Chương 34: Thuần rồng (đại chương 3000 chữ)
Theo Nguyễn Long Duy quan sát kỹ càng Tử Long thì đã phát hiện ra, nó không chỉ giống lươn, mà còn vô cùng giống một con rắn nhỏ. Trên đầu có hai cái gân nhỏ nhô nhô lên, có vẻ là hai cái sừng. Trên thân phủ bởi lớp vảy vàng óng ánh nhưng có lẽ vì do vẫn còn đang ở tuổi nhỏ nên vảy vẫn chưa phát triển hoàn toàn được. Mới đầu nhìn sơ qua còn dễ nhận lầm là da màu vàng trơn. Nghĩ đến đây, Duy âm thầm liên tưởng đến mẹ của Tử Long. Dựa vào hình thể của rồng thì Long mẫu chắc hẳn sẽ lớn bằng con voi hoặc to hơn một chút.
Nguyễn Long Duy ở một bên suy nghĩ, con ở một bên kéo thuyền đi theo Tử Long đến nơi ở của nó. Hiện tại, bọn họ dừng lại ở giữa biển, Tử Long đang đưa tay móc lưỡi, cố gắng nôn ói.
“Lươn vàng, ngươi muốn làm gì?”
Tử Long bị lời này chọc tức nhưng vẫn kiên nhân móc miệng, cố gắng nôn.
“Oẹ, oẹ, oẹ.”
Miệng lươn phun ra một đống bọt nước màu trắng, mang theo mùi tanh hôi cực kỳ.
Nguyễn Long Duy vốn đang muốn đưa tay bịt mũi, lại bị một vật thu hút sự chú ý, khiến cho động tác của hắn dừng lại. Ngoài miệng chỉ kịp hô lên một câu:
“Đó là vật gì?”
Một cái vảy màu vàng hiện ra, cách không lơ lửng giữa không trung. Sóng biển bên cạnh không còn dám động, tĩnh lặng như tờ. Mây trời tiêu tán, không dám hiện.
Thoạt nhìn tưởng rằng là vảy cá, nhìn kỹ mới rõ ràng là vảy rồng. Nguyễn Long Duy đương nhiên chưa từng thấy qua Long, thế nhưng hắn có một cái vảy rồng, hình dáng cùng cái vảy này có nét tương đồng 7, 8 phần.
"Con người, ngươi nhìn xem bản long hô phong hoán vũ. Đến lúc đó ngươi đừng tè ra quần."
Tử Long nhảy ra khỏi thùng nước, há miệng kẹp gọn vảy rồng vào miệng, lao mình bay vọt lên trời. Khi Tử Long bay lên cao, hình thể của nó cũng bắt đầu lớn dần, hoá thành một con rắn lớn hơn một trượng. Vảy vàng được ngậm trên miệng bắt đầu toả ra hào quang chói loá, mang theo năng lượng bao trùm lên người của lươn vàng.
Giờ phút này, vùng biển vốn luôn liền kề một mảnh lại bị rạch ra thành hai nửa, vết sâu xuống tận đáy biển.
Sau khi biển được rạch ra, Tử Long ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói tiếng người: "Con người, đi xuống dưới với ta. Mẹ ta đang ở dưới."
Nguyễn Long Duy thấy được màn vừa rồi cũng rất sợ. Thế nhưng không phải là hắn sợ Tử Long, mà hắn sợ thủ đoạn rạch biển. Đây đúng thật là thần thông kinh khủng, chỉ một ý niệm đã rẽ đôi biển. Muốn làm được như vậy thì thực lực phải mạnh mẽ đến cỡ nào chứ? Hắn tự thấy bản thân không thể làm được. Dù cho bản thân có chăm chỉ tu luyện trăm năm cũng không thể.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy kiêu ngạo của lươn vàng, Duy cố gắng trấn định tâm thần, không muốn bị Tử Long nhìn thấy mặt xấu của mình. Thế là hắn cười ha hả trả lời:
“Hừ. Lươn con bé nhỏ, ếch ngồi đáy biển. Chỉ là lươn dài bốn mét cũng dám ra oai trước mặt bản công tử.”
Theo lời nói tuôn ra, chân khí vận chuyển toàn thân, bắt đầu hiển hoá thành Long ảnh. Long ảnh hoá thành hình Kim Long dài hơn mười trượng, khinh thường nhìn lên Tử Long.
“Gruhhhhhh.” Nguyễn Long Duy gầm lên một tiếng, chính diện đối đầu cùng Tử Long.
Tử Long lập tức bị hù doạ đến, trên miệng thốt ra hai chữ:
“Kim Long.”
Dù vậy, hắn lại nén kinh ngạc rất nhanh rồi hừ lạnh:
“Bản Long nhìn nhầm một chút mà thôi. Không phải phàm nhân thì đã sao chứ?”
“Hừ. Phàm Long láo toét. Ngươi bao nhiêu tuổi? Còn chưa thể ngưng tụ Long thân cũng dám đối đầu cùng bản Chân Long.”
“Để bản Long dạy ngươi một bài học. Sau này gặp Long khác thì cúi cúi cái đầu xuống biết chưa?”
Tử Long không có sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn. Nó lập tức lao đầu xuống đối chiến cùng với Long ảnh.
Nguyễn Long Duy thấy vậy khẽ cười, thu hồi Long ảnh rồi nói:
“Thật xin lỗi. Bản công tử không thích chơi đùa cùng con nít.”
Long ảnh tiêu biến, hoá thành chân khí truyền trở lại vào cơ thể, tề tụ về hai chân. Nguyễn Long Duy nhẹ nhàng cầm theo túi đồ dùng nhảy xuống biển, để lại Tử Long ở trên cao, còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Vừa rồi hiển hoá Long ảnh đương nhiên chỉ để đùa giỡn, nếu như thật sự đối đầu cùng Tử Long thì Nguyễn Long Duy rõ ràng không có phần thắng.
Nói đùa thật hay. Đối phương đã có thể hoá rồng, trên miệng còn ngậm bảo vật. Người ngu cũng có thể hiểu đây là một cái Long Nhị Đại, làm sao dám đánh nhau với nó? Trêu đùa một chút là đủ, vẫn như cổ nhân dạy bảo hoà khí sinh tài nha.
Hai chân Duy vừa đạp biển vừa chạy, mượn nhờ chân khí làm phao, thẳng đến đến chỗ con trâu. Hắn gỡ dây kéo ra khỏi người trâu, lại đặt túi đồ lên người nó. Sau đó hắn hét lên, giọng điệu thoải mái: "Tử Long, cho ngươi thuyền, bên trong chứa toàn là đồ ăn. Ngươi thích thì cứ lấy hết đi. Còn về việc đánh nhau, xem như bản công tử thua đi. Ta đây không đánh lại ngươi. Chúng ta cứ làm như giao ước là được a."
Tử Long vốn là tuổi nhỏ khí thịnh, nghe được đối phương nhận thua trong lòng liền vui vẻ, một ngụm oán khí kia liền tiêu biến. Nó biến trở về hình dạng lươn vàng ban đầu, thả người rơi xuống lưng trâu.
Tử Long dùng cái đầu nhỏ, đung đưa chỉ hướng đáy biển sâu, cười nói: "Được thôi, ngươi mau đi xuống. Con trâu với thuyền ta sẽ giúp bọn chúng.”
Đối với Tử Long mà nói, nó không tin Nguyễn Long Duy có thể vượt biển mà đi xuống đát được. Đương nhiên đối phương sẽ phải mở lời nhờ vả nó, đến lúc đó Tử Long lại có dịp thể hiện cũng như sử dụng công phu sư tử ngoạm một phen để dạy cho tên phàm Long này một bài học.
Nguyễn Long Duy đoán ra được ý đồ của Tử Long, lại bước thêm mấy bước ra đến sát vách tường biển. Hắn đưa tay xuống quần, thong thả xắn lên hai ống, rồi vận dụng chân khí ép hết vào hai phần bàn chân. Phần lưng nghiêng lại lấy thế sau đó đạp chân thật mạnh vào tường biển. Việc này nhằm mượn lực cản của nước để tạo ra phản lực, dễ dàng trượt một đường thẳng xuống phía dưới. Đương nhiên, Duy có thể kiểm soát được vận tốc rơi bằng cách chuyển động bước chân trên mặt biển, từ đó làm giảm lại ảnh hưởng của trọng lực lên người.
Nhờ có hai chân chạm tường biển, một đường thẳng 90 độ trượt dốc hướng xuống mặt biển dễ dàng được tạo ra. Trên mặt không xuất hiện bất kỳ nao núng, mà là tràn đầy phấn khởi. Vì sao ư? Đơn giản bởi vì tự tin.
Nguyễn Long Duy tiêu sái xuất trần mang một thân áo lam đạp biển rơi xuống thẳng phía vực sâu, trên người không bị nhiễm lên một hạt nước.
Tử Long nhìn thấy cảnh này thì rất khó chịu. Hắn quyết tâm không nhìn nữa, bắt đầu vận dụng vảy rồng để đưa trâu và thuyền xuống dưới. Dù vậy, trong miệng lươn vẫn không ngừng niệm câu: "Mắt không thấy, tim không đau. Mắt không thấy, tim không đau."
Tử Long cũng không phải là Long xấu tính, nó sẽ không thừa nước đục thả câu, vận dụng vảy rồng điều khiển dòng biển để gây hại cho Long Duy.
Sau khoảng 10 phút rơi xuống biển, Nguyễn Long Duy rốt cục chạm đến đáy. Lúc gần đến nơi, chân khí được phân trải đều khắp cơ thể nhằm bảo vệ toàn bộ thân. Sau đó, hắn lại đưa tay về phía sau, nắm chặt lấy thanh đao. Đao ra khỏi vỏ, một đường chém thẳng xuống biển, một chiêu toàn lực đập vào đất sau đó va ngược trở về. Nguyễn Long Duy lợi dụng cơ hội này, lấy ra một tấm vải, phủ ra khắp người sau đó rút chân khỏi nước, lấy đà nhảy lên trên theo khí lực.
Kế hoạch thành công mỹ mãn. Tấm vải phủ trở thành một tấm dù, giúp cho Duy nhẹ nhàng tiếp đất.
Tử Long trợn mắt, há mồm la to: "Vô lý, quá vô lý. Ngươi gian lận."
Tử Long còn nhỏ, đương nhiên không hiểu vật lý. Với hắn, không hợp lý tức gian lận!
Mặc kệ Tử Long hô hoán, Nguyễn Long Duy không quan tâm. Hiện tại hắn đã bị một tòa cung điện đồ sộ thu hút toàn bộ lực chú ý.
Cung điện này có xây dựng vô cùng đơn giản, là một hình bát giác có chín cây cột gỗ chống trụ. Tám cây cột chống đỡ ở xung quanh tám cạnh bên và một cây cột gỗ lớn nhất chống giữ ngay tại trung tâm.
Nguyễn Long Duy chầm chậm bước vào cung điện, vừa đi vừa chiêm ngưỡng. Cây cột gỗ nhìn xa tưởng như đã tồn tại vạn năm, màu sắc mục rữa cũ nát nhưng khi lại gần thì không phải vậy. Nó giống như vẫn còn sống. Bởi vì trên thân cột có một ít lá xanh mọc lên. Vòng cây cao to vô cùng, Nguyễn Long Duy ước chừng 40-50 người ôm mới xuể. Trên cây điêu khắc vô số hình thù, Nguyễn Long Duy nhận ra được một số ít phù văn, chúng giống như hình xăm của dân tộc Văn Lang.
Tham quan xong cây cột bên ngoài, hắn lại tiến vào trung tâm.
Lúc này, Nguyễn Long Duy choáng ngợp, đập vào mắt hắn là một cây cột gỗ to lớn khổng lồ, thân cây được một con rồng màu xanh lá ôm gọn.
Nếu như muốn so sánh, Nguyễn Long Duy chỉ có thể liên tưởng đến cảnh tượng tòa tháp Landmark 81 bị một con Chân Long do AI hiện đại vẽ ra. Đáng tiếc, hiện tại hắn không thể dùng được máy tính, không thể dùng AI để xác nhận.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm, thanh âm vang vọng như đến thời thượng cổ, mang đầy vẻ tang thương của năm tháng nhưng đồng thời có một chút chán chường, mệt mỏi kèm theo:
"Phàm nhân nho nhỏ. Vì gì mà đến?"
Nguyễn Long Duy nghe được giọng nói này, trong lòng hắn lập tức muốn quỳ xuống mà bái, mồ hôi tuôn ra khắp người. Hiện tại hắn cảm giác bản thân như đang ở trong nơi gọi là Tuế Nguyệt Trường Hà, hiểu được như thế nào tuế nguyệt.
Khi Duy đang muốn cúi chân xuống quỳ, ôm đầu đập đất thì Nguyệt Ngọc Liên lại truyền đến một cỗ cảm giác thoải mái, ấm áp khiến hắn ổn định tâm thần, nhờ đó có thể khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Nguyễn Long Duy đứng thẳng người dậy, không có đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm chủ nhân giọng nói mà vẫn đặt mắt nhìn thẳng, chân thành trả lời: "Long mẫu đại nhân, ta được một vị đại nhân chỉ dẫn đến dây, nói là ta có thể mượn nhờ nơi đây để rời đi Tuyệt Linh chi giới."
Long Mẫu nhìn phía đối diện, mượn nhờ lực lượng để kiểm tr.a đối phương.
Nguyễn Long Duy không cảm giác được bất kỳ điều gì nhưng trong khoảnh khắc này toàn thân đã bị xem thấu.
Long mẫu dò xét xong thì hỏi: "Là Tiểu Lạc để cho ngươi đến?"
Nguyễn Long Duy không do dự đáp: "Đúng vậy thưa đại nhân."
Đối với Nguyễn Long Duy, Lạc thần thay Lão Tử đại nhân chuyển lời, cho nên Lão Tử đại nhân chỉ dẫn cũng như Lạc thần.
Long Mẫu lại hỏi: "Tín vật đâu?"
Nguyễn Long Duy ngơ ngác, không hiểu ý của Long mẫu. Hắn khẽ lắc đầu, thành thật trả lời: "Đại nhân, ta không có tín vật. Cũng không biết tín vật là cái gì."
Long mẫu tỏ ra mất kiên nhẫn, trong giọng nói toát ra vẻ lạnh lùng, đồng thời mất dần kiên nhẫn khi giải thích: "Tín vật là lông vũ của Tiểu Lạc. Nếu như không có tín vật của Tiểu Lạc thì sao ngươi có thể đến được nơi này?”
“Ta cảm nhận được khí tức trên người ngươi. Là con dân của Đại Việt.”
“Người chỉ dẫn cho ngươi phải là dân Đại Việt chứ? Nhưng mà nếu vậy thì Tiểu Lạc phải giúp ngươi, nhưng ngươi lại nói ngươi không biết." Mộc Long nói ra suy nghĩ của mình, sau lại đột ngột chuyển giọng, phóng thích uy áp kinh khủng, tràn ra vô tận sát ý:
"Cho nên, ai là người chỉ dẫn ngươi đến đây?"
“Là ngươi nghe lén được nơi này? Hay còn là ngươi dám giết người cướp của?”
Nguyễn Long Duy hoàn toàn choáng váng. Khi mà ý thức chuẩn bị mất đi, hắn vội đánh liều nói ra: "Lão Tử đại nhân. Thái Thượng đạo nhân. Thái Thanh bảo ta tới."
Khi mà Long mẫu nghe thấy mấy chữ này, sát ý lập tức được thu lại trong giây lát, giọng nói biến từ nghiêm nghị thành dịu dàng. Vốn dĩ đang là cảm giác giống như bị Bao Công thẩm vấn lại đổi thành cảm giác được nhân tình làm nũng bên tai: "Công tử, ngươi chơi đùa với nô gia. Sao lại không nói sớm đây nha? Ngài kém chút nữa làm cho nô gia hiểu lầm. Công tử đến đây có việc gì xin cứ phân phó. Nô gia không làm được cũng sẽ làm."
Toà cung điện cũng theo tâm trạng nàng mà thay đổi, biến từ phong cách xưa cũ, bụi bặm thành mới mẻ, ấm áp.
Nguyễn Long Duy cảm giác như vừa mới lên tàu lượn. Vừa mới nãy còn sắp rơi vào hố lửa, còn tưởng rằng bản thân xong đời. Bây giờ lại như đang ở thiên đường. Hắn vẫn còn chưa kịp thích ứng.
Tinh thần dần dần khôi phục, đôi mắt bắt đầu dạn dĩ hơn, đảo nhìn khắp xung quanh, đang cố tìm kiếm đối phương. Ngay lập tức, hình ảnh một vị tỷ tỷ mặc váy lụa sang trọng, đường nét uốn lượn đập vào trong tầm mắt. Mà người này hiện tại cũng đang chăm chú quan sát hắn.
Người này khoảng hơn đôi mươi, mặc váy lụa màu xanh lá, da thịt trắng nõn khi sương tái tuyết, mạo tựa thiên tiên diễm mỹ tuyệt tục, thân hình khiến chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt hờn, cùng cặp mắt trong như giếng nước có thể nhìn thấu hồng trần.
Thế nhưng giờ phút này, nàng lại không nhìn thấu được một vật. Rốt cuộc người trước mắt này là ai?
Đối phương dám mở miệng gọi tên vị kia, lại còn không màng đến đại nhân quả, thật sự không phải phàm nhân.
Thế nhưng không phải phàm nhân thì là gì đây? Nàng nhìn không ra được bất cứ gì, chỉ có thể yên lặng chờ đối phương giải đáp nghi vấn. Còn nếu như đối phương không muốn nói, vậy thì càng tốt, nàng sẽ không hỏi.
Nguyễn Long Duy cố kiểm soát đôi mắt, không để cho nó đảo lướt những nét cong uốn lượn kia, chỉ có thể lựa chọn cách chớp mắt không ngừng.
Không tự chủ chính mình, miệng tự động mở: “Trăm năm khó thấy. Vạn năm khó nhoà.”
Nữ tử đối diện nghe được vậy, trong lòng không có bất kỳ ý động, vẫn yên lặng chờ đợi.
Nguyễn Long Duy nhận thức bản thân vừa rồi mới sơ suất, vội vàng chỉnh sửa ngôn từ, đường đường chính chính nói:
“Xin ra mắt Long mẫu tiền bối. Vừa rồi lỡ lời, xin ngài đừng nên để lại trong lòng.”
“Tại hạ đến đây phụng theo Lão Tử đại nhân chi lệnh, ngoài ra không còn bất kỳ ý nào khác. Xin tiền bối minh giám.”
Nữ tử thuận theo hắn bỏ qua chuyện vừa này, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Công tử, xin yên tâm. Đạo Quân đã có lời, nô gia tuyệt đối không dám làm trái. Xin công tử nói cho nô gia biết công tử muốn đến tiếp dẫn đài nào, để nô gia còn có thể tiện hỗ trợ."
“Là Lạc Việt giống như Gióng tiểu hữu khi trước, hay còn là nơi nào khác?”
Nguyễn Long Duy không hiểu, chuẩn bị nói ra thắc mắc. Đúng lúc này, nơi xa có tiếng hí hửng truyền tới.
"Mẹ, vừa rồi mẹ mới giáo huấn tên nhóc con phàm Long phải không? Ta ở nơi xa đã cảm nhận được uy áp của người. Bởi vậy nên mới chậm chạp đi xuống nè. Ha ha.”
“Mẹ phải giúp ta làm chủ. Giáo huấn hắn thật tốt vào nha. Tử Long bị hắn bắt nạt rất khổ sở. Quá thảm luôn rồi."
Cầu truy đọc!
Cầu đề cử!