Chương 27: Ấn ký lão gia gia? Thời của ta tới rồi
Tóc gáy của Nguyễn Long Duy lập tức dựng ngược, da gà nổi khắp người, hai chân nhảy cẫng lên. Hắn la to, trong giọng nói không giấu vẻ hoảng loạn, sợ hãi:
"Ma, có ma."
"Công tử, ngươi nói ma gì cơ?" Nguyễn Minh Nguyệt đặt vội kim chỉ sang một bên, lo lắng hỏi thăm.
"Minh Nguyệt, ngươi không nghe thấy được sao? Có con ma mới vừa nói chuyện."
Hai mắt của nàng trong veo, trên mặt như muốn viết ra một dấu hỏi: "Không có, ta không nghe thấy gì hết. Lẽ nào công tử nghe nhầm?"
Nguyễn Long Duy xoa xoa cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
"Có khi nào là tâm ma nói chuyện? Từ lúc nào mà tâm ma biết nói chuyện rồi?"
"Ranh con, ta không phải tâm ma. Ta là tổ tiên của ngươi. Dựa theo Long Ấn của ngươi thì hẳn là đời thứ một vạn. Ngay cả Tỳ Hưu khi đó còn không dám hỗn láo với ta. Vậy mà ngươi dám. Nghiệt tôn!" Giọng nói xa lạ lại vang lên trong đầu Nguyễn Long Duy, thái độ cực kỳ bực bội.
Nguyễn Long Duy vẫn còn đang hoảng sợ, không có để tâm đến lời "tâm ma" nói: "A, tình huống gì thế này? Sao ta lại có một cái tổ quỷ rồi? Lão Tử đại nhân ơi, mau mau cứu con."
(Tổ quỷ chơi chữ tổ tiên)
Giọng nói xa lạ tiếp tục giải thích: "Ranh con hỗn xược, ta không phải quỷ quái rác rưởi. Hơn nữa, Thái Thanh cũng sẽ không giúp ngươi. Hắn xuất hiện ở chỗ này vì để trợ giúp bản Tổ."
Thần sắc của Nguyễn Long Duy càng thêm hoảng hốt, mặt trắng như người ch.ết hơn tuần, hàm dưới rớt xuống, miệng mở to, nhìn không khác gì một người tuyệt vọng sắp ch.ết.
Nguyễn Minh Nguyệt ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này càng cảm thấy lo lắng. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vừa nắm lấy tay vừa hỏi:
"Công tử, có chuyện gì vậy? Minh Nguyệt giúp gì được không?"
Trong nhận thức của nàng, mặc dù công tử lâu lâu vẫn hay tự lẩm bẩm, nói chuyện một mình nhưng phản ứng lần này có phần phần thái quá.
Nghe được giọng nói như nắng mai truyền tới, nội tâm của Nguyễn Long Duy chuyển đổi từ trạng thái hoảng hốt trở về bình thường:
"Minh Nguyệt, ta không sao. Trong khi tu luyện gặp chút vấn đề nhỏ mà thôi. Chỉ cần ta yên tĩnh tập trung điều tức là sẽ ổn."
Hắn cũng không thể nói với nàng rằng có một tên tổ quỷ đang trốn trong đầu được.
Nguyễn Minh Nguyệt nghe được vậy mới an tâm hơn. Nàng trở về chỗ cầm lấy kim chỉ đem đến bên cạnh Nguyễn Long Duy ngồi xuống. Dù cho phu quân nói hắn vẫn ổn nhưng nàng vẫn muốn ở bên cạnh theo dõi.
"Công tử yên tâm. Minh Nguyệt ở cạnh bên."
Giọng nói xa lạ được ăn cẩu lương, ngạc nhiên nói: "Ranh con, đây là vợ của ngươi? Dáng người bình thường, còn là phàm nhân chi thân. Đợi ngươi tu luyện đại thành, ngươi muốn bao nhiêu thánh nữ cũng có. Ha ha ha. Đến lúc đó bản Tổ không biết ngươi có còn đối xử như vậy với nàng hay không."
(Chi: mang nghĩa khá giống với từ "của" nhưng là từ tiếng Trung. Ví dụ: [phàm nhân chi thân] là [thân thể của phàm nhân] [phàm nhân chi tâm] là [tâm của phàm nhân] [Kim Long chi mệnh] là [số mệnh của Kim Long].)
Nguyễn Long Duy nghe được lời này thì bớt sợ hãi đi, ngược lại cảm thấy hứng thú. Tổ quỷ này rất biết đánh đòn tâm lý nha. Nguyễn Long Duy hắn thật sự rất thích con gái đẹp.
Ừm, nhưng điều kiện là Nguyễn Minh Nguyệt phải cho phép hắn mới dám có ý.
Kiềm nén lại dục vọng, Nguyễn Long Duy bắt đầu nghiêm túc nói chuyện: "Ma tổ à, ngài là ai? Vì sao ngài lại đi ám ta. Ngài nói cho ta biết ngày giỗ, ta hứa sẽ đốt giấy, cúng bái cho ngài. Ngài buông tha cho ta đi."
Giọng nói xa lạ bị rủa từ tổ quỷ thành ma tổ, thẹn quá hóa giận nên mắng chửi:
"Ranh con. Ngươi gọi ta là tổ tiên, không phải La Hầu, không phải Ma Tổ. Còn nữa, ta tới giúp ngươi, không phải là người xấu. Ngươi không cần phải hoảng sợ."
Nguyễn Long Duy nhếch miệng cười: "Tổ tiên, người thật giúp ta sao? Vậy người ở đâu, mau hiện ra cho ta thấy mặt."
Nguyễn Long Duy thầm nghĩ: "Có cái rắm mới tin lời ngươi. Hừ, trước đó ấn ký còn muốn khống chế ta. Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp giả mạo tổ tiên. Ngươi tiếp tục diễn đi. Bản công tử cùng ngươi diễn."
Giọng nói nghe được hai chữ tổ tiên, giọng nói chuyển thành hài lòng, dịu dàng:
"Cháu ngoan, xem như ngươi vẫn còn biết điều. Nhưng hiện tại bản Tổ đang trú ngụ trong Kim Long Lam Liên Ấn, ngươi không thể nhìn thấy ta được."
Quả không sai. Cái này không phải là tổ quỷ, tổ ma thì là gì nữa?
Nguyễn Long Duy biết được vị trí của đối phương thì trong lòng liền tự hỏi: "Không biết nếu như cầm dao rạch ấn ký ra khỏi đầu thì liệu có thể hết bị ma ám hay không?"
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì hắn trực tiếp phủ nhận ý tưởng này. Ấn ký có thể tùy ý di chuyển trên cơ thể, hắn không thể rạch xuống được.
"Ranh con, đầu óc đen tối. Bản Tổ là tổ tiên của ngươi, sao có thể có ác ý với ngươi? Ta đến để trợ giúp ngươi, hậu duệ vạn đời của ta."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, cảm thấy thắc mắc. Đây là tổ tiên của hắn hay là tổ tiên của Chử Sen?
"Không cần nghĩ lung tung. Ta là tổ tiên của ngươi chứ không phải của Nhược Linh chi thể. Bây giờ ta đã tỉnh lại, đều sẽ nói rõ chi tiết cho ngươi, yên lặng lắng nghe kỹ là được, đừng tiếp tục đoán mò nữa."
Nguyễn Long Duy không hiểu. Tại sao hắn vừa mới nghĩ trong đầu thì tổ quỷ đã biết được mà trả lời?
Bỗng, hắn nhận ra được lí do. Tổ quỷ này nằm trong ấn ký, ắt hẳn có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
Đối phương hiện đang nắm đằng chuôi, Nguyễn Long Duy không còn cách nào khác, chỉ có thể đầu đáp ứng: "Vâng, tổ tiên là nhất. Ngài nói gì cũng đúng."
Vả lại, hắn cũng khá tò mò với lời nói trước đó.
Giọng nói xa lạ bắt đầu kể:
"Chuyện này muốn kể thì phải kể từ đầu"
"Khi xưa, trong thế giới bao la vô cùng vô tận chỉ có một mảnh hỗn độn tên Hồng Hoang, nơi đó lại có một Ma Thần tên là Bàn Cổ. Bàn Cổ sinh ra từ 36 phẩm Hỗn Độn Thanh Liên. Trải qua vô số năm tháng tu luyện, Bàn Cổ nâng lên Bàn Cổ Phủ, bắt đầu săn lùng toàn bộ Ma Thần trong hỗn độn, dùng vô số máu tươi của bọn chúng hòa cùng với thân thể của mình, mong muốn chứng đạo."
"Nhưng không biết vì lí do gì, Bàn Cổ chứng đạo thất bại. Theo suy đoán của ta, khi đó Bàn Cổ muốn dùng Bàn Cổ Phủ chém 50 nhát vào hỗn độn, nhưng tới lần thứ 49 thì hỗn độn đã vỡ vụn vì không chịu nổi. Điều này khiến cho Bàn Cổ chứng đạo thất bại, nhận lại phản phệ."
"Lại nói tiếp..."
(Phần này Tổ Long kể chuyện quá khứ dài vài triệu chữ không liên quan đến mạch truyện nên sẽ được lược bỏ)
Nghe thấy quá nhiều thông tin mới, Nguyễn Long Duy cảm thấy gần giống với kiến thức mà hắn từng đọc qua. Nguyễn Long Duy cắt ngang hỏi: "Tổ tiên, vì sao cái này gần giống với truyền thuyết của Trung Hoa vậy?"
Giọng nói xa lạ bị chen ngang, giọng nói mang theo một ít bực bội, la rầy Nguyễn Long Duy: "Ranh con, ngươi chen lời người lớn? Ngươi đúng là cần phải bị dạy dỗ lại. Ừm, nhưng Trung Hoa là cái gì?"
Nguyễn Long Duy bắt đầu hồi tưởng lại, để cho đối phương nhìn thấy: "Tổ tiên, Trung Hoa là quốc gia ở phía Bắc, rất là rộng. Để ta kể cho ngài nghe,..."
Giọng nói xa lạ nghe xong, cũng trả lời:
"Ừm, cái quốc gia cỏn con mà thôi. Tất cả quốc gia ở đây đều như vậy, tất cả đều quá nhỏ bé, lại còn không có linh khí để tu luyện."
Trung Hoa kia chẳng qua chỉ có một ít truyền thừa lịch sử được lưu lại thôi, nội dung đa phần đều bị sai sót, thay đổi."
"Như vậy, để bản Tổ nói về thế giới này cho ngươi biết trước đã."
"Trong đại vũ trụ mênh mông rộng lớn, tồn tại vô số thế giới. Mỗi thế giới lại bị ngăn cách bởi các [tường chắn]. Các thế giới được chia làm nhiều loại, bọn chúng sẽ không thể tùy tiện tiếp xúc với nhau."
Thế giới mà ngươi đang sống được gọi là trái đất này, kỳ thật chỉ là một nơi lưu đày trong Hỗn Độn Hố mà thôi."
"Thế giới này không có linh khí, nên còn được gọi là tuyệt linh chi giới."
"Tuyệt linh chi giới hình thành từ máu của Thánh nhân. Giống như kiến thức trong đầu ngươi về vụ nổ Big Bang. Tuyệt linh chi giới hình thành cũng gần giống như vậy.
Thánh Nhân là cấp bậc tồn tại mà ngươi không thể tưởng tượng nổi. Mỗi khi có một vị Thánh Nhân ch.ết đi, Thánh Huyết sẽ phân tán khắp nơi."
"Mỗi một giọt Thánh Huyết đều sẽ lưu lại lực lượng pháp tắc của Thánh Nhân trước trên mình. Tuy nhiên, bọn chúng chỉ là vật vô chủ, không hề có linh tính hay khả năng khống chế nên sẽ bị nổ tung sau một thời gian."
"Vụ nổ này mạnh đến nỗi có thể mở ra một không gian mới, hình thành một vũ trụ độc lập. Theo như ngôn ngữ của ngươi thì cái này được gọi là Big Bang."
"Bởi vì nơi này được hình thành từ Thánh Huyết đã mất đi linh tính nên cũng không thể sinh ra linh khí. Chỉ đơn thuần là một vũ trụ tuyệt linh mà thôi."
Về sau, nơi này trở thành nơi lưu đày dành cho tù binh, con tin của các thế lực lớn. Người đến đây đều là phàm nhân, con cháu của các tu tiên giả có tội. Bọn họ dần dần xây dựng lên một số quốc gia cùng các nền văn minh, nhằm tưởng nhớ đến cố thổ. Giống như văn minh Trung Hoa mà ngươi nói, chỉ là được lưu lại đầy đủ truyền thừa nên biết được một ít chuyện mà thôi."
Nguyễn Long Duy lại hỏi, trong đầu hắn nghĩ tới các kiến thức liên quan đến nhiều nền văn minh khác: "Tổ tiên, như vậy những nền văn minh khác thì sao, có phải bọn họ cũng từ thế giới khác đi đến?"
Giọng nói xa lạ đọc được suy nghĩ trong chốc lát:
"Những nơi kia cũng có một số là đúng, số còn lại là sinh linh ở đây. Như mấy nước ở phương Tây, ta đoán rằng bọn chúng là hậu duệ của một vị Thánh nhân nên bọn họ vô cùng tôn sùng người đó. Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán vì kiến thức của ngươi còn chưa đủ để kế luận chắc chắn."
"Về phần Bách Việt, tuy rằng ở vào thời đại của ta thì những thứ này còn xuất hiện nhưng có thể cảm nhận được những hình xăm trên người bọn hắn cũng không đơn giản, không giống như là vẽ đại. Ngược lại, bản Tổ còn cảm thấy bọn chúng một chút tương đồng với Long tự của chúng ta."
(Long tự: long là rồng, tự là ký tự, chữ viết. Long tự là chữ viết của rồng)
Tổ Long nói câu tóm tắt, không quên mắng xỉa một câu: "Nói tóm lại, các thế giới bên ngoài vô cùng lớn. Nhưng vì ngươi xui xẻo sinh ra ở Tuyệt linh chi giới nên tầm mắt còn nhận hạn chế. Về sau nhìn nhiều sẽ có thể cải thiện."
Nguyễn Long Duy cảm thấy tổ quỷ trở nên thân thiện nên to gan hỏi: "Tổ tiên, vậy ngài hiện ra gặp ta giống như mấy lão gia gia trong tiểu thuyết nư vậy thì chẳng lẽ Nguyễn Long Duy ta sắp đổi đời rồi?"