ.
Nên là hắn sau đó cũng không dám nói nhiều nữa, ăn ké xong rồi chuồn lẹ.
Tranh thủ bẻ cành cây lấy để xỉa và đánh răng.
Dù sao, hắn cũng không muốn lớn lên mình trông quá khó coi.
Tối hôm đó, Nguyễn Duy Long không hề thoải mái, đường đường công tử một khu phố như hắn đây mà phải ngủ ổ rơm.
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn ra lệnh ra cho ấn ký để ẩn đi tâm tình của mình rồi chui đầu vào rơm mà ngủ.
Không bao lâu, hắn ngủ thiếp đi. Ngon giấc tựa như ở nhà.