Chương 15: Ta có còn là ta?
Ăn uống xong xuôi, Nguyễn Long Duy trở về phòng trọ tiếp tục tìm hiểu Chân khí trong người mình.
Hai ngày sau thương đội mới khởi hành cho nên Nguyễn Long Duy muốn tranh thủ thời gian này tìm cách khống chế Chân khí.
Bởi vì không còn được Kim Long Lam Liên Ấn trợ giúp tăng cường khả năng tu luyện, Nguyễn Long Duy chỉ có thể tự mình cảm ngộ chân khí, mong muốn có thể tìm được gì đó.
Sau vài lần tìm tòi, Nguyễn Long Duy phát hiện mỗi lần cơ thể cảm thấy nhói đau đều nằm ở vị trí kinh mạch.
Hắn suy đoán đây là Chân khí đang di chuyển qua các đầu kinh mạch để rèn luyện thân thể.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Long Duy bỏ ra nửa canh giờ ghi nhớ chu kì đi lại của chân khí, nhờ vậy Nguyễn Long Duy có thể biết vị trí của chân khí.
Thuận theo dòng chảy của Chân khí, Nguyễn Long Duy vận động cơ thể để đồng bộ cùng nó. Ví dụ khi Chân khí đi đến phía kinh mạch ở tay phải, thì hắn sẽ vận động tay phải. Khi Chân khí đi đến tay trái thì tay trái sẽ vận động.
Thời gian trôi mau, hiệu quả tăng lên rất ít nhưng Nguyễn Long Duy không bỏ cuộc. Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau hai ngày tiến hành không ít thí nghiệm, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đã nắm được một cơ hội. Lần này, đôi mắt nhắm lại, cơ thể hô hấp đều đặn, hai chân xếp bằng, tư thế vô cùng giống lúc trước, khi cơ thể bị Kim Long Lam Liên Ấn điều khiển.
"Vong nghĩa là quên. Ngã nghĩa là ta. Vong Ngã, ta quên. Ta quên chính ta, ta quên thế giới. Ta chỉ là một người ngoài cuộc đang tiến hành quan sát mà thôi."
Sau khi đi vào trạng thái Vong ngã, hắn có thể cảm nhận được chân khí lưu chuyển xung quanh cơ thể, nhưng cũng đồng dạng, hắn không thể phát giác được bản thân, cũng phát không phát giác được sự vật gì khác. Giống như quên đi hết thảy, chỉ đắm chìm vào cảm ngộ, một mực quan sát dòng Chân khí đang chảy trong người.
"Chân khí à. Ta bắt được ngươi rồi nha."
Chân khí có vẻ ngoài ôn nhu, hài hòa nhưng mỗi khi nó chạm đến kinh mạch, chân khí lại sẽ bộc phát ra lực lượng kinh khủng của bản thân, ảnh hưởng liên tục đến kinh mạch.
Nguyễn Long Duy cố gắng cảm nhận kĩ càng hơn, phát hiện ra ngoại trừ kinh mạch, còn có nhiều đầu mạch máu khác cũng không ngừng vận chuyển trong cơ thể, những đầu mạch máu này lưu thông 2 loại khí. Hai [khí] nối đến lục phủ, ngũ tạng, một loại vô cùng ấm áp, loại còn lại thì lạnh lẽo vô cùng.
Nguyễn Long Duy cho rằng đây là kinh lạc, trong Y học phương đông có nói qua đả thông kinh lạc giúp cho tăng cường tinh thần, bổ trợ xương cốt, đào thải độc tố, dưỡng da chống lão hóa.
Hiểu được rõ ràng cách chân khí hoạt động, Nguyễn Long Duy chậm rãi mở mắt, trên vẻ mặt hắn tràn đầy niềm vui.
Lúc này, ngoài cửa phòng đang có một người đứng đợi, liên tục gõ cửa gọi vào:
"Hắc Ngưu Tiên sinh, thời hạn đã đến, chúng ta cũng phải lên đường rồi. Mong tiên sinh mau chóng chuẩn bị."
"Hắc Ngưu Tiên sinh ngài có nghe thấy không?"
Nghe được tiếng người đến, Nguyễn Long Duy bước ra mở cửa, hơi xấu hổ nói ra: "Làm phiền đội trưởng, bây giờ ta sẽ đi ngay."
Nói xong, Nguyễn Long Duy thu dọn đồ đạc rồi khởi hành cùng thương đội.
Ngụy quốc. Vùng Hà Tây.
Nguyễn Long Duy ngồi trên lưng trâu, chăm chỉ luyện tập hô hấp.
Bằng cách hô hấp này, hắn càng ngày càng hiểu rõ hơn về chân khí.
Hiện tại cơ thể đã có thể mượn nhờ lực lượng của chân khí để tăng cường sức mạnh.
Một quyền của Nguyễn Long Duy bây giờ đã có thể đấm ch.ết một con heo rừng. Nếu lại nện ra thêm một quyền nữa thì ngay cả hổ cũng phải toi.
Vừa tu luyện, Nguyễn Long Duy vừa lắng nghe mọi người nói chuyện.
"Này, ngươi có nghe thấy các nước đang chuẩn bị đánh nhau hay không?"
"Ừm có nghe thấy. Dạo gần đây mưa gió bắt đầu nổi lên rồi. Năm ngoái, Ngụy Huệ Vương cử Công Thúc Tọa đưa quân đi giao chiến với nước Hàn và nước Triệu ở Quái Bắc, bắt tướng Triệu là Nhạc Lộ. Nghe đồn vị Công Thúc Tọa này về sau được ban thưởng một vùng đất rất lớn."
"Đó là việc năm ngoái, ta nghe người ta đồn thổi rằng mới gần đây Ngụy quốc mới thua Tề quốc ở Ngã Quân."
"Úi giời, ngươi đừng thích nói nhảm, tốt nhất nên lo cho Tần quốc của chúng ta trước đi đã. Mấy chục năm trước đã thua ở Hà Tây trước Ngụy, món nợ này ta nghĩ Tần quốc chúng ta phải trả lại cho bọn hắn sớm muộn. Nhìn cách bọn hắn cao cao tại thượng dòm xuống nước Tần chúng ta trông thật là buồn nôn."
"Đúng vậy. Đợi đến lúc Ngụy thua, ta lại đến cười vào mặt bọn chúng."
Nguyễn Long Duy mở mắt nhìn mọi người một chút, trong lòng mỉm cười, không nói gì sau đó lại tiếp tục tu hành.
(Trong lòng mỉm cười/ nội tâm mỉm cười: ý muốn nói muốn cười nhưng không thể hiện ra, chỉ có thể cười trong nội tâm, trong lòng. Về sau mình sẽ dùng cụm từ này rất nhiều.)
Thời gian đến Tiết Thanh minh còn khoảng chừng 2 tháng, Nguyễn Long Duy thong thả đi đường. Theo lịch trình của thương đội chỉ cần 1 tháng rưỡi là đến Hàm Cốc quan. Không vội không vàng vẫn có thể đến nơi.
Nguyễn Long Duy từng suy nghĩ rất nhiều về lá thư.
Cuối cùng, hắn đưa ra kết luận. [Tiết thanh minh, hẹn gặp mặt] có vẻ như chỉ là gặp mặt, không có gì phải lo lắng.
Thời đại này cũng không ai biết được Tiếng Việt, trừ Lão Tử đại nhân hoặc là người ở đẳng cấp ngang hàng Lão Tử đại nhân.
Nếu họ có ác ý thì chỉ cần tóm Nguyễn Long Duy lại, không cần phải viết thư. Những người này mạnh hơn hắn tỉ tỉ lần, Nguyễn Long Duy không cần sợ bởi vì sợ cũng vô dụng.
Về phần người gửi lá thư, Nguyễn Long Duy suy đoán có hai khả năng. Khả năng đầu tiên chính là Lão Tử đại nhân, khả năng thứ hai là Tần Hiến Công.
Về phần trường hợp là người thứ ba, không phải hai người trên thì Nguyễn Long Duy nghĩ không ra, cũng không có đủ thông tin để đưa ra kết luận.
Trong lịch sử có viết, khi Thái sử Đam ghé qua Tần quốc có nói một câu với Tần Hiến Công, bên trong bao gồm hàm ý rằng trăm năm sau Tần trở thành chúa tể, sau này sẽ nhất thống Trung Hoa.
Trong lịch sử, Thái sử Đam bị nghi ngờ là Lão Tử hoặc là hậu duệ của Lão Tử. Từ đó Nguyễn Long Duy có thể suy đoán được bức thư đến từ ai.
Từ lúc suy đoán ra được, tâm tình vốn luôn gợn sóng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Hiện tại vì còn đứng trước áp lực của Ấn ký treo trên đầu, Nguyễn Long Duy lựa chọn đắm mình trong tu luyện và suy nghĩ về đạo.
Hắn nghĩ, nếu như bản thân có thể nghĩ ra được gì đó thì có thể Lão Tử đại nhân sẽ tha thứ cho mấy câu nói ngu xuẩn trước đó của mình, ngược lại nếu lão ta vui thì hắn còn có thể được ban thưởng vài món đồ tốt.
Hắn nhớ lại bốn năm trước, nghĩ về cảm giác đắn đo khi giết người lần đầu. Dù cho khi đó hắn có Kim Long Lam Liên ấn hỗ trợ nhưng tâm tình vẫn xao động vô cùng. Đây là điều bất hợp lý.
Cảm giác đó Nguyễn Long Duy chỉ trải qua một lần duy nhất, cho nên hắn luôn ghim chặt vấn đề này trong lòng, một mực đắn đo không hiểu.
"Thử suy nghĩ lại một chút."
"Hắn muốn giết ta, nhưng hắn cũng chưa từng giết ai. Như vậy vì sao ta lại phải giết hắn? Chẳng lẽ vì hắn là người xấu? Nhưng hắn làm vậy để cứu em gái mình. Giết một người để cứu một người, có đúng hay không?"
"Như thế thì không cứu một người rồi lại không giết một người có gì khác nhau? Ta trốn tránh vấn đề này 4 năm nay vì ta biết ta không muốn tìm ra câu trả lời, nhưng bây giờ ta lại đi tìm nó. Đây cũng tính là ta đang mâu thuẫn chính mình?
"Thế nào mới đúng? Thế nào mới sai?" Nguyễn Long Duy vừa ngồi trên lưng trâu, vừa lẩm bẩm.
Lúc này, quanh thân hiện ra chân khí, đang chậm rãi vận chuyển. Một màn sương mờ dần dần hiện ra, che phủ toàn bộ thân người. Dù cho hiện tại có người lại gần quan sát cũng chỉ thấy được một cái bóng đen bên trong.
Heo Đen phát giác được việc này, gầm lên một tiếng, âm thanh vô cùng hung hăng.
"Ngưuuuu..."
Người xung quanh nghe thấy trâu kêu, vội vàng đổ dồn lực chú ý về phía nó. Nhưng khi bọn họ nhận ra được tình huống của Nguyễn Long Duy, cùng đôi mắt hung hăng như muốn đe dọa mọi người của con trâu thì lại không dám tới gần nữa, mau chóng tránh xa.
Mấy năm qua, người nào từng nghe qua cái tên Hắc Ngưu Tiên sinh đều biết được trâu này không phải là trâu thường. Thậm chí, có nhiều người còn gọi nó trâu tiên, thường xuyên đến quanh nó lạy mấy cái để cầu phúc.
Lại trôi qua một ngày một đêm, Nguyễn Long Duy ngồi tĩnh tọa trên lưng trâu, không hề rơi xuống. Trong đầu hắn bây giờ đang có vô số hồi ức hiện ra.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa, lúc vẫn còn là một đứa bé ba, bốn tuổi.
Nguyễn Long Duy ngồi trên bàn ăn, bà cố của hắn ngồi bên cạnh, ôn nhu nhìn sang hắn. Lúc ấy hắn đang xem phim hoạt hình trên TV.
Sau khi xem được một đoạn ngắn, bé con Nguyễn Long Duy hỏi bà của hắn:
"Bà cố, vì sao con chuột Jerry suốt ngày bắt nạt con mèo Tom nhưng không giết nó. Trong khi con mèo Tom lúc nào cũng suy nghĩ việc trả thù, muốn bắt con chuột Jerry ăn tươi nuốt sống. Thật là độc ác. Tom quá đáng ghét."
Bà cố hắn dạy cho hắn không được bắt chước người khác.
"Người ta là người ta. Mình là mình. Người ta làm sai, mình không thể học theo người ta mà làm sai được. Con hiểu không?"
Người khác làm việc xấu không có nghĩa mình cũng phải làm theo. Bà cố dạy hắn không được ăn hϊế͙p͙ người khác, cũng không được làm khó, làm dễ ai. Gặp người khó khăn thì giúp đỡ, gặp người xấu thì tránh xa.
Cho nên từ nhỏ Nguyễn Long Duy đã được định cho hướng suy nghĩ này.
"Người ta là người ta. Mình là mình. Mình không thể học theo người khác làm sai được sao?" Nguyễn Long Duy tự mình lẩm bẩm.
Hình ảnh lại thay đổi, lúc này Nguyễn Long Duy đã đến tuổi đi học, hắn được học về luật pháp. Hắn học được luật lệ, hiểu được cách pháp luật xử phạt người xấu. Theo đó, tư duy của hắn cũng bắt đầu phát triển theo hướng suy nghĩ này.
"Làm sai thì bị xử phạt, giết người thì đi tù chung thân hoặc tử hình, nhưng giết người không thành thì lại như thế nào?" Hắn lại tự hỏi chính mình, trong lòng càng thêm rối bời.
Tiếp tục một đoạn hình ảnh, lần này Nguyễn Long Duy chơi game online. Hắn ta cầm một tướng carry và đang chửi bốn người đồng đội của mình.
"Mẹ mày."
"Đồ đần độn."
"Đồ ch* ch*t."
"Đồ ngu ngốc."
"Sống làm gì vậy hả? Mau đi ch.ết đi lũ ngu!!!"
Sau đó khi ván đấu kết thúc, cơn giận này của hắn không hiến mất. Ngược lại nó hóa thành một ngọn lửa vô hình, ẩn nấu bên trong tâm trí hắn. Ngọn lửa tích tụ dần đần sau 100 trận, rồi đến 1000 trận thua. Ngọn lửa càng ngày càng ảnh hưởng đến tâm tính của Nguyễn Long Duy. Đến một lần, khi Nguyễn Long Duy không còn kiềm nén được cơn giận được nữa, hắn không ngần ngại la mắng cha hay mẹ của mình, chỉ vì chơi thua một game đấu.
"Bà nói nhiều quá bà già. Im lặng cái đi. Suốt ngày lải nhải nhức hết cái óc."
Lúc đó, Nguyễn Long Duy cũng không thấy mình sai. Hiện tại, hắn lại hiểu.
"Ta không sai vào lúc đó nhưng ta sai từ lúc bắt đầu. Không có lửa làm sao có khói được."
Một lần nữa, hình ảnh thay đổi. Nguyễn Long Duy bây giờ nằm ở trên ghế gỗ, vừa cầm điện thoại đọc truyện tiên hiệp.
Lúc này, Nguyễn Long Duy được biết đến như thế nào là sát phạt quả đoán, làm việc vì bản thân.
"Người nào cản đạo đồ của ta, ta diệt người đó."
"Người nào hủy đạo hạnh của ta, ta cùng người đó đồng quy vu tận. Có ch.ết thì cùng ch.ết!"
"Người nào tranh cơ duyên cùng ta. Ngươi đó đáng ch.ết!"
Dần dần, trong đầu chứa đựng đầy suy nghĩ tiêu cực. Dù cho chỉ đơn giản là đọc truyện, hắn đều đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật trong tiểu thuyết. Ban đầu, hắn sẽ mang theo hướng thiện. Nhưng về sau, sát tâm thường xuyên nổi lên hơn, cả ngày đều chỉ nghĩ đến lợi lộc cùng chém giết.
Cũng chính vì vậy, lối sống nhàn rỗi của Nguyễn Long Duy dần dần trở nên lệch lạc. Hắn không còn như trước kia, hiện tại làm việc gì đều dựa theo bản năng, ít suy nghĩ đến hậu quả.
Đầu óc hắn bị thông tin độc hại làm vấy bẩn, tâm trí hắn vốn không hề kiên định dần dần thay đổi. Từ một đứa trẻ ngoan biến thành một tên thanh niên sa đọa.
Điển hình là khi hắn đòi dạy cho Lão Tử viết lại tên Đạo Đức Kinh thì Tào Lao Kinh.
Phân tích một chút. Lối sống mà Nguyễn Long Duy truy cầu là nhàn hạ, không phải làm việc. Nói đứng hơn, hắn có thể lựa chọn làm việc, nhưng ít nhất phải là việc bản thân yêu thích.
Nhưng sau khi suy nghĩ bắt đầu thay đổi, lối suy nghĩ hay tâm tính của Nguyễn Long Duy dần bị ảnh hưởng, mang thiên hướng giống như các nhân vật trong tiểu thuyết.
Lí do cho việc này sao? Bởi vì hắn quá non.
Đứng vậy, Nguyễn Long Duy quá non nớt, không hề được tiếp xúc với xã hội, chỉ chui rút ở nhà nên tâm tính của hắn dễ dàng bị tác động bởi chủ kiến của người khác.
Hình ảnh trong đầu biến mất, Nguyễn Long Duy bắt đầu tỉnh táo. Hắn lẩm bẩm: "Ừm, tất cả tại vì cái gì đây? Đâu mới là chân chính ta? Là ta khi còn nhỏ hay là ta khi trưởng thành?"