Chương 8: Bạch Kim Ngọc

Đi trên con đường thạch anh, Tu Diệp Vân đột nhiên nhớ tới hôm đó bản thân còn chưa trắc nghiệm loại ma pháp nào thích hợp đã bị thương, sau đó vẫn chưa đi làm lại, như vậy, mình giờ phải đến nơi nào học đây? “Đản Đản, ngươi nói ta nên đi chỗ nào?” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng hỏi.


“Chủ nhân là vạn năng, cái gì cũng có thể làm!”
“Đừng nịnh hót ta.” Tu Diệp Vân bĩu môi.
“Ta nói thật mà! Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, người tốt như chủ nhân, nhất định… A!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tu Diệp Vân dùng tay chụp lên cổ mình, đầu Đản Đản cứ như vậy bị đánh.


“Cái kia, ngươi có phải là đang lạc đường?” Đúng lúc này, một thanh âm lạ hoắc vang lên.


“Ngươi là…” Tu Diệp Vân theo tiếng nhìn lại, thấy một kẻ ăn mặc có chút rách nát đứng trước mặt mình, mặc dù nói rách nát thì có chút quá phận, nhưng so với đám người trong học viện thì quả là rách rưới hơn.


“Ngươi… Nhĩ hảo, ta là Bạch Kim Ngọc, ta có thể dẫn đường cho ngài.” Nói xong, Bạch Kim Ngọc chìa tay phải, hướng Tu Diệp Vân chào hỏi.


Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Bạch Kim Ngọc, theo hắn biết, những kẻ nhận biết mình cũng không đối xử tốt với mình như vậy, mà không biết mình… tuyệt đối càng không tốt, bởi vậy, mục đích của người này là gì?


available on google playdownload on app store


Bạch Kim Ngọc thấy Tu Diệp Vân chậm chạp không vươn tay bắt tay với mình, liền có chút xấu hổ buông tay, trên mặt tràn đầy thất vọng, sau đó, hắn tựa như nghĩ tới điều gì, chà chà tay lên quần, tiếp đó lại vươn tay, “Ngươi… Nhĩ hảo.”


Tu Diệp Vân bị động tác của Bạch Kim Ngọc làm giật mình, nhưng cảm thấy hành động của Bạch Kim Ngọc không giống đám người bình thường khi thấy mình, hơn nữa Bạch Kim Ngọc tươi cười thuần phác, đắn đo mãi, Tu Diệp Vân vươn tay bắt tay Bạch Kim Ngọc.


Bạch Kim Ngọc trên mặt nhất thời nở nụ cười hưng phấn, Tu Diệp Vân liền sửng sốt, tiểu tử này, không phải chỉ là cái bắt tay thôi sao? Có cần hưng phấn đến vậy không?
“Ta thật sự vô cùng sùng bái ngươi!” Bạch Kim Ngọc đột nhiên kích động nói.


“Cái gì?” Sùng bái ta? Tu Diệp Vân cảm giác mình giống như vừa nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa.
“Ân, thực quá dũng cảm, có gan biểu đạt tình cảm đến người mình yêu như vậy!”
Ách… Nên cám ơn không? Tu Diệp Vân buồn bực nhìn Bạch Kim Ngọc.


“Đương nhiên, ta còn thực sùng bái Ti Kha y sinh (bác sĩ)! Nàng vừa xinh đẹp, lại thông minh, tuy rằng nàng luôn lạnh như băng, nhưng ta vẫn thực sùng bái nàng!” Bạch Kim Ngọc nói xong, ánh mắt lóe sáng, hai tay gắt gao nắm đặt trước ngực, mặt bởi vì hưng phấn cùng kích động mà đỏ ửng.


“Ah… Thực hiển nhiên, ngươi càng sùng bái nàng.” Tu Diệp Vân gật gật đầu cho ra kết luận.
“Ách… Ta…”
“Ngươi thích nàng?” Tu Diệp Vân thử hỏi.
“Ân…” Bạch Kim Ngọc lên tiếng, sau lại khẩn cấp che miệng Tu Diệp Vân, “Ngươi… Ngươi đừng nói bừa…”


“Nhưng ngươi vừa thừa nhận!” Tu Diệp Vân buồn cười nhìn Bạch Kim Ngọc sốt ruột giơ tay múa chân, “Không phải chỉ là thích một nữ nhân sao, làm gì phải trốn trốn tránh tránh.”


“Ngươi không hiểu.” Bạch Kim Ngọc uể oải cúi đầu, “Mỗi lần nam nhân nào tới thổ lộ với Ti Kha y sinh đều bị nàng ném khỏi cửa, sau khi bị đám nam nhân làm phiền, nàng liền lập lời thề nếu có một ai y thuật có thể thắng được nàng, nàng gả cho người ấy.”
“Ngươi muốn theo đuổi nàng sao?”


“Thập phần muốn.” Bạch Kim Ngọc thực thành thực.


“Vậy đi học đi! Nâng cao y thuật của mình, cao đến có thể thắng được nàng ta không phải là được sao?” Tu Diệp Vân vỗ vai Bạch Kim Ngọc nói. Không hiểu nổi tiểu tử này, nếu Ti Kha nói như vậy, hắn còn không nhanh nghiên cứu y thuật đi? Ở chỗ này mè nheo cái gì đây?


“Ta…” Bạch Kim Ngọc muốn nói lại thôi, sau đó, hắn chỉa chỉa y phục của mình, “Ngươi nhìn xem, đây đã là y phục tốt nhất của ta, ta không có tiền.”


“Tiền tài không là vấn đề.” Đương nhiên thân cao cũng không là vấn đề, Tu Diệp Vân nhìn… Thực hiển nhiên Bạch Kim Ngọc còn cao hơn Ti Kha hẳn một cái đầu.


“Đích xác không là vấn đề, Ti Kha y sinh không phải loại nữ nhân đó. Thế nhưng… Diệp Vân, ách… Ta có thể gọi ngươi là Diệp Vân chứ?”
“Ân… Coi như ngươi cũng là một hảo hữu.” Tu Diệp Vân nói, tặng kèm một cái mỉm cười.


“Ba ba mụ mụ ta từ khi ta còn rất nhỏ đã ch.ết, ta không có người giám hộ, không thể vào học viện học tập. Ta mỗi ngày đều ngai ở trong trường, tuy không thể vào phòng học, ta vẫn thường xuyên trộm ở ngoài phòng học của Ti Kha y sinh nghe lén, nhưng chỉ là kiến thức lý luận căn bản không dùng được, như vậy y thuật của ta làm sao có thể vượt qua nàng đây?” Bạch Kim Ngọc càng nói càng khổ sở, cuối cùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.


Thì ra là thế, từ nhỏ sống đơn độc không thể học thứ mình muốn học cũng không thể thổ lộ với nữ nhân mình thích, mặc dù như thế, mỗi ngày vẫn ngồi ngoài cửa sổ trộm nhìn nữ nhân mình thích, bao nhiêu người cảm động a! Sau khi tự thấy mình buồn nôn, Tu Diệp Vân nhìn nhìn Bạch Kim Ngọc, nói thật, Tu Diệp Vân vẫn thật sự cảm động, đương nhiên không phải vì cảm tình hắn đối với Ti Kha, mà là, tình cảm Bạch Kim Ngọc đối với mình không phải khinh bỉ, mà là sùng bái, khiến Tu Diệp Vân vốn sinh trưởng tại tầng lớp thượng lưu tìm về không ít cảm giác ưu việt!


Tiếp tục ngẫm lại, bản thân ngay từ đầu chẳng phải cũng không có người giám hộ sao? Nếu không nhờ Ti Kha, mình cũng sẽ giống như Bạch Kim Ngọc a. Ai…. Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức (kẻ đồng cảnh ngộ gặp nhau xem như tâm giao)? Đều là hài tử đáng thương, tuy rằng dùng ‘hài tử’ để hình dung bản thân có hơi ấu trĩ, nhưng, đây cũng là sự thật.


“Ti Kha dạy ở phòng nào? Dẫn ta đi!” Tu Diệp Vân đột nhiên nói với Bạch Kim Ngọc.


“Ngươi muốn tới đó sao? Đi theo ta.” Bạch Kim Ngọc kéo Tu Diệp Vân đi, vừa đi vừa nói, “Nghe nói Ti Kha y sinh là người giám hộ của ngươi, tình cảm của các ngươi nhất định tốt lắm đi! Ta còn từng ghen tị với ngươi, lúc ấy, sùng bái cùng ghen tị giao tạp, thật đúng là cảm giác kỳ quái!”


“Ngươi ghen tị ta?”
“Chỉ có một chút thôi.” Bạch Kim Ngọc quay đầu lại cười cười.
“Ân… Bạch Kim Ngọc, ta muốn diệt hoàn toàn phần ghen tị còn lại của ngươi.” Tu Diệp Vân gợi lên khóe miệng.
“Cái gì?” Bạch Kim Ngọc nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân.


Không cho Bạch Kim Ngọc nghĩ nhiều, Tu Diệp Vân đẩy đẩy bả vai Bạch Kim Ngọc, thúc giục hắn mau đi. Qua mười sáu cái quẹo trái bảy quẹo phải ba đoạn đường thẳng, Tu Diệp Vân mới tới được nơi Ti Kha công tác. Tu Diệp Vân phát hiện, để nhớ kỹ đường nơi này cần phải có trí nhớ siêu tốt, bằng không nhất định sẽ lạc đường. Nhìn kiến trúc trước mắt, Tu Diệp Vân hỏi, “Phòng làm việc của Ti Kha ở đâu? Hay, nàng dạy ở phòng nào?”


“Không nhất định, cả tòa lâu này đều là của Ti Kha y sinh, nàng muốn ở nơi nào liền đến đó, tất cả phụ thuộc vào tâm tình nàng.”


“Cái gì? Cả tòa lâu đều… đều là?” Tu Diệp Vân hút khí, Ti Kha, ngươi quả nhiên có hữu duệ tư bản (dạng con ông cháu cha =.=)! “Nàng hiện giờ có khóa không?”


“Ta xem xem.” Bạch Kim Ngọc nhìn đồng hồ tay một chút, “Ai nha, còn một phút nữa sẽ vào giờ học, ta phải nhanh lên, hôm nay gặp ngươi thật sự quá hưng phấn, cho nên… quên thời gian, chúng ta… Chúng ta nói chuyện sau nhé!” Nói xong, Bạch Kim Ngọc chạy như điên vào Giáo Học Lâu.


“Này! Ngươi chờ một chút a!” Tu Diệp Vân thấy Bạch Kim Ngọc ‘biến mất’ trước mắt mình, lập tức đi theo vào. Nhưng khi hắn tiến vào Giáo Học Lâu, Bạch Kim Ngọc đã không thấy đâu nữa, “A… Tiểu tử này, đi nhanh như vậy làm gì?”


Bởi vì không thấy Bạch Kim Ngọc, Tu Diệp Vân chỉ có thể tìm từng tầng tầng, rốt cục, lên tầng thứ năm Tu Diệp Vân cũng phát hiện được bóng dáng Bạch Kim Ngọc. Từ góc nhìn của Tu Diệp Vân, Bạch Kim Ngọc đang cuộn tròn thân thể, áp đầu vô cùng thấp, lỗ tai dán chặt vào vách tường, giống như dán càng chặt sẽ nghe càng rõ ràng vậy. Tu Diệp Vân cảm thấy tư thế này của Bạch Kim Ngọc có chút buồn cười, lặng lẽ đi qua, thấy trên mặt Bạch Kim Ngọc tươi cười, nụ cười kia chứa một loại hạnh phúc thản nhiên.


Tu Diệp Vân đi nhanh vào phòng học, khiến cho toàn bộ người bên trong chú ý, đương nhiên cũng bao gồm cả Ti Kha.
“Tu Diệp Vân!” Ti Kha bộ mặt cứng ngắc nhìn Tu Diệp Vân, “Giờ này còn không tới lớp, chạy qua đây làm gì!”


“Tỷ tỷ!” Tu Diệp Vân cười nịnh hót, ngay cả xưng hô cũng thân mật hơn, hắn đi đến bên cạnh Ti Kha, “Ta có người bằng hữu muốn nghe bài giảng của ngươi, cho hắn vào đây đi!”
“Muốn nghe ta giảng, còn cần ngươi đến tìm ta? Trực tiếp vào không phải là được sao?”


“Hắn… Không có người giám hộ.” Tu Diệp Vân ‘đáng thương’ nhìn Ti Kha, dù đáng thương cũng không thể khiến Ti Kha đồng tình, nhưng, Tu Diệp Vân vẫn luôn nhận mỗi câu nói của mình đều có một loại biểu tình xứng đáng đi kèm.


“Hừ!” Ti Kha hừ lạnh một tiếng, “Tu Diệp Vân, ta phát hiện bằng hữu của ngươi đều rất đặc thù, không ưa lạm giao lại thích ngồi góc tường.”


“Điều kiện tiên quyết là… Bọn họ đều là người tốt!” Tu Diệp Vân tươi cười như ánh mặt trời, “Tỷ tỷ ngươi cũng thật là, băng sơn nhất giác, kỳ thật nội tâm vẫn thật ôn nhu!”
“Tu Diệp Vân!” Ti Kha hét lớn, muốn ngăn cản Tu Diệp Vân tiếp tục nói mấy lời ghê tởm.


“Đợi… Từ từ!” Tu Diệp Vân đột nhiên dựng thẳng ngón tay, “Ngươi biết bằng hữu của ta ngồi góc tường? Ngươi… Ngươi biết Bạch Kim Ngọc?”
“Ta từ trước đến nay đối kẻ có nghị lực sẽ nhớ rất sâu, hắn mỗi ngày đều ngồi đó, ai lại không biết?”


Thiên! Nếu Bạch Kim Ngọc biết chuyện này không biết sẽ vui sướng cỡ nào! “Ân… Cho nên, để cho hắn vào?”


“Ân… Có thể trở thành bằng hữu của ngươi… Đã nói lên hắn đối với ngươi không tồi? Vậy, xét thấy hắn không khinh bỉ ngươi, ta cho hắn vào.” Ti Kha cười cười, “Có điều đừng cao hứng quá sớm, đệ tử không có tư chất ta sẽ đuổi ngay, mà… Ngươi hiện tại đã ‘được’ Tu Trạch Vũ ban tên, như vậy y sẽ là người giám hộ của ngươi, vậy nên… Nếu Bạch Kim Ngọc tư chất cao… Ta sẽ xem xét làm người giám hộ của hắn.”


“Tỷ tỷ ngươi yên tâm, người này, tuyệt đối sẽ học giỏi!” Người chậm cần bắt đầu sớm tổng có thể kịp tới mùa gặt, mà… Ngốc điều mang theo sức mạnh tình ái, thì sẽ là vô địch! Tuy rằng để Tu Trạch Vũ làm người giám hộ của mình Tu Diệp Vân cảm thấy rất không cam, nhưng… Bạch Kim Ngọc là người tốt a, nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân ra khỏi phòng học, kéo Bạch Kim Ngọc còn ngồi chồm hổm trên mặt đất đứng lên, “Vào đi thôi!”


“Cái… Cái gì?” Bạch Kim Ngọc ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân.
“Đồ đần, ngươi có thể đi vào nghe giảng!”
“Thật… Thật vậy chăng?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Tu Diệp Vân đẩy Bạch Kim Ngọc.


“Thật sự phi thường cám ơn ngươi! Ta… Ngươi thật sự diệt sạch sự ghen tị trong lòng ta!” Nói xong, Bạch Kim Ngọc gập người cảm tạ, sau đó hưng phấn chạy vào phòng học.


Nhìn bóng lưng Bạch Kim Ngọc, Tu Diệp Vân cũng thập phần vui vẻ, bằng hữu tài cán luôn là chuyện Tu Diệp Vân cảm thấy kiêu ngạo, mặc dù, lần này chỉ là bằng hữu vừa mới nhận thức. Ách… Mà, mình hình như đã quên chuyện quan trọng nào đó? Tỷ như… nên học ma pháp gì? Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân lại quay lại phòng học, ngay trước khi Ti Kha phát hỏa đã kịp mở miệng, “Tỷ tỷ, ta chưa làm trắc nghiệm tìm ma pháp thích hợp, ta nên tới chỗ nào?”


“Cái gì?” Ti Kha kinh ngạc nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, sau đó như nhớ ra cái gì đó nói, “Đúng rồi, ngươi ngày đó bị thương.” Ti Kha trầm tư một chút, lộ ra vẻ buồn rầu, “Diệp Vân, kiểm tr.a này hàng năm chỉ có một lần, quá hạn… không làm lại.”


“Vậy… Ta nên làm cái gì bây giờ?” Chẳng lẽ sang năm lại đến? Kháo, lão tử còn muốn nhanh chóng ‘xưng bá võ lâm, nhất thống thiên hạ’ đây! Nếu sang năm lại học, vậy mình chẳng phải còn bị người khinh bỉ một năm? Không được, tuyệt đối không được!


“Ân… Nhìn ngươi vẻ mặt phẫn nộ như vậy, đi tìm Lãnh Quân Bạch đi, hắn mới có thể giúp ngươi.” Nói xong, Ti Kha lại bổ sung một câu, “Ít nhất hắn có thể dạy ngươi Hỏa hệ ma pháp, mặc dù hiệu quả chẳng ra gì. Ha ha… Giáo Học Lâu của hắn ở ngay bên cạnh, tòa lâu thạch anh hồng sắc, rất dễ tìm.” Tiếp theo, Ti Kha lại lắc đầu lạnh lùng nói, “Đừng quay lại nữa, thời gian của đệ tử rất quý giá!”


“Ách… Hảo!” Nói xong, Tu Diệp Vân chạy như điên ra ngoài, thân thân Tiểu Bạch, ta liền nhờ vào ngươi, ngươi phải cứu ta a! Ở trong lòng hò hét xong, Tu Diệp Vân đẩy nhanh tốc độ dưới chân, đột nhiên quyết định, mình nên học ma pháp đầu tiên chính là thuấn di!


=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
‘Đông đông đông!’
“Mời vào.” Nghe tiếng đập cửa, Lãnh Quân Bạch cũng không ngẩng đầu lên ứng thanh.
“Phó hiệu trưởng đại nhân, ta có chuyện rất trọng yếu muốn tìm ngài.” Tu Diệp Vân nói, nén giọng mình giống như một thái giám.


“Có chuyện gì thỉnh trước tìm lão sư hướng dẫn của ban ngươi, hắn không giải quyết được hãy tới tìm ta. Ta bề bộn nhiều việc.” Lãnh Quân Bạch một bên múa bút thành văn, một bên dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Phó hiệu trưởng đại nhân, là Ti Kha bảo ta tới.”


“Ti Kha?” Nghe thấy tên Ti Kha, Lãnh Quân Bạch mới ngẩng đầu lên, “Diệp Vân? Sao ngươi lại tới đây, ngươi không phải nên ở trên lớp sao?” Lại giả thanh như vậy, hại y nghe không ra.


“Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, ta chưa làm qua thí nghiệm, căn bản không biết mình nên học ma pháp gì.” Tu Diệp Vân tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, lấy tay chống đầu, “Bởi vậy, ta tới tìm ngươi, nghe nói thí nghiệm hàng năm chỉ có một lần, ta năm nay thực không trông cậy vào, không bằng, ngươi lặng lẽ trắc thử cho ta một lần?”


“Diệp Vân, không phải ta không giúp ngươi, mà là, thí nghiệm Thủy Tinh Cầu hàng năm đều do các lão sư liên hợp lại đem lực lượng đẩy vào nó, nó mới có năng lực thí nghiệm, chưa nói tới các lão sư khác liệu có nguyện ý vì một đệ tử mà làm chuyện này hay không, quan trọng là … Tu Trạch Vũ cũng là một trong số đó, ngươi cảm thấy, hắn sẽ đồng ý? Hắn chính là Lão Đại của trường này a!”


“Ta cảm thấy… Dù ta cầu hắn, hắn cũng sẽ không đồng ý.” Tu Diệp Vân buồn bực nói, nhất là sau chuyện lúc sáng, quan hệ giữa mình cùng Tu Trạch Vũ ngày càng kém, trước kia còn hoàn hảo, ít nhất nhi tử tiểu thụ sẽ không phản kháng gã, mà bây giờ, bản thân còn tát gã, phỏng chừng tên kia đã muốn giận điên lên! Bởi vậy, muốn Tu Trạch Vũ đồng ý là tuyệt đối không có khả năng, dù đồng ý, cũng nhất định là mưu tính gì đó. Nếu để Lãnh Quân Bạch khó xử, còn không bằng trực tiếp bái Lãnh Quân Bạch vi sư.


“Cái kia, Diệp Vân.”
“Làm sao vậy?”
“Không bằng, ta trước dạy ngươi một ít ma pháp đi, tuy rằng lần trước phóng ngọn lửa cho thấy ngươi có lẽ không thích hợp với Hỏa hệ ma pháp, nhưng, học một ít phòng thân cũng không có gì không tốt, không phải sao?” Lãnh Quân Bạch nói.


“Tiểu Bạch!” Tu Diệp Vân quát to một tiếng, lao về phía Lãnh Quân Bạch, từ phía sau ôm lấy y, “Chúng ta… Thật đúng là tâm hữu linh tê a!”
“Ngươi cũng nghĩ như vậy?” Bị Tu Diệp Vân đè như vậy, Lãnh Quân Bạch cũng không để ý.


“Đương nhiên.” Tu Diệp Vân đứng lên, dừng chèn ép Lãnh Quân Bạch, “Có điều, trước đó, ngươi cần dạy ta thuấn di, hoặc là… một chút ma pháp có thể đi đường thoải mái.”


“Không thành vấn đề!” Lãnh Quân Bạch gật đầu nói, “Như vậy, bắt đầu từ ngày mai, thỉnh hưởng thụ sự giáo dục hoàn mỹ của ta đi!”
“Ách… Ta biết ngươi sẽ ôn nhu với ta mà.” Nghe Lãnh Quân Bạch nói, Tu Diệp Vân chỉ cảm thấy một thân mồ hôi lạnh.


“Ha ha… Phương thức giáo dục hung ác ta là dùng để đối phó đệ tử, ngươi là bằng hữu của ta a, sửa chính sách ôn nhu thế nào? Ta sẽ chỉ một chút để ngươi tự luyện tập, sẽ không ở một bên nhìn chằm chằm vào ngươi.” Lãnh Quân Bạch cười nói.


“Ngươi quả nhiên thực hiểu ta mà! Hôn một cái!” Nói xong, Tu Diệp Vân ôm lấy đầu Lãnh Quân Bạch, ‘chụt’ một tiếng, trên mặt Lãnh Quân Bạch xuất hiện một đạo hồng ngân.
“Ách… Ngươi sao lại lưu dấu vết ở chỗ này!” Lãnh Quân Bạch vẽ cái gương, buồn bực nói.


“Ách… Đã quen thói.” Tu Diệp Vân buột miệng nói ra.
“Quen?” Lãnh Quân Bạch nghi hoặc, Tu Diệp Vân có thói quen như vậy… với ai?
“Ta là nói, ân… Ta có lén luyện tập qua.” Tu Diệp Vân vội vàng giải thích.


“Nha… Như vậy.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch lấy một cái bút ném cho Tu Diệp Vân, “Đừng nghĩ lung tung nữa, bắt đầu từ ngày mai, học tập! Học tập hiểu không? Sau này cứ ở trong nhà ta.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch lấy một xâu chìa khóa đưa cho Tu Diệp Vân, “Ngươi có thể tự do, dù sao ‘ván đã đóng thuyền’, lời đồn đãi đã bay đầy trời, ở nhà ta nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hảo hảo đi học biết không? Còn đám sủng thị, Diệp Vân, ta cho rằng ngươi có thể xử lý.”


“Dạ! Phó hiệu trưởng Tiểu Bạch đại nhân!”


Bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống sẽ khá bận rộn, dù sao Tu Diệp Vân cần bắt đầu học tập, hơn nữa bước đầu tiên chính là huấn luyện ý niệm lực. Lúc này, ngày ngày cứ vội vội vàng vàng như vậy khiến Tu Diệp Vân cảm thấy buồn bực cùng phiền não, nhưng nhiều năm sau khi hắn nhớ lại trước kia, Tu Diệp Vân mới phát hiện, trong khoảng thời gian này thật sự là mẹ nó _ quá mỹ hảo!


Mọi người nói mất đi mới hiểu được quý trọng, những lời này một chút cũng không sai, sau đó, mỗi khi Tu Diệp Vân nghĩ tới vậy, hắn đều có xúc động muốn tự tát mình, bởi vì… Những thứ càng quen thuộc với sự tồn tại của nó… Lại càng dễ dàng bị bản thân xem nhẹ.






Truyện liên quan