Chương 53: Tinh thần sa sút (nhất)

Tu Diệp Vân ngồi trước bia mộ, thoạt nhìn có chút yếu ớt.
Hắn nhìn mộ bia Lãnh Quân Bạch, nửa ngày mới vươn tay vuốt ve nơi khắc tên Lãnh Quân Bạch, dùng ngón tay miêu tả ba chữ kia, thực chậm rãi, thực run rẩy, giống như tay mình là ngàn cân cự thạch, chỉ nâng lên thôi đã là cạn lực…


“Quân Bạch a, ta biết, kỳ thật, ngươi muốn làm lão công đi? Xem ta hiện tại giống một oán phụ quỳ gối trước mộ của ngươi, ngươi rất vui vẻ, đúng không?” Tu Diệp Vân nói năng lộn xộn, “Quân Bạch a, ai cho phép ngươi ch.ết chứ? Ngươi cho là… Vì ta mà ch.ết thì vĩ đại lắm sao? Ngươi cho là… Vì ta mà ch.ết, ta sẽ tha thứ ngươi vì mất trí nhớ mà châm chọc khiêu khích ta sao? Ngươi thực ngu ngốc, ta sao có thể tha thứ cho ngươi, bởi ta căn bản không hề sinh khí a… Quân Bạch… Ô…” Tu Diệp Vân rốt cục không nhịn nổi, nhẹ giọng khóc lên.


Hắn cả đời này chưa từng khóc, nhất là từ khi tới Linh Vực, hắn cũng chưa bao giờ khóc, vô luận đối mặt với chuyện gì.


“Quân Bạch a, ngươi biết tarất sĩ diện, chưa bao giờ khóc…” Tu Diệp Vân nói đứt quãng, “Hiện giờ ta khóc trước mặt ngươi, ngươi vui vẻ chưa? Vừa lòng chưa? Quân Bạch… Ô… Quân Bạch… Quân Bạch…” Tu Diệp Vân không ngừng gọi tên Lãnh Quân Bạch, mỗi tiếng lại như một nhát dao cắt vào tim.


Nguyên lai, hắn đã yêu Lãnh Quân Bạch như vậy, mất đi Lãnh Quân Bạch mới thực sự cảm thấy thống khổ, so với việc phát hiện Minh Tuyết lừa gạt mình, còn khổ sở hơn, không thể chịu đựng hơn, vì cái gì… Vì cái gì…


Tu Diệp Vân hối hận, sớm biết như thế, vì cái gì hắn lại không chịu nghe lời Tức Vũ? Nếu ở lại hiện thực, thì nhiều lắm chỉ là không nhìn thấy Lãnh Quân Bạch, nhưng ít nhất như vậy, Lãnh Quân Bạch trong tâm trí hắn còn có thể cười, có thể nói, mà không phải như bây giờ, ngay cả thân thể cũng cháy thành tro…


available on google playdownload on app store


Bạch Kim Ngọc đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc ẩn ẩn trong phòng truyền đến, không khỏi cũng đỏ hốc mắt, tuy rằng không thể tưởng tượng được việc người yêu mất đi, thế nhưng… Chỉ nghe tiếng khóc của Tu Diệp Vân, cũng đủ làm cho người ta khổ sở.


Nhớ tới thời điểm Lãnh phó hiệu trưởng ch.ết, trên mặt mang theo mỉm cười, có lẽ, đối với hắn mà nói, có thể cứu sống Tu Diệp Vân, là việc vui vẻ nhất.
Thì ra… Tu Diệp Vân cùng Lãng phó hiệu trưởng, yêu nhau như vậy. Vậy mà… những người yêu nhau như vậy, vì cái gì lão thiên gia lại chia rẽ họ?


Cái gì gọi là thiên ý trêu người, Bạch Kim Ngọc giờ đã hiểu được. Không muốn tiếp tục đứng đó, Bạch Kim Ngọc nhanh chóng rời đi, thật sự không thể nghe tiếng khóc ẩn nhẫn kia nữa, Bạch Kim Ngọc nghĩ hiện giờ, đổi thành bất cứ ai đứng đây nghe thấy tiếng khóc này, đều sẽ không cầm lòng nổi.


Tu Diệp Vân lấy tay lau mặt, lau sạch nước mắt. Không thể khóc, không thể tiếp tục khóc, không thể để cho Lãnh Quân Bạch tiếp tục nhìn thấy bộ dạng này…


Đột nhiên, Tu Diệp Vân nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ, Tu Diệp Vân biết, có người đang tiến lại gần mình. Hắn đột nhiên quay đầu lại, thấy một nam nhân chưa từng gặp qua.
Nam nhân kia dường như bởi Tu Diệp Vân đột nhiên quay lại mà hoảng sợ, cả người lui về phía sau nửa bước.


“Ngươi là ai?” Tu Diệp Vân có chút bực bội, cảm giác bị người quấy rầy rất không tốt. Đồng thời, Tu Diệp Vân tìm tòi trong đầu tính danh người này, chắc là đến thăm Lãnh Quân Bạch, trưởng thành xinh đẹp như vậy, là ai? Chẳng lẽ là nam sủng của Lãnh Quân Bạch? Có điều… Bản thân hình như từ trước tới nay chưa từng gặp người này… Tu Diệp Vân nghi hoặc.


“Ta… Ta từng là nam sủng của chủ nhân, hiện giờ, hắn ch.ết, ta… Đến xem hắn…”
Tu Diệp Vân thấy biểu tình của người đó thật thành khẩn, liền gật đầu đồng ý.


Nam nhân ngay tại trước mộ Lãnh Quân Bạch quỳ xuống, trong mắt… Giống như tràn đầy áy náy? Tu Diệp Vân nhìn y đầy nghi hoặc, đang lúc này, một thị vệ vọt vào.
“Liệt Thương điện hạ, rốt cục đã tìm được ngài.”


“Đi ra ngoài.” Không đợi nam nhân mở miệng, Tu Diệp Vân đã lên tiếng trước, hắn nhìn tên thị vệ mới xông vào “Nơi này là mộ địa, phiền ngươi đừng lớn tiếng náo động.”


Thị vệ vốn định phản bác lại bị ánh mắt lạnh băng củaTu Diệp Vân dọa sợ, một câu cũng không nói nổi, run run chạy ra ngoài.
Sau khi thị vệ ra ngoài, Tu Diệp Vân chớp mắt nhìn nam nhân đang quỳ trên đất, “Liệt Thương điện hạ?”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân, sau đó gật gật đầu.


“Ngươi là nhi tử của Liệt Diễm? Là hoàng tử?”
“Đúng vậy.”
“Đồng thời cũng là nam sủng của Lãnh Quân Bạch?”
“… Phải..” Nam nhân đáp.


Tu Diệp Vân nhìn vẻ mặt trấn định của nam nhân đang quỳ kia, đầu tiên là cười lạnh một chút, sau đó lộ ra biêu tình dở khóc dở cười. Loại chuyện này không cần nghĩ cũng biết là bịa đặt, nhi tử của Liệt Diễm, làm sao có thể đi làm nam sủng! Cho dù có, chuyện này cũng vang danh toàn đại lục, mình sao có thể không biết! Cho dù bản thân vướng bận sự tình, cũng không có khả năng hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài!


“Liệt Thương, ta trước kia xem qua một truyện tiếu lâm… truyện cười.” Sợ nam nhân không hiểu mình đang nói cái gì Tu Diệp Vân đổi tiếu lâm thành truyện cười, “Câu nói làm cho ta ấn tượng nhất là, ‘Đừng tưởng rằng ngươi phủ thêm áo may-ô thì ta không biết ngươi!’.”


“Ta… Ta ta ta… Ta…” Người quỳ trên mặt đất lập tức luống cuống.
“Được rồi Duẫn Phàm, đừng giả bộ, ta biết là ngươi.” Tu Diệp Vân nói.
“Ô… Ca ca…” Duẫn Phàm ôm lấy chân Tu Diệp Vân “Đã như vậy, ca ca còn có thể nhận ra ta, ô…”


“Cái bị thịt này so với cái trước đẹp hơn.” Tu Diệp Vân nói, “Bất quá, Liệt Thương đâu?”


“Đã ch.ết.” Duẫn Phàm nói, nhìn Tu Diệp Vân muốn phát tác, Duẫn Phàm lập tức bổ sung “Hắn là vì trượt chân ngã ch.ết, ta mới thừa cơ mà đổi” Nói xong, Duẫn Phàm nhìn mộ bia Lãnh Quân Bạch, “Ca ca, xem ra, ta vĩnh viễn không sánh bằng chủ nhân.” Duẫn Phàm vẻ mặt đau khổ, “Chủ nhân vì ngươi, ngay cả ch.ết đều nguyện ý.”


Duẫn Phàm nói trúng vào nỗi đau trong lòng Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân nhìn mộ bia Lãnh Quân Bạch, trầm mặc không nói. Hai người trúng độc vẫn còn đây, người ch.ết lại là người chẳng dính dáng gì.
Chẳng lẽ là mục tiêu đã ngắm trước…
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======


Mị Dạ, mọi người đều biết, là kỹ quán lớn nhất Vũ Phong đại lục, cũng là nơi khi Tu Diệp Vân lần đầu tiên bị thương bị Lãnh Quân Bạch mang đến.


Vốn vẫn ngủ trên giường, nhưng lại không thể ngủ say, nửa đêm Tu Diệp Vân bị ác mộng bừng tỉnh. Trên chiếc giường to chỉ có bản thân hắn, ngay cả nửa cái bóng khác đều không có, Lãnh Quân Bạch giống như độc dược, đã sớm xâm nhập vào da thịt, không thể không nghĩ, không thể không bi thương.


Tu Diệp Vân nhu nhu đầu mình, thở dài một hơn, nhanh chóng túm lấy y phục, đi tới Mị Dạ.


Ở Mị Dạ, Tu Diệp Vân an phận thủ thường, không phiêu kỹ, không quyến rũ ai, chỉ ngồi ở quầy bar uống rượu. Cơ hồ toàn bộ Vũ Phong đều biết tới Tiểu Môi, hiện tại thấy Tiểu Môi không chỉ được ban tên thành Tu Diệp Vân, còn có quan hệ với tầng lớp cao, cũng tự nhiên hiểu được người này địa vị không tồi. Hơn nữa Tu Diệp Vân diện mạo không tồi, bởi vậy có không ít người tiếp cận, nhưng cuối cùng đều vì biểu tình trầm mặc một câu không nói của Tu Diệp Vân mà từ bỏ ý định.


Tu Diệp Vân một chén lại một chén, căn bản không để ý giá cả. Dù sao, hắn hiện tại có không ít tiền… tiền của Lãnh Quân Bạch…


Còn nhớ lần đó vì chuyện của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân muốn dùng cồn mê hoặc bản thân, có điều cuối cùng không làm như vậy, bởi vì hắn cảm thấy uống sẽ say, nếu cứ say như vậy, chẳng khác nào một tên tửu quỷ. Như thế chẳng khác nào không yêu quý hình tượng bản thân, hắn sao có thể chấp nhận bản thân làm việc này?


Thế nhưng lúc này đây, nếu không để cho tinh thần hỗn loạn, Tu Diệp Vân cảm thấy bản thân chỉ sợ ngay cả thở cũng khó khăn. Bởi vì nếu thanh tỉnh, trái tim sẽ đau, đây không phải là đau vì vỡ vụn, mà là nỗi đau hối hận.


Uống  rượu, có điểm mơ hồ, đầu óc không tỉnh táo, sẽ không còn nghĩ đến Lãnh Quân Bạch nếu uống nhiều thêm chút nữa, thẳng đến lúc không thể uống thêm, như vậy, cố gắng có thể ngủ, ngủ, có lẽ… Có thể mộng thấy y…


“Thêm chai nữa!” Tu Diệp Vân rõ ràng có chút say, lớn tiếng hô. Người chế rượu chuyên nghiệp đưa cho Tu Diệp Vân một bình rượu cũng bất giác lo lắng, người trước mắt đã uống rất nhiều, toàn là loại nặng, cứ như vậy, sợ là không tốt cho thân thể. Thế nhưng, hắn chung quy vẫn là khách hàng, khách hàng là thượng đế, một người pha chế rượu tự nhiên không thể nhiều lời.


Tu Diệp Vân một hơi uống cạn chén, cảm giác cay độc từ yết hầu lan tràn đến dạ dày, theo sau liền có một loại cảm giác tê dại, giống như thuốc tê.”Tốt lắm… Tốt lắm… Ha ha…” Tu Diệp Vân ghé vào quầy bar vừa cười vừa nói, chính là như vậy… Bị gây tê…


Tu Diệp Vân đêm hôm đó vẫn ở Mị Dạ, thẳng đến khi không thể uống nữa, cũng vô pháp bảo trì thanh tỉnh, Tu Diệp Vân mới không gọi thêm rượu. Hắn say tới mức không dịch nổi nửa bước, thân thể nặng trịch khiến hắn lập tức mê man.


Ngày hôm sau tỉnh lại, Tu Diệp Vân phát hiện mình vẫn ngủ ở quầy bar, có rất nhiều khách hàng như hắn, mấy đêm liền đều ngủ ở Mị Dạ. Tu Diệp Vân cảm thấy đầu như muốn nổ tung, lắc lư bước ra khỏi Mị Dạ.
Về đến nhà, Tu Diệp Vân thấy Trần bá cùng Tu Trạch Vũ lo lắng chờ mình.


“Diệp Vân thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở lại.” Trần bá sáng sớm đi gọi Tu Diệp Vân rời giường, phát hiện Tu Diệp Vân không ở trong phòng, hiện giờ chủ nhân đã ch.ết, thị vệ trong nhà cũng bỏ chạy, thị sủng cũng bị đuổi đi, bọn thị nữ cũng đều đi tìm chủ nhân mới. Giờ trong nhà, cũng chỉ còn lại lão cùng Diệp Vân thiếu gia, kết quả phát hiện Tu Diệp Vân không ở nhà, lão đương nhiên sẽ sốt ruột.


Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ còn ra nhiều mồ hôi, ánh mắt nửa mở, bộ dáng sắp ngủ đến nơi. Đến gần Tu Diệp Vân, Tu Trạch Vũ ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, “Tu Diệp Vân… Ngươi tới Mị Dạ uống rượu?”


Tu Diệp Vân mặt nhăn mày nhíu, “Ân.” Sau liền nhấc chân muốn đi lên lầu.
“Ngươi chờ một chút.” Tu Trạch Vũ ngăn Tu Diệp Vân lại, “Ngươi đi uống rượu, còn uống tới mức này?”
“Ngươi đừng phiền.” Tu Diệp Vân đầu óc có chút không tỉnh táo, đầu lại đau, bởi vậy không kiên nhẫn vung tay.


“Ta phiền? Ta…” Tu Trạch Vũ còn muốn nói gì, lại bị Trần bá dùng ánh mắt ngăn lại. Tu Trạch Vũ cắn môi, trơ mắt nhìn Tu Diệp Vân trở về phòng.
“Trạch Vũ điện hạ, chủ nhân vừa mới ch.ết, có lẽ Diệp Vân thiếu gia trong lòng không thoải mái, nên uống rượu giải sầu.” Trần bá nói.


“Ta biết, ta biết…” Tu Trạch Vũ xoay người, bỏ ra cửa, “Ta đã nói sẽ biết điều một chút, ta sẽ không làm phiền hắn, ta cũng không hy vọng, hắn sẽ coi ta là tiểu hài tử… Ha ha… Làm cái gì, ta rõ ràng lớn hơn hắn nhiều a.” Ngoài miệng giọng điệu không cam lòng, trên mặt y lại mang nét bi thương.


Từ ngày đó, Tu Diệp Vân cứ nửa đêm lại bước vào cửa Mị Dạ. Mỗi lần, đều gọi loại rượu nặng nhất. Về sau, không cần nói, người chế rượu cũng biết nên cho hắn loại rượu gì. Mà những kẻ muốn tới gần hắn, bởi vì nhiều lần nếm mùi thất bại, nên cũng dần dần ngừng tiếp cậnTu Diệp Vân.


Mỗi ngày đều uống đến say không còn biết gì, sau đó mê man trên quầy bar của Mị Dạ. Ngày qua ngày, Tu Diệp Vân đã hoàn toàn đem mình chìm đắm trong rượu.
“Diệp Vân, đừng uống nữa.”


Lúc này, Tu Diệp Vân đã uống đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy có người muốn mình ngừng lại, lập tức tâm sinh hờn giận, quay đầu, nhíu mày nhìn người nọ.
Chỉ thấy người nọ mặc áo choàng, dùng mũ đem che thật kín, khiến người thấy không rõ dung mạo y.


Tu Diệp Vân nhíu mày, “Ngươi là ai?” Tu Diệp Vân vừa mở miệng nói chuyện phả ra đầy mùi rượu, khiến cho người nọ lui lại nửa bước.
“Ngươi thế nào lại uống nhiều rượu như vậy.”
Tu Diệp Vân cười cười, lại gọi một bình rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, “Ngươi là ai a? Quảnta…”


“Ta… Ta là Minh Tuyết…”
“Minh Tuyết? Nga… Minh Tuyết a…” Tu Diệp Vân niệm niệm tên Minh Tuyết, sau đó tiếp tục uống rượu, giống người bên cạnh là một kẻ tầm thường.


“Diệp Vân, đừng uống nữa, ngươi mỗi ngày trầm mê như thế, Trần bá thực lo lắng, Tu Trạch Vũ thực lo lắng, ta… Ta cũng thực lo lắng…” Minh Tuyết đưa tay giữ lấy tayTu Diệp Vân, không cho hắn uống tiếp.
“Không cần ngươi tới quản …” Tu Diệp Vân gạt tay Minh Tuyết, “Chỉ có như vậy… Mới không nghĩ…”


Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân một ly tiếp một ly, cho dù không muốn uống, cũng vẫn cau mày nâng cốc, đây quả thực là tự tr.a tấn bản thân, Tu Diệp Vân yêu Lãnh Quân Bạch. Nhìn Tu Diệp Vân như vậy, Minh Tuyết nhịn không được, một phen đoạt lấy ly rượu, ném xuống, khiến cho không ít người chú ý.


“Tu Diệp Vân, ngươi sao có thể uống tới mức này! Việc ngươi cần làm hiện tại, là tìm ra hung thủ hại Lãnh Quân Bạch mà báo thù, chứ không phải biến thành cái dạng này!”
Nghe Minh Tuyết quát, Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó thấy mọi người đều nhìn mình, không hờn giận nhíu mày, “Mang rượu tới.”


Người chế rượu cho Tu Diệp Vân một ly rượu.
‘Ba!’
“Uống uống uống, ngươi chỉ biết uống! Ngươi lấy đâu ra tiền!” Minh Tuyết lại gạt rơi ly rượu.
“Ta có tiền…” Tu Diệp Vân đáp lại.
“Đó đều là tiền của Lãnh phó hiệu trưởng!”


“Hắn là người của ta! Của hắn cũng là của ta!”
“Vậy ngươi càng phải vì hắn mà báo thù!”


Tu Diệp Vân không nói lời nào, nhìn nhìn Minh Tuyết, sau đó đột nhiên cười cười, cười có chút kỳ quái, hắn đứng lên tới gần Minh Tuyết, ghé vào lỗ tai y lặng lẽnói, “Lúc trước nếu không phải ngươi làm chuyện ngu xuẩn, nói không chừng, ta còn yêu ngươi, nếu không phải ngươi khiến Lãnh Quân Bạch mất trí nhớ, nói không chừng, việc này sẽ không phát sinh, cho nên, ngươi không cần lo cho ta …”


Hơi thở ấm áp phun bên tai, Minh Tuyết run rẩy, nhìn Tu Diệp Vân một lần nữa trở lại chỗ ngồi, lại bắt đầu uống rượu, Minh Tuyết níu tay Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ta biết ta sai, thế nhưng ngươi cũng không cần phải như thế này…”


“Ngươi có phiền hay không!” Có lẽ là bởi vì rượu, có lẽ là phiền chán, có lẽ là cả hai cộng lại nổi lên phản ứng, Tu Diệp Vân không thèm nói nhỏ nhẹ nữa, mà lớn tiếng rống lên, khí lực trên tay cũng không còn ôn nhu, ra sức đẩy Minh Tuyết, Minh Tuyết lảo đảo, cả người ngã nhào xuống đất, bàn tay chống lên những mảnh nhỏ của chiếc chén vỡ, mũ che cũng trượt xuống.


“Thế nào lại là Minh Tuyết điện hạ?”
“Ai nha… Minh Tuyết điện hạ cũng quen người này…”
“Thiên a, máu …”
“Ai nha, các ngươi nhìn xem, hắn khóc…”


Nghe mọi người nghị luận, Tu Diệp Vân liếc Minh Tuyết một cái, Minh Tuyết ngồi dưới đất,nhìn vào đôi bàn tay đầy máu tươi tràn nước mắt, sau đó tất cả mọi người chậm rãi vây lại chặn tầm mắt Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân quay đầu lại, túm lấy ngoại bào, rời khỏi Mị Dạ.


“Thiết… Khóc cái rắm!”






Truyện liên quan