Chương 9: Kết giao bằng hữu

Thời gian trôi qua nhanh.
Thấm thoát hơn 1 năm từ ngày Nguyễn Long Duy rời làng.
Thân xác Chử Sen đã bước sang tuổi 14.
Hiện tại Nguyễn Long Duy đã đi đến vùng biên giới của Việt quốc và Sở quốc.
Hành trình đã đạt đến con số ngàn dặm. Tốc độ của con trâu cũng càng ngày càng nhanh.


Con trâu không ngừng tiến lên còn hắn thì không ngừng ghen tị với con trâu có phúc được ban cho hạt đậu.
“Ừm, có vẻ như đây là công dụng của hạt đậu. Không biết Heo Đen sau này có thể hóa thành Yêu thú như Ngưu Ma Vương hay không?”
Nằm trên trâu, Nguyễn Long Duy thầm nghĩ.


Bây giờ, trâu đang bò lên đường núi.
Ngọn núi cao hơn 20 trượng, cũng không có nhiều người đi lại. Vốn dĩ, Nguyễn Long Duy cảm thấy đây cũng chỉ là một ngọn núi bình thường mà thôi.
Chợt một tiếng hét cắt ngang suy nghĩ của hắn.


“Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua, mời khách nhân lưu lại lộ phí.”
“Đại ca hắn có con trâu.” Một giọng nói khác vang lên.
“Ừm, vị khách nhân này xin mời lưu lại lộ phí và con trâu.”


Nguyễn Long Duy nghe thấy mấy lời này, hắn nhíu mày. Hắn nghe nhưng không hiểu ngôn ngữ bọn cướp, trong tai chỉ có bô lô ba la.
Mặc dù có vài âm ngữ có ý nghĩa, nhưng ghép lại toàn bộ thì không có nghĩa. Không hề nghi ngờ, đây là ngôn ngữ nước khác.


Nơi phương xa có một đám người gồm năm tên lôi thôi bẩn thỉu, quần áo rách rưới. Mỗi tên cầm 1 món vũ khí, búa, liềm, dao phay, phóng lợn, cây gậy.
Rất nhanh, Nguyễn Long Duy liền đoán được thân phận 5 người này. Đơn giản là sơn tặc chứ còn gì nữa.


available on google playdownload on app store


"Quả thật là xui xẻo, buồn ngủ gặp cướp ngang." Hắn than thầm.
“Heo à, quay đầu. Chúng ta đi đường khác. Cho bọn chúng cái núi này đi. Đại nhân không chấp tiểu nhân.”


Hôm nay Nguyễn Long Duy không muốn gặp cướp, trong lòng hắn vẫn còn có gút mắc. Cho nên, Nguyễn Long Duy lựa chọn lùi một bước. Hắn không sợ bọn cướp nhưng cũng không muốn đi truy tìm đáp án.
Con trâu nghe thấy chủ nhân ra lệnh, vội vàng xoay người lui xuống núi.


Nhìn thấy đối phương lựa chọn bỏ chạy. Bọn cướp đứng sựng lại vì bất ngờ.
Cũng may là tên thủ lĩnh kịp thời phản ứng, dẫn đầu bọn người xông lên.


“Anh em, xông lên bắt tên nhóc này lại. Tốc độ của trâu không nhanh đâu, vả lại đường núi dốc, hắn không dám phi tốc đâu, không cẩn thận là sẽ té ngã.”


Ở phía xa, Nguyễn Long Duy nghe thấy tên cướp nói lời nói này, ngoài miệng nói thầm: “Tên cướp này nói ngôn ngữ gì thế này? Y phục cũng không giống Việt quốc, chẳng lẽ là Sở quốc?


Cũng có thể, nơi đây gần đến giao giới rồi. Lần trước xem bản đồ cũng đã nhìn thấy núi nhỏ này, ngay sát biên giới.”
Không quan tâm 6 người nói nhảm, con trâu chỉ lo chạy xuống dốc núi. Nguyễn Long Duy cảm thấy được xe hôm nay ngồi hơi xóc, bèn quay đầu nhìn lại, hắn hốt hoảng hô to:


“Heo, chạy cũng phải chừng mực. Mày chạy nhanh như vậy không cần bọn cướp đuổi giết chúng ta, chúng ta tự ngã ch.ết rồi.”
“Nghé ọ! Nghé ọ!” Con trâu vâng lời đáp lại.
Tốc độ giảm chậm lại, lúc gần xuống tới chân núi thì bọn cướp đã gần đuổi sát. Không ngừng vọng ra tiếng kêu réo.


“Má nó. Con trâu này tuổi con ngựa hả? Sao nó chạy nhanh quá vậy.”
“Nói nhiều làm gì. Đuổi theo giết nó làm thịt ăn.”


“Thằng ngu, lão Tam mới nói con trâu chạy nhanh như ngựa, đây là giống tốt, chúng ta bắt con trâu này đi bán là được cả đống tiền, không cần phải làm cướp. Lúc đó đi mua cái nhà lớn một tý, mua thêm 2 3 con nô tỳ chơi cho đã.”


“Khặc Khặc Khặc. Lão đại nói đúng. Trốn khỏi nước Sở quả là đúng đắn. Ở Việt quốc mới là thiên hạ của chúng ta.”
Bọn cướp đuổi theo con trâu đến chân núi thì đã áp sát lại rất gần, khoảng cách chưa tới năm mét.


Nguyễn Long Duy không biết nên đối phó ra sao nhưng mặt ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía, chợt thấy ở nơi xa dưới chân núi lại hiện ra vài bóng người cưỡi ngựa, đều là thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc quần áo lạ lẫm.


Một vị thanh niên trong số đó cảm giác được Nguyễn Long Duy đang nhìn mình thì mở miệng hô.
Đối phương nói chuyện rất dễ nghe, không có phách lối, cử chỉ chào hỏi lại lễ phép.
Đáng tiếc, Nguyễn Long Duy nghe không hiểu hắn đang nói gì nên cũng không đáp lại, tiếp tục cho con trâu chạy.


Thanh niên kia nhìn thấy Nguyễn Long Duy không đáp lại mới nhận ra trang phục của Nguyễn Long Duy. Hắn chuẩn bị lên tiếng lần nữa nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị người bên cạnh cản lại, dùng tay chỉ hướng sau lưng Nguyễn Long Duy.


Thanh niên nhìn thấy đằng sau thì mắt sáng rực lên, chỉ huy đám người của mình thúc ngựa lao đến phía sau Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy một đám người lao vào phía mình thì cả đầu lại nóng lên.


Đang yên đang lành bỗng nhiên lọt vào thế tiến thoái lưỡng nan, Nguyễn Long Duy vừa rút dao vừa tức giận hét lớn: “Là các ngươi ép ta.”


Nghe được ngôn ngữ của Việt quốc, thanh niên kia vui như mở cờ trong bụng, lập tức lên tiếng đáp lại, lần này là bằng ngôn ngữ Việt quốc: “Chàng thiếu niên, chúng ta cũng không có ý đồ xấu. Người chúng ta muốn bắt là bọn cướp phía sau lưng ngươi.”


Nguyễn Long Duy ngẩn người. Hắn không ngờ trên đời còn có việc trùng hợp như vậy. Tuy trong lòng nghĩ như thế, trên mặt khôi phục thần sắc bình thản, hắn thu dao lại, hô to: "Thế thì mời các vị, ta cũng không quen biết mấy tên sau lưng.”


Hô xong, Nguyễn Long Duy để cho con trâu nhích sang một bên. Đồng thời, khi Nguyễn Long Duy quay đầu lại nhìn về bọn cướp thì đã thấy bọn chúng bỏ chạy tán loạn.


Nhưng do bọn chúng chạy bộ còn đám người thanh niên kia thì dùng ngựa nên hai bên chơi đuổi bắt vô cùng một chiều, một lúc sau thì cả năm đều đã bị bắt về.
Thanh niên dẫn đầu bước lại gần Nguyễn Long Duy.


Người này mặc trang phục truyền thống Sở quốc màu xanh lá, đầu cột nón, lưng đeo bội kiếm, nhìn như vị công tử con nhà quan.
Người thanh niên lên tiếng chào hỏi: “Thiếu niên, khi nãy là do chúng ta quá đường đột nên làm cho ngươi hoảng sợ. Mong ngươi thông cảm.”


“Không phải hoảng sợ. Ta thật sự tức giận các ngươi.”
Nguyễn Long Duy nói thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: “Vị thiếu gia này quá lời, chỉ là lá gan tại hạ hơi bé một tí. Bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ, khi nãy quả thật làm cho các vị chê cười rồi.”


Người thanh niên khoát tay áo, nói: “Không cần khách sáo, ta họ Cố tên Thanh, ngươi gọi Cố Thanh huynh là được.


Ta đến từ Sở quốc. Lần này cùng mấy vị bằng hữu đến đây là để bắt mấy tên đào bình này về chịu tội. Ngươi đã giúp ta tìm ra bọn tặc này, ta sẽ đáp ứng giúp ngươi một chuyện. Ta Cố Thanh, làm người luôn sòng phẳng, không thiếu nợ người khác ân tình.”


Nghe thấy Cố Thanh nói, Nguyễn Long Duy đảo mắt qua mấy người còn lại. Nhìn thấy tất cả đều mặc trang phục có phần giống Cố Thanh nhưng chất liệu thì rẻ tiền và đơn giản hơn nhiều.
Nguyễn Long Duy nhìn kiểu gì cũng thấy đây giống hình ảnh công tử ca dẫn tùy tùng ra ngoài thành chơi trong tiểu thuyết hay miêu tả.


Nguyễn Long Duy cố nở một nụ cười, nói: “Tại hạ họ Nguyễn, tên Long Duy, đến từ phía Nam của Việt quốc. Xin được ra mắt Cố huynh.”
“Ha ha, tốt, hôm nay chúng ta có duyên gặp mặt, không bằng cùng nhau ghé quán rượu nào đó đi.”


Nghe được lời nói của Cố Thanh, một người trong đoàn tùy tùng bước ra nói nhỏ: “Thiếu chủ à, chúng ta đang đi làm nhiệm vụ, đi chơi không tốt đâu.”
“Xùy, ngươi thật nhàm chán. Ta khó khăn lắm mới tìm ra được vị huynh đệ này. Ngươi lại không cho ta cùng hắn uống vài chén.”


“Thiếu chủ à, tướng quân chỉ cho chúng ta ra khỏi thành mười ngày, hôm nay đã là ngày cuối, phải mau chóng về thôi.” Người tùy tùng thành khẩn nói.


“Thôi được rồi.” Cố Thanh đáp ứng người tùy tùng xong quay đầu nhìn sang hướng Nguyễn Long Duy hỏi: “Long Duy đệ đệ, lúc nãy ngươi leo núi này. Ta mạn phép đoán thử ngươi muốn đi Sở quốc, đúng hay không?”


Nguyễn Long Duy nghe Cố Thanh hỏi liền đoán ra được ý. Hắn gật đầu đáp lại: “ Đúng vậy, tiểu đệ đúng thật đang muốn đi qua Sở quốc. Còn không biết cố Huynh hỏi vậy làm gì?”


Cố Thanh đắc ý, mỉm cười hồi đáp: “Vậy thì ngươi đi theo chúng ta cùng qua Sở quốc. Không dối gạt ngươi, cha ta là tướng quân trấn giữ thành biên giới. Có ta đảm bảo cho, ngươi không cần phải làm gì cũng có thể dễ dàng vào thành.


À, hình như huynh đệ không có ngựa. Vậy thì ngươi có thể ngồi chung ngựa với một người trong chúng ta. Chứ nếu mà cưỡi trâu thì không biết phải mất bao lâu. Còn nếu ngươi ngại dùng chung ngựa thì ngươi đợi một chút, ta cho người kiếm ngựa.”


“Cố Huynh không cần như thế, ta cưỡi trâu là được. Trâu của ta rất tốt, so với ngựa không kém là bao.” Nguyễn Long Duy cười nói, sau đó leo lên trâu mà đi lên núi.


“Long Duy, ngươi thật kì lạ. Ha ha. Đã ngươi muốn cưỡi trâu thì được thôi, đừng có bị bỏ lại quá xa đó. Các ngươi, mau nhốt 5 tên này vào củi gỗ, đuổi theo con trâu kia.” Cố Thanh chỉ đám cướp đang ngồi xụi trên mặt đất, ra lệnh cho tùy tùng.


Nhờ cuộc chạm mặt này, hành trình của Nguyễn Long Duy trở nên vui vẻ hơn. Hắn vừa cưỡi trâu vừa trò chuyện với Cố Thanh. Trên đường có thêm một người bạn, nhàm chán liền tan biến.






Truyện liên quan