Chương 41
Tu Diệp Vân cũng biết, Minh Tinh tuyệt đối sẽ không nghe lời mình, chỉ cần Liệt Diễm cười với y một cái, y chắc chắn sẽ quên sạch mọi thứ. Bởi vậy, mấy ngày nay Tu Diệp Vân tới phòng nghị sự, căn bản không gặp y.
Mấy ngày nay, Minh Tuyết cũng đến tìm Tu Diệp Vân vài lần, mỗi lần đều đứng trước cửa nhà Lãnh Quân Bạch, nhìn Tu Diệp Vân ra vào. Tu Diệp Vân đã hoàn toàn không đếm xỉa đến Minh Tuyết, ngay cả một cái mỉm cười cũng không muốn bố thí cho Minh Tuyết.
Theo như Tu Diệp Vân nhận định, chào mệt tay, cười mệt miệng, quan trọng nhất là để ý mệt tâm, cho nên dứt khoát coi như không thấy đi.
Minh Tuyết mỗi lần, ánh mắt đều sưng mọng, thấy Tu Diệp Vân, Minh Tuyết mới biết bản thân mong muốn hắn liếc nhìn mình một cái, căn bản là tham vọng quá đáng. Vì thế, qua mấy ngày Minh Tuyết không còn xuất hiện, thế nhưng lại cũng không thấy xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác, mọi người cũng không biết y đang suy nghĩ gì.
Tới ngày thứ tám, Tu Diệp Vân lại tới phòng nghị sự. Hắn nghĩ, dù trừng phạt thế nào thì cũng có hạn độ, đã tới ngày thứ tám hẳn cũng nên kết thúc đi. Thế nhưng một lần nữa hắn vẫn không gặp Minh Tinh, chỉ thấy Ti Kha đứng ở cửa, giống như đang chờ mình.
“Tu Diệp Vân, ngươi cuối cùng cũng đến.”
“Làm sao vậy? Có việc không thể đến tìm ta sao? Sao phải đợi ở chỗ này?”
“Ta mấy ngày nay bận tối mày tối mặt ở Lộ Vũ điện, khó khăn lắm mới có thời gian tới tìm ngươi.” Ti Kha nói xong, mỏi mệt dụi dụi đôi mắt, “Cùng ta tới Lộ Vũ điện, bệ hạ muốn gặp ngươi.”
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân nghi hoặc, “Hắn đã trở lại?”
“Cái gì trở lại với không trở lại? Vỗn vẫn luôn ở Lộ Vũ điện a? Còn nữa, gọi bệ hạ, đừng dùng ‘hắn’.”
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ gật đầu, giữa hắn và Minh Tinh căn bản không có lễ vua tôi, có điều đấy là vì bản thân không có quan niệm cấp bậc, còn Minh Tinh phỏng chừng là do phẫn nộ đến thói quen rồi.
Đi vào Lộ Vũ điện, Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh ngồi trước bàn, trong tay cầm một cái bát, đang uống cái gì đó. Đại khái là vì đang ở trong phòng ngủ, bởi vậy Minh Tinh không mặc gì đặc biệt, chỉ khoác một bộ y phục thoải mái trên người. Y uống vài ngụm, buông bát, sau đó rúc tay vào tay áo, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.
Ngại có Ti Kha ở đây, Tu Diệp Vân cũng không dám trực tiếp gọi kỳ danh, dù sao mỹ nữ băng sơn này nổi đóa lên sẽ thực khủng bố, bởi vậy hắn hô một tiếng bệ hạ.
“Ti Kha, ngươi ra ngoài trước đi.” Minh Tinh nói.
“Dạ.” Ti Kha hơi cúi xoay người, sau đó thối lui ra khỏi phòng ngủ.
“Diệp Vân.” Minh Tinh kêu tên Tu Diệp Vân, “Lại đây ngồi.”
Tu Diệp Vân đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Minh Tinh, “Ngươi mấy ngày nay đi đâu vậy?”
“Trừ ngày đầu tiên, ta vẫn luôn ở đây.”
“Vậy sao không tới phòng nghị sự?”
“Không đi được.”
Tu Diệp Vân thở dài một hơi, theo lời Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân cũng nghe ra là có ý gì. Đích thị là y đi gặp Liệt Diễm, kết quả bị tr.a tấn đến nỗi mấy ngày không thể xuống giường, còn y bị tr.a tấn thế nào, Tu Diệp Vân không dám suy nghĩ. Có điều, Minh Tinh bị lộng thành như vậy, phần lớn cũng là lỗi do mình, nếu ngày đó trực tiếp để Liệt Diễm vào, y cũng sẽ không thảm như vậy. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân không khỏi nhẹ lời, “Trên người… Còn đau không?”
Minh Tinh lắc lắc đầu, “Không đau, Ti Kha đã trị khỏi.”
“Ân.”
“Thực xin lỗi.” Minh Tinh đột nhiên nói, “Ta hẳn nên nghe lời ngươi.” Nói xong, Minh Tinh cau mày, “Nhưng kết quả vẫn nhịn không được mà tới.”
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, một trận trầm mặc.
“Diệp Vân, ngươi nói, ta có phải đã hết thuốc chữa hay không? Vì cái gì… Mỗi lần đều không hạ nổi quyết tâm để quên đi hắn?” Minh Tinh nói có chút kích động, y bắt lấy cánh tay Tu Diệp Vân, “Ta không muốn tiếp tục như thế này nữa.”
“Ngươi thật ra chỉ là cảm thấy không cam lòng đi, chờ đợi nhiều năm như vậy, ngươi có phải muốn nhìn rốt cuộc Liệt Diễm có yêu ngươi hay không?” Tu Diệp Vân cười cười, “Kỳ thật, vì sao không thử nhìn tới kẻ khác chứ, nói không chừng sẽ tốt hơn Liệt Diễm nhiều, có khi Liệt Diễm…” Chờ ngươi hết thương hắn, hắn có lẽ sẽ yêu ngươi.
“Liệt Diễm?”
“Không có gì. Tóm lại, ta cảm thấy, ngươi không cần phải… mọi chuyện đều theo hắn, cũng không cần phải… đặt tâm ở một kẻ như hắn lâu như vậy, đó căn bản không phải si tình, không đáng để tán thưởng, cũng sẽ không khiến hắn cảm động, sẽ chỉ làm hắn tr.a tấn ngươi càng nhiều thôi, hiểu hay không?” Tu Diệp Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Minh Tinh, “Sao lại lạnh như vậy? Nhanh lên giường đi.”
Minh Tinh buông tay ra, gật gật đầu.”Ngươi nói đúng, ta là không cam lòng, hiện tại ở bên Liệt Diễm đã không còn cảm giác mặt đỏ tim đập như trước…” Nói xong, Minh Tinh đứng lên từ từ đến bên giường, sau đó vén chăn lên, cả người chui vào.
“Ngươi chuẩn bị ngủ?”
“Ân…” Minh Tinh nhẹ nhàng lên tiếng, lại mang theo âm mũi nồng đậm. Tu Diệp Vân đi qua, vén chăn lên mới phát hiện, Minh Tinh đang khóc.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi nói, vì sao hắn lại không thương ta chứ?”
“Bởi vì, ngươi đối với hắn quá tốt.” Tu Diệp Vân đáp, “Đừng khóc, nằm ngủ đi, ta về trước.”
“Chờ một chút.” Minh Tinh đột nhiên giữ lấy tay Tu Diệp Vân, “Ngươi bồi ta thêm chút đi, ta ngủ không được, mấy ngày nay luôn ngủ không được, luôn gặp ác mộng.”
Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý. Hắn giúp Minh Tinh chỉnh lại chăn, “Ta đã nói, ngươi nên đối tốt với chính mình một chút.” Một câu thực bình thường, Tu Diệp Vân lại kinh ngạc phát hiện Minh Tinh đỏ mặt, “Ách… Những lời này có gì không đúng sao?”
“Không có, không có.” Minh Tinh lắc đầu. Y chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Tu Diệp Vân giúp y tẩy rửa liền đỏ mặt. Lúc ấy… chỉ là một ngón tay mà thôi. Y vẫn luôn nghĩ, trừ Liệt Diễm sẽ không có người có thể cho y cảm giác như thế…
“Nga, vậy mau ngủ đi.” Tu Diệp Vân mỉm cười.
Minh Tinh nhắm mắt lại, qua một lát lại mở, y vươn tay giữ lấy tay Tu Diệp Vân.
“Ta sẽ không bỏ đi.”
“Ân…” Minh Tinh lên tiếng, nhưng tay vẫn không nới lỏng.
Kết quả, Tu Diệp Vân cả đêm không về. Vì bị Minh Tinh cầm tay, hắn sợ rút ra sẽ đánh thức người kia, vì thế hắn đành ngồi như vậy, nếu buồn ngủ sẽ dùng bàn tay tự do nhu dụi mắt, hoặc vỗ nhẹ hai má, để bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Hôm sau Minh Tinh vừa mở mắt, liền thấy đôi mắt Tu Diệp Vân mỏi mệt mang theo tơ máu.
“Ngươi đã tỉnh?”
“Ngươi cả đêm không ngủ?”
“Sợ quấy rầy đến ngươi.”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tinh cúi đầu. Tu Diệp Vân xoa nhẹ tóc y, “Làm sao vậy?”
Minh Tinh hấp hấp cái mũi, “Diệp Vân, ngươi thật sự là người tốt.”
Tu Diệp Vân cười không nói, chỉ vuốt vuốt mái tóc kia thêm mấy cái.
Lúc sau, Tu Diệp Vân cáo từ Minh Tinh, chuẩn bị trở về. Mình cả đêm không về, phỏng chừng Lãnh Quân Bạch đang sốt ruột. Về tới cửa nhà, Tu Diệp Vân đột nhiên thấy một người đứng ở đàng kia.
Người nọ mi mục như vẽ, tóc đen như mực, thân hình thon dài. Vô luận nhìn theo phương diện nào đều lộ ra quý khí, là một mỹ nam tử rành rành. Chẳng qua, khuôn mặt lại tái nhợt thoạt nhìn vô cùng yếu đuối. Tu Diệp Vân nhìn nhìn người nọ, mà người nọ, cũng dùng đôi mắt bi thương nhìn Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhíu mày, lựa chọn không để ý người trước mắt, đi lướt qua y, chỉ là trời không toại nguyện mà người lại nguyện, Tu Diệp Vân mới đi vài bước, liền bị người nọ gọi lại.
“Diệp Vân…”
Tu Diệp Vân dừng bước, nhìn về phía người nọ. Bề ngoài cải biến, Tu Diệp Vân có thể xem nhẹ, thế nhưng thanh âm kia Tu Diệp Vân thật sự là bất kể thế nào cũng không thể quên.
“Diệp Vân…”
“Minh Tuyết, ngươi bây giờ thế nào?”
“Ta đã khôi phục, ta bỏ ra một đêm, ta đã khôi phục thân hình, Diệp Vân, ta không muốn ly khai ngươi, ta dùng một cơ thể hoàn toàn mới để ở bên ngươi được không.”
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết, trầm mặc không nói. Ngươi biến đổi trở lại thì sao chứ? Ngươi trở lại bình thường, ta liền xem như trước đó chưa từng phát sinh cái gì mà chấp nhận ngươi? Làm sao có thể! Tu Diệp Vân giễu cợt.
“Diệp Vân, ngươi đừng không nói lời nào, chỉ là một hài tử, sau này vẫn có thể có mà.”
“Nếu ta chỉ cần hài tử, vậy thì ai cũng có thể sinh!” Nghe Minh Tuyết nói như vậy, Tu Diệp Vân đột nhiên rống to, “Ngươi không hiểu, ngươi căn bản không biết mình sai ở nơi nào.” Cái gì mà sau này vẫn có thể có, thật không muốn mắng người, nếu muốn hài tử, kiếm ai chẳng được! Ở thế giới trước, thân là Gay, trước khi gặp Mai Ngạn, hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng không có hậu thế, lần này Minh Tuyết mang thai, đối với Tu Diệp Vân mà nói chính là thiên đại kinh hỉ.
Thế nhưng, Minh Tuyết vì sao lại không hiểu chứ? Mình căn bản không phải vì y sảy thai mà tức giận, mà là y đã tự tay giết oa nhi này, điểm này thực khiến người ác hàn!
“Diệp Vân…” Minh Tuyết níu lấy tay Tu Diệp Vân, “Diệp Vân hãy tha thứ cho ta, ta cam đoan…”
Tu Diệp Vân gạt tay Minh Tuyết, “Ngươi cam đoan? Ngươi còn dám cam đoan cái gì? Chuyện ngươi cam đoan… có lần nào thực sự làm được!” Nói xong, Tu Diệp Vân nhanh chóng vào nhà, đóng cửa. Minh Tuyết lập tức đuổi theo, đưa tay chặn khe cửa, “Diệp Vân ta van cầu ngươi, đừng bỏ rơi ta…”
“Ta nói rồi a, ta không thể bên ngươi.” Tu Diệp Vân gỡ tay Minh Tuyết sau đó đẩy y ra, Minh Tuyết lảo đảo liền té ngã, “Đừng tới tìm ta nữa.” Nói xong, đóng sầm cửa lại.
Minh Tuyết một mình ngồi dưới đất ôm lấy mắt cá chân, đau quá… Qua một lúc lâu, Minh Tuyết đứng lên khập khiễng rời đi, ba bước lại quay đầu, tựa hồ đang chờ mong Tu Diệp Vân sẽ mở cửa đi ra đỡ lấy mình, ôn nhu bảo mình không cần sợ, nói những câu như ‘Ta sẽ bảo hộ ngươi’ vậy.
Thế nhưng, không có, cái gì cũng không có. Minh Tuyết nắm chặt nắm tay, không được! Không thể để Tu Diệp Vân cứ như vậy bỏ đi… Chuyện của y còn chưa làm xong! Tuyệt đối không thể!
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân trở về, vừa lúc Lãnh Quân Bạch đang ăn điểm tâm, mà đổi thành Tu Diệp Vân kinh ngạc chính là, Tu Trạch Vũ lại ngồi ở trước bàn, thấy hắn tiến vào liền nhìn chằm chằm vào hắn.
“Diệp Vân, Trạch Vũ điện hạ tới tìm ngươi.” Lãnh Quân Bạch cắn một miếng bánh nói.
Tu Diệp Vân kỳ quái liếc nhìn Tu Trạch Vũ một cái, sau đó đến bên Lãnh Quân Bạch ngồi xuống, liền cắn một miếng bánh trên tay y, “Ăn thật ngon, có tiến bộ, so với lần trước còn ngon hơn.”
“Ha ha, ngươi thích?”
“Thích.” Tu Diệp Vân không chút nghĩ ngợi liền đáp trả.
“Nếu ngươi thích, sau nay mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn.” Lãnh Quân Bạch cười nói.
“Thực ngoan!” Tu Diệp Vân sờ sờ tóc Lãnh Quân Bạch, tay còn trượt xuống mặt Lãnh Quân Bạch nhéo nhéo một chút.
Nhìn hai người nói chuyện Tu Trạch Vũ thập phần rối rắm. Nhìn hai người trước mắt coi mình như vô hình, Tu Trạch Vũ lại càng tức giận.”Tu Diệp Vân.” Tu Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi gọi tên Tu Diệp Vân.
“A… Đúng rồi, ngươi đã ăn điểm tâm chưa?” Tu Diệp Vân nhìn mặt bàn sạch sẽ trước mặt Tu Trạch Vũ hỏi.
“Chưa!” Tu Trạch Vũ đáp, gã sáng sớm nay đột nhiên phát hiện đã lâu không gặp Tu Diệp Vân, liền không nghĩ ngợi gì mà chạy tới nhà Lãnh Quân Bạch tìm hắn, ngay cả điểm tâm cũng không nghĩ tới.
“Nha…” Tu Diệp Vân lên tiếng, “Trần bá, giúp hắn làm chút đồ ăn đi.” Tu Diệp Vân nói với Trần bá.
Tu Trạch Vũ nghe Tu Diệp Vân nói vậy, nhất thời không vui, “Không được, ta cũng muốn ăn cái này!” Gã chỉ vào cái bánh trong tay Lãnh Quân Bạch.
“Cái này không thể được, Quân Bạch làm cho ta ăn mà.” Tu Diệp Vân nói, lại cầm lấy tay Lãnh Quân Bạch, cắn một miếng bánh.
“Hắn khi nào thì nói làm cho ngươi? Cái đó, rõ ràng trước khi ngươi vào thì hắn đang ăn!” Tu Trạch Vũ nhìn màn ái muội trước mắt, đốm lửa nhỏ trong lòng nhanh chóng bốc cháy. Hai tên này, từ khi bắt đầu đã như vậy, nhất là Tu Diệp Vân, ăn thì ăn đi, cầm tay người ta làm cái gì!
“Đồ của Quân Bạch…” Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ cười cười, “Cũng là đồ của ta.”
“Các ngươi có quan hệ gì chứ!” Tu Trạch Vũ dùng ngón tay chỉ vào Tu Diệp Vân, tên này… Tên này không phải vừa chia tay Minh Tuyết, liền bám dính lấy kẻ khác chứ.
“Loại quan hệ ngươi tưởng tượng không đến.”
Lãnh Quân Bạch nghe Tu Diệp Vân nói, ban đầu có chút sững sờ, sau đó lôi kéo tay Tu Diệp Vân. Y đương nhiên biết, quan hệ trong lời Tu Diệp Vân hông phải loại mình chờ mong, chẳng qua là là nói một câu mập mờ chọc tức Tu Trạch Vũ mà thôi. Tuy rằng Lãnh Quân Bạch cho tới bây giờ chưa từng thấy Tu Trạch Vũ như vậy, nhưng… “Diệp Vân, đừng nháo, hắn sắp bạo phát rồi.” Lãnh Quân Bạch ghé vào tai Tu Diệp Vân nói.
Nhìn hai kẻ trước mặt mình không kiêng nể gì mà kề tai thủ thỉ, Tu Trạch Vũ thực sự phẫn nộ rồi, phẫn nộ đột nhiên bùng lên, khiến Tu Trạch Vũ cũng không khống chế được. Liền lật tung cái bàn về phía Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhanh chóng đẩy Lãnh Quân Bạch ra, bản thân lập tức lùi về phía sau, chén đĩa trước mặt Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch bị xô đẩy rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, còn có không ít bột phấn.
Tu Diệp Vân liếc mắt nhìn cái bàn bị ‘phân thây’, thở dài, “Để ta giải quyết, cho mượn gian phòng.” Tu Diệp Vân nói với Lãnh Quân Bạch, sau đó đứng lên, lôi kéo Tu Trạch Vũ tới khách phòng nhà Lãnh Quân Bạch.
“Ngươi làm gì?”
“Giáo dục ngươi.” Tu Diệp Vân nói, rất nhanh đã lôi người vào khách phòng. Sau đó ‘quẳng’ Tu Trạch Vũ lên giường, “Nói đi, chuyện gì?”
“Ngươi với Lãnh Quân Bạch, rất mờ ám!”
“Chuyện giữa ta và hắn thì quan hệ gì tới ngươi chứ?”
“Ngươi là con ta!”
“Ngươi tự dưng ra dáng phụ thân rồi?” Tu Diệp Vân buồn cười ngồi xuống bên Tu Trạch Vũ, nhìn gã, “Được rồi, đừng nói cái đó nữa, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?”
Tu Trạch Vũ ho khan hai tiếng, đứng lên tay vắt chéo sau lưng, ở trước mặt Tu Diệp Vân tới tới lui lui, vừa đi vừa dùng ánh mắt quét qua Tu Diệp Vân, “Đã lâu không gặp ngươi.” Qua một hồi, Tu Trạch Vũ mới nghẹn ra một câu.
“Ân?” Tu Diệp Vân liếc Tu Trạch Vũ một cái, “Nhớ ta sao?”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ liền ngậm miệng không thèm đáp. Vốn gã định phủ nhận, thế như gã thực sự có chút nhớ Tu Diệp Vân, nhất là bộ dạng Tu Diệp Vân ôn nhu trị thương cho mình.
“Tu Trạch Vũ, sao lại không nói?”
Tu Trạch Vũ nhìn nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên giơ nắm tay đấm mạnh vào tường, đau nhức lập tức truyền đến, Tu Trạch Vũ ôm tay, nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân bị hành động của Tu Trạch Vũ làm ngốc lăng một chút, lập tức đứng lên đến bên Tu Trạch Vũ, “Ngươi làm cái gì thế?”
“Tu Diệp Vân, ta đau, ngươi mau nặn nặn cho ta.” Thanh âm đáng thương kia cũng không phải giả, Tu Trạch Vũ vốn sợ đau, một đấm này lại dùng toàn lực, hiện giờ, quả thực đau muốn khóc.
“Ngươi… Ngươi…” Tu Diệp Vân lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng giúp Tu Trạch Vũ xoa bóp, chỗ tiếp xúc với mặt tường đều sưng đỏ, Tu Diệp Vân thực hoài nghi, xương cốt Tu Trạch Vũ còn chỗ nào không tổn thương nữa không, “Nổi điên gì nữa đây?”
“Mỗi lần như vậy, ngươi sẽ đặc biệt ôn nhu.” Tu Trạch Vũ nói thập phần ủy khuất, “Ngươi đối với ta cho tới bây giờ đều thực hung dữ, nhưng đối với người khác lại đặc biệt tốt.” Càng nói càng cảm thấy biệt khuất, Tu Trạch Vũ hấp hấp cái mũi.
“Ngươi lại ủy khuất sao?” Tu Diệp Vân ngẩng đầu, thoáng nhìn Tu Trạch Vũ rối rắm.
“Phải.”
Nghe câu trả lời trắng trợn như vậy, Tu Diệp Vân dở khóc dở cười, nhè nhẹ xoa nắn bàn tay kia đến khi xác định không có tổn thương tới xương cốt mới buông ra.
“Ngươi nên tốt với ta một chút.”
“Vì cái gì?”
“Vốn nên tốt một chút.” Tu Trạch Vũ nói như việc hiển nhiên, “Ta cũng đã bị ngươi ăn sạch.”
Cái này… Tu Diệp Vân không khỏi phủ trán, “Lúc trước không biết là ai bảo ta không cần nhắc tới.”
“Là ta.”
“Ngươi đáp cũng thực nhanh a.”
“Ta đi đây.” Tu Trạch Vũ mang theo biểu tình buồn bực ra khỏi khách phòng, lưu lại Tu Diệp Vân một mình một phòng. Tu Diệp Vân cũng không đuổi theo, chỉ lần nữa ngồi xuống giường.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác, từ sau khi Minh Tuyết sảy thai, mỗi người bên cạnh hắn đều có điểm nào đó không giống trước kia.
Vì thế, rốt cuộc là bản thân không tỉnh táo, hay mọi người thật sự đều có chuyển biến. Này… Là một vấn đề.