Chương 7: Băng Nguyệt sợ hãi!
"Đứng lại, đừng chạy!"
"Cứu mạng aaa...!"
"Đứng lại mau!"
"Đừng đánh ta mà!"
Lục vương gia Công Tôn Gia Khánh, Đại Tướng Quân Thượng Quan Vô Kỵ, Thượng Tướng Quân Thượng Quan Kỳ Phong, bốn phu nhân của đại tướng quân, sáu nhi nữ cùng tam thiếu gia của Phủ Tướng Quân đang đi thì nghe tiếng kêu cứu một tiểu hài tử kèm theo đó là tiếng truy đuổi của một đám người.
"Cứu mạng aaaa..." Băng Nguyệt từ xa hướng đám người Đại Tướng Quân chạy tới, miệng nhỏ hớt hải kêu cứu, giọng nói trẻ con ấm áp nhưng yếu ớt khiến người nghe không kìm lòng muốn bảo hộ.
".... Nguyệt Nhi!" Thượng Quan Kỳ Phong quan sát Băng Nguyệt một hồi lâu mới phát hiện là tiểu muội của mình nên lên tiếng gọi. Cũng đã bốn năm rồi, lúc hắn đi thì tiểu muội này vẫn chỉ là một đứa bé chưa tròn bốn tuổi, bây giờ đã cao hơn một chút.
"Cửu nhi...sao... sao con lại chạy ra đây? Không...không phải con đang ở Phật đường sao?" Nhị phu nhân của Thượng Quan Vô Kỵ hơi lo lắng chạy lên cản Băng Nguyệt lại.
"Aaaaaaaa...! Cứu mạng aaaa...đừng đánh mà...!" Băng Nguyệt thấy nhị phu nhân bước tới gần liền lùi người lại thấy đám người phía sau đuổi theo nàng nên liền ngồi xuống ôm đầu hét lên.
"Cửu nhi mau đứng dậy, phụ thân đã về. Mau đi tắm thay y phục đi." Nhị phu nhân đỡ Băng Nguyệt đứng dậy sau đó trừng mắt với đám hạ nhân, lũ vô dụng để xem lát nữa bà như thế nào trừng trị họ. Tuy vậy, nhưng giọng nói bà bình tĩnh hạ lệnh"Mau đỡ cửu tiểu thư đi tắm thay y phục!"
"Cứu mạng!" Băng Nguyệt né khỏi tay của nhị phu nhân chạy lại phía đoàn người Đại Tướng Quân, vừa chạy vừa nhìn nhị phu nhân ở phía sau nên vấp ngã trên mặt đất nàng bật khóc nức nở"Aaaa...oa oa oa...!"