Chương 102: Nhân trung chi nhân
"Vì sao ta phải làm thế? Vừa rồi đạo hữu không phải rất vui vẻ hay sao? Vì sao bây giờ lại khúm núm, hèn mọn như thế?" Ánh sáng hoàng kim theo lời nói của người này tiếp tục chiếu rọi, thậm chí còn rực rỡ hơn.
Tử Minh cúi đầu, liên tục cầu xin: "Đại nhân, xin ngài tha cho tiểu nhân. Xin cho tiểu nhân một cơ hội chuộc lỗi. Tiểu nhân chắc chắn sẽ đáp ứng tất cả."
Người kia cười một tiếng, kèm theo đó là một thanh âm gấp quạt giấy vang lên, sau đó là lời yêu cầu:
"Có thể khai ra tên kẻ cầm đầu sao?"
Tử Minh không dám chần chừ, vội vàng đáp ứng: "Có thể. Tiểu nhân xin nói, chỉ mong đại nhân có thể tha cho mạng chó của tiểu nhân."
Giọng nói của người kia tiếp tục vang lên: "Đạo hữu Thiên Kiếm Sơn Trang, đã tỉnh rồi sao?"
Thiết Điền vừa mới lấy lại tỉnh táo. Dù cho khi trước Ma trảo còn chưa chạm tới, nhưng công kích linh hồn đã kịp tạo ra ảnh hưởng đến tâm trí của Thiết Điền. May là nhờ có ánh hào quang màu hoàng kim này chiếu rọi, quá trình tỉnh lại mới có thể nhanh như vậy.
Sắc mặt Thiết Điền vẫn trắng bệch như lúc trước, lo lắng nhìn về phía của khối cầu đá, vội vàng khom người, xin phép rời đi:
"Xin đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ bần đạo. Hiện tại bần đạo còn có việc gấp phải làm, đành phải thất lễ mà rời đi. Chút nữa sẽ quay về bồi tội."
Người kia tiếp tục nói ra:
"Không cần, người đã rời đi rồi."
Thiết Điền nghe thấy lời này, liền vội vàng cảm ứng bên trong khối cầu. Sau đó, hai mắt của hắn co rút lại, tinh thần rơi vào hoảng loạn, tự nói:
"Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Sau đó Thiết Điền quay người lại, hỏi:
"Đạo hữu, là ngươi đưa hắn đi sao?"
Người kia trả lời:
"Không phải ta. Ta đến chậm một bước, khi đó hắn liền đã rời đi."
Thiết Điền hỏi tiếp: "Làm sao có thể? Trừ khi có cường giả Hóa Thần kỳ giúp đỡ đưa hắn ra hoặc là người có thể dùng thần thông để tùy ý di chuyển trong không gian. Nếu không, nhất định phải phá vỡ khối cầu thì mới có thể đưa hắn ra ngoài được. Dù cho là cường giả Nguyên Anh cũng thế."
Người kia đồng ý, nói: "Không phải là người nào đưa hắn ra. Là chính hắn tự đưa mình đem đi."
Không Thiết Điền ngây ngẩn, lần này ngay cả Tử Minh đang đập đầu ở cạnh bên cũng là như vậy. Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Long Duy thoi thóp nằm trên đất, làm sao có thể là giả được? Đã như thế thì làm sao hắn có thể rời đi?
Người kia tiếp tục giải thích:
"Nhân sinh vi nhân
Nhân tử vi nhân
Thiên địa bất nhân
Nhân trung chi nhân."
Thiết Điền là người tu kiếm, không hiểu được ý nghĩa câu chữ, bây giờ trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ có lo nghĩ đến an toàn của Nguyễn Long Duy, gấp gáp hỏi:
"Đạo hữu, thứ lỗi bần đạo học nông hiểu ngắn. Xin nhờ ngươi giảng giải."
Người kia nói: "Người sinh ra đã là người, ch.ết đi cũng vẫn là người. Thiên địa bị gọi là bất nhân nhưng thiên địa còn có tình người hơn cả người."
Thiết Điền vẫn không hiểu, lại hỏi: "Đạo hữu, xin thứ lỗi cho bần đạo. Ta quả thật nghe không hiểu."
Người kia không trả lời nữa mà bước tới vị trí của Tử Minh. Bên trong ánh hào quang lại vang lên âm thanh gấp quạt. Lúc này, một tay lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn, cầm theo một cây quạt, gõ vào đầu của Tử Minh đang đập ở dưới đất, lại nói:
"Đạo hữu, hiện tại việc cần làm là tìm ra hung thủ. Không phải là tìm kiếm Chử Sen.
Người hiền tự có phúc tướng, sống thiện ắt có quý nhân. Đạo hữu không cần phải lo."
Chợt, người này nâng tay lên, đem một chiếc nhẫn từ dưới đất nhặt lên nhìn.
Vài tiếng sau đó. Trong một khu rừng không biết tên.
Nguyễn Long Duy đang dùng Phong linh khí trộn lẫn Hạo Nhiên chính khí để cắt gọn da hổ, lại dùng Mộc linh khí điều khiển cây cối đâm rễ vào làm chỉ, tạo ra một bộ đồ lông. Mặc dù việc này khá tốn thời gian nhưng vẫn phải làm. Chẳng lẽ ở trần như nhộng sao?
Hơn nữa, trước đó Nguyễn Long Duy đã thăm dò xung quanh, mạnh nhất là Yêu thú cấp bậc tu sĩ Luyện khí kỳ mà thôi. Ở Tây Vực thì chúng được gọi với cái tên Yêu Binh.
Nguyễn Long Duy hiện tại đã là Trúc cơ tu sĩ, thần hồn được cô đọng, nên khả năng gia tốc suy nghĩ (tăng lên tốc độ suy nghĩ) hay làm một lúc nhiều việc đã thành dễ dàng. Cộng thêm việc trước đây tự mình khổ luyện, thần hồn của Nguyễn Long Duy có phần nhỉnh hơn tu sĩ bình thường. Tương tự như 10 và 11, chỉ hơn một phần mà thôi.
Nhưng cũng nhờ 1 phần nhỉnh hơn này nên hắn có thể dễ dàng đối phó với làn khói xám khi ở thành An Lộc.
Nguyễn Long Duy vừa khâu áo lông, vừa chải vuốt lại trận đại chiến lúc sáng. Trong lòng đôi lúc vẫn còn sợ hãi, thấy lạnh khắp người.
Cứ tưởng bản thân nắm quyền chủ động nhưng nào ngờ mình thật ra chỉ là chim trong lồng, bị người đùa giỡn.
Từ khi đi vào Tu tiên giới, Nguyễn Long Duy luôn gặp thuận lợi, cho dù ban đầu hắn mong muốn điệu thấp, nhưng cuối cùng hắn lại đặt mình ở vị trí kẻ mạnh, đưa bản thân ra ngoài sáng, tin tưởng bản thân có thể kiểm soát thế cuộc. Ngay cả khi ở Hải Triều bí cảnh, Nguyễn Long Duy cũng có thể tự mình thoát nạn. Chính vì vậy, lần này ở thành An Lộc, Nguyễn Long Duy đã phải trả giá, đánh mất cả tính mạng của mình.
"Kể từ giờ, phải cẩn thận thôi. Suýt ch.ết một lần rồi. Nơi đây quả thật nguy hiểm, chỉ mới gặp hai vị đạo hữu ma môn liền đã như thế.
Dù không rõ ràng lí do nhưng bọn hắn thật sự muốn giết ta. Nhưng cũng có thể xác nhận được rằng thân phận Chử Sen không thể dùng được nữa.
Lại trở về với bản thân chăng, Nguyễn Long Duy?"
Sáng hôm sau, Nguyễn Long Duy ngự kiếm bay lên cao, mong muốn tìm kiếm dấu vết của nhân loại. Tuy nhiên lần này không may mắn như lúc mới đến, xung quanh chỉ có một mảng màu xanh lá. Khắp nơi đều là rừng.
Nguyễn Long Duy quyết định ở lại nơi này, không dám chạy đi lung tung. Chẳng may xông bừa gặp trúng Yêu thú cấp bậc kết đan kỳ thì phải làm sao?
Vẫn nên ở nơi đây khổ tu thôi. Rừng này có Mộc linh khí rất tinh thuần, vừa vặn có thể cung cấp cho ta tu luyện. Về phần lương thực, cái này không cần phải nói.
Nguyễn Long Duy quyết định liền bắt đầu hành động. Hắn bỏ ra thời gian để lựa chọn nơi ở. Đây là một gốc cây lớn, hơn 10 người ôm cũng không xuể. Nhờ vào La Toàn Hoàn và Hạo Nhiên chính khí, khoét thủng thân cây trở nên dễ dàng.
Tiếp đến, Nguyễn Long Duy bỏ ra thời gian dùng Mộc linh lực để nuôi dưỡng dây leo. Mục đích là dùng dây leo làm hàng rào, có thể cản trở phần lớn thú rừng và Yêu Binh, không cho bọn chúng đi vào làm ảnh hưởng đến qua trình tu luyện của hắn. Lúc đầu, Nguyễn Long Duy tự mình thử qua cách đánh dấu lãnh thổ của thú rừng, tuy nhiên lại không thành công. Có vẻ như mùi vị của người phàm và tu tiên giả không có gì khác nhau.
Tiếp đến, Nguyễn Long Duy đi bắt vài con thú non về nuôi, huấn luyện thành "chó giữ nhà". Hắn hi vọng sau khi bọn yêu thú này lớn lên thì có thể giao tiếp được với mình, từ đó tìm hiểu thêm một chút thông tin của khu rừng này. Nguyễn Long Duy sợ ch.ết nên không dám chạy lung tung nhưng đám yêu thú này thì khác, chúng có thể tự do đi lại trong rừng. Xui xẻo thì bị bắt mất thôi, đến lúc đó lại bồi dưỡng lứa mới là được, không có gì mất mát. Dù gì ta cũng nuôi các ngươi khôn lớn, thay ta đi thám thính cũng không quá đáng.
Cuối cùng, Nguyễn Long Duy lấy ra Tụ Phong Chuông, tìm lấy 9 vị trí có nguồn nước để thu được Phong linh khí. Mặc dù chỉ là trận kỳ cấp độ Luyện Khí kỳ nhưng có vẫn còn hơn không.
Chuẩn bị đã hoàn tất, Nguyễn Long Duy nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Tác giả: thơ do tác viết, trình độ không cao nên mọi người không cần để tâm. Hiểu đại khái là được.
hôm nay nhà mình có giỗ nên chắc sẽ không ra chương mới