Chương 38: Bách Hiểu Các

Hai chân thoăn thoắt trong rừng
Băng đèo, lội suối vô cùng tiêu dao
Tiện tay chộp vội trái cây
Đưa vào trong bụng nhẹ nhàng ăn xong.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy tìm ra được một cách di chuyển mới. Chỉ cần kết hợp Chân khí cùng một ít Phong linh lực vào chân là đã có thể lướt đi thật nhanh trên nước.


Duy lao thẳng một đường về phía đông, trên đường gặp phải không ít thú rừng ngu ngốc lao đến tấn công. Hắn tiện tay bẻ vài nhánh cây, lại vận dụng lực lượng để ném thẳng về bọn chúng. Không cần phải nói, uy lực này so với khi còn ở tuyệt linh chi giới chỉ hơn không kém. Tuy vậy, những thú rừng này không được dùng để ăn sẽ được đem ra để trao đổi lấy tiền. Sau khi bước vào Luyện khí kỳ, hắn cảm thấy việc ăn uống đã không còn quá cần thiết, có thể nhịn đói thật lâu.


Thế nhưng, Nguyễn Long Duy cảm thấy cơ thể không thấy đói là nhờ linh khí chuyển hóa thành năng lượng mà thôi. Riêng các chất dinh dưỡng cần thiết vẫn nên được bổ sung bằng đường thực phẩm.


Mất khoảng 3 ngày chạy bộ, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đã rời khỏi khu rừng. Tuy nhiên, có một điều khiến hắn quên béng. Hiện tại ở một thế giới xa lạ, một người mới đến sao có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây. Hắn không có hệ thống, cũng không phải người xuyên không. Căn bản không biết thổ ngữ. Nghĩ ngợi một phen, hắn tới gần thành trấn để quan sát.


Xung quanh có rất nhiều người xếp hàng đợi tiến vào bên trong, có thôn dân, có thương nhân, cũng có thợ săn, kiếm khách,. Nguyễn Long Duy đánh giá sơ qua trang phục của những người này, nhìn qua rất là tốt, không phải loại vải như hắn đang mặc trên người. Văn minh ở đây giống như khá tiến bộ. Phong cách khá giống văn minh phương Đông nhưng lại có điểm khác biệt.


Không do dự quá lâu, Long Duy quyết định không đi vào thành mà chọn đến gần các thôn trấn nhỏ phụ cận.


available on google playdownload on app store


Mặt trời lặn về tây, không gian tĩnh lặng như từ, chỉ còn một màu đen tối. Lúc này, mọi người đã tắt đèn đi ngủ. Bỗng, một bóng người bất thình lình xuất hiện, bước chân không phát ra tiếng, hơi thở vô cùng nhỏ, không người nào có thể phát giac. Người này đi vào một căn nhà hẻo lánh trong góc phố, nhanh tay đánh ngất một người thanh niên đang ngủ rồi vác đối phương lên vai. Sau đó, cả hai lại biến mất vào trong đêm tối.


Đây hiển nhiên là Nguyễn Long Duy, hắn lựa chọn người này là vì đối phương chỉ ở một mình, dù cho hắn mất tích sẽ không mang đến phiền phức quá lớn.


Không biết là do Long Duy phi hành rất êm ái hoặc là thanh niên này ngủ quá say nhưng mãi đến sáng tinh mơ thì đối phương mới tỉnh lại. Thanh niên mơ màng đưa tay dụi mắt, ngồi xổm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn không chuyện gì, chỉ muốn tìm một người để hỏi cho rõ. Lúc này, tầm mắt của hắn xuất hiện hình ảnh Nguyễn Long Duy đang ngồi đốt lửa, nướng thịt ăn.


Thanh niên mở miệng hỏi, phun ra hàng loạt thổ ngữ:
"Ắc...Ứt...Hụt...Ơn...Ủn...Hin..."
Nguyễn Long duy nghe không hiểu, chỉ mỉm cười đưa xiên thịt nướng về phía đối diện. Thanh niên tức giận vì không đạt được phản hồi, còn tưởng rằng đối phương khi dễ chính mình. Hắn đứng dậy quay người, muốn rời đi.


Tuy nhiên, Nguyễn Long Duy không cho hắn làm như thế. Khi đôi chân kia chuẩn bị cất bước rời đi thì đã bị vô số lá cây phóng tới. Khoảnh khắc nhìn thấy lá cây xẹt qua mình, vốn dĩ người thanh niên mang theo tâm cao khí ngạo liền sụp đổ, thoắt một cái liền cúi người nằm sấp, mặt cắt không còn giọt máu, miệng lải nhải xin tha, không khác gì một tên tiểu nhân xu nịnh.


Nguyễn Long Duy không quan tâm, chỉ gói xiên thịt vào trong một chiếc lá rồi ném nó về phía người đang nằm trên đất. Làm xong, hắn tiếp tục ngồi ăn. Bản tính lương thiện như Long Duy vốn dĩ không có ý định ỷ thế hϊế͙p͙ người. Người thanh niên yên lặng nằm đó, sau thật lâu cảm thấy an toàn mới chậm rãi bước lại gần, nhận lấy xiên thịt mà ăn.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai tháng như gió khẽ trôi.


Nhờ có thanh niên giảng dạy mà Nguyễn Long Duy đã học xong được cách giao tiếp thông dụng ở đây. Vì phòng ngừa bị người thanh niên hố hàng, cách đây mấy ngày Nguyễn Long Duy lại "mời" thêm một vị dân làng nữa, nhằm xác thực xem có bị thanh niên này lừa hay không.


"Nhị Cẩu, cảm ơn ngươi 2 tháng qua đã dạy cho ta ngôn ngữ. Đống thịt rừng kia xem như là quà tạ lỗi của ta. Mong ngươi có thể tha thứ. Nơi đây đi về hướng đông tầm nửa canh giờ sẽ ra khỏi rừng. Đến lúc đó ngươi lại đi tiếp 2 canh giờ là về tới thôn trấn của mình." Nguyễn Long Duy nhìn về phía người thanh niên mà nói.


Tiếp đến, Duy mượn nhờ chân khí để truyền một phần nhỏ khí tức trên người mình vào cơ thể 2 người. Mục đích khi làm vậy để hù dọa bọn thú rừng, giúp hai người có thể an toàn rời đi.


Làm xong hết thảy, nam tử áo xanh phi người rời đi, bỏ lại hai tên dân làng đang ngơ ngác không hiểu việc gì, cùng hai bao dựng thịt thú rừng đã qua xử lý.


Điểm đến tiếp theo sẽ là tòa thành trì lúc trước, mục đích đến để học hỏi cách viết chữ, tìm kiếm thông tin về nơi đây cùng tin tức của tiên giả. Nguyễn Long Duy cảm nhận được chất lượng linh khí vô cùng tốt. Trong lòng tràn đầy niềm tin nơi này là tiên giới.


Không cần phải quá cố gắng, Duy đạp chân mấy bước lên không rồi đáp đất vào thành mà không bị ai phát hiện.


Việc đầu tiên cần làm xử lý rất nhiều thịt thú rừng đang vác sau vai, nơi tiêu thụ thích hợp nhất là quán rượu. Giá trị của thịt rừng vượt ngoài dự kiến, Nguyễn Long Duy thu hoạch được hơn 10 lượng vàng. Theo lời của chủ quán rượu nói thì loại thịt thú rừng này trải qua thời gian dài hấp thu linh khí nên thân thể vô cùng bổ dưỡng, người thường ăn vào sẽ được nhiều lợi nhưng vì thú rừng rất khó săn bắt nên giá tiền luôn đội lên cao.


Sau khi rời khỏi quán rượu, chủ quán còn lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Long Duy. Nhưng khi mà hắn vừa khẽ chớp mắt thì thân ảnh áo xanh kia đã biến mất tại chỗ.
Nguyễn Long Duy dạo quanh phường thị, tay phải ném lượng vàng vừa thu được, tay trái tung lên lượng vàng khi còn ở Văn Lang.


"Ừm, tuy cùng là vàng nhưng chất lượng lại không giống lắm. Vàng của nơi đây có cấu tạo khá khác so với trái đất, bên trong ẩn ẩn còn có một lượng nhỏ Kim thuộc tính."
"Là do linh khí gây nên biến đổi sao?"
"Không hổ là tiên giới a."


Duy vừa đi vưa nghĩ, chợt dừng lại bước chân. Trước mắt hiện ra một tấm biển hiệu, ghi mấy chữ được viết bằng mực rất đẹp.
Nguyễn Long Duy còn chưa biết đọc chữ ở đây, chỉ có thể kéo lại một tên bán hàng rong hỏi chuyện.
"A. Huynh đài cho ta hỏi thăm chút. Nơi này là nơi nào đây?"


- "Hả? Lục Bình thư quán mà ngươi không biết? Là thôn dân mới tới à?"
"Ồ. Huynh đài có mắt sáng như đuốc, tại hạ quả thật mới vào thành không lâu. Mà thôi, ta nói chuyện kia đi. Nơi này là thư quán sao? Chả lẽ là nơi có tiên sinh chuyên dạy trẻ nhỏ viết chữ, đọc sách?"


- "Hừ. Chứ còn gì nữa? Thế nào, ngươi muốn đi học chữ? Có tiền không?"
"Có có. Một lượng vàng đủ chứ?"
-"Hả? Vàng? Tiểu nhân có mắt như mù. Xin công tử thứ tội. Xin công tử thứ tội."


Nguyễn Long Duy tìm kiếm được nơi có thầy giáo dạy học chữ, trong lòng vô cùng vui vẻ nên ném ra mấy đồng bạc vụn thưởng cho người này.


Quá trình đăng ký học chữ vô cùng đơn giản, thủ tục cũng bình thường. Chữ viết ở đây dùng dạng kí tự, đương nhiên không thể làm khó được hắn. Nguyễn Long Duy bỏ ra 2 tuần học chữ liên tục, cuối cùng ghi nhớ được mười ngàn loại kí tự, đây cũng là cực hạn bởi vì toàn bộ sách của thư quán này đều đã bị hắn đọc qua, không còn gì để học thêm. Nhờ có tu vi luyện khí kỳ nên đầu óc càng thêm linh hoạt, cộng thêm khả năng ghi nhớ vô cùng tốt từ nhỏ nên Duy chỉ cần nhìn qua một lần là ghi vào trong đầu.


Cảm tạ xong thầy giáo, Nguyễn Long Duy để lại một ít tiền rồi rời đi. Lần này, hắn được thầy giáo giới thiệu đến một nơi gọi là Bách Hiểu Các.


Đây là một nơi chuyên buôn bán tin tức, Nguyễn Long Duy từng nghe người dân trong thành nói Bách Hiểu Các là một dạng doanh nghiệp đa quốc gia, ở thành trì của quốc gia nào cũng có chi nhánh. Hắn bỏ ra 10 lượng vàng để mua thông tin về các nước ở gần đây.


Hiện tại, Nguyễn Long Duy cũng coi như là có tiền, mỗi ngày sau khi học chữ hắn liền vào rừng bắt thú.


Theo thông tin trong cuộn giấy, quốc gia nơi hắn đang ở gọi là Hòa quốc. Hòa quốc có hơn trăm tòa thành trì, xung quanh tiếp giáp rất nhiều quốc gia khác nhau. Những quốc gia này đều do phàm nhân dựng lên, không hề có dấu vết gì của tu tiên giả.


Nguyễn Long Duy thất vọng nhưng không nản, hắn nhìn về phía quản lý của Bách Hiểu Các, hỏi: "Quản lý, xin hỏi có thông tiên gì về tu tiên giả hay không? Khi ta còn nhỏ có thấy qua một vị tiên nhân ngự kiếm bay trên trời. Đến tận bây giờ trong lòng vẫn còn day dứt không quên."


Quản lý là một người đàn ông trung niên, người mập mạp, 2 răng cửa nhô ra phía trước. Người này tên là Lưu Hoàng.


Lưu Hoàng đăm chiêu nhìn khắp người Nguyễn Long Duy, lại trả lời: "Quý khách, ngài muốn biết thông tin về tu chân giới sao? Cái này có thể bán, nhưng yêu cầu người mua phải bước vào Tiên thiên cảnh mới có quyền mua."


Nguyễn Long Duy không biết Tiên thiên cảnh là gì, nhưng hắn không hỏi, mà lại nói: "Cần phải làm gì để chứng minh cảnh giới?"


Lưu Hoàng nghe thấy lời này, khắp mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt, đổi giọng trả lời: "Đại nhân, ngài chỉ cần đánh ra được một quyền ngàn cân là được. Ở đây chúng ta có bia đá kiểm tra."


Một lát sau, thị nữ đem tới một bia đá lớn bằng quyển sách, bên trên có khắc hai chữ Tiên thiên. Lưu Hoàng cầm lấy bia đá giải thích: "Đại nhân, đây là Khảo Lực Thạch, muốn kiểm tr.a chỉ cần dùng toàn lực đấm một phát nó, chỉ cần nó nứt là thành công.


Nguyễn Long Duy nói "ừm" một tiếng rồi cầm bia đá lên. Hắn thấy đá này rất kỳ lạ, không biết rõ là làm từ chất liệu gì. Nhưng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, tay hắn đấm một quyền toàn lực, bia đá lập tức vỡ tan thành từng mảnh vụn.


Trên mặt của Lưu Hoàng hoàn toàn không thể tin, miệng hắn lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào. Tiên thiên cảnh cũng không thể nào một phát đấm vỡ bia đá. Chỉ có người đã dẫn khí nhập thể, tu tiên giả chân chính mới có thể làm được. Mà lực lượng vừa rồi còn còn rất kinh khủng, hẳn là... hẳn là..."


Khách nhân này, hẳn là khách quý.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy Lưu Hoàng hốt hoảng, cười đùa hỏi: "Quản lý à. Hẳn là gì? Như vậy đã tính thông qua chưa? Ta muốn mua thông tin kia, không biết quý Các có thể bán ra rồi chứ?"


Lưu Hoàng vội vàng trả lời: "Đại nhân, có thể. Ngài muốn mua thông tin ta sẽ lấy ra ngay, giá cả cũng có thể giảm."
Nguyễn Long Duy lắc tay, bình thản trả lời: "Không cần, bản công tử có tiền, hét giá thoải mái."
"Vâng, vâng đại nhân."


Nguyễn Long Duy cầm mộc giản lên, nhìn thấy bên trên ghi lại chằng chịt chữ viết. Có chữ viết hắn biết, có chữ hắn lại không thể đọc được. Bất đắc dĩ, hắn đành nhờ Lưu Hoàng hỗ trợ.


Bên trong ngọc giản ghi lại rằng tu chân giới mang nghĩa là thế giới của tu tiên giả. Phạm vi thế lực của thế giới này vô cùng rộng lớn, hiện tại Bách Hiểu Các chỉ cung cấp thông tin Hòa quốc nằm ở một nơi gọi là Tây Vực.


Bên trong tu tiên giới phân bổ hàng vạn cái quốc gia. Bên trên quốc gia chính là Tông môn. Thế gia, Thương Minh, Hoàng triều. Những thế lực này chia nhau trấn áp khí vận của từng Vương triều phàm tục. Tuy nhiên, ở Tây Vực lại chỉ có tông môn, lí do vì sao lại không được đề cập đến.


Đầu tiên phải nói về Tông môn. Đây là thế lực có rất nhiều môn hạ đệ tử, lực ảnh hưởng phân bố khắp nơi. Tông môn đa phần tuyển chọn đệ tử từ nhỏ, từ đó bồi dưỡng tình cảm của đệ tử với tông môn. Khiến cho đệ tử sẵn sàng hi sinh làm việc vì tông môn, đổi lại tông môn sẽ cung cấp cho đệ tử:


+ Đan dược, vật liệu tu hành
+ Đồng đạo cùng chung chí hướng, cảnh giới hay thậm chí là đạo lữ song tu.
+ Công pháp, kiến thức tu hành
+ Nơi ở thích hợp để tu luyện






Truyện liên quan