Chương 60: Thiên Kiếm Sơn Trang
Cùng lúc đó, tại đình viện nơi Lỗ Thâm nghỉ lại.
Hàn Lạc cung kính hỏi: "Lỗ chấp sự, tiểu tử này chỉ là Luyện khí kỳ tầng 4, chúng ta thật sự vì hắn mà tới đây ư? Chỉ cần tìm một tên Luyện khí viên mãn đi vào, có phải là đơn giản hơn hay không?"
Lỗ Thâm vuốt ve tách trà trên tay, thổi một hơi làm cho hơi nóng bốc ra từ tách trà, lại thêm vào một chút pháp lực. Làn khí nóng bị pháp lực ảnh hưởng, chuyển hình thành một đám sương khói, bao quanh Hàn Lạc, không ngừng đốt cháy linh lực trên người hắn. Nhìn thấy Hàn Lạc đau khổ quỳ xuống, giãy giụa cầu xin, Lỗ Thâm mới chậm rãi hỏi: "Ngươi đang dạy bản chấp sự làm việc?"
Hàn Lạc ở bên trong làn sương khói, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, sợ hãi nói: "Lỗ đại nhân, xin ngài tha mạng. Tiểu nhân biết sai, không nên nhúng mũi vào việc của ngài."
Lời nói vừa xong, làn sương cũng tan biến, hiện ra thân ảnh Hàn Lạc đang bị bong tróc da thịt, nằm ngã chổng vó trên mặt đất. Lỗ Thâm lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật dược ném cho hắn rồi bình thản nói tiếp:
"Bản chấp sự lần này tới đây là để nhìn xem tên Mục Niên có để lại thứ gì ở đây hay không. Chẳng qua chỉ là tiện nhìn tiểu tử họ Chử một chút, không ngờ cũng có được thu hoạch. Sau lưng của hắn có chỗ dựa lớn, chúng ta cũng nên kết một chút thiện duyên. Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, vừa vặn giúp cho hắn lịch luyện một phen. Tránh cho hắn quen nhàn rỗi sau này lại dễ dàng ch.ết yểu.
Còn nữa, tên cáo già Mục Niên đáng ch.ết. Hắn trước khi đi đã đem toàn bộ tài liệu mà về bí cảnh đem theo, chúng ta không thu hoạch được gì. Đã như vậy thì trước tiên cứ tới gặp Thanh Diệp trước đã, dù sao sơn trang bọn họ cũng có di vật lưu lại bên trong bí cảnh, hẳn sẽ không có lí do gì để từ chối đề nghị của chúng ta."
"Hải Triều Tông a Hải Triều Tông, các ngươi yên lặng mấy trăm năm, bây giờ lại muốn nổi lên rồi sao?" Ở lời nói cuối cùng, Lỗ Thâm đăm chiêu nhìn về phương xa. Đối với lời nhắc nhở của Nguyễn Long Duy trước đó, Lỗ Thâm đương nhiên có thể hiểu. Nhưng hắn đã điều tr.a kỹ lưỡng, dành ra gần hai mươi năm cho chiến dịch lần này. Chuyến đi này tuyệt đối an toàn.
"Chấp sự đại nhân nói rất đúng." Hàn Lạc, Phí Vũ đồng thanh trả lời.
Sáng hôm sau, Nguyễn Long Duy đi theo đoàn người rời khỏi Hòa quốc. Bọn họ ở trên một phi thuyền bay có hình dạng tàu bay, to bằng một cái sân bóng mini. Phi thuyền này được gọi là phi chu.
Nguyễn Long Duy hiện tại đang học tập cách dùng trận kỳ. Quy trình vô cùng đơn giản, bởi vì đây là trận kỳ sử dụng trận pháp được cố định sẵn, cho nên Nguyễn Long Duy chỉ cần đem những lá cờ vào cắm ở những nơi được yêu cầu, sau đó truyền pháp lực vào là được.
Sau khi học tập xong trận kỳ, Nguyễn Long Duy bắt đầu đột phá Luyện khí tầng năm. Công pháp hiện tại đã được thôi diễn ra, tuy rằng chất lượng không tốt bằng công pháp mà Mục lão đưa trước đó, nhưng Nguyễn Long Duy lại tu luyện rất suôn sẻ, một đường luyện hóa kinh mạch không gặp vấn đề. Sau khi hoàn tất luyện hóa kinh mạch, Nguyễn Long Duy bắt đầu ôn dưỡng hai loại Phong-Mộc linh lực, đồng thời luyện hóa Phong-Mộc linh khí vừa mới hấp thu, khiến cho bọn chúng tăng cao chất lượng đến mức tối đa rồi mới đột phá. Một tháng sau, Nguyễn Long Duy thành công tấn thăng lên Luyện khí kỳ tầng năm. Xung quanh người của hắn lại một lần nữa xuất hiện đủ loại linh khí lượn lờ.
Lỗ Thâm ở trong một căn phòng khác, cũng cảm thấy được dị tượng, mở hai mắt ra nhìn về phía Nguyễn Long Duy.
Lỗ Thâm lẩm bẩm: "Ngũ Hành, Phong, Lôi, Quang, Ám? Vì sao Ngũ Hành lại chịu ngang hàng với Phong? Chẳng phải bọn chúng từ xưa đã không ở chung hay sao? Tên này rốt cục tu luyện công pháp quỷ quái gì?"
Lỗ Thâm cũng chỉ nghĩ như vậy, không hề có ý nghĩ gì với công pháp. Lỗ Thâm nhìn rõ được thân thể của Nguyễn Long Duy, là một luyện khí kỳ bình thường, cũng không có chiến lực mạnh mẽ hơn người hay là các loại tiên thể, thánh thể trong truyền thuyết.
Nguyễn Long Duy không hề hay biết mình được mọi người nhìn chằm chằm, trước đó hắn đã rải ra một it linh thạch để ngụy trang. Tuy nhiên ngoài dự tính là lần này không thể lừa được Kết Đan chân nhân giống như khi trước lừa được Ngụy quản sự.
Lại bỏ ra mấy ngày củng cố căn cơ, Nguyễn Long Duy chậm rãi mở mắt, bước ra bên ngoài. Lúc này, ngoài phòng đã có hình bóng của Phí Vũ.
Nguyễn Long Duy chào hỏi: "Tham kiến Phí phó chấp sự. Không biết ngài có việc gì cần phân phó cho ta hay sao?"
Phí Vũ lắc đầu, bước vào bên trong phòng, đặt người xuống ghế, nói: "Mấy ngày trước thấy ngươi đột phá nên ta tới đây trông chừng ngươi thôi. Bây giờ ngươi đã ra, ta sẽ nói cho ngươi một chút tình huống sắp tới.
Hiện tại chúng ta đang trên đường tới Hải Triều bí cảnh, tuy nhiên trước đó sẽ ghé thăm qua Thiên Kiếm Sơn Trang. Khi đến đó, chúng ta có việc phải làm, ngươi có thể cùng mấy tên Luyện khí viên mãn của thương minh đi tham quan một chút, không chừng có thể học hỏi được một chút gì đó. Dù sao nơi này cũng là Địa cấp tông môn."
Nguyễn Long Duy đáp ứng, nói lời cảm ơn với Phí Vũ. Sau đó, hắn lại tiếp tục lịch trình cũ: tập võ, luyện khí, ngâm thơ, ăn uống, đi ngủ.
Lại nửa tháng trôi qua, phi chu bay dừng trước hai tòa núi, một tòa cao chót vót tên là Thiên, một tòa chôn đầy kiếm bên trên tên là Kiếm. Nghe Phí Vũ nói, tổ sư của Thiên Kiếm Sơn Trang lúc đi qua nơi đây, vốn muốn tìm một nơi xây dựng môn phái, lại nhìn thấy một ngọn núi lớn không vừa mắt, tiện tay vung ra một kiếm, chém núi làm đôi, tách biển làm hai, từ đó dựng lên Thiên Kiếm Sơn Trang.
Nguyễn Long Duy nghe vậy, liền chăm chú nhìn Lỗ Thâm, người lúc này đang đứng ở mũi thuyền. Nguyễn Long Duy cảm thấy Lỗ Thâm mặc dù nhìn rất mạnh, nhưng Kết Đan kỳ có thể chém ra 2 tòa núi lớn như thế này chỉ với một kiếm hay sao?
Một giọng nói từ trong núi truyền ra, ngăn dòng suy nghĩ của hắn lại.
"Xin hỏi là vị đạo hữu từ phương nào đến Thiên Kiếm Sơn Trang nhà ta? Tại hạ Thanh Diệp, xin được đón tiếp."
Lời nói vừa dứt, một vệt ánh xanh từ bên trong bay ra ngoài, hiện ra trước mặt mọi người. Người này tuổi tác khoảng chừng ba mươi, gương mặt bình dị, mặc một bộ áo vải màu xanh lá, đeo khăn vải trắng che trán, tóc dài xõa rũ xuống đai lưng, trên người không mang theo binh khí, hai chân đạp không mà bay..
Nguyễn Long Duy còn chưa kịp thắc mắc, đã nhìn thấy Lỗ Thâm bay lên, thân thiện chào hỏi: "Thanh Diệp đạo hữu, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu. Tại hạ là Lỗ Thâm, là tam chấp sự của Tiêu Thủy thương minh tại Tây Vực. Hôm nay dẫn đoàn đến đây bái phỏng Thiên Kiếm Sơn Trang, ngoài ra còn có một chút việc muốn cùng quý trang bàn bạc."
Thanh Diệp mở miệng thẳng thừng từ chối: "Ra là Lỗ chấp sự. Tại hạ nghe danh đã lâu. Nhưng Thiên Kiếm Sơn Trang chúng ta cùng Tiêu Thủy thương minh vốn không có giao tình thân thiết gì với nhau, gần đây càng không hề qua lại. Vì sao hôm nay, quý minh lại có nhã hứng đến thăm bản trang đây?"
Lỗ Thâm không giận, ném ra một cái ngọc giản về phía Thanh Diệp chân nhân: "Đạo hữu xem trước bên trong rồi lại nói."
Đúng như Lỗ Thâm nói, sau khi Thanh Diệp đọc được bên trong thư, sắc mặt rõ ràng căng thẳng, hắn nghiêm mặt hỏi: "Tin này từ đâu đến? Đáng tin hay không?"
Lỗ Thâm gật đầu khẳng định: "Đây là thông tin do Lỗ mỗ tự tay lấy tới, không thể nào xảy ra sai lầm. Chỉ là không biết ý của đạo hữu như thế nào đây?"
Thanh Diệp vội vàng mỉm cười, thần sắc hòa ái đưa tay mời: "Đạo hữu nói đùa. Nào lại có đạo lý để khách từ phương xa tới thăm đứng đợi ngoài cửa? Xin mời vào trong lại nói. Xin mời"
Thanh Diệp lấy ra một cái lệnh bài bằng gỗ được điêu khắc hình thanh kiếm, sau đó truyền linh lực vào trong. Ngay lập tức, vầng sương mù vây quanh hai tòa Thiên, Kiếm lập tức tiêu tan, để lộ ra khung cảnh bên trong.
Ở Thiên Sơn, khắp nơi đều là công trình kiến trúc, số lượng càng lên cao càng giảm, chất lượng càng lên cao càng tăng.
Ở Kiếm Sơn, nhìn lướt qua sẽ thấy rất nhiều ánh sáng phản chiếu trên đất. Đây là kiếm được chôn trên núi. Tuy rằng chôn, nhưng không hề xuất hiện một vết rỉ nào, chất lượng đều được bảo tồn hoàn hảo, tựa như trên núi còn có bí mật khác. Nguyễn Long Duy nhìn quanh, đoán chừng có trên dưới 1000 thanh kiếm được chôn tại đây.